[Fanfic] TFBoys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá

Quyển 2 - Chương 6: Sự cố




Đằng sau cánh cửa phụ của nơi ghi hình Sao Chiến, một người nào đó đội mũ áo kín mít che đầu, đôi chân thon dài lộ ra trong chiếc quần jear đùi mài nhanh nhẹn bước đi, một tay nâng lên, trong tay có chiếc máy quay màu trắng và có biểu tượng bông cỏ bốn lá tuyệt đẹp. Người đó vừa bước dài chân vừa liếc ngang liếc dọc y như kẻ chộm.

Gần tới cánh cửa, người đó vội vàng lấp khi nghe thấy tiếng bước chân. Từ trong chỗ lấp mà bản thân thấy an toàn, khẽ thò đầu ra quan sát. Khuôn mặt được che đi bởi kính đen và khẩu trang y tế đen, chỉ nhìn thấy được mái tóc đen để mái chéo.

Ba người trong bộ tây phục sơ mi đen, khoác áo vert trắng lịch lãm nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ mưu mô. Ba người ba phong cách khác nhau, tuy trang phục rất đẹp nhưng vẫn không làm tôn lên vẻ đẹp của khuôn mặt họ. Phía sau họ là ba bốn người cả nam lẫn nữ, trên tay cầm đồ đoàn gì đó. Họ vừa đi vừa nói gì đó dặn dò ba người ở trên, khuôn mặt lộ rõ vẻ gian ác.

Cả đoàn người đi qua chỗ ẩn của người kì lạ ấy một cách bình thường không hề có dấu hiệu biết rằng có người ngay đó. Đoàn người đi hẳn vào cánh cửa sau, tới khi khuất bóng người kì lạ ấy mới ra khỏi chỗ của mình. Đôi mắt đen láy loé tia giận dữ chiếu thẳng vào trong. Từng từ từng chữ được rít qua kẽ răng.

- NICE!

***

Cộc... Cộc... Cộc...

- Mời vào!

Tiểu Vũ giả bộ ngồi gọn gàng trên ghế sofa cùng Ah Uy và Đại Hùng. Hắn ra hiệu cho người gõ cửa đi vào. Cánh cửa mở ra, chị phục vụ từ từ đi vào, tay bê khay có sáu ly nước từ từ đi lại gần đặt ba cốc trước mặt NICE. Chị phục vụ tỏ vẻ không ưa bọn hắn một chút nào, chị rất mong chờ bọn chúng bị ba nam thần của chị đánh bại thảm hại xem chúng lên mặt với ai! Chị đi ra chiếc bàn khác đặt ba li nước nhìn đẹp hơn ba li nước thuỷ tinh kia, ba li nước có hoạ tiết ngộ nghĩnh và có màu sắc của ba nam thần ấy. Xong công việc chị đi ra ngoài đóng mạnh cửa lại khiến ba tên nào đó trong phòng khó chịu.

- Thái độ gì vậy hả?

Ah Uy nhăn nhó nhìn ra cánh cửa bị đóng lại không thương tiếc.

- Kệ đi! Vào việc đi không bọn chúng tới!

Tiểu Vũ đưa hai chân duỗi thẳng đặt lên bàn chân lọ gác chân kia, người ngã ra sau đầy thoải mái, tay khoanh trước ngực một cách kiêu ngạo. Hắn đưa mắt nhắm hờ nhìn hai đứa em, một tay móc vào túi nôi ra một gói gì đó được bọc trong tờ giấy lên bàn mà búng tay ra hiệu.

- Cái này là cái gì?

Đại Hùng với người cầm gói thuốc kì lạ đó lên xoay xoay lật lật xem qua xem lại. Đôi mắt thôi nhìn gói thuốc chuyển qua nhìn Tiểu Vũ bằng ánh mắt thắc mắc. Đại ca hắn kiếm đâu ra cái này vậy?

- Tao bảo mày làm hay mày hỏi?

Đại Hùng nuốt nước miếng khi thấy đại ca hắn liếc, hắn không nói không rằng đứng dậy tiến về phía bàn bên cạnh. Đưa mắt nhìn ba li nước khác biệt bọn hắn đầy căm phẫn. Bọn chúng là nước lọc còn ba li này là sữa tươi thật sự không công bằng. Nhanh tay gỡ gói thuốc mà đổ đều ba li nước, vo tròn mà lém vào thùng rác.

Bọn chúng không hề biết đang có một chiếc máy quay màu trắng kí hiệu bông cỏ bốn lá chĩa qua khe cửa một cách cẩn thận. Đôi mắt người quay phim ấy nhíu lại vừa tức giận vừa hả hê. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân người đó liền đứng dậy lúng túng ngó xung quanh. Xung quanh không có chỗ trốn, trước mặt thì bị chắn bởi bức tường tức giận trong lòng tại sao đoàn ekip lại cho chúng phòng cuối như thế cơ chứ? Sau lưng lại có tiếng bước chân, có lẽ là ba người họ. Cũng may phía trước có một chậu cây cảnh khá to đủ để lấp, người đó liền lúp vào đó.

Ba người thanh niên đẹp tựa như tranh thân mặc bộ đồ đẹp mắt. Quần vải giống nhau mỗi người một màu đặc trưng của riêng họ, còn áo thì mỗi người một phong cánh, nhìn họ thật cá tính. Họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau tuy không nhộn nhịp nhưng ấm áp. Ba người họ mở cửa bước vào trong căn phòng cuối cùng nơi có chậu cây cảnh mà không hề nhận ra có đôi mắt nhìn họ đầy yêu thương và nhung nhớ.

Người ấy bước ra khỏi vị trí của mình, đưa đôi mắt đã ngập nước mắt. Khẽ hít hơi sâu, một tay đưa lên bỏ kính đen ra khỏi đôi mắt, một tay vừa cầm máy quay đã tắt máy lên gạt nước mắt. Đeo kính lại và đôi chân từ từ bước đi nhưng đầu vẫn ngoái lại nhìn căn phòng cuối đã khoá cửa cho tới khi không thể nhìn được người đó mới quay đầu đi thẳng.

***

Hai bên, mỗi bên ba người nhìn nhau. Một bên khinh thường, một bên gian tà.

TFBOYS bước chân về phía chỗ của mình mà ngồi xuống trong đôi mắt hết sức mưu mô của NICE. Họ ngồi xuống vị trí, mở điện thoại mà an tĩnh ngồi chơi game.

Bọn NICE lại cứ nhìn họ chằm chằm như chim sẻ rình bắt ve, điều này khiến họ cảm nhận được gì đó mà quay ra nhìn bọn hắn. Bọn hắn nhẹn quay vào nhau mà giả bộ nói chuyện, tiện tay cầm li nước lên uống một ngụm.

TFBOYS nhìn nhau, họ hiểu được đối phương đang cảm nhận cái gì. Họ nhún vai rồi tiếp tục chơi game.

Cánh cửa mở ra khiến cả sáu chú ý. Đạo diễn đi vào đưa mắt nhìn NICE khinh ghét rồi quay ra nhìn TFBOYS đang cúi đầu chào khiến đạo diễn thay đổi như chong chóng mỉm cười thân thiện.

- TFBOYS lên diễn đi!

- Dạ!

- Mấy đứa uống sữa đi rồi lên luôn nha!

- Vâng!

TFBOYS tay vơ li sữa lên uống tạm một ngụm rồi bước theo đạo diễn mà không hề nhìn thấy NICE đang nở nụ cười vô cùng thoả mãn.

Có trò xem!

***

Ánh đèn trên sân khấu mờ mờ ảo ảo càng khiến hàng trăm khán giả cùng giám khảo vô cùng hồi hộp và hào hứng. Ánh đèn bất chợt bật lên trong tiếng reo hò của khán giả, cả khán đài hiện lên tứ sắc màu quen thuộc. Cam, lục, lam, đỏ.

Trên sân khấu hiện ra đội hình quen thuộc với ba người cũng không hề xa lạ. Tiếng reo hò cùng tiếng nhạc nổi lên làm cả sân khấu như nóng lên.

Thiên Tỉ đứng ở giữa định nhảy trước vài điệu, không hiểu sao vừa mới nhấc chân cậu đã ngã nhào ra đấy khiến cả khán đài, sân khấu lẫn sau cánh gà lo lắng nhìn theo. Còn cậu cố chống tay đứng dậy nhưng lại lần nữa ngã nhào ra đó. Tay nắm chặt thành quyền mà tự trách bản thân tại sao lại hậu đậu và vô dụng tới vậy. Phía dưới không chỉ có fan còn có giám khảo và phóng viên. Hình tượng cả nhóm đã bị cậu huỷ hết rồi!

- Thiên...

Tuấn Khải định lên tiếng nhưng khi nghe được giọng của mình đã biến mất thay vào là giọng nói ồm ồm vỡ giọng cực kì khó nghe liền ngưng nói lại mà đưa tay lên che miệng. Để đưa được tay lên cậu phải vô cùng khó khăn, không hiểu sao tay cậu như cầm một khúc gổ nặng khiến cậu nâng lên một cách khó khăn.

Cả khán đài, khán giả và sau cánh gà càng loạn hơn khi nghe thấy một giọng điệu ồm ồm kiểu mới vỡ giọng phát ra từ miệng Tuấn Khải. Họ quay ngang quay ngửa bàn tán khiến cả hội trường nhộn nhịp hẳn dù tiếng nhạc hồ hổi kia đã tắt ngúm.

- Chuyện...

Cả khán đài như bùng nổ khi nghe được giọng nói the thé ái nam ái nữ phát ra từ khuôn miệng của Vương Nguyên. Trong khi đó Vương Nguyên không hiểu tại sao mình có được giọng nói khủng khiếp như vậy. Cậu định đi tới chỗ hai người anh em liền ngã nhào mà đè lên Thiên Tỉ đang cố đứng dậy mà khiến cả hai ngã trồng đè lên nhau tại sân khấu. Những đèn plas nháy lên nháy xuống khiến cả hai muốn độn thổ tại chỗ.

- Hai đứa không sao chứ?

Bất chấp giọng nói ồm ồm ấy Tuấn Khải cố gắng nói, đôi mắt đầy lo lắng nhìn hai đứa em đang mãi không dậy được. Giọng nói của cậu khiến những người nghe được bao gồm chính cậu phải bịt tai lại. Cậu tính bước lại đỡ hai người kia nhưng không biết tại sao chân cậu như không còn sức khiến cậu chới với suýt ngã cũng may có các ca ca nhảy phụ ra đỡ.

Mọi người nhìn TFBOYS đang khó khăn đứng dậy dù có người đỡ kia đầy lo lắng. Nếu nhìn vào quả thực rất giống họ cố tình làm vậy nhưng chỉ khi có tình yêu dành cho họ mới biết họ có thật hay không.

- TFBOYS các em không sao chứ?

Một vị giám khảo nam lên tiếng đầy lo lắng khi thấy ba người họ đã đứng vững lại vị trí, nhưng họ không khác gì cây lúa trước gió to.

Cả ba không nói gì chỉ lắc đầu.

- Các em sao không nói gì hả? Coi thường người lớn sao?

Một vị giám khảo nam khác lên tiếng, khuôn mặt lộ rõ vẻ không hài lòng. Ông ta vốn không ưa họ, nhân dịp này phải lên mặt với họ. Nhưng ông có biết câu nói đó đã khiến hàng vạn người ghét thậm chí hận ông không?

TFBOYS không nói gì chỉ cúi đầu không giám nói cũng không giám ngẩng lên nhìn mọi người.

- Thôi các em quay vào nghỉ đi!

Giám khảo nữ nhẹ nhàng nhắc nhở, các ca ca nhảy phụ dìu họ vào trong cánh gà trong ánh mắt lo lắng của mọi người.