[Fanfic] Ngốc!

Chương 10






Yunho dẫn cậu qua thưa chuyện với nhà mẹ vợ và để cậu ngủ lại nhà một tuần với gia đình. Anh biết cậu sẽ buồn và nhớ nhà dữ lắm, tuy làm dâu nhà anh nhưng cũng đi qua đi lại nhà mẹ dễ dàng hơn. Đằng này lên tận Seoul ba năm, chắc lâu lắm mới về thăm một lần được.

Kangin đã gửi địa chỉ xuống. Yunho cho xe vận chuyển quần áo và vật dụng thật sự cần thiết. Những thiết bị gia đình anh đều nhờ Kangin mua trên đó cho tiện.

Hai tuần cũng đã đến. Cả thôn từng người ôm chào tạm biệt anh, JaeJoong cứ khóc suốt ôm chặt lấy mẹ mình. Cậu như đứa trẻ nhỏ bắt đi học mẫu giáo ngày đầu vậy. Sợ hãi và lo lắng! Nhưng đã có anh rồi, anh sẽ bảo vệ cậu mà.

Họ lại đi lên Seoul bằng con đường cũ. JaeJoong thật không ngờ mình vừa ở Seoul cách đó hai tuần và còn nói cả đời sẽ không thể quên chuyến đi này. Vậy mà bây giờ cậu theo anh lên Seoul sống ba năm, cậu sẽ học tập những thứ mới và thích nghi môi trường sống ở đây.

Ở Seoul phải có tiền lắm mới ở căn hộ riêng được, còn lại đa số đều ở chung cư hết. Chung cư như thế nào thì tùy vào kinh tế của người đó, căn hộ chưng cư của Yunho khá sạch sẽ và an ninh. Nằm gần chợ và sở cảnh sát, đi bộ khoảng 20 phút sẽ tới trường, huống chi họ còn mang theo cả chiếc xe để đi lại.

Nhà họ ở lầu bốn, thang máy cũng nhanh mà thang bộ cũng gần. Mà ngộ ở chỗ càng lên cao thì càng mắc, chắc cái đáng giá là ở phong cảnh từ trên nhìn xuống. Yunho không phải tiếc tiền mà là vì lo cho sức khỏe của JaeJoong. Lỡ thang máy có hư cậu cũng không vất vả đi lên cao, gần đây có chợ thuận tiện cho cậu đi chợ nấu nướng. Sở cảnh sát gần đây cũng sẽ tốt hơn cho JaeJoong đi lại, anh sẽ an tâm phần nào khi đi học.



“Nhà đẹp quá ông xã ơi ~!” – cậu để balô xuống nhìn quanh căn nhà.

“Anh thích căn này không? Không để em đổi lại.” – Kangin và Shindong khiêng giúp họ cái ghế sofa mới vào

“Căn này tốt lắm rồi, anh cám ơn hai cậu.”

Căn nhà nhỏ vừa đủ cho hai vợ chồng sống với nhau. Kangin dẫn họ một vòng xem nhà, có một phòng ngủ, một nhà tắm. Phòng khách thì chung với nhà bếp luôn, có ban công để phơi đồ. Nói chung mọi thứ chỉ vừa đủ.

Yunho tiễn Kangin và Shindong về vì làm phiền họ quá nhiều, sắp xếp nhà cửa để anh và cậu cùng làm, dù sao cũng hợp ý chủ nhà hơn. Nhà nhỏ thế này sắp xếp cũng không mất thời gian lắm .

“Ông xã, có máy giặt nè! Woa ~” – cậu ngồi xuống xem cái máy giặt mini được lấp vào tủ dưới quầy bếp. Đúng là gọn nhỏ tiện lợi vô cùng. Cậu cũng không biết nó là máy giặt nếu không đọc chữ ghi trên nó. Biết chữ cũng có lợi quá nhỉ! – “Anh mua máy giặt làm gì cho phí tiền, em giặc tay là sạch lắm rồi.” – cậu quay lại nhìn anh

“Chút nữa tôi dạy em cách sử dụng nó, mau lại đây!” – anh gọi cậu đến giúp anh chỉnh cái ghế sofa sát vào vách tường, cái ghế cũng nhỏ đủ cho anh và cậu ngồi xem tivi. Anh mua máy giặt là không muốn bàn tay cậu bị khô ráp, chai cứng rồi cậu lại mặc cảm với nó.

Lúc còn dưới thôn do phong kiến và lề lối sống vận động anh không thể mua máy giặt được. Cậu sẽ bị lời ra tiếng vào là lười biếng và ỷ lại. Anh không bao giờ thương ra mặt mà chỉ lén lút âm thầm thôi. Có máy hút bụi nhỏ, anh chỉ cậu sạc pin và khởi động nó. Cậu chỉ việc phơi đồ, ủi đồ, nấu cơm rửa chén và lau nhà. Những việc đơn giản của một người vợ phải làm, nếu mua hết các máy móc cậu sẽ buồn chán ở nhà không có gì làm cả. Anh tính hết mọi thứ cho cuộc sống riêng rồi.

Họ dọn tới phòng ngủ.

“Em có thấy giường này nhỏ quá không?” – anh chỉ lên giường. Phòng cũng không to gì, có giường, có tủ quần áo và cái bàn làm việc.

“Dạ không. Em nằm có một góc à! Nếu anh thấy chật em ngủ dưới đất cũng được. Anh đừng đổi giường lớn phí tiền lắm.” – cậu xua xua hai tay

Anh gõ nhẹ lên đầu cậu, anh không có ý đó. Giấc ngủ rất quan trọng nên anh muốn cậu sẽ thật sự thoải mái khi nằm nó với lại họ còn xài nó vào chuyện khác nữa. Cậu nghĩ sao mà anh để cậu ngủ dưới đất chứ, có ngủ cũng phải là anh.

JaeJoong mang những chai sữa tắm và khăn lông, bàn chải đánh răng xanh và hồng vào nhà tắm. Cậu còn mang theo đôi dép cậu may cho anh và chính mình. Giờ mọi thứ cậu mang theo làm căn nhà trở nên ấm áp và dễ thương hơn bởi xanh và hồng.

Nhà tắm nhỏ lắm nhưng thiết kế hợp lý vô cùng, cái bồn tắm nhỏ áp sát vách tường trong và có màn che kéo lại, ở ngoài là bồn cầu và bồn rửa mặt. Những thứ cần thiết đâu đã vô đó, cả ngày dọn dẹp khiến tay chân đều nhức mỏi.

JaeJoong tắm xong vào phòng ngủ thấy anh nằm dài trên giường. Yunho lái xe suốt hai ngày mà con dọn dẹp nhà cửa nữa, cái gì nặng anh đều giành làm. Đóng đinh treo ảnh của họ đã chụp khi du lịch đến Seoul hai tuần trước, cái tấm hôn nhau anh treo trên đầu giường,

Đó là một tấm ảnh hiếm hoi biểu hiện cảm xúc trên mặt Yunho. Anh có vẻ cười trong nụ hôn đó, cậu đã đặt máy chụp hình ở đầu tủ và chụp anh với cậu ngồi trên giường mặc quần áo ngủ tại khách sạn. Máy ảnh đếm ngược giây khi đèn đỏ đang chớp chớp. Đột nhiên anh gọi cậu, theo phản xạ cậu quay qua và môi chạm vào môi anh chờ sẵn. Tấm ảnh đó rất rất ngọt ngào với những cặp vợ chồng son.

Nhìn bức ảnh trên đầu giường JaeJoong mỉm cười lần nữa trước khi leo lên cạnh anh, cậu bóp nhẹ vào thắt lưng anh.

“Ngủ sớm đi! Em không sao mệt sao?” – anh quay lại kéo tay cậu nằm xuống cạnh mình. Cái giường nhỏ nên họ phải nằm sát nhau.

“Ông xã mệt hơn mà! Cái gì ông xã cũng làm hết, em có làm gì đâu.” – cậu mỉm cười nằm trong vòng tay anh

“Sáng mai tôi đưa em ra chợ và chỉ một số đường gần đây cho em biết.”

“Dạ.”

Anh hôn lên má cậu lướt qua đôi môi tìm đến nụ hôn sâu, anh mệt thật! Hai ngày lái xe một ngày dọn dẹp cả người cũng ê ẩm, anh cần sạc năng lượng và đó chính là cậu. Hôn cậu khiến các cơ bắp anh dãn nở ra, những mệt mỏi cũng tự tiêu tan hết.

JaeJoong nắm nhẹ ngực áo của anh nhẹ nhàng đáp trả lại. Nụ hôn của anh cũng xoa dịu những u phiền trong lòng cậu. Thật sự cậu không thích cuộc sống ở đây lắm. Thử nghĩ xem! Dưới thôn người dân và cuộc sống mộc mạc đã quen bạn bè anh tuy là ăn mặc có thời trang quần dài áo kiểu, đầu tóc nhuộm màu này nọ nhưng vẫn giữ chất hiền lành. Còn người thành thị trên đây không phải tốp người làm ăn có tiền áo vest xe xịn thì những giới trẻ ăn chơi quậy phá đầu tóc đủ màu, xỏ tai, mắt, mũi gì đó làm cậu thấy ớn cả người.







Họ dậy hơi muộn khoảng 9 giờ sáng. Vì cả hai quá mệt nên cần ngủ nhiều hơn và bắt đầu làm quen cuộc sống mới. Yunho đưa cậu ra chợ mua đồ nấu cơm. Chợ ở Seoul đông và náo nhiệt hơn nhiều so với dưới thôn mà giá cả dĩ nhiên cũng mắc hơn vì suy cho cùng những thứ này cũng chuyển từ các thôn quê lên bán mà.

“Ông xã ơi, anh muốn ăn gì?” – cậu xách cái túi nhỏ để đi chợ. Cậu vẫn mặc những bộ quần áo thoải mái dưới thôn, nhìn bộ dạng là biết nội trợ siêng năng rồi.

“Gì cũng được.”

“A!” – những xe hàng đẩy qua lại không nhìn thấy cậu nên bị va trúng

“Đi phía trong này.” – anh kéo cậu đi vào sát bên trong mình, khẽ nắm hờ tay cậu.

JaeJoong theo thói quen rút tay về, dù anh mua kem dưỡng da tay cho cậu. Tay không còn khô ráp như trước nhưng vẫn còn những vết chai chưa hết hẳn. Yunho nhìn bộ dạng rút tay về của cậu cũng đành chịu, nhất thời cậu vẫn chưa quen với việc ai chạm vào tay mình. Anh đưa cánh tay ra….

“Vịn vào và đi đứng cho cẩn thận.”

“Dạ.” – cậu nói lí nhí ôm hờ cánh tay anh vào và tiếp tục đi chợ.

Sau khi đi chợ anh đưa cậu đến cửa hiệu điện thoại di động để mua cho cậu một cái.

“Em đâu có quen ai đâu, xài cái điện thoại bàn ở nhà được rồi anh.” – cậu nói nhỏ kéo tay anh ra ngoài

Yunho nắm chặt tay cậu kéo vào một quần trưng bày nhiều nhãn hiệu điện thoại.

“Em chọn một cái đi, sau này có đi lạc thì gọi cho tôi.”

“Dạ.” – cậu hiểu ra điện thoại cần thiết ở đây. Nhưng mấy cái này cậu không rành cũng không biết xài ra sao nên cứ chọn đại cái màu hồng mình thích thôi. – “C…. cái đó được không ông xã?”

“Chị làm ơn cho tôi xem cái mày hồng.”

Chị bán hàng lấy ra cho anh xem, Yunho xem chức năng bên trong có dễ sử dụng không rồi mới mua cho cậu. JaeJoong không ngờ cái cậu chỉ là hàng mới ra nên rất mắc.

“Ông xã ơi! Cái đó mắc quá đừng mua nữa.”

“Em cần phải có một cái chứ, em không thích kiểu này à?” – anh giơ cái điện thoại màu hồng cậu chọn lên

“Dạ không. Nhưng nó mắc quá! Hay là anh mua cái màu xanh đi, em lấy cái cũ của anh xài là được rồi.” – cậu chỉ vào cái điện thoại cùng kiểu màu hồng cậu vừa chọn.

“Hay hai em mua một cặp đi, sẽ giảm 30% và một phiếu bốc thăm may mắn nữa.” – chị bán hàng lấy cái màu xanh để lên cho họ xem.

JaeJoong biết là mắc nhưng nhìn một cặp thật sự dễ thương lắm. Ở nhà cái gì cũng có một cặp cả, bàn chảy đánh răng, khăn tắm, quần áo ngủ, dép vải.

Yunho nhìn đôi mắt cậu xoe tròn nhìn mãi cặp điện thoại này thì biết cậu rất thích rồi. Sẵn điện thoại anh xài đã lâu nên lấy cũ đổi mới bù thêm chút tiền cũng không sao.

“Vâng chị lấy cho em hai cái này đi ạ.” – Yunho đưa lại điện thoại cho chị bán hàng để họ lấy pin mới và sim điện thoại vào.

“Ông xã à….” – cậu kéo kéo tay anh lắc lắc cái đầu ra vẻ không chịu

Yunho lấy thẻ tín dụng ra thanh tóan và cả hai quay về nhà.

JaeJoong đang hầm nồi canh, trông khi chờ canh chín Yunho chỉ cậu xài máy giặt, điện thoại và những thiết bị khác trong nhà. Trong phòng ngủ của họ có cả máy lạnh nữa, mùa hè ở thành phố rất oi bức nên cần phải có máy lạnh và máy sưởi ấm. Nó được lắp sẵn khi thuê nhà rồi, chỉ cần trả tiền điện là xong.

“Nếu em lạc ở đâu thì hỏi người đi đường sở cảnh sát gần đó hoặc bấm số một gọi cho tôi, biết chưa?” – anh lưu số điện thoại của mình vào phím số một, số hai là gọi về nhà cậu phòng khi cậu nhớ nhà.

“Dạ, cám ơn ông xã.”

Mua cái mắc một chút cũng đáng, điện thoại thật sự rất cần thiết ở đây. Anh mua điện thoại bền một chút để người vợ hậu đậu này không may làm rớt nó cũng không bị hư, cậu gọi cho anh được bất cứ khi nào cần.

Yunho có chỉ cho cậu vài tuyến xe bus đi loanh quanh khu này, chắc chắc cậu không dám đi đâu một mình xa đâu. Chỉ đến chơ và về nhà thôi, khi nào anh rảnh sẽ đưa cậu đi dạo sau.

“Ông xã ơi! Vậy một tháng rưỡi nữa ông xã mới phải đi học hả?” – cậu dọn cơm ra bàn

“Uhm.” – Yunho giúp cậu mang nồi canh xuống

“Ông xã học chung trường với Kangin và Shindong. May quá, ông xã không sợ buồn.” – cậu nói cứ như anh là con nít đi học lớp một vậy. Suy nghĩ của JaeJoong lúc thì quá phức tạp, lúc thì quá đơn giản.

JaeJoong theo lời chỉ của Yunho ghi lại cách sử dụng mấy đồ điện tử trong nhà. Anh còn dặn khi nào thấy nguy hiểm thì tắt cầu dao ngay và gọi cho anh nếu anh không có nhà. Bóng đèn hay có gì hư thì đợi anh về chứ không được đụng vào.

Cậu lấy điện thoại Yunho mới mua cho mình gọi về cho mẹ báo bình an và kể cuộc sống mới. Cậu khoe với mọi người Yunho mua máy giặt, máy lạnh, tủ lạnh và nhiều thứ cho cậu lắm. Tối cậu không chịu ngủ mà nằm nhìn hai cái điện thoại xanh – hồng trên tủ để đầu giường, cứ cười tủm tỉm một mình.

Yunho tắm xong lau khô tóc nhìn cái tướng nằm úp chân quơ qua quơ lại rất dễ thương, cặp mông tròn trĩnh căng ra dưới lớp vải quần ngủ mỏng manh kia nữa. Gần cả tuần rồi anh không có cùng cậu làm chuyện đó, anh hạn chế những ái ân vợ chồng vì sợ cậu mệt. Anh đặt ra luật một tuần chỉ một lần, khi nào chịu không nỗi mới làm hai lần một tuần.

Nhưng mà mới dọn đến hai ngày, lại dọn dẹp mệt mỏi như vậy anh không muốn hành cậu chút nào. Kẹt ở chỗ cậu cứ vô tư lắc qua lắc lại, cái mông nó cũng lắc lắc theo khiêu khích anh.

Chợt nhận ra Yunho đã tắm xong cậu ngồi dậy tìm cây kéo trong tủ.

“Em làm gì vậy?” – Yunho hỏi khi tay cậu cầm cây kéo

“Dạ em định vào nhà tắm cắt tóc, nó dài quá rồi.” – cậu kéo kéo đuôi tóc ôm sát cổ mình

“Để tôi cắt cho!” – anh đứng lên cầm lấy kéo trong tay cậu.