[Fanfic] Ngốc!

Chương 21






Buổi chiều cậu dọn cơm ra bàn cho mọi người dùng, riêng cậu bế con ra bếp cho con uống sữa và bản thân ăn một chút thức ăn lót dạ. Lúc dọn cơm cậu bị ông trưởng lão lườm một cái, ông vẫn còn tức việc bị tè vào áo. Sau bữa ăn khách cũng về hết, cậu vẫn treo bé sau lưng để rửa chén.

“Để anh giữ con cho.” – Yunho đi vào bếp tháo dây khỏi eo và ngực cậu để bế lên qua tay mình – “Em đừng làm quá sức, vết mổ vẫn chưa lành hẳn đâu.”

“Dạ.” – cậu quay lại mỉm cười với anh – “Con ăn no giờ buồn ngủ rồi.” – cậu nhìn em bé đã thở đều trên tay anh.

“Lúc nãy có xảy ra chuyện gì vậy?” – một tay anh ôm con, một tay ôm quanh eo cậu

“Dạ đâu có gì” – nụ cười tắt ngấm trên khuôn mặt cậu, quay lưng với anh cậu rửa cho xong đống chén đĩa.

“Có thật là không có gì không? Không có gì sao mắt em sưng thế này ? Bác nói nặng lời với em à ?” – anh xoa nhẹ bụng cậu, ốm quá rồi! Từ khi sanh đến giờ cậu ốm xuống hẳn.

“Dạ đâu có” – cậu vẫn rửa chén không dám nhìn anh

“Trên thành phố anh nhờ người đổi nhà rồi.” – cậu quay lại nhìn anh

“Dạ? Sao lại đổi vậy anh?”

“Giờ mình có con rồi, anh muốn em ở thoải mái hơn, con cũng cần có phòng riêng chứ.” – anh hôn lên má cậu, JaeJoong nhìn quanh sợ ai thấy.

“Con còn nhỏ mà, ngủ chung với mình là được rồi. Đổi nhà tốn nhiều tiền lắm.”

“Em bé lớn rất nhanh! Con cứ ngủ chung với chúng ta hoài, khi anh muốn thương em thì làm thế nào?” – anh hôn lên sau gáy cậu làm cậu nhột rút cổ lại.

Đêm đến anh vuốt nhẹ trán em bé, hôn chúc bé ngủ ngon, bé ngủ ngoan trong cái nôi. Anh nằm cạnh cậu, ôm trọn trong vòng tay mình.

“JaeJoong! Cám ơn em đã sinh cho anh HoJoong.” – giọng anh thì thầm trong đêm thật ấm áp

“Dạ….” – cậu lại buồn. Nếu là con trai thì tốt hơn phải không?

“Công việc ở nhà lớn xong cả rồi nên từ ngày mai mấy bác không còn ghé nhà nữa. Anh cũng không còn bận rộn nữa, anh sẽ chăm sóc con và em.” – anh hôn lên chóp mũi rồi môi, cứ hôn nhè nhẹ lên cả khuôn mặt cậu

“Anh thương con và em. Anh không quan trọng con trai hay con gái.” – anh thì thầm vào tai cậu – “Rồi chúng ta sẽ có con trai cho các bác mừng. Nhưng anh vẫn thương con gái hơn.” – cậu đẩy nhẹ ngực anh ra nhìn vào mắt anh.

Yunho khẽ cười – “Vì con gái giống em nên anh rất thương. Sau này con trai giống anh em cũng phải thương đấy.” – anh hôn lên đôi mắt sưng kia, nước mắt ở đâu mà cứ chảy mãi thế này. Anh chỉ nói như vậy mà cậu đã khóc rồi, những chất chứa nặng trĩu trong lòng đều tan biến theo hơi ấm của anh.

“Ô…ông…xã…cám ơn…anh…” – cậu ôm chặt lấy anh khóc thút thít như đứa trẻ

“Anh thương em và con. Ai nói gì cũng được, anh không muốn thấy em khóc…. anh cũng không muốn thấy em buồn. Anh biết em chịu thiệt thòi rất nhiều, anh xin lỗi. Anh chỉ lần đầu biết thương yêu ai đó, là lần đầu làm cha. Mọi thứ còn quá xa lạ với anh nhưng anh hứa sẽ cố gắng làm người chồng tốt, làm người cha tốt.”

“Ô… ng…x.. ã…” – cậu khóc lớn hơn.

Anh thương cậu như vậy, sao cậu không hiểu chứ? Cậu còn nghĩ sẽ bảo anh lấy vợ thứ để sinh con trai. Cậu không muốn sinh con nữa, cậu muốn dành hết tình thương cho cô công chúa của mình thôi. Nếu sinh con trai vì nghĩa vụ thì không công bằng cho con gái và cậu. Cậu thà để anh lấy người khác còn hơn.

“Anh sẽ không lấy ai khác nữa. Có sinh con trai cũng là sinh với em. Nếu lần sau là con gái thì mình cố gắng nữa, siêng năng nữa. Sinh tám, chín cô công chúa rồi mới có hoàng tử cũng được. Lúc đó em không được than cực đâu nhé!” – anh hôn lên đôi môi đầy vị mặn đắng của nước mắt

JaeJoong không thể thốt nên lời, cậu gật đầu lia lịa.

“Làm mẹ rồi mà con mít ướt thế huh? Không sợ bé Joongie cười em sao?” – anh dùng bàn tay to lớn của mình lau sạch hai dòng nước mắt cho cậu.

“Ông xã ơi!” – giọng cậu khào khào, nghe mà phát tội

“Hửm?”

Gọi rồi cậu lại không nói gì, chỉ ôm sát anh hơn thôi. JaeJoong muốn gọi chồng mình như thế, tiếng ‘ông xã’ của cậu nghe rất dễ thương.

“Gì vậy bà xã?” – anh gọi ‘bà xã’ làm nước mắt lả tả rơi nữa rồi. Lần thứ hai anh gọi cậu như vậy.

“Oa…oa…oa.” – em bé trong nôi khóc lên

JaeJoong vội chạy xuống giường bế bé lên nhún nhún người mang bé sang giường dỗ dành.

“Bé Joongie nằm mơ à! Ngủ ngoan nào! Appa thương.” – anh hôn lên bàn tay tròn tròn của đứa bé

“Bé ngoan…. ngủ đi con.” – JaeJoong vỗ nhẹ vào mông ru cho bé ngủ trở lại.

“Nhìn hai mẹ con kìa. Sao mà mít ướt quá!” – anh bật cười nhìn cậu và con – “Để con nằm đây đi em! Cả nhà mình ngủ chung.”

JaeJoong đặt bé đã ngủ say trở lại ở giữa. Anh nằm dang rộng vòng tay ấm áp to lớn ôm trọn gia đình mình vào. Giấc ngủ bình yên từ từ tìm đến.



Sáng sớm anh đã bế con nắm tay cậu đi dạo quanh thôn, chào hỏi bà con trong thôn.

“Chú lấy cho con hai chai nước cam đi ạ.” – Yunho đưa tiền cho ông chủ tiệm tạp hóa

Ông chủ loay hoay khui hai chai nước cam ướp lạnh đưa cho anh. – “Aiigoo! Bé nó xinh quá! Sau này chắc nhiều người theo lắm đây.” – ông chủ nựng nhẹ lên má bé

“Dạ.” – anh cười mang hai chai nước đến chỗ cậu.

JaeJoong ngồi bên ghế gỗ gần con kênh. Chỗ này lúc trước cậu đã ngồi khóc cả buổi vì nghĩ anh yêu Heechul. Cậu đúng là quá mít ướt rồi!

“Để em bế cho, anh bế con cả buổi rồi!” – cậu bế lấy em bé qua tay mình, anh cầm chai nước đưa ống hút vào miệng cho cậu.

Sáng giờ cậu vui lắm, anh bế con và đưa cậu đi dạo quanh thôn. Đến đâu ai cũng khen công chúa nhà cậu xinh cả. Trắng tròn mũm mỉm, tay chân tròn vo trông yêu lắm! Yunho lúc nào cũng mở miệng là công chúa của mình, công chúa của con. Anh cưng con của mình ra mặt, ai nhìn cũng ganh tỵ. Cậu hạnh phúc vì anh thương con gái.

“Bé Joongie của appa mệt rồi đúng không?” – anh hôn lên môi bé.

Yunho quả thật thương con mình vô cùng. Đúng như lời đã hứa với cậu, anh lo xong việc thì dành hết thời gian để ở bên vợ và con. Anh giúp cậu cũng như nói đỡ cho cậu trong những sự chê trách của những trưởng lão khó tính khi anh đưa cậu đến nhà lớn, anh ghi tên con gái đầu lòng của mình vào cuốn gia phả nhà họ Jung.

“Hôm nay cô Chae Yeon về ạ?” – cậu hỏi anh

“Uhm! Kangin và Shindong sẽ đưa cô về trước. Với lại anh nhờ Kangin xem nhà mới của chúng ta như thế nào, anh lo thợ sẽ dọn xót đồ.”

Riêng về Chae Yeon cô thật không thể nào ở đây lâu hơn được nữa. Cuộc sống không máy lạnh, không tivi đầu kỹ thuật số, ngay cả ra ngoài đường cũng chỉ đi qua đi lại nhìn mấy người già phơi cá, phơi cải mặn trước nhà. Thật là nhàm chán! Cô nhớ Seoul biết bao nhiêu, buồn còn lái xe dạo phố mua sắm, hẹn bạn bè ra quán cà phê ngồi bàn về thời trang. Ở đây không ở trong nhà thì ngoài thôn cầm cây quạt giấy nhìn đám nhỏ thả diều. Một tháng mà cứ dài như một năm. Không phải cô không thích Yunho mà là rất thích , nhưng nếu yêu anh mà sống dưới đây thì thà cô chôn chặt mối tình đó còn hơn. Trong khi nó chưa sâu đậm thì cô phải rời khỏi thôi. Đám chú bác ở thôn cũng thật là đáng sợ, cô thương cho JaeJoong, cậu phải chịu những điều ấy cả cuộc đời.

Ba tháng thăm nhà cũng êm ả trôi qua, cậu không phải nghe những lời khó chịu vì anh luôn bên cạnh. Mấy trưởng lão thấy anh cưng con gái cũng có nói này nói kia nhưng anh chỉ cười. Con anh thì anh thương là lẽ thường, ai cấm anh được. Anh lái xe chở cả nhà cùng về Seoul. Bé còn nhỏ nên cũng uống sữa rồi ngủ thôi, trên tay cậu bé không bao giờ khóc cả.

Mới ba tháng mà bé tăng cân liên tục, bác sĩ bảo bé khỏe mạnh lắm sau này sẽ là một đứa trẻ hiếu động. Nghe vậy anh và cậu mừng lắm, anh mua thêm sách và lên mạng coi về cách dạy con tập ăn, tập đi, tập nói.

Căn nhà mới hóa ra là một nhà riêng biệt sát bên trường. Nói chung vì anh quá thương con nhớ vợ nên không muốn ở xa, anh muốn học về là có thể đến nhà ngay. Anh không thể xa cô công chúa của mình phút nào cả.

“Nhà này lớn quá ông xã!” – cậu bế bé vào trong cùng anh mang vali theo phía sau.

“Mình vào phòng em bé đi! Anh mua nhiều thứ lắm.” – anh để vali giữa phòng khách rồi đưa cậu cùng bé vào căn phòng nhỏ sát bên cạnh căn phòng lớn hơn.

JaeJoong há hốc miệng khi thấy cả căn phòng tràn ngập màu hồng phấn nhẹ nhàng , những tấm rèm màu hồng chấm bi cùng ánh nắng ban mai làm căn phòng trở nên ấm áp đến lạ kỳ. Góc phòng là chiếc nôi dễ thương với chùm thú nhồi bông phát ra tiếng nhạc có thể ru bé ngủ.

Có nhiều thùng giấy bên dưới chứa những thứ cần thiết cho một bé gái vừa chào đời đến khi biết đi. Chiếc xe tập đi cho bé đầy đủ màu sắc sặc sỡ với những món đồ chơi thiết kế chung quanh, tập cho bé điều kiện phản xạ trong di chuyển.

“Đây là vương quốc cho công chúa Joongie của appa.” – anh bế lấy con để cậu có thể đi quanh phòng xem những thứ đẹp mắt. Ban đầu thì cậu sợ anh không thương con gái nhưng giờ thì cậu có phần ganh tỵ vì anh thương con hơn cậu rồi.

Nhìn xem căn phòng biết bao nhiêu là thứ, anh có cần mua sẵn đến khi con một, hai tuổi không chứ. Sao không mua giường sẵn cho con luôn cho rồi.

Vui lắm! Lòng cậu ấm áp biết bao khi thấy anh thương con mình như vậy, nhìn cách làm ba có phần vụng về của anh nhưng sao quá đỗi đáng yêu. Anh suy cho cùng cũng chỉ là chàng trai 19 tuổi, còn là sinh viên vừa đậu năm một.

Xoay quanh không biết đã là chồng là cha đứa con ba tháng tuổi. Chính vì sự vụng về cũng như không đủ kinh nghiệm trong việc chăm sóc gia đình nên anh muốn dùng mọi khả năng để làm tốt nhất có thể. Anh cưng vợ quá thì sợ người ta nói chứ anh cưng con thì ai dám nói.

Nếu nói cậu là vụng về làm việc gì cũng không xong thì anh cũng có tốt hơn gì đâu. Nói đến vợ đến con thì anh chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà lo thôi. Những đêm trời mưa người bé phát nóng, anh chẳng biết làm sao, đầu óc muốn nghĩ cũng nghĩ không ra. Cũng là cậu im lặng lấy khăn kiên nhẫn ngồi bên cạnh lau người cho con, cứ thay khăn rồi lau cho con uống sirô giải nhiệt để con hạ nhiệt. Không ai dạy cậu những chuyện này nhưng đó là bản năng làm mẹ, còn anh thì chỉ biết lo đến phát rầu. Những lúc cậu ra ngoài đi chợ, con đói con khóc suốt. Cả nhà bu lại dụ cỡ nào, dỗ cỡ nào cũng không cho con uống sữa được. Bà Jung có kinh nghiệm nuôi con nhưng anh là đứa trẻ dễ bảo còn con gái anh thì lại kén chọn vô cùng, suy ra là bé đeo hơi mẹ. Cậu chỉ cần ôm hôn bé dỗ dành một chút rồi lại nín và ngoan ngoãn cho anh đút sữa. Vậy cậu vụng về ở chỗ nào chứ? Càng ngày cậu càng hoàn hảo đó chứ.

Để bé ngủ yên trong nôi, anh cùng cậu trang trí nhà lại lần nữa. Treo những bức ảnh của bé đã rửa to lên khắp căn nhà. Tấm hình gia đình ba người anh treo phòng khách thay cho tấm anh và cậu trước đây. Hình anh và cậu sẽ treo trong phòng ngủ của mình.

Đồ đạc cũng không có gì nhiều, chỉ cần kéo ghế sofa và xếp vật dụng nhà bếp theo thói quen thường ngày của cậu là ổn. Anh vẫn còn thời gian trước khi nhập học năm hai, cứ tưởng anh đã học thua người khác vài tháng và sẽ trễ mất một năm nhưng nhờ sự nổ lực và giúp đỡ tận tình của Chae Yeon anh hoàn toàn theo kịp giáo trình của những người khác.

Kể từ năm hai chắc không còn thời gian quay lại thăm nhà đâu, việc học rất nhiều và còn cả gia đình nhỏ của anh nữa. Anh phải công nhận những thứ trên đây tốt thật và tiện nghi nhưng anh yêu quê hương mình. Anh cũng sẽ dùng tài năng của mình để cống hiến cho thôn, anh sẽ đưa thôn lên tầm cao, để nhà nhà được no ấm .

“Con ngủ say rồi hả anh?” – cậu tắm xong quay vào phòng ngủ mới của hai vợ chồng. Căn phòng ngủ của chủ gia đình được bố trí bằng màu cà phê sữa. Trông rất dịu dàng và thoải mái, cảm tưởng như ngửi được ly cà phê sữa thơm phức vào sáng sớm vậy.

“Joongie ngủ say lắm, bé còn mớ nữa.” – anh cười. Nhớ đến đôi môi màu anh đào của bé cứ mấp máy khi ngủ, trông cực kỳ đáng yêu. Công chúa của anh quả thật giống JaeJoong nhiều lắm.

“Chắc là ban ngày quậy quá rồi.” – cậu cười. Bé còn nhỏ nhưng nghịch lắm, ngủ thì thôi chứ mở mắt là tay chân quơ loạn xạ. Có khi bàn tay tròn vo quơ quơ đánh vào mũi anh khi anh làm mặt dữ hù bé. Vậy mà bé cười lớn quơ quơ nhiều hơn, chắc bé biết anh đang nô đùa với bé nên bé quậy theo. Xem ra chưa gì con đã hư theo anh rồi.

“Lúc nãy cắt trúng tay còn đau không?” – anh kéo cậu ngồi xuống giữa chân mình để lau tóc giúp cậu.

“Da hết đau rồi.” – anh mỉm cười ngồi quay lưng để anh giúp cậu lau khô tóc. Lúc chiều cậu gọt trái cây trong khi hai anh giỡn với bé trên ghế sofa lớn. Yunho thích một cái ghế sofa thật lớn để khi con anh biết đi, biết nhảy anh sẽ để bé nhún nhảy trên cái ghế lớn của gia đình.

Từ phía sau anh ngửi được mùi hương của cậu và cả mùi xà phòng trong tóc ướt. Đã ba tháng anh không gần gũi với cậu rồi, vì vết mổ và sức khỏe nên anh kiêng hết mức như bác sỹ khuyên. JaeJoong của anh dường như đẹp hơn…. quyến rũ hơn trước rất nhiều. Cậu lúc nào cũng cười, nụ cười rạng rỡ vô cùng. Lúc trước cậu nói chuyện hay cúi đầu hoặc im lặng thì giờ cậu mỉm cười và nhìn thẳng vào đối phương. Cậu chỉ tránh tiếp xúc với những trưởng lão gay gắt thôi!

Da cậu thơm hơn thì phải? Da cậu lúc trước cũng đã có mùi hương riêng nhưng giờ nó lôi cuốn một cách kỳ lạ. Người ta nói sau khi sinh sẽ trở nên quyến rũ và cuốn hút gấp mấy lần. Anh thật sự bị kích thích bởi con người càng ngày càng xinh đẹp này và cũng sợ cậu bị những người khác nhòm ngó.

Choàng tay ôm trọn vòng eo này, anh hôn sau gáy lần ra phía trước cổ. Ba tháng rồi, anh nhớ cậu lắm! Chợt nhớ ra hôm nay chỉ là ngày đầu dọn đến, cả ngày mệt mỏi anh còn quấy rối cậu nữa, dừng lại khi còn tự chủ anh hôn lên má cậu chúc ngủ ngon. Cậu nhìn anh đầy kỳ lạ.

Sao lần nào anh làm cậu có phản ứng rồi cũng ngưng lại hết vậy?!