[Fanfic - TFBoys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân

Chương 21: Khó chịu




* Tác giả đã lập đc facebook mới rồi nhé, nick mới là Lobes Phạm, bn nào có thắc mắc về chuyện thì tác giả sẽ giải đáp, các bạn cứ thoải mái phê bình, nêu ý kiến của riêng mình *

Kỹ năng nấu nướng của Hoàng mama đúng là không tệ, ăn rất ngon, cách trang trí cũng rất đẹp

- Khát nước quá- Mộc Miên thở dài

- Để tớ đi mua - Khả Nhi hiểu ý cô bạn liền đứng dậy, mang theo điện thoại và thẻ tín dụng

- Tuấn Khải, đi cùng cô ấy đi - Mộc Miên nháy mắt

- Tại sao?

- Nam nhi giúp nữ nhi là chuyện bình thường, xách hộ cô ấy mấy chai nước - Mộc Miên đề lý do nghe có lý gớm

- Nữ hán tử thì có chứ nữ nhi gì? - Cậu lẩm bẩm rồi cũng đứng dậy, theo sau Khả Nhi

- Theo tôi làm gì? - cô lạnh nhạt

- Thì đi chơi thôi - Cậu vui vẻ nói

Rồi hai người tiến vào căn tin với bao ánh mắt soi mói

- Khả Nhi đó hả?

- Cậu ta cũng xinh đó chứ?

- Hèn chi cưa đổ hai chàng soái ca trường mình

- Nghe người ta đồn cậu ta còn đi chơi với Vương Nguyên?

- Nhất định phải học tập

...

Khả Nhi không mảy may để tâm lắm, may là người ta không đồn việc cô là tiểu thư danh giá của tập đoàn Hoàng Khả, chứ nếu không truyền đến nhá báo rồi ảnh hưởng đến công việc ba cô thì đời cô toi mất

- Lấy cháu 5 chai nước suối, 2 bịch bánh, 3 cây kẹo bạc hà, còn nữa, lấy thêm một bì cơm rang - Khả Nhi đến quầy đồ ăn vặt

- Uầy!!! Mua nhiều thế? - Tuấn Khải thắc mắc - để tế ai à?

- Mua cho con heo nhà các cậu ăn đấy - Khả Nhi tức giận vì những câu nói vừa rồi của tên kia, liền lên tiếng ý nói đểu lại

- ... - nội tâm Tuấn Khải cũng muốn sụp đổ rồi, trong lòng như có sát khí tuông trào, gọi ai là heo chứ?

- 200 tệ nhé em - Anh phục vụ quay lại, khuôn mặt này quen quen

- Ân Trí Thành? - Khả Nhi bất ngờ - anh phục vụ căng tin sao?

- Ừm, anh nói đùa thôi, tặng em, khỏi trả tiền - Trí Thành cười hiền

- Tớ đã nói nụ cười truyền thuyết đó có thật mà - một nữ sinh đắc ý

- Vậy sao được? Anh cứ tính tiền đi - Khả Nhi đưa thẻ tín dụng

- Không cần đâu - Trí Thành lại lắc đầu

Hai người cứ nói qua nói lại cho đến khi

- Vậy cũng được á? Anh ga lăng quá, cảm ơn anh - Khả Nhi đành phải chịu thua

Hai chữ ga lăng như dội nước vào tai Vương Tuấn Khải, cậu thật sự không chịu nổi cảnh tượng kia nữa, móc trong túi ra 200 tệ, đặt trước bàn

- Tiền đây - rồi cậu kéo Khả Nhi không để tên kia nói tiếp

Cứ thế cậu kéo Khả Nhi đi, tay nắm chặt không rời. Cậu cũng không biết tại sao cậu lại làm vậy, mới nghe được vài câu với tên kia lòng cậu như cảm giác muốn dâng trào, cậu không muốn tên con trai nào nói chuyện với Khả Nhi ngoài cậu ( ơ đại ca kì nhờ ? )

Khả Nhi thì không hiểu chuyện gì cứ đi theo, kệ, đâu phải chuyện của mình, hắn đi thì mình đi theo ( đồ dễ dãi )

Mộc Miên từ xa thấy cảnh tượng đó liền ghé gần lại Nha Hoàng

- Cậu xem, thân thiết thế kia? Chúng ta phải tạo cơ hội tốt cho họ mới được - Mộc Miên cười thầm

- ... - cô bạn đâu hề biết mặt Nha Hoàng như nóng bừng lên trước hành động của cô

Mộc Miên là cô bạn nói nhiều lại đối xử rất tốt với bạn bè, không phải biệt trai gái, hơn nữa còn rất khách khí. Nha Hoàng lại thuộc tuýp nam sinh trầm lặng ít nói, khó cởi mở với bạn bè. Cậu nhóc dường như có chút ngưỡng mộ Mộc Miên, còn có gì đó gọi là tình cảm đơn phương. Nhưng cậu nhóc đôi khi lại thấy giữa cậu và Mộc Miên có sự ngăn cách khá lớn, không hợp nhau về tính cách hay hay bất kỳ quan điểm nào khác

- Hey! - Khả Nhi bước tới gần, tiện tay đưa mỗi người một chai nước, dư một chai đem bỏ vào cặp

- Đỡ khát - Mộc Miên uể oải nói - có được những bạn như các cậu thật sự rất tốt, tớ ước bọn mình sẽ mãi thân thiết như thế này, không bao giờ bị chia cắt

- Ừm - hai người kia cùng đồng thanh, riêng Khả Nhi thì không, cô đủ biết Mộc Miên nói cũng là hi vọng cô ở lại, nhưng sao có thể, ý mẹ cô đã quyết, cô có cãi e rằng cũng không được

- CÁC EM NGHỈ NGƠI TẠI ĐÂY, 5 PHÚT NỮA TẬP HỢP TẠI TRƯỚC BIỂN , CHÚNG TA SẼ CHƠI MỘT TRÒ CHƠI, NHỚ, PHẢI MẶC ĐỒ THOẢI MÁI ĐỂ CHẮC CHẮN RẰNG KHI BƠI SẼ KHÔNG GẶP PHẢI SỰ CỐ NGOÀI Ý MUỐN - Tiếng hiệu trưởng thông báo qua loa phải thanh

- Phải thay đồ? - cả đám ngạc nhiên