F.C.U.K You

Chương 7




Nóng…

Diệp Tâm Du nắm trên giường lớn mềm mại, khẽ cong người lên chỉ cảm thấy cả người nóng ran, có một cổ lửa nóng hừng hực thiêu đốt cơ thể cô.

Cô nhíu đôi mày thanh tú lại, cảm thấy mình hôn mê thật lâu, toàn thân nóng rực, một cảm giác đói khát mạnh mẽ từ trong người cô nảy sinh.

“gái à, em không nghĩ là mình bị người ta bỏ thuốc sao?” Vũ Khắc Tiệp mở ánh đèn nhu hòa trên tường lên, đôi mắt tà mị nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có khuôn mặt tinh xảo và nụ cười mê hoặc chúng sinh trên giường, ánh mắt ngày càng trở nên thâm trầm.

Lúc này cô híp mắt hạnh lại, môi đỏ mọng mân mê, mái tóc xõa tung như tơ lụa, bộ dạng mất hồn, dưới ánh đèn lờ mờ, mỗi một đường cong trên cơ thể cô như ẩn như hiện, hai chân phơi bày ra bên ngoài, thân thể lung linh hấp dẫn mềm mại như vậy lộ ra như đánh vào điểm trí mạng của người đàn ông, làm cho người ta không thể dời mắt được.

“Ưm nóng quá!” Diệp Tâm Du khó nhịn mà yêu kiều kêu lên một tiếng, chủ động đưa tay tháo cút áo trước ngực, cô nóng quá, trước mắt mơ hồ một mảng, cũng không ý thức được mình đang làm gì, chỉ là muốn thông qua phương thức đơn giản nhất để làm giảm đi cái nóng của cơ thể.

“Người phụ nữ đáng chết, không được cởi nữa.” Trong mắt Vũ Khắc Tiệp ánh lên ngọn lửa dục vọng, theo động tác cởi áo của cô thì  thân thể cũng lộ ra ít nhiều trước mặt anh, anh chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, hô hấp cũng dần trầm xuống.

Chỉ là trong lòng anh rất rõ ràng, Diệp Tâm Du không phải là người phụ nữ anh có thể đụng vào. Trước hết bất luận gia thế và bối cảnh của cô như thế nào đi nữa thì anh đã có cảm giác rung động khác thường đối với cô nên không muốn chiếm tiện nghi cô như thế.

Cho nên anh  đã rất nỗ lực để áp chế cỗ lửa nóng trào dâng, lý trí cầm quần áo của cô lên, cài từng khuy lại cho cô, mặc dù tiếp xúc với cơ thể nhẵn nhụi của cô nhưng anh vẫn cắn răng đi tới bên giường thay cô lấy thuốc giải.

Ai ngờ khi anh vừa mới đứng dậy thì Diệp Tâm Du lại đột nhiên bắt lấy tay anh dán trên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hừng hực của cô, trong miệng rũ rĩ nói:

“Không cần đi! anh Cường ”.

Vào giờ khắc này tự chủ của Khắc Tiệp hoàn toàn biến mất nhường cho khát vọng nguyên thủy nhất.

“Người đẹp, là em chọc tôi” hai mắt anh đỏ lên, tháo cà vạt vứt qua một bên, đem dây lưng bên hông kéo phắt ra, trực tiếp nhào tới

“Ưm” Trên thân thể đột nhiên chịu sức nặng thật lớn làm cho Diệp Tâm Du khó chịu kêu ra tiếng, chỉ là cô còn chưa kịp đẩy anh ta ra thì Lãnh Khinh đã đem hai tay của cô nắm thật chặt ở phía dưới.

Đôi môi nhỏ nhắn của cô bị anh ta chặn lại, hương vị đặc biệt của người đàn ông chui thẳng vào chóp mũi của cô, xen lẫn nồng đậm lửa nóng, kích động mập mờ.

Trong đầu Diệp Tâm Du nhắc đón nhận nụ hôn mãnh liệt như gió lốc mưa rào của người đàn ông ở trên, vốn muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể bị đầu lưỡi nóng bỏng ngăn cản, cuối cùng tất cả đều hóa thành từng tiếng rên rỉ mê người.

Nụ hôn của anh điên cuồng và kịch liệt đủ để cho cô không thể nào thở được.

Không để ý trên người mình còn có vết thương, Vũ Khắc Tiệp đã thô bạo xé quần áo của cô vứt sang một bên.

Quản gia bắp vừa mở đèn phòng khách lên thì đã thấy khuôn mặt đen thui của Diệp Tuấn Kiệt, ánh mắt lạnh lẽo ngồi trên sa lon, cả người toát ra sự lạnh lùng khó gần, giống như muốn giết người.

“Thiếu gia, người còn chưa ngủ sao?” Bà sợ hết hồn, giọng nói cũng theo đó mà run lên.

Diệp Tuấn Kiệt ngẩng đầu nhìn bà một cái, con ngươi đen thâm u giống như quỷ cất giọng hỏi:

“Tiểu thư đã về chưa?”

“Đại tiểu thư…” nửa ngày sau quản gia mới phản ứng lại, mới nhớ người Diệp Tuấn Kiệt hỏi là đại tiểu thư, trong lòng không tránh được nghi ngờ từ lúc nào mà thiếu gia quan tâm đại tiểu thư như thế.

“Đại tiểu thư còn chưa về nhà ạ!” Quản gia bắp sững sờ trong chốc lát, lại nói: “Không đúng, mỗi ngày đại tiểu thư đều về nhà rất đúng giờ không phải tối nay có chuyện gì rồi chứ?”

Dù sao sự nghiệp của nhà họ Diệp cũng lớn như vậy thì trên đường gặp bọn giặc cướp không phải là chuyện khác thường gì.

Diệp Tuấn Kiệt nghe quản gia Ngô nói như thế nên trong lòng càng thêm nóng nảy, cũng không quản Diệp Tuấn Kiệt xảy ra là chuyện thật hay giả, quan trọng là cô còn chưa có về, anh cầm áo ra ngoài, vọt ra khỏi nhà.

“Thiếu gia, đã trễ thế này người còn đi đâu nữa?” Quản gia bắp thấy Lạc Thiên Uy đột nhiên lao ra khỏi cửa, kinh ngạc hướng bóng lưng của anh hỏi.

“Tìm Lạc Tích Tuyết” Lạc Thiên Uy ném lại một câu, đã biến mất trong bóng đêm.

Màn đêm tối đen, bầu trời trắng xám, chỉ le lối mấy ngôi sao thật nhỏ. Diệp Tâm Du từ từ mở mắt, trước mắt cô là một không gian xa lạ, thân thể cô run lên. Trên người cô chỉ có một tấm chăn mỏng, theo động tác ngồi dậy của cô mà từ từ trượt xuống.

Thân thể trần truồng của cô lộ ra trong không khí, trên người của cô đầy rẫy những vết hôn lớn bé.

“Ầm…”

Sắc mặt Diệp Tâm Du cứng đờ, như bị sét đánh, có ai nói cho cô biết đến tột cùng là đêm qua xảy ra chuyện gì không?

Trong đầu cô chỉ có một mảng hỗn loạn, từng mảnh ghép ký ức nhỏ nối lại với nhau, cô nhớ hôm qua sau khi gặp Lãnh Khinh Cuồng thì cô bất tỉnh, sau đó cả người nóng ran, bị anh mang đến khách sạn, chuyện xảy ra sau đó cô không thể nào nhớ nổi.

Trong phòng tắm truyến ra tiếng nước chảy. Diệp Tâm Du nhìn những vết hôn trên người mình như thế này sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hỏng bét rồi không phải đêm qua cô đã cùng ai đó… chứ? Còn xảy ra quan hệ với Lãnh Khinh Cuồng?

Không thể nào, ông trời ngàn vạn lần không thể đùa cợt cô như thế được, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút thì đêm qua rõ ràng cô đã có phản ứng rất kỳ quái, rõ ràng là cô đã bị hạ dược, nhưng là lúc nào? Chẳng lẽ là tại bữa tiệc rượu tốt nghiệp sao?

Diệp Tuấn Kiệt nghĩ tới nghĩ lui kẻ nào mà hãm hại cô hèn hạ như vậy, lúc này trong phòng tắm đột nhiên không còn nghe thấy tiếng nước chảy nữa.

Thân thể Diệp Tâm Du run lên. Vũ Khắc Tiệp sẽ tới đây sao? Đừng, vào lúc này cô không muốn đối mặt với anh, cũng không muốn để cho anh nhìn thấy bộ dạng của cô vào lúc này.

Bằng tốc độ nhanh nhất Diệp Tâm Du vén chăn lên, nhảy xuống giường, nhặt chiếc váy và đồ lót rãi rác trên mặt đất lên mặc vào người mình. Sau đó lấy tốc độ chóng mặt rời khỏi gian phòng này.

Chỉ là vừa chạy ra ngoài không nhịn được ảo não một chút, mới vừa rồi vì gấp quá nên cô quên nhất một chuyện quan trọng nhất. Không phải người ta nói lần đầu tiên của con gái đều để lại giọt hồng sao? Sao cô lại hồ đồ không kiểm tra mà chạy mất rồi.

Hiện tại quay trở lại đó là chuyện không thể nào, cô chỉ có thể rời đi, chỉ là vừa quay mặt lại đã bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.

" Tâm Du, cậu còn chưa về nhà sao?"

Tối hôm qua, trong bữa tiệc Bella uống hơi nhiều, nên thuê một căn phòng trong khách sạn để nghỉ ngơi, không nghĩ tới mới hừng sáng đã đụng phải bạn tốt Lạc Tích Tuyết, không phải cô ấy nên về nhà từ sớm rồi sao? Thế nào mà vẫn còn ở trong khách sạn thế này?

" Bella " Diệp Tâm Du kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy bạn tốt Bella cô khẽ buông lỏng một hơi. Thật là may mắn, nếu để người ngoài biết được cả đêm hôm qua cô không về nhà lại làm ra sự tình này thì chắc cô không có đất để dung thân luôn.

" Tâm Sự, sao sắc mặt của cậu lại khó coi như thế? Còn nữa, tối hôm qua chẳng phải cậu đã về nhà rồi sao, thế nào mà cũng không gọi điện báo cho mình biết bình an? Mình gọi cho cậu cả đêm mà không có ai bắt máy cả. Rốt cuộc hôm qua cậu đã làm cái gì?" Bella lo lắng nhìn bạn tốt hỏi ra một loạt vấn đề.

Diệp Tâm Du cảm thấy oan ức, bị Bella hỏi liên tục như vậy làm cho tâm tình của cô không ngừng vận động, chẳng biết phải trả lời thế nào, trong mắt ướt át một mảnh.

" Bella mình..." Cô kích động muốn đem tất cả chuyện xảy vào tối hôm qua kể ra cho bạn tốt nghe.

" Tâm Du, cậu làm sao vậy? có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Bella khẩn trương lôi kéo cánh tay của Diệp Tâm Du, lo lắng hỏi.

Ở trong mắt cô, Tâm Du vẫn là một người con gái kiên cường, ngay cả khi mẹ của cô ấy qua đời cũng rất ít thấy cô rơi nước mắt nhưng hôm nay lại thấy cô khóc nhiều như vậy.

" Bella, tối hôm qua mình..." Diệp Tâm Du tận lực khống chế tâm tình của mình, nhưng nước mắt không ngăn được cứ rơi xuống.

Bella càng thêm gấp gáp: "Tối hôm qua như thế nào?"

"Tối hôm qua mình bị say rượu" Diệp Tâm Du hít mũi một cái, đột nhiên thay đổi giải thích:

"Ba không cho mình uống rượu nhưng tối hôm qua lại say như vậy còn ở trong khách sạn cả đêm, ngộ nhỡ chuyện này để giới truyền thông biết được thì mình chết chắc."

Cô vừa mới nghĩ đến, tối hôm qua cô và người đàn ông khác nảy sinh quan hệ, là Vũ Khắc Tiệp - anh là thần tượng của Tiểu Mạt, nếu như cô nói cho bạn tốt biết tất cả sự thật tối hôm qua thì Tiểu Mạt nhất định không tin tưởng coi như có tin thì cô ấy cũng sẽ thất vọng, cô chỉ còn cách một mình chịu đựng thôi.

"Thì ra cậu lo lắng điều này, không sao đâu, đã có mình che chở cho cậu rồi." Bella vỗ vỗ bả vai của cô, một bộ dáng đầy nghĩa khí nói.

Diệp Tâm Du cảm kích mà cười một tiếng:

"Cám ơn cậu, Bella ". Cô đang rất lo lắng, không biết làm cách nào để ra khỏi khách sạn đây.

"Không cần khách sáo, chúng ta là bạn tốt mà".

Diệp Tâm Du cũng không biết cô trở về nhà như thế nào nữa, chỉ biết cô ra khỏi khách sạn lập tức gọi taxi chạy thẳng một mạch về nhà.

Tài xế taxi mập mờ nhìn cô một cái, dù sao bộ quần áo trên người cô vô cùng xốc xếch, đầu tóc rối bời, bộ dáng hoảng loạn, rất giống như nguời vợ lén lút với người khác bị chồng bắt gặp.

Cố gắng bình phục lại tâm tình, Diệp Tâm Du làm như chưa có chuyện gì xảy ra đẩy cửa vào.

"Cô còn biết trở về nhà sao?" Diệp Tuấn Kiệt cả người tựa như điều khắc mặt đen lại ngồi trong phòng khách.

"Em..." Diệp Tâm Du giật mình, vốn là muốn lén lút về phòng làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng không nghĩ tới lại bị em trai bắt gặp.

"Nhỏ giọng chút, trong nhà còn có những người khác nữa." Diệp Tâm Du vội vàng ra hiệu cho em trai cô, khẩn trương kéo anh qua một bên, nhỏ giọng nói.

Nếu như để mẹ kế biết được cô đang có bộ dáng này không chừng trước mặt ba sẽ nói này nói nọ, cô không thể để mẹ kế và Ngọc Trinh phát hiện được.

"Tối hôm qua cô đã đi đâu? Không phải tôi đã nói là phải về trước mười giờ rồi sao?" Đôi tay của Diệp Tâm Du nắm lấy eo cô, đem cô áp thẳng đến bức tường, đôi mắt sắc bén hỏi cô.

"À? Việc đó..."

Diệp Tâm Du chớp chớp, hàng mi như cánh bướm, tròng mắt trong suốt luống cuống, vốn đã cố hết sức để đè nén uất ức nhưng em trai cô lại hỏi như vậy làm cô thiếu chút nữa nước mắt lại trào ra.

"Tối hôm qua chị định nghe điện thoại của em xong trở lên luôn, không ngờ lại..." Mặc dù cô rất kiên cường ngăn nước mắt không rơi xuống nhưng nói đến đây cô rốt cuộc không nói được nữa. Chẳng lẽ muốn cô nói cho em trai biết là tối hôm qua cô bị người ta bỏ thuốc rồi nảy sinh quan hệ với người đàn ông khác sao?

"Sau đó thì sao?" Trên mặt Diệp Tâm Du có vẻ bí hiểm hỏi, anh càng tiến lại gần cô, môi mỏng cách gương mặt của cô chỉ trong một cự ly ngắn, anh có thể nghe được tiếng tim đập nhanh của cô.

Diệp Tâm Du né tránh ánh mắt của em trai, đây là chuyện khó mở miệng lại bị em trai ép hỏi như vậy làm cô không biết phải làm sao, cô đưa tay chống lên lồng ngực của anh nói:

"Em... đừng đứng gần chị như vậy!"

" Diệp Tâm Du, rốt cuộc hôm qua cô đi nơi nào?" giọng nói lãnh khốc của Diệp Tuấn Kiệt đột nhiên nâng lên một âm lượng cao hơn, thấy cô ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói hết câu làm cho anh mơ hồ đoán được nhất định có chuyện gì đó xảy ra.

"A, em đừng nói lớn tiếng như vậy có được không?" Diệp Tâm Du vội vàng che miệng của anh lại, khẩn trương hướng bốn phía nhìn một chút, tùy tiện viện lý do tránh anh:

“Chị... chị tối hôm qua uống say nên nên về nhà của một người bạn thân, ngủ lại đó một đêm"

"Cô uống say sao?" Đôi mắt của Diệp Tuấn Kiệt thâm thúy hỏi ngưng chuyển, chăm chú nhìn cô, ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ hỏi cô:

“Tại sao lại không nhận điện thoại của tôi?"

"Ngốc, chị say rồi làm sao có thể nhận điện thoại của em được chứ?" Diệp Tâm Du tức giận mắng anh một câu, bỗng ngáp một cái, xoay người lên phòng.

Cũng chính thời khắc cô xoay người kia làm Diệp Tuấn Kiệt nhìn thấy dấu hôn trên cổ của cô.

"Diệp Tâm Du!!"

Mấy chữ này cơ hồ là Diệp Tuấn Kiệt nói ra từ khẽ răng, đáy mắt tĩnh mịch vọt lên sự tức giận, trong lồng ngực như có một ngọn lửa sắp bùng nổ, xen lẫn cơn ghen tức cuồn cuộn, quả thật hận không thể đốt cháy cô.

Người con gái đáng chết này dấu hôn trên cổ cô là sao đây? Chẳng lẽ tối hôm qua...

Diệp Tuấn Kiệt quả thật không thể nghĩ thêm được gì nữa rồi, anh bước về phía Diệp Tâm Du, nắm chặt hai vai của cô ép sát cô vào trong tường.

" Tuấn Kiệt em làm sao vậy?" Diệp Tâm Du không hiểu tại sao em trai cô lại kích động như vậy, cô nâng chân mày lên, lo lắng muốn rời khỏi đây:

"Em buông chị ra, chị phải về phòng"

"Tối hôm qua cô ở chung với người đàn ông nào?" Sắc mặt Diệp Tuấn Kiệt xanh mét, hai hàng lông mày anh tuấn hiện đầy lo lắng, anh cắn răng nói lên những lời này, hơi thở lạnh băng tỏa ra xung quanh.

"Hả? Chị..." Diệp Tâm Du khiếp sợ mở to mắt, ngực một hồi co rút, cô không nghĩ tới chuyện tối hôm qua lại bị em trai cô phát hiện, xem ra anh thực sự rất tức giận, cô không hiểu lắm. Đây là anh bất bình cho cô sao?

"Cô cư nhiên thừa dịp ba không có ở nhà len lén chạy ra ngoài quan hệ cùng người đàn ông khác"Trong mắt Diệp Tuấn Kiệt hiện ra sự ẩn nhẫn của ngọn lửa muốn bùng nổ, thấy Diệp Tâm Du cảm chỉ cúi đầu không nói, không có bộ dáng giải thích làm cho lòng của anh một trận đau nhói.

Thật đúng như anh nghĩ sao? Tối hôm qua cô đi  cùng với Cường Đô La còn cùng anh ta...?

"Chị không có." Diệp Tâm Du lắc đầu phủ nhận, trong lòng cảm thấy chua xót, cô cắn môi nói:

“ Chuyện tối hôm qua là... chuyện ngoài ý muốn!"

Trong mắt Diệp Tuấn Kiệt lửa giận càng sâu, ghen tỵ mãnh liệt xé rách tim anh, hai tay hung hăng nắm thành quyền:

"Nói như vậy là cô thừa nhận hôm qua thật đã cùng người đàn ông khác phát sinh quan hệ?"