Endless Love

Chương 8: Somewhere In The Back Of My Mind




Ngày hôm sau, Harry và Draco đón tiếp Narcissa và Lucius Malfoy. Harry rất sung sướng khi nhìn thấy họ, cậu ngay lập tức bị kéo vào một cái ôm của Narcissa, “Ồ, đứa con tội nghiệp của tôi!”

Draco bĩu môi nói, “Còn con thì sao?”

“Oh, thôi nào, con có bị mất trí nhớ đâu!” Narcissa lên tiếng.

Harry cười khúc khích, “Mẹ, là một Malfoy, mẹ phải nhớ, anh ấy là chồng của con, điều này sẽ ảnh hưởng đến anh ấy đấy!”

“Ồ, con đúng Harry yêu dấu ạ,”  Bà ôm cục cưng của mình thật chặt, “Bí ngô nghèo nàn của mẹ, mẹ sẽ làm tốt hơn, con thấy sự ngu ngốc của St. Mungos đấy, họ không biết cách chữa đúng cách bệnh mất trí nhớ! ”

“Mẹ, con không nghĩ là chúng có thể làm được nữa …” Draco nói với bà, ước gì có thể có cách khác.

“Dragon của mẹ, có thể là, họ không có đủ … nguồn lực,” Bà mỉm cười. Harry biết đó chắc là nơi mà Draco đã nhận nó.

Lucius ngồi trên ghế sofa cười khíc khích, “Đúng là Draco, tại sao ta lại không nhờ Severus nấu một thứ gì đó ngay lúc này nhỉ?

“Dạ?” Draco nghiêng đầu sang một bên như một con cún con bối rối, nó làm Harry thấy đáng yêu đáng kinh khủng.

“Lucius, anh không phải nói với chúng!” Narcissa nhẹ nhàng vuốt nhẹ đầu chồng mình, mặc dù bà không thực sự thất vọng.

“Xin lỗi, em yêu, anh không thể giữ nó được,” Lucius mỉm cười ngây thơ. Vâng, Lucius Malfoy chỉ mỉm cười ngây thơ.

“Nói cho chúng con biết cái gì?” Harry có thể chắc chắn Draco đang từ từ mất kiên nhẫn, vì vậy, là một người bạn đời tốt, cậu vòng tay ôm lấy anh để giúp anh bình tĩnh. Draco mỉm cười với cậu một chút vì điều đó, ngay lập tức mất đi sự căng thẳng của mình.

“Trang viên Malfoy có một Tàng thư rất rộng … những cuốn sách, vậy nên, vào thứ hai bọn ta phát hiện ra những thông tin khủng khiếp, mẹ tìm vài loại thuốc hoặc phép thuật có thể chữa bệnh “, Narcissa gật đầu với cậu. Để tiếp tục, bà đã đưa đến một tin bất ngờ vui mừng, “Trong khi tìm kiếm, mẹ tìm thấy có một loại thuốc có thể chữa bệnh mất trí nhớ, mẹ nghĩ nó sẽ có giá trị rất lớn.”

Đôi mắt của Draco và Harry mở to, tại sao St. Mungos lại không có thứ gì có thể cứu chữa được mất trí nhớ? Ngay cả khi đó không phải là điều chắc chắn, Harry chắc rằng nhiều gia đình sẽ sẵn sàng thử nó! Đặc biệt là nếu có nhiều trường hợp giống như Harry! Draco đột nhiên tỉnh táo, “Phải mất bao lâu để pha chế?”

Vẻ mặt của Narcissa trầm xuống, “Đây là lý do tại sao bọn ta không hét lên, con yêu, chúng ta không muốn con biết ngay, vì không muốn cho con hy vọng quá sớm …” Bà nói, “Phải mất gần một năm để pha chế. Và nó rất đặc biệt, cơ hội sản xuất nó một cách chính xác là rất thấp, ngay cả Severus cũng không chắc chắn bản thân có thể làm được – ít nhất là bằng khả năng của cậu ấy, chứ chưa nói đến giúp đỡ người khác. Những loại thuốc đó … không nên được chia sẻ với người khác mà, con hiểu đúng không? ”

“Vâng, thưa mẹ … nhưng, nếu con giúp, con sẽ làm bất cứ điều gì để giúp đỡ, dù nó kết thúc thất bại, con cũng muốn thử, ai biết được? Có lẽ trong một năm Harry sẽ nhớ lại … “Draco có hy vọng lạc quan về toàn bộ sự thử thách, nhưng anh không thể giúp hy vọng về cậu của anh nhiều lên.

Harry vẫn còn bị sốc về những điều này, cậu cần ngồi xuống và nghĩ. Có một cơ hội để cậu có thể nhớ lại được! Nhưng, nếu thuốc không thành công thì sao? Hoặc tệ hơn, nếu nó không có tác dụng tốt? Điều gì sẽ xảy ra nếu nó chỉ làm cho cơ hội để lấy lại trí nhớ của mình ít hơn? Narcissa đi đến chỗ cậu và kéo cậu lên ghế ngồi với Lucius và bà, Draco ngay lập tức đi theo, quì trước mặt cậu, “Harry, tình yêu của anh, em nghĩ sao?” Draco hỏi, không muốn bắt buộc cậu.

“Em nghĩ … pha chế nó là một ý tưởng hay, nhưng … em vẫn phải nghĩ về mọi khả năng có thể xảy ra. Em không chắc liệu đó có phải là một ý tưởng hoàn hảo không… Như anh nói, đó là một loại thuốc không nên chia sẻ với người khác. Em nghĩ là nếu em muốn cơ hội đó …” Cậu nghĩ thêm một chút nữa, trầm ngâm hồi lâu. “Em nghĩ, nếu anh giúp thầy ấy thì đó là một ý tưởng hay, vì vậy chúng ta luôn có lựa chọn … nhưng em không thể hoàn toàn quyết định cho đến khi nó được thực hiện. Em thực sự cần phải suy nghĩ kĩ thêm về việc này. ”

“Đó là một quyết định tốt, Harry,” Narcissa kéo chàng trai nhỏ vào lòng, thì thầm với cậu và xoa lưng cậu. Xem ra, cậu đã học được rất nhiều điều.

“Con sẽ bắt đầu giúp Severus ngay lập tức, khi nào thì thầy ấy bắt đầu pha?” Draco nhanh chóng nhảy lên xe. Bất cứ điều gì Harry muốn, anh sẽ lấy nó cho cậu được!

“Cậu ta ngủ rồi, khi cậu ta bắt đầu làm, ta sẽ bảo hắn liên hệ với con càng sớm càng tốt”, Lucius cũng tham gia vào việc an ủi người con dâu nhỏ bé của mình.

Thời gian tiếp theo chìm vào im lặng, xen lẫn tiếng thở dài nhẹ nhàng của Harry. Narcissa nhận ra rằng cậu đã ngủ thiếp đi trong lòng bà, và gọi cho Draco để chuyển giao trách nhiệm. “Có lẽ nó đã cạn kiệt sức lực từ mọi thứ, đưa nó lên giường và thực sự nên để nó ngủ trưa,” Bà đưa cậu đến chỗ Draco, ngạc nhiên khi thấy chàng trai trẻ quá nhẹ cân. “Về thôi Lucius, chúng ta có thể đến thăm vào ngày mai.” Bà nắm lấy tay chồng mình và vẫy chào tạm biệt con trai mình. Tặng Harry một nụ hôn lên má, rồi đi vào lò sưởi với Lucius và bột floo.

Draco đưa tiểu tình nhân của mình lên giường, ôm cậu vào ngực một cách yêu thương. Anh chỉ hy vọng mọi việc sẽ ổn, Harry xứng đáng hơn bất cứ ai mà anh biết để có lại trí nhớ, toàn bộ và sống động.

Khi Harry tỉnh dậy vài giờ sau đó, cậu ở một mình trong phòng ngủ. Cậu nhớ tất cả những gì họ đã biết được trước đó và không thể không cảm thấy hy vọng. Tất cả mọi thứ có thể được sắp xếp trong một năm … Không, Harry tồi tệ! Mày không thể có quá nhiều hy vọng! Cậu quyết định rằng cậu cảm thấy khá thoải mái, và đứng dậy để xem Draco đang làm gì.

Cái nhìn chào đón cậu thật đáng yêu … nhưng thật là buồn cười. Draco đang ở trong nhà bếp mặc tạp dề của Harry và nấu đồ ăn tối. Ồ không! Đó không phải là phần vui nhộn, phần buồn cười là anh ấy đã mở nhạc salsa với dàn loa âm thanh lớn của họ và đang nhảy múa xung quanh khi anh ấy nấu. Anh ấy đang sử dụng … máy trộn muối như maracas à?! Harry không thể không cười khúc khích, nước mắt chảy ra do cười quá nhiều. Cậu muốn giữ nguyên cảnh này và xem lâu hơn, nhưng … thật buồn cười!

Draco ngay lập tức ngưng nhún nhảy, vung một chiếc thìa bằng gỗ. Nhạc dừng lại và má anh đỏ lên khi anh nhận ra là Harry đang cười anh. Màu đỏ lan ra khắp khuôn mặt của anh và điều đó đã khiến cho Harry trở nên vui hơn. “Ồ, Draco, em không biết đó là những gì anh làm khi — ” Cậu cười to hơn, “Khi em không ở bên cạnh!” Cậu dường như không thể dừng lại, và cậu đã thành thật bò lăn ra sàn mà cười!

Cố gắng để cứu lấy niềm tự hào bị mất của mình, Draco tiến lại gần Harry và hôn cậu, luồn lưỡi anh trượt vào giữa đôi môi đáng yêu. Anh mỉm cười và vỗ vào mông Harry, “Em không nên lén nhìn người khác.” Sau đó, anh trở lại bếp và tiếp tục nấu ăn, ồn ào với những bài hát Latino hấp dẫn.

Harry đã quá sốc khi và không kịp nói bất cứ điều gì, thay vì vậy, cậu ngồi lại để xem người bạn giai gợi cảm của mình nấu cho họ một bữa ăn rất thơm ngon. “Anh biết đấy, Dragon, hôm nay em cần phải thưởng thức máu của anh.”

Những tiếng rên của Draco vang lên khi Harry cắn xuống cổ anh, hút máu nhanh và như đang … khao khát! Nếu Draco không biết rằng Harry đã ăn tối một giờ trước, anh sẽ nghĩ cậu rất đói. Harry cọ xát thứ kia của mình vào người bạn đời của mình và kéo hai người lại gần nhau, kéo Draco lên đỉnh. Cậu không thể hút đủ máu ngon để thỏa mãn mình. Tuy nhiên, khi Draco buông ra những tiếng rên rỉ, cậu không còn hứng thú hút máu nữa và nhanh chóng chữa lành vết thương. Ngay lập tức đôi môi của họ đụng nhau và tiếp tục đam mê khác của họ. Harry cọ xát chúng một lần nữa, “Draco, em cần anh … bên trong em.”

Đó là tất cả những lời mời Draco cần, và anh kéo Harry xuống. Họ đã thức dậy rất muộn vào đêm đó, không ai trong số họ có thể có đủ những thứ khác.

End!