Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm

Chương 16: Tiệc tùng cùng bằng hữu




Ra khỏi nhà bạt đỏ của Nasuada, Eragon và Saphira - với đoàn thần tiên bao quanh - đi tới căn lều nhỏ đã được cấp khi nó gia nhập Varden tại Cánh Đồng Cháy. Một thùng nước sôi đang chờ sẵn, những cuộn hơi nước lóng lánh sắc màu trong nắng quái mặt trời chiều.

Vào trong lều, và sau khi kiểm tra để biết chắc không ai lục lọi đồ đạc trong thời gian nó vắng mặt, Eragon thận trọng lấy áo giáp ra khỏi ba lô, cất dưới giường. Bộ giáp cần được lau chùi và tra dầu, nhưng việc đó chưa làm được ngay lúc này. Nó thò tay sâu vào gầm giường sờ soạn trong tối cho tới khi gặp một vật dài và cứng rắn. Lấy ra, nó đặt gói đó lên đầu gối. Cới dây buộc rồi nó lần lượt mở từng lớp vải.

Từng phân một, cán kiếm bọc da của Murtagh hiện ra trước mắt. Eragon ngừng lại. Một đoạn dài trên lưỡi kiếm sáng loáng lởm chởm như răng cưa. Dấu vết lần Murtagh chống đỡ những cú chém của Eragon bằng thanh Zar'roc.

Đầu óc phân vân, Eragon ngồi nhìn lom lom thanh kiếm. Hôm sau trận đánh, không biết điều gì đã thúc giục nó trở lại chiến trường, nhặt thanh kiếm Murtagh đã ném lên đám đất bị dày xéo ngổn ngang. Mới qua một đêm, mặt thép đã lốm đốm rỉ sét. Với một câu thần chú, nó xóa sạch vết bị hoen mòn. Có lẽ vì Murtagh đã lấy kiếm của nó, nên nó cảm thấy phải lấy kiếm của Murtagh, như một sự hoán đổi không chủ ý và không tương xứng. Có lẽ vì nó muốn giữ như một vật ghi nhớ về mối bất hòa lưu huyết đó. Cũng có lẽ vì, nó vẫn ngấm ngầm thương yêu Murtagh bất chấp hoàn cảnh nghiệt ngã đã làm nó và Murtagh thành hai kẻ đối đầu. Dù căm ghét những gì Murtagh đã trở thành, và cũng thương hắn vì điều đó, Eragon không thể chối bỏ mối quan hệ tồn tại giữa hai người. Đó là một định mệnh chung. Nếu không vì một sự ngẫu nhiên khi được sinh ra, thì nó đã lớn lên trong Uru'baen, và Murtagh thì trong thung lũng Palancar, lúc đó vị trí hai anh em đã đảo lộn. Hai cuộc đời cuốn vào nhau một cách tàn nhẫn.

Eragon niệm chú cho mặt kiếm phẳng lại, và nối liền những khoảng cách lởm chởm trên lưỡi kiếm. Nhưng rồi nó tự hỏi, có nên giữ lại không. Nó đã giữ nhưng vết thẹo do tà thần Durza gây ra như một sự nhắc nhở cuộc đối đầu với hắn, cho đến khi được những con rồng tẩy xóa trong hội huyết thệ. Nó sẽ giữ lại vết thẹo này sao? Liệu nó có đủ sức giữ lại vết sẹo tinh thần đau đớn này không? Toàn thể Varden sẽ nghĩ gì, khi nó vung lên thanh kiếm của một tên phản bội? Zar'roc là một món quà của ông Brom, nó không thể từ chối và cũng không ân hận khi đón nhận. Nhưng nó cũng không bị bắt buộc phải đeo thanh kiếm vô danh này bên người.

Eragon nghĩ: "Mình cần một thanh kiếm. Nhưng không phải thanh này."

Gói thanh kiếm, nó nhét lại xuống gầm giường. Rồi vắt sơ mi, áo trấn thủ sạch lên tay, nó ra khỏi lều, đi tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc lên người bộ đồ làm bằng vải lámarae, nó tới gặp Nasuada gần mấy lều của các thầy thuốc, theo lời cô đề nghị. Saphira bay trên cao, vì theo lời cô rồng: "Dưới đất em bị gò bó lắm; cứ luôn va chạm vào mấy cái lều. Hơn nữa, nếu đi bộ cùng anh, đám đông lại vây quanh, em không nhúc nhích nổi."

Nasuada đang đứng chờ bên ba cột cờ với những lá cờ đuôi nheo rực rỡ, im lìm trong làn không khí mát mẻ. Cô đã thay đổi trang phục: Bộ váy dài, nhẹ nhàng của mùa hè, màu rơm nhạt. Mái tóc dày, nghễu nghện trên đầu, được thắt gọn bằng một giải băng trắng.

Cô mỉm cười với Eragon. Nó cười lại và vội vàng rảo bước. Khi tới gần, các vệ sĩ của nó hòa nhập với các vệ sĩ của Nasuada. Vẻ nghi ngờ nổi rõ trên mặt đám Ó Đêm và các thần tiên.

Nasuada nắm cánh tay Eragon, vừa bước qua biển lều vải, vừa thoải mái chuyện trò. Bên trên, Saphira lượn vòng vòng, sẵn sàng chờ hạ cánh. Eragon và Nasuada nói đủ thứ chuyện, tuy nhiên cô không hề hé môi đề cập tới một điều quan trọng nào. Nhưng sự thông minh, nét tươi tắn, và những nhận xét sắc sảo của cô đã mê hoặc Eragon. Nó cảm thấy nói với cô thật dễ chịu và lắng nghe cô nói càng dễ chịu hơn, và điều đó làm nó nhận ra là đã quí mến cô biết ngần nào. Đây là một cảm xúc mới trong mối quan hệ giữa hai người. Ngoài mợ Marian với những kỷ niệm mơ hồ, thế giới nó lớn lên chỉ toàn đàn ông con trai, chưa bao giờ nó có cơ hội kết bạn với một phụ nữ. Sự thiếu kinh nghiệm đó làm nó thiếu tự tin, nên hơi vụng về lúng túng, nhưng hình như Nasuada không quan tâm.

Cô ngừng trước một cái lều với ánh sáng từ nhiều ngọn nến hắt ra, và tiếng rì rầm của nhiều tiếng nói không phân biệt nổi.

- Bây giờ chúng ta lại phải nhào vào đầm lầy chính trị đây. Chuẩn bị đi.

Cô vén cửa lều, và Eragon giật nẩy người khi một đám người la lớn:

- Ngạc nhiên chưa!

Một bàn lớn, ê hề thức ăn, kê giữa lều. Ngồi bên bàn, ngoài Roran và Katrina còn khoảng hai mươi dân làng Carvahall - trong đó có cả chú Horst và gia đình, chuyên gia cây thuốc Angela, Jeod và cô vợ Helen, có nhiều người Eragon không quen, trông như thủy thủ. Năm sáu đứa trẻ con, đang chơi đùa dưới đất, ngừng chơi há hốc miệng, lom lom nhìn Eragon và Nasuada, như phân vân không biết nên chú ý vào ai trong hai khuôn mặt lạ lùng này.

Trong khi Erahon ngỡ ngàng cười cười, chưa tìm ra được một lời để nói, thì Nasuada nâng cao bình rượu:

- Nào, đừng đứng há hốc ra thế chứ. Ngồi xuống đi, tôi đói quá rồi.

Mọi người ha hả cười. Nasuada kéo Eragon tới hai ghế trống kế bên Roran. Eragon dìu cô ngồi xuống. Nó hỏi:

- Cô đã chuẩn bị chuyện này?

- Roran đề nghị danh sách những ai có thể là người anh muốn gặp. Nhưng đúng, ý kiến ban đầu là do tôi. Tuy nhiên, như anh thấy đó, tôi có tự ý mời thêm vài người khách.

- Cám ơn. Cám ơn công nương nhiều lắm.

Nó thấy Elva đang ngồi khoanh chân nơi góc lều, một khay đồ ăn đặt trên đùi. Đám trẻ lảng xa con bé, và không người lớn nào, trừ bà Angela, có vẻ thoải mái trước sự hiện diện của Elva. Đứa con gái nhỏ bé, vai hẹp, ngước đôi mắt màu tím ẩn sau lớp tóc đen cắt ngắn tới trán, nhìn Eragon và uốn éo môi một khẩu ngữ - Eragon đoán là: "Xin chào Khắc-tinh-của-Tà-thần." Nó cũng đáp lại bằng cách đó: "Chào nhà tiên tri." Cặp môi hồng nhỏ xíu nở nụ cười sẽ rất dễ thương nếu không có những vết phỏng tròn trên mép.

Eragon giật mình, nắm chặt tay ghế khi chiếc bàn rung bần bật, chén dĩa lách tách chạm nhau, và những vách lều phồng lên. Cuối lều, vách căng phồng rồi tách ra và Saphira thò đầu vào hí hởn: "Thịt! Mình đánh hơi thấy mùi thịt!"

Suốt mấy giờ sau, Eragon chìm trong trạng thái lơ mơ ngây ngất vì món ăn, rượu và niềm vui được gần gũi những người thân. Cứ như được trở về nhà. Rượu tràn trề như nước, và sau vài chầu cạn ly, dân làng hết khách sáo, quên thái độ tôn trọng nó, mà đối xử với nó như tình làng xóm với nhau. Họ cũng hòa đồng với Nasuada, nhưng cố tránh đùa giỡn như với Eragon. Khói nến cuồn cuộn trong lều. Ngồi bên Eragon, tiếng cười của Roran luôn vang lên. Bên kia bàn, tiếng cười của chú Horst còn giòn giã hơn. Mọi người thích thú khi bà Angela niệm thần chú cho một người tí hon - do bà làm bằng bột bánh mì - nhảy múa. Mấy đứa trẻ còn dần dần bớt sợ Saphira, mon men lại gần, vuốt ve mõm cô rồng, rồi từ từ leo lên cổ, đanh đu trên mấy cái gai rồng giật mấy cái mào trên mắt cô ả. Vừa nhìn cảnh đó, Eragon vừa cười ha hả. Jeod chiêu đãi thực khách một bài ca đã học được trong sách từ lâu. Tara biểu diễn một điệu nhảy vui nhộn. Răng Nasuada lóe sáng khi cô ngửa đầu cười ngặt nghẽo. Thể theo lời yêu cầu, Eragon kể lại những chuyến phiêu lưu, cả chi tiết lần nó cùng ông Brom bay ra khỏi làng Carvahall. Chuyện này làm người nghe quan tâm nhất.

Bà thầy thuốc mặt tròn Gertrude giật mạnh khăn choàng hậm hực:

- Cứ nghĩ đến chuyện có một con rồng trong thung lũng Palancar mà chúng ta không hề biết...

Rút đôi kim đan từ tay áo ra, bà chỉ mặt Eragon:

- Cứ nghĩ đến chuyện ta săn sóc hai chân cháu bị trầy vì bay trên lưng Saphira mà ta không hề biết nguyên nhân... Thật bực mình.

Bà chặc lưỡi, lấy cuộn len nâu ra đan nhoay nhoáy.

Thím Elain là người đầu tiên rời bữa tiệc, vì quá mệt trong tình trạng có bầu. Con trai thím, Baldor, dìu mẹ về. Nửa tiếng sau, Nasuada cáo lui vì những nhiệm vụ không cho cô ở lại lâu hơn, dù cô rất muốn. Cô chúc mọi người sức khỏe, hạnh phúc và hy vọng tất cả sẽ tiếp tục ủng hộ cô trong cuộc chiến chống lại triều đình.

Khi rời bàn tiệc, cô ra hiệu cho Eragon theo ra cửa lều, rồi nói:

- Eragon, tôi biết anh cần có thời gian hồi phục sau chuyến đi vừa qua và có những việc riêng phải làm. Vì vậy ngày mai và ngày mốt hoàn toàn thuộc về anh. Nhưng buổi sáng ngày thứ ba, hãy trình diện tại nhà bạt của tôi. Chúng ta sẽ bàn về công việc sắp tới của anh. Tôi có một công tác tối quan trọng dành cho anh.

- Rõ, thưa công nương.

Rồi Eragon nói thêm:

- Đi đâu công nương cũng giữ Elva gần bên mình, đúng không?

- Phải. Nó là biện pháp an ninh của tôi, phòng ngừa mọi hiểm nguy có thể lách qua nhóm Ó Đêm. Hơn nữa, khả năng tiên đoán của nó, về những gì mà những người bị đau đớn phát hiện ra được rất có ích. Điều này giúp ta dễ dàng đạt được sự cộng tác của những người mà ta âm thầm biết tất cả những nỗi đau bí mật của họ.

- Công nương có sẵn lòng từ bỏ biện pháp Elva không?

Nasuada soi mói nhìn Eragon:

- Anh có ý định giải lời nguyền cho Elva?

- Tôi dự định thử cố gắng. Hãy nhớ là tôi đã hứa với Elva.

- Nhớ. Lúc đó có mặt tôi... Lời hứa của anh sẽ làm tiêu tan hy vọng của chúng ta. Elva không thể thay thế được. Không một ai có khả năng của nó. Tôi phải xác nhận: những gì nó cung cấp quý giá hơn cả một núi vàng. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng, trong tất cả chúng ta, một mình nó có khả năng đánh bại Galbatorix. Nó có khả năng tiên đoán tất cả những cuộc tấn công của lão, và câu thần chú của anh cho nó biết phải chống đối lại bằng cách nào. Cho đến khi nào, sự chống đối đó không đòi hỏi nó phải hy sinh mạng sống, nó vẫn có thể chiến thắng... Eragon, vì lợi ích của Varden, vì lợi ích của toàn dân Alagaesia, anh có thể giả bộ bỏ qua chuyện cố gắng điều trị cho Elva được không?

- Không. Nếu có thể được mà không làm thì là một sai lầm. Nếu chúng ta ép buộc Elva giữ nguyên tình trạng này, nó sẽ quay lại mà chống chúng ta. Tôi không muốn nó thành một kẻ thù.

Ngừng lại, nhìn vẻ mặt Nasuada, nó nói thêm:

- Ngoài ra, rất có thể tôi sẽ không thành công. Giải một lời nguyền rất khó có triển vọng tốt nhất. Tôi... xin đưa ra một đề nghị, được chứ?

- Đề nghị gì?

- Hãy thành thật với Elva. Giải thích cho nó hiểu: nó có ý nghĩa gì với Varden. Hỏi nó có muốn tiếp tục với gánh nặng vì tự do của tất cả mọi người không. Có thể nó từ chối, nó có quyền đó, nhưng nếu nó từ chối, chúng ta sẽ không dựa vào vai trò của nó nữa. Còn nó chấp nhận, thì đó là một sự hoàn toàn tự nguyện.

Nasuada thoáng nhíu mày:

- Được. Mai tôi sẽ nói chuyện với nó. Anh cũng nên có mặt, để cùng tôi thuyết phục nó, và nếu chúng ta thất bại, anh sẽ giải lời nguyền cho nó.

Nói xong, cô quay đi, tiến vào trời đêm sáng rực ánh đuốc.

Khi những ngọn nến tàn lụi dần, dân làng bắt đầu giải tán, Roran nắm tay Eragon ra sau lều, đứng bên Saphira, để không ai nghe được chuyện của hai anh em. Roran hỏi:

- Những gì em mới kể về Helgrind, tất cả chỉ có thế thôi sao?

Nắm tay anh ta như gọng kìm xiết chặt cánh tay Eragon. Mắt anh long sòng sọc đầy nghi vấn.

Eragon không tránh ánh mắt người anh ho:

- Roran, nếu anh tin em, em khuyện anh đừng bao giờ hỏi câu đó nữa. Đó không phải là điều anh muốn biết đâu.

Tuy nói vậy, Eragon vẫn cảm thấy áy náy vì đã giấu Roran và Katrina chuyện lão Sloan còn sống. Nó biết đây là điều cần phải nói dối, nhưng vẫn làm nó không thoải mái vì phải dối gạt người trong nhà. Trong một thoáng giây, Eragon suy tính nói hết sự thật với Roran, nhưng nhớ lại tất cả những lý do, nó im lặng.

Roran ngập ngừng, bối rồi nghiến chặt hàm, rồi buông tay Eragon ra:

- Anh tin em. Dù sau người một nhà phải tin nhau chứ.

- Tin nhau và giết lẫn nhau.

Roran cười lớn, chùi mũi bằng ngón cái:

- Chính xác.

Anh đưa tay lên xoa xoa vai phải tròn lẳn, một thói quen từ khi bị Ra'zac cắn.

- Anh có một câu hỏi khác.

- Hả?

- Một đặc ân anh muốn... xin em...

Với nụ cười ngượng ngùng, Roran nhún vai nói tiếp:

- Chẳng bao giờ anh nghĩ sẽ nói với em điều này. Vì em nhỏ hơn anh, chỉ mới trưởng thành, và là em họ anh...

- Nói gì vậy? Đừng rào đón nữa được không.

- Chuyện đám cưới ấy mà. Em làm chủ hôn cho anh và Katrina được không? Anh rất vui nếu em nhận lời. Dù chưa nói gì với Katrina vì chưa nhận được câu trả lời của em, nhưng anh biết cô ấy sẽ rất mừng và lấy làm vinh dự nếu em đứng lên tác thành cho anh chị.

Kinh ngạc đến không thốt được một lời, một lúc sau Eragon mới lắp bắp:

- Em? Tất... tất nhiên... em rất vui lòng, tất nhiên rồi... nhưng... em hả? Anh thật sự muốn vậy sao? Em tin chắc Nasuada sẽ đồng ý tổ chức cho anh chị... Hoặc vua Orrin. Ông ta sẽ nhảy ngay ra nắm cơ hội chủ trì lễ để lấy lòng em.

Roran nắm vai Eragon nói:

- Anh chỉ muốn em thôi, Eragon. Em là một kỵ sĩ rồng, và em là người duy nhất cùng máu mủ với anh còn sống sót; không tính tới Murtagh. Anh không thể nghĩ đến ai khác hơn em, trong việc buộc mối dây ràng buộc lên cổ tay anh chị.

- Vậy thì... em sẽ làm.

Roran ôm nó, xiết mạnh bằng tất cả sức lực, làm nó muốn nghẹt thở. Khi được Roran buông ra, Eragon vừa thở vừa hỏi:

- Khi nào? Nasuada có một kế hoạch trao cho em. Em chưa biết là gì, nhưng em đoán sẽ bận rộn một thời gian. Vì vậy... có thể tổ chức vào đầu tháng tới, nếu mọi chuyện cho phép.

Roran so vai, lắc đầu như một con bò đâm đầu phải bụi gai:

- Ngày mốt được không?

- Sớm thế? Có hơi vội vàng không? Làm sao chuẩn bị kịp. Mọi người sẽ nghĩ là không được đàng hoàng.

Bàn tay Roran xòe ra, nắm lại, gân tay nổi phồng:

- Không chờ được. Nếu không làm đám cưới ngay, đám gái già sẽ có đống chuyện để buôn. Em hiểu không?

Mất một lúc, Eragon mới hiểu ý Roran định nói gì. Nhưng khi hiểu, nó không ngăn được nụ cười rộng toác mang tai: "Roran sắp làm cha rồi!".

- Hiểu rồi. Ngày mốt.

Roran lại ôm chầm lấy nó, vỗ thùm thụp lên lưng. Eragon phải vùng vẫy mới thoát khỏi vòng tay của ông anh họ.

Cười sung sướng, Roran nói:

- Cám ơn em nhiều lắm. Bây giờ anh phải đi báo tin cho Katrina, và phải làm những gì có thể để chuẩn bị cho tiệc cưới. Sau đó anh sẽ báo giờ chính xác cho em.

- Được rồi.

Roran quay đi, nhưng đang bước bỗng đứng khựng, quay lại, dang rộng hai tay như muốn ôm cả thể giới vào lòng, hét toáng lên:

- Eragon! Anh sắp lấy vợ rồi!

Eragon cười lớn, vẫy tay bảo:

- Đi đi, ông hâm. Chị ấy đang chờ đó.

Khi hai vạt cửa lều khép lại sau Roran, Eragon leo lên lưng Saphira, gọi:

- Blodhgarm.

Lặng lẽ như một cái bóng, vị thần tiên tiến vào vùng sáng, hai mắt màu vàng rực lên như lửa than.

- Tôi và Saphira bay một chút. Sẽ gặp lại ông trong lều của tôi.

Saphira nâng cao đôi cánh đồ sộ, chạy tới ba bước, phóng lên khỏi những dãy lều, rồi vỗ mạnh đôi cánh làm gió thổi vù vù. Những cơ bắp ả chuyển động, làm Eragon phải nắm chắc vào cái gai trước mặt. Saphira lượn theo vòng xoắc ốc, bay lên khỏi doanh trại lấp lánh ánh sáng, cho đến khi nơi đó chỉ còn là một mảng sáng lờ mờ giữa khung cảnh tăm tối chung quanh. Rồi nó thả mình bồng bềnh giữa đất và trời... hoàn toàn tĩnh lặng.

Eragon gối đầu lên cố Saphira nhìn lên dải bụi vũ trụ rực rỡ long lanh vắt qua bầu trời.

Saphira nói: "Nếu muốn, cứ nghỉ ngơi đi, tiểu huynh. Em không để anh ngã đâu."

Eragon lơ mơ ngủ. Những ảo ảnh chập chờn vây quanh nó: hình ảnh một thành phố hình tròn bằng đá, hình ảnh một cô gái lang thang trong con đường nhỏ quanh co, cất tiếng hát một bài ca êm ái du dương.

Và đêm trôi dần về sáng.