[Fanfic TFBOYS] Có Lẽ Anh Không Giỏi Yêu

Chương 27




Mùa hạ kết thúc cũng là lúc mà thu sang, không khí như đã có một cuộc chuyển đổi ngoại mục. Tiết trời mấy ngày trước còn nóng chói chang, nay đã thay bằng một bầu không khí mát nhẹ. Lá cây cũng đã bắt đầu úa vàng, rụng xuống nền đường. Thành những chiếc thảm bất đắc dĩ nhưng nó lại mang một vè đẹp khác, một sức sống mới. Và cũng là lúc bầu trời báo hiệu rằng: Một năm học mới lại tới rồi.

Hạ Nhược Tâm chỉnh lại chiếc nơ trên bộ áo đồng phục xinh xắn của trường Thanh Hoa. Hạ Nhược Tâm mỉm cười, dường như cô đã hài lòng với chính bản thân mình rồi. Hôm nay, cô chính thức lên lớp 12. Là học sinh năm ba của trường Thanh Hoa, ngôi trường cô đã gắn bó được một năm rưỡi.

Như thường lệ, cô sẽ làm bữa sáng cho cả ba và mình rồi tự bản thân bắt xe bus đi đến trường. Vẫn theo tính toán này, cô sẽ chẳng bao giờ đi muộn cả. Nhưng ai ngờ được chữ ngờ. Năm nay cô mới biết rằng, riêng học sinh năm cuối của trường Thanh Hoa thì sẽ phải đến sớm hơn thường lệ để làm một số việc lặt vặt. Nên cô đành phải nấu bữa ăn sáng thật sớm cho ba rồi cứ thế bắt một chuyến xe sớm hơn để đến trường. Và tất nhiên, cô không thể quên được cái mũ tai bèo- người bạn giúp cô cởi mở với thế giới bên ngoài hơn.

Trường học à, cả hè xa ta, người có nhớ ta không? Còn Lạc Đình, các bạn nwuax, họ còn có nhớ cô không? Thiên Tỉ thì khỏi phải nói rồi, vì cậu ấy là hàng xóm của cô mà.

**Trường Phổ Thông Thanh Hoa**

Hạ Nhược Tâm đến trường. Hôm nay, mặc dù nhà trường có nói là học sinh năm cuối đến trường sớm. Nhưng hôm nay vì là ngày khai giảng nên cô nhìn thấy trong trường, những học sinh lớp 10,11 đến trường từ rất sớm. Xem ra, không chỉ có mình cô mong chờ ngày này, mà còn là học sinh toàn trường nữa, bao gồm cả những con người tương lai sẽ học nơi đây.

Mệt mỏi vì trường quá rộng, Hạ Nhược Tâm tiến tới tòa nhà A lớp 12A1, cổng trường học ba nãy đã đón chào cô đến, vậy còn cổng lớp học thì sao nhỉ? Nhưng cô chưa kịp bức vào chiếc cổng thân thương kia thì từ đâu xuất hiện một bóng hình nhỏ nhắn ôm trọn vòng eo của cô. Hạ Nhược Tâm hoảng hốt nhưng rồi lấy lại tinh thần vì cô nhận ra nhanh chóng. Người đang ôm cô là Lạc Đình đây mà, cô bạn thân lâu lắm cô mới gặp. Từ sau vụ cả nhóm đi chơi cùng nhau, sau đó Lạc Đình cùng ba mẹ đi sang nước ngoài nghỉ mát tăm hơi. Giờ gặp lại, Hạ Nhược Tâm như có một nguồn cảm giác xúc động.

-Nhược Nhược đáng yêu của tớ! Nhớ cậu chết đi được!

Lạc Đình dùng giọng nói nũng nịu.

-Lạc Đình ngốc, tớ cũng nhớ cậu chứ! Sao quên được ô bạn láu lỉnh như cậu.

Hạ Nhược Tâm cười nhẹ.

Cả hai cùng nhau vào lớp, lớp học sau một kì hè nóng nảy vẫn như ngày nào. Hạ Nhược Tâm vẫn ngồi chỗ cũ ấy, kế bên cạnh Thiên Tỉ. Về phần Thiên Tỉ, anh đã đến rồi, còn sớm hơn cả Hạ Nhược Tâm những nửa tiếng. Nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, Thiên Tỉ bất giác cười nhẹ rồi gật đầu với cô một cái. Coi như đó là cách chào của anh đi, mặc dù có hơi bất lịch sự một chút.

Hạ Nhược Tâm dường như không để ý điều đó. Cười một cách rạng rỡ hướng về phía Thiên Tỉ, cô nói:

-Chào cậu!

Mùa thu đến, không khí trĩu nặng mùi thơm của lá cây rụng. Không còn là ngày hè nóng bức, không còn là tiếng điều hòa chạy rè rè, không còn việc ở nhà hay chạy show nhiều nữa, giờ đây là một năm học mới. Một năm học cuối cấp đầy gian nan và vất vả. Nhưng vừa rồi vô thức nhìn thấy nụ cười của cô. Thiên Tỉ cảm thấy như tim mình đạp nhanh hơn, người anh như chẳng còn dưới đất mà đang ở thiên đường. Mọi thứ đều khác lạ mỗi khi cô xuất hiện, đó là điều mà anh cảm nhận được.

Nụ cười của cô-tựa như ánh nắng ban mai vực mình trong gió lạnh vậy.

Càng ngày, bản thân anh dường như không còn ý thức được mình mỗi khi anh ở gần bên cô. Hạ Nhược Tâm, cô quả là một người có sức hút đặc biệt.

Hạ Nhược Tâm tiến tới chỗ của mình gần Thiên Tỉ, cô thanh tao ngồi xuống. Lạc Đình như chú cún nhỏ lác đác chạy theo sau. Dương như, sau lâu ngày xa cách, Lạc Đình càng có nhiều câu chuyện để tán ngẫu với người bạn Nhược Nhược và nam thần trong lòng cô, Thiên Tỉ.

Họ tán ngẫu một cách vui vẻ, mặc dù chỉ có Hạ Nhược Tâm với Lạc Đình. Còn Thiên Tỉ, anh chỉ đôi khi nhạt nhẽo trả lời. Phần lớn thời gian anh đều liếc mắt về phía phía Hạ Nhược Tâm, coi như là ngắm trộm đi. Bỗng nhiên Lạc Đình hỏi:

-Nhược Nhược này, bộ phim mà cậu đóng đã xong chưa? Bào giờ khởi chiếu vậy, tớ chờ mãi mà chả thấy.

Mong cậu cho tớ một câu trả lời thích đáng đi!

Lạc Đình chợt nhắc đến bọ phim mà hè này Hạ Nhược Tâm đã dấu ba tham gia – Bất hủ hư vinh. Hạ Nhược Tâm mới nhớ ra rằng, mặc dù các cảnh quay của mình đã xong, nhứng cô vẫn chwua thấy bộ phim xuất hiện trên đài truyền hình. Vọi nhìn sang phía Thiên Tỉ, anh đang lười biếng nằm dài xuống mặt bàn.

Thiên Tỉ dường như ý thức được câu hỏi của Lạc Đinh, anh từ tốn nói:

-Bộ phim này cũng sắp khởi chiếu rồi, khoảng tuần sau là sẽ công bố lịch chiếu.

-Ồ, thì ra là vậy! Tớ mong chờ quá đi!

Lạc Đình tươi cười.

Chợt đúng lúc ấy, tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu vang lên. Học sinh trong lớp ổn định chỗ ngồi, rồi từ tốn cô Trương bước vào. Phong hái của cô vẫn như ngày nào, đơn giản mà lịch sự. Đặt quyển giáo án giảng dạy xuống bàn, cô mỉm cười trước lớp:

-Chào cả lớp, rất vui được gặp các em sau mùa hè này. Năm nay là năm học cuối cấp, các em biết nhiệm vụ của mình là gì chứ? Đó tất nhiên là học tập thật tốt vì tương lai của chúng ta rồi. Trước khi vào giờ học ngày đầu năm, cô rất vui mừng khi được thông báo với các em rằng, lớp chúng ta sẽ chào đón ba bạn học sinh mới. Họ chuyển từ trường khác đến đây để học tập.