[Fanfic] Ngốc!

Chương 22






“Ông xã….” – cậu quay người lại, hai gò má đỏ ửng cả lên , muốn nói gì với anh rồi cắn môi suy nghĩ đắn đo. Thật ra anh có biết cậu bị phản ứng với những nụ hôn vào vùng cổ nhạy cảm do anh tấn công rồi không?

“JaeJoong…em….” – anh nhìn biểu hiện của cậu thiệt là cố nhịn cũng không nhịn nổi. Lấy nhau có con rồi mà cậu vẫn còn mắc cỡ khi muốn cùng anh ân ái sao? Nhớ những ngày mang thai, hooc môn đúng là kích thích hơn bình thường. Hầu như cứ hai ngày là mặt cậu lại đỏ lên rồi lúng túng gọi anh sau đó lại im lặng. Dần dần anh biết đang là triệu chứng mong muốn của cậu khi cần sự yêu thương quan tâm từ anh.

“Anh sợ em mệt.” – anh kéo nhẹ cậu ngã vào lòng hôn lên môi.

Hơi thở dần trở nên gấp gáp không kiểm soát, những hành động nhanh nhẹn cởi bỏ vướng víu rồi hòa quyện vào nhau. Chiếc lưỡi mềm mại của cậu ngoan ngoãn đáp trả không ngừng những đợt tấn công dồn dập từ phía anh. Tuổi trẻ thật cuồng nhiệt.

Nụ hôn không thể dừng lại ở môi, nó khao khát tìm kiếm nhiều hơn thế. Da cậu quả thật là khác lạ quá nhiều, mịn hơn, ngọt hơn, thơm hơn và khiêu khích hơn. Anh không ngừng gặm nhấm từng chút kèm theo những dấu hôn nhỏ lờ mờ trên nước da trắng ngần. Dấu hôn lan tràn khắp cơ thể như những nụ hoa e ấp chờ ngày nở rộ, đó cũng như tình cảm anh dành cho cậu, thầm lặng nhưng to lớn đến khi chực trào là một hạnh phúc mỹ mãn.

10 năm yêu anh không hề uổng phí, đổi lại là một gia đình hạnh phúc bên nhau. Cậu có người chồng tài giỏi và cô công chúa xinh xắn bụ bẫm. Kim JaeJoong làm việc gì cũng không giỏi, đúng nhất là không ngừng yêu anh đến giờ phút này, càng ngày càng yêu nhiều hơn thậm chí thiếu anh ngay cả thở cũng không thể.

Những tiếng rên khẽ từ đôi môi cậu khiến anh hấp tấp tìm kiếm nồng nàn hơn. Những nụ hôn ướt át lẫn đôi tay âu yếm xoa nắn cơ thể cậu như châu báu. Ôm chặt cậu, bàn tay anh trượt dọc sống lưng mở rộng lối yêu thương chờ đợi. Hôn nhẹ lên cổ anh, cậu cũng yêu chiều anh bằng đôi tay mình. Nắm lấy phần nhức nhối vì nhớ nhung, cậu xoa nắn chúng trong bàn tay mình. Những tiếng rên ư ử trong cổ họng dần chuyển sang đau đớn không tả nổi, đã quá lâu cả hai không gần gũi nhau nên không tránh khỏi dạo khúc trước hoan lạc.

“Ô. . ông xã…” – sự cuồng nhiệt của anh làm cậu không thể nào bắt kịp hơi thở của chính mình nữa rồi. Sao anh lại say mê cậu như vậy? Mới có ba tháng thôi mà.

Anh thở mạnh ra rồi nhẹ nhàng tìm kiếm tình yêu sâu thẳm bên trong cậu và cũng để nói cho cậu biết anh yêu cậu nhiều như thế nào. Có ai làm anh khao khát như cậu không? Có ai khiến đầu óc anh trở nên ngốc nghếch khi yêu như cậu không? Có ai khiến anh cảm thấy hạnh phúc ngập tràn như cậu không?

Không! Anh không biết vì cậu là người yêu đầu tiên, người vợ đầu tiên và mãi mãi là vậy. Anh không tìm được câu trả lời, cũng không cần tìm làm gì vì anh không còn đủ sức rời xa cậu đề tìm khác thứ khác so sánh. Cậu và con đã là tất cả của anh rồi.

Đôi tay cùng thân thể anh di chuyển nhanh nhẹn phía trên người cậu, những tiếng rên vì vậy mà càng trở nên nóng bỏng hơn. Khi đã đạt được khoái cảm thì họ thật sự cần đi tắm lại lần nữa, nằm gác đầu trên bụng cậu, anh thở hổn hển lấy lại sức.

JaeJoong nằm thở một hồi cũng đã lấy lại nhịp thở bình thường. Cậu lay nhẹ vai anh…

“Ông xã à…. ông xã.” – cậu lay lay nhẹ nhưng chỉ nghe tiếng thở đều trên bụng mình – “Anh ngủ thật rồi hả?” – cậu vểnh môi đau khổ – “Ít ra anh cũng phải lấy nó ra khỏi em chứ? Làm sao em ngủ đây?” – JaeJoong với tay kéo cái mền lên đắp cho cả hai và chịu sức nặng cả cơ thể anh bên trên lẫn bên trong mình.



Sáng hôm sau thật khó chịu đối với JaeJoong, cậu không thể ngồi trên những cái ghế gỗ bình thường như ở bàn ăn được. Cái đau cứ như đêm động phòng đầu tiên của cả hai, cậu đành ngồi yên trên ghế sofa nhìn Yunho cho con uống sữa và thay tã.

“Còn đau lắm hả em?” – anh choàng tay phải của mình xoa nhẹ ở thắt lưng cho cậu.

Sáng nay ngủ dậy việc đầu tiên làm anh hoảng hốt là đôi mắt thâm đen và khuôn mặt đầy biểu cảm của cậu. Khi anh lui người ra cậu la rất thảm thương! Anh thấy mình có lỗi vô cùng, cậu phải là người mệt ngủ trước anh mới phải vậy mà anh lại ngủ quên đè cậu suốt đêm như vậy. Toàn thân cậu bây giờ rã rời hết cả rồi.

JaeJoong lắc đầu nhẹ mỉm cười không sao với anh dù mông và lưng nhức kinh khủng còn mệt hơn cả lúc mang thai nữa. Anh quá nặng để đè cậu suốt đêm như thế, nói không sao chỉ là để anh đừng lo nhiều thôi.

Bé ba tháng tuổi nên bắt đầu có những hiểu biết nho nhỏ. Khi anh và cậu nói chuyện với bé, bé thích xoe tròn mắt lắng nghe có khi lại cười bập bẹ theo chảy cả nước miếng nữa.

“Con à ~ gọi appa ~ gọi appa đi con.” – cậu dùng đầu ngón tay di di nhẹ trên cái bụng tròn tròn của bé

“Con phải gọi umma trước, umma mang thai con rất mệt đấy. Sau này lớn phải thương umma như appa này.” – không biết bé có hiểu không mà nháy cả hai mắt một cái. Nhìn giống như là chớp mắt thôi nhưng nó xảy ra ngay sau khi anh nói. Khỏi cần nói thì anh và cậu đều la hớn hở cả lên.

“Em thấy Joongie nháy mắt không?”

“Dạ thấy, con nghe anh nói đó!” – cậu cười. Cả hai tiếp tục nói chuyện với bé nhiều hơn để bé nhớ tiếng cha mẹ mình và từ từ tập nói.



Yunho đã vào học được ba tháng. Năm hai không phải do Chae Yeon nhận lớp nhưng cô vẫn giúp anh khi cần dù sao anh là một sinh viên rất có tiềm năng, nói công hay tư cô thật sự muốn giúp anh và mong gia đình anh hạnh phúc. Cô cũng thỉnh thoảng ghé nhà anh dùng cơm và chơi với em bé.

Yunho càng ngày càng dính sát với công chúa nhỏ của mình. Anh thậm chí nhớ con đến phát điên, anh lưu hình và những clip của bé trong điện thoại mình. Giờ nghỉ trong trường anh lại nói điện thoại video cùng vợ và con gái, học xong anh lập tức về nhà hôn hít con cưng của mình. Từ khi anh làm cha anh cũng khác nhiều lắm. Anh cười nhiều hơn, lại biết nói đùa hay làm những động tác nhõng nhẽo khi chơi đùa cùng con. Nhiều khi JaeJoong thấy mình có đến hai đứa con vậy.

“A…p….” – miệng bé bập bẹ tập nói

Cậu nhìn con trân trân rồi hét lớn – “ÔNG XÃ!” – Yunho từ nhà tắm không kịp kéo quần lên vội chạy vào phòng ngủ – “Con vừa gọi appa đó anh!”

“Con biết gọi rồi hả em?” – anh quýnh cả lên, nằm úp lên giường nắm tay công chúa của mình – “Con gọi lại đi! Gọi cho appa nghe đi!”

“Gọi đi con, appa tới rồi nè.” – cậu nắm tay còn lại của bé khẽ đung đưa

“A… p… p.” – tuy chỉ là những âm tiết rời rạc nhưng anh biết con gọi mình. Anh mừng hôn lên đôi môi tru tru ra của con cưng.

“Con appa giỏi quá! Gọi umma đi con! U-m-m-a.” – anh đánh vần từng chữ dạy con mình

“Con biết gọi appa là giỏi lắm rồi.” – cậu nựng yêu hai gò má phúng phính của bé

“U…m…m………ma.”

“Con gọi em kìa!” – anh reo lên quay sang cậu thì thấy cậu bịt miệng lại khóc nấc lên từ từ.

“Con ngoan!” – cậu ôm lấy bé, nước mắt chảy dài.

“Bà xã! Cám ơn em nhiều lắm.” – anh ôm cả hai mẹ con, để yên cho cậu khóc. Anh hiểu cảm giác vui sướng biết bao khi được con mình gọi cha gọi mẹ. Một cảm giác thiêng liêng không gì sánh bằng. Anh sẽ bảo vệ cả gia đình mình hạnh phúc mãi mãi.



Bước qua sáu tháng tuổi bé bắt đầu phát triển nhiều, điều đó càng làm Yunho không muốn đến trường chút nào, anh ganh tỵ với vợ mình khi được bên con suốt. JaeJoong được nhìn thấy con biết ngồi đầu tiên, con mọc răng, con biết dùng tay quăng đồ chơi…. . anh cũng muốn chứng kiến từng giây phút của bé.

Yunho vẫn còn ở lớp, gấp điện thoại lại sau cuộc trò chuyện của hai bố con, cậu lấy một đĩa rau luộc thái nhỏ để con tự bốc ăn. Bé thích cách tự ăn thế này và bé ăn rất ngoan. Sau khi cho bé tự ăn xong cậu mới cho ăn cơm nấu nhừ với bí đỏ để bồi dưỡng bé.



“Joongie ngoan nào…. ùm.” – đút từng chút từng chút, để em vừa ngồi chơi với những con thú nhồi bông nhỏ trong tay , cậu kiên nhẫn dụ bé ăn cơm.

Cạch

“Joongie ơi! Appa về rồi nè!” – anh reo lên khi bước vào phòng khách, bé thấy anh về liền cười toe toét.

“Ông xã? Sao anh về sớm vậy? Anh vừa nói chuyện với con mà?” – cậu trố mắt ngạc nhiên

“Cô bận nên lớp tự quản. Anh nhớ con quá nên về sớm, bài tập làm ở nhà cũng được.” – anh hôn lên hai bên má bé.

JaeJoong không thể nói gì nữa, người chồng lý tưởng ngày trước của cậu đâu rồi. Jung Yunho có bệnh cũng không bỏ học buổi nào giờ lại nhớ con gái mình đến chạy ngay về nhà như thế. Anh cưng con làm cho cậu cũng phải sợ.

“Con ăn được không em?”

“Được mà ít lắm.” – cậu nhìn chén cơm nhỏ chưa vơi đi một nửa

“Joongie à ~ Joongie không ngoan hửm? Joongie ăn cơm đi rồi appa cho chơi.” – anh lấy con gấu nhỏ trong tay bé ra giấu sau lưng, anh làm mặt nghiêm

Bé mếu mặt tỏ vẻ không vui, quơ quơ cánh tay tròn trịa của mình đòi lại.

“Joongie ăn đi appa cho.”

“e…. e…. e.” – miệng bé bập bẹ chỉ gọi được ‘appa, umma hay e e’ mà thôi. Khi bé vui buồn đều kêu như vậy, dễ thương vô cùng.

“Joongie ngoan…ùm nè con.” – cậu đút nhưng bé không chịu ăn

“e…e…e.” – bé mếu máo chỉ Yunho

“Ông xã! Con đòi kìa.”

“Joongie ngoan, ăn miếng đi ba thương.” – anh mỉm cười nhìn công chúa của mình đang bực bội

“e…” – bé chống tay xuống bò lại gần anh

Yunho và JaeJoong trố mắt như tượng khi thấy bé biết bò. Là lần đầu tiên bé bò, có lẽ bé thật sự thích con gấu đó nên muốn lấy lại.

“Joongie!” – anh lùi lại cầm con gấu vẫy vẫy, bé bò bò tới anh. Yunho tiếp tục lùi để bé bò một đường dài theo anh. Cuối cùng anh chịu không nổi bế con mình lên hôn khắp mặt làm bé cứ e. . e không chịu, mặt bẩn hết vì anh rồi.



Bé được một tuổi thì biết đi. Lần này anh là người đầu tiên nắm tay bé tập cho bé đi từng bước. Lúc bé té anh xót cả ruột mà không đỡ, anh gọi tên bé để biết tự chống tay hay bò dậy để đi tiếp. Có gia đình như vậy là động lực thúc đẩy anh cố gắng hoàn thành việc học tốt hơn để dành nhiều thời gian cho gia đình.

Anh thích nhất là mỗi khi về bé reo lên

“Appa…. về nhà.”



Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua. Bé Joongie một tuổi càng thấy được những nét đáng yêu của một công chúa. Ba người như vậy là một gia đình trọn vẹn rồi. Chỉ là đến khi JaeJoong bắt đầu cảm thấy biếng ăn và hay ói.

“Không lẽ….”

Lần này cậu tự đi khám , bế bé theo đến bệnh viện cậu sốt ruột chờ đợi kết quả. Ngồi trước vị bác sĩ quen thuộc – bác sĩ đã theo suốt Joongie khi chỉ là cái phôi nhỏ.

“Chúc mừng cậu. Thai sáu tuần rồi nên bắt đầu có những triệu chứng khó chịu. Những cái đó cậu biết rồi nên tôi không cần nói lại nhỉ!” – bác sĩ cười với cậu quay sang nựng bé – “Joongie nhớ bác không?”

“Umma.” – bé úp mặt vào người cậu, bé không thích người lạ

“Xin lỗi bác sĩ, bé còn nhát lắm.” – cậu xoa đầu con gái mình

“Cậu về báo tin vui cho Yunho đi! Chắc cậu ta mừng lắm.”

“Dạ, cám ơn bác sĩ”

JaeJoong bế con về nhà mà lòng nặng trĩu, cái gánh nặng này đã lâu lắm rồi cậu không nghĩ đến. Nếu lại là con gái thì sao? Cậu biết anh thương con nhưng lần này lại là con gái thì những người dưới thôn sẽ làm khó anh, họ sẽ bắt anh lấy thêm vợ để kiếm con trai.