[Fanfic - TFBoys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân

Chương 5: Tội đáng chết




Nhanh chóng tắm rửa rồi thay chiếc váy caro trắng đen tinh tế, Khả Nhi nhẹ nhàng bước xuống lầu*Rón rén rón rén*

- Tiểu thư định đi đâu? - Quản gia Lý đang nấu cơm liền lên tiếng

- Hả? - cô giật bắn mình, liền chỉnh chu tư thế ôn nhu nhất có thể - à không có gì, cháu chỉ vận động thân thể chút thôi

- Tiểu thư muốn biện hộ cũng phải hợp hoàn cảnh chút chứ? Đi như mèo kiểu đó mà gọi là vận động cơ thể à?

- À thì cháu... - cô gãi đầu - nhưng mà chú à, cháu thật sự có việc bận cần phải...

- Không biện minh - quản gia cắt ngang lời - cô cũng thừa biết quy luật dành cho tiểu thư nhà này mà, không ra ngoài khi trời quá muộn

- Mới 8h thôi mà cô, à nhầm, chú - Cô nài nỉ, giọng ngọt muốn rớt cả họng

Reng!!!

- À chú đợi chút, cháu có điện thoại - rồi cô lôi chiếc điện thoại ra, chợt nhìn kỹ liền thấy vết xước - ơ gì thế nàu, sao điện thoại mình lại có cái vết xấu xí này, đáng chết

Rồi cô đọc dòng chữ trên thoại

- Hả? Nhóc cùng bàn, sao nghe tên lạ quá vậy? Mình đâu có lưu ai thế này

Bất ngờ trước những việc kì lạ đột nhiên xảy ra, cô vội nghe điện thoại

- A lô, ai vậy?

- Đồ ngốc, cậu đang ở đâu thế? - giọng bên kia vang lên

- Hửm? Vương Tuấn Khải? Sao cậu lại?

- Thiếu gia họ Vương đây, thật xin lỗi nha, lúc sáng tôi cầm nhầm điện thoại của tôi bỏ vào cặp cậu, tại cái điện thoại của cậu cùng loại với tôi nên...

- What? Giỡn bà hả? Đang ở đâu thế?

- Công viên KIND, đến nhanh đi

- OK!!! Ngồi đó cho tôi, cậu mà rời nửa bước thì đừng có nói, sập nhà cậu tôi cũng làm đấy

Rồi cô nhanh cúp máy, quay sang ông quản gia

- Cháu xin chú, cho cháu đi đi mà

- Không được, tôi...

- Vậy tôi liều

Cô cắt ngang rồi chạy mất tiêu

- Này tiểu thư...

.

.

.

Ngồi trong taxi mà như dưới địa ngục, mặt cô nóng ran cả lên

- Cầu trời mẹ đừng gọi, cầu trời ba đừng gọi, tổ tiên ơi, giờ con nên làm gì đây? Trời ơi, tổ...

Reng!!!

Tiếng điện thoại lại vang lên, Khả Nhi giật bắn mình, cảm nhận được chuyện không lành sắp ập đến, cô vội liếc điện thoại

- Nhị Nguyên? Bố nó nhóc nào vây? Sao giờ? Thôi thì...

Cô ngậm ngùi thở dài rồi

- Alo, ai vậy?

- Hở? Thiên Tỉ đâu, đại ca nhà mình ở với bà nào này? - giọng bên kia vang thật rõ

- Ê nhóc, im lặng đi, chắc nhóc là bạn của Vương Tuấn Khải, tỉ đây không rãnh để đùa với nhóc đâu, chính cậu ta lúc chiều lấy điện thoại của chị rồi vô ý tráo đổi với điện thoại của cậu ta đấy nhá?

- Vậy á? - giọng bên kia mập mờ pha lẫn với sự trẻ con - tôi không tin, mau trả lời thật đi, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?

- Vương Nguyên, đừng có trẻ con thế, nhất định chỉ là bạn học của Tuấn Khải ấy mà, đưa tớ nói chuyện - lại một giọng trầm vang lên rồi tiếp máy cho cái tên trẻ con lúc nãy - xin chào, chắc cậu là bạn của Vương Tuấn Khải hả?

- Cậu biết điều hơn so với tên kia đấy, bây giờ tôi đang trên đường đến công viên KIND để đổi điện thoại với cá tên hắc dịch kia, nếu 2 nhười có tìm cậu ta thì đến công viên KIND mà tìm - Khả Nhi lắc đầu

- OK, vậy thôi cuóp máy đây

...

- Vương Tuấn Khải cũng thật là biết điều, cái công viên rộng lớn thế này biết kiếm đâu giờ? - sau một hồi lê lết cái thân, cô lại bắt đầu trạng thái lảm nhảm

- Ê, tôi ở đây này

Một giọng nói trầm ấm vang lên, Khả Nhi theo phản xạ liền quay lại

- Cậu trốn ở đâu thế hả?

Cô xụ mặt bước đến

- Xin lỗi - cậu cười rồi hai người đến chiếc ghế đá gần đó

- Cho cậu - Vương Tuấn Khải lấy hai lon coca ra, đưa cô một lon

- Cảm ơn - cô cười - cậu mau đưa điện thoại cho tôi đi

- Nè, làm gì ghê vậy?

- Á, điện thoại yêu quý của tôi - Khả Nhi ôn cái điện thoại như bảo bối của mình, soi qua soi lại, may quá, không có vết xước

- Soi gì soi ghê thế? - Tuấn Khải liếc cô một cái rồi cũng lấy lại điện thoại của mình chơi điện tử - nãy giờ có ai gọi tôi không?

- Hình như không... à có đấy - cô sực nhớ - nhóc nào mà cái mỏ cứ tí ta tí tít như trẻ con, cậu lưu trong đó là Nhị Nguyên, rồi sau đó còn có một tên nào cầm máy cho Nhị Nguyên, giọng cũng trầm lắm, đó, tôi nhớ thế thôi

- Cái gì? Rồi cậu nói gì?

- Tôi bảo bọn họ đến công viên KIND để tìm cậu

- Ê đại ca, đợi lâu không? - rồi bóng dáng quen thuộc bước đến, là Vương Nguyên đây mà

Mắt Vương Nguyên có chút biến động khi thấy Khả Nhi, vội quay sang Thiên Tỉ thì thầm

- Thấy chưa? Tớ đã bảo đại ca có bồ mà?

- Bồ nội cha nhà cậu - Khả Nhi nghe thấy liền lập tức đứng phắt dậy - tôi với cậu ta chỉ là bạn học, không có gì gọi là yêu đương trong này, hiểu chưa?

- Ngoại hình được, phong cách tốt, chiếc vãy caro đẹp đó - Thiên Tỉ nhìn từ trên xuống dưới thân hình của Khả Nhi rồi gật đầu miễn mãn - đại ca, sao anh không báo cho tụi em vậy? Tin mừng thế mà

- Cậu... - Khả Nhi tức giận đến phát hỏa, cô vốn định nhanh chân chạy đến dạy cho hai đệ trước mặt một bài học nhưng đời đâu như mơ, mới được nửa bước đã vấp phải cục đá, mất đà liền ngã ra sau

- Ayia - tưởng đâu đã an phận dưới đất, cô liền cảm thấy có gì đó ấm ấm trên môi, liền mở mắt ra, ánh mắt long lanh bỗng chốc biến thành sợ hãi đến kinh hoàng, cô hôn ... Vương Tuấn Khải

Mới mấy giây trước cô còn ỷ thế là nữ hán tử, thế mà vẻn ven trong một giây, nhờ Vương Tuấn Khải đỡ cô đã nằm trọn trong vòng tay của cậu,đã thế nhờ cái mất đà liền kiếm lực có thể kéo người thẳng lên, không ngờ sơ ý khoác tay lên vai Tuấn Khải làm cậu cũng mất đà bị kéo xuống theo, thế là tức khắc môi chạm môi

Tình hình gây cấn hết sức nói, hai người đơ ra nhìn nhau, bản thân cô dường như đã nhận thức được điều gì liền vội rời môi cậu, đứng phắt dậy làm cậu mất đà ngã xuống đất cái phịt đau điếng

- Ayia! - cậu rên lên trong đau đớn, Khả Nhi thấy vội đỡ cậu dậy

- Không sao chứ? Xin lỗi - ánh mắt cô ân cần làm cho người ta cũng phải tan chảy

- Hahaha, bộ phim 3D có một không hai ngay trước mắt, cực hot phải không Thiên Tỉ? Biết thế tớ đã nhanh quay clip lại thì có thể đã thu được thêm thù lao rồi - Vương Nguyên cười nghiêng cười ngã làm Khả Nhi càng tức, cô hận cái tên Nhị Nguyên này, hận đến sôi máu

-Một lũ ngốc - cô bức xúc hét lên rồi bước đi, được 3 bước liền quay lại - tôi không nói cậu, cái tên mặt lạnh - cô chỉ vào Thiên Tỉ rồi hất mặt bỏ đi

Thiên Tỉ chỉ nhếch môi nhì cô, còn hai người kia đơ ra chả hiểu gì, Tuấn Khải bất giác đặt tay lên môi mình, khẽ mỉm cười, vị ngọt vẫn còn vương vấn đâu đó

Về phía Khả Nhi, cô càng tức giận lại càng cảm thấy bực bội, không phải là vì những lời của cái tên mà cô cho là mặt búng ra sữa mà là... nụ hôn đầu của cô, hix hix, đau lòng chết được, ngày mai đi học biết chui vào xó nào ở đây?

Suy nghĩ kết thúc cũng là lúc cô đặt chân về tới nhà, khẽ hít thật sâu rồi bước vào

- Quản gia Lý, cháu sẵn sàng bị trừng phạt rồi

- Tiểu thư thật là hiểu chuyện, đã vậy thì...

- Hix, thế giới tốt đẹp kết thúc từ đây - cô cúi đầu, bặm môi