Evil’s Love – Tình Yêu Của Ma Vương

Chương 29




Đại điện nguy nga lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng.

Khánh sinh nghìn năm một lần của Ma vương Ma giới chính là ngày hôm nay, quý tộc lớn nhỏ trong Ma giới đều tỉ mỉ chải chuốt cho mình, khát vọng của nam là may mắn được dốc hết sức bên cạnh Ma vương, nữ thì hi vọng bản thân có thể có cơ hội được Ma vương đại nhân coi trọng, có thể nhận được sủng hạnh của hắn.

Vũ khúc du dương, không khí ái muội, Trịnh Duẫn Hạo cao cao tại thượng mà nhìn dục vọng tràn đầy hưng phấn đã ngẩng cao đầu của đám thuộc hạ bên dưới.

“Điện hạ hình như không cao hứng a?” “Ân, ta cũng cảm thấy vậy.” Một vài người tụ tập lại, nhỏ giọng nghị luận. Tâm tình của Ma vương biến hóa thất thường, sao có thể tùy tiện phỏng đoán được, cho nên, những người đang nghị luận này chỉ trong chốc lát sau cũng tự tìm kiếm lạc thú cho riêng mình.

Trịnh Duẫn Hạo lạnh lùng nhìn lướt qua, không nói lời nào, khí tức nguy hiểm khiến người ta không dám tiếp cận.

Qua thật lâu, ánh sáng nơi đại điện đột nhiên tối đi vài phần.

Đây là lúc các chi tộc tặng lễ vật, có rất nhiều đại tộc đều hi vọng được dựa dẫm, có thể nhận được ân tứ của điện hạ, điều kiện tiên quyết là điện hạ phải vô cùng tán thưởng với lễ vật được đưa đến.

Nhìn lễ vật tự cho là trân quý cùng khuôn mặt đầy nịnh bợ kia, trong lòng Duẫn Hạo càng thêm khinh thường, quả nhiên là bản tính buồn nôn tham lam của Ma tộc, nhìn thấy một chút cơ hội liền có thể vững vàng nắm lấy.

Tại Trung ở đằng xa, nhìn những thứ bản thân từ trước đến nay chưa từng thấy qua, không khỏi càng trở nên căng thẳng, Duẫn Hạo có thể thích thứ đồ rẻ tiền, đơn giản của ta không?

Bởi vì thân phận thấp kém, Tại Trung chỉ có thể đứng ở nơi rất xa, cho nên Tại Trung hiện tại đang tập trung toàn bộ lực chú ý vào tình hình phía trước.

“Tiếp theo là lễ vật tả cận sử đại nhân Phác Hữu Thiên dâng tặng.”

Hữu Thiên đại nhân…

Ơ, vì sao mãi không thấy người đi lên vậy!

“Sáng sớm hôm nay Hữu Thiên đã được ta phái đi xử lý sự vụ, chưa kịp quay về, ta cũng không trách hắn, để ta xem hắn tặng ta cái gì!” Duẫn Hạo giống như cố ý giải thích, vừa nói vừa nhìn về phía thân ảnh gầy yếu ở đằng xa kia.

Cảm giác được thân thể kia đột nhiên run lên, màu sắc trong mắt Duẫn Hạo nhất thời đậm đi vài phần, nhìn thấy tình nhân hôm qua vẫn ôn tồn không xuất hiện nên khổ sở sao?

Sao, Hữu Thiên đại nhân… không ở đây… Vậy thì lễ vật của mình…

Bộ dạng lo lắng rơi vào trong mắt Duẫn Hạo khiến hắn càng thêm chướng mắt, hoảng hốt như vậy, Hữu Thiên có thể khiến ngươi hoảng hốt như vậy sao?

A! Đó là… Khóe miệng Tại Trung không khỏi lộ ra một nụ cười, Hữu Thiên đại nhân, cảm tạ…

Thứ mà ma phó mang lên, chính là bức tranh Tại Trung chuyển giao cho Hữu Thiên, Duẫn Hạo nhìn bức tranh được dùng vải xô bao bọc trước mắt, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy một hình người… Nguyên là, là Hữu Thiên vẽ sao… Nhớ tới cảnh tượng hai kẻ gặp nhau đêm qua, lửa giận trong lòng Duẫn Hạo càng thêm bùng nổ.

Sao, sao Duẫn Hạo nhìn qua trông có vẻ như không thích, thế nhưng Duẫn Hạo hẳn là cho rằng Hữu Thiên đại nhân tặng a, hẳn là vẫn có thể tiếp nhận… Tại Trung có chút khổ sở mà cắn môi dưới, khẩn trương nhìn về phía Duẫn Hạo.

Thoạt nhìn rất khổ sở a, là cầm sai rồi sao, mấy ma phó này thật đúng là giỏi chọn mà!

Sự khẩn trương trong mắt Duẫn Hạo, là bởi vì nhìn thấy ma phó mang bức tranh mà y đưa cho Hữu Thiên lên, cho nên mới lộ ra vẻ mặt đó.

Ta có nên tái giúp ngươi một lần nữa không, không tháo chứng cứ yêu đương vụng trộm của ngươi ngay tại chỗ… Duẫn Hạo chậm rãi giơ tay lên, lúc trong mắt mọi người cho rằng là Duẫn Hạo muốn cởi bỏ chiếc sa mỏng, chuyện kế tiếp lại ngoài dự liệu, càng khiến Tại Trung giống như đất bằng nổi sóng mà không thể nhúc nhích.