Fires Of Winter

Chương 38




Trans & edit : tranngocbicstrong24

Những giọt nước lạnh giá hất vào mặt Brenna mang ý thức của cô quay trở lại.Cô không thở được và ho, cảm thấy rằng cô chắc hẳn đã chết đuối .Sau đó đôi mắt cô vụt mở.Cô ngay lập tức nhận thấy sự nguy hiểm, nhưng cô không thể lấy lại sự đe dọa của mình cho đến khi một dáng người cao lớn hiện ra lù lù trước mặt cô.

Cedric đứng dưới chân cô, hoàn toàn không có bất cứ thứ quần áo nào.Sau đó Cô thấy rằng cô cũng đã trần truồng dưới cái nhìn của hắn ta, chiếc áo bị xé toạc của cô đã bị mở ra.Hắn ta say mê nhìn cô với một nụ cười dâm đãng và cô rên rỉ ở tận bên trong.Nó đã qua rồi ư?Những phần riêng tư nhất của cô đã bị xâm phạm bởi tên ma cô này sao?Không – không!cô không thể tin tâm trí của cô đã rời bỏ cô, bỏ lại cô không tự lo liệu được đối mắt với nguy hiểm.

“Vậy là em đã quay trở lại,”Cedric nói với một cái giọng chứa đựng sự xem thường.”Em giống như tất cả những người đàn bàn khác, ngất đi khi đối mặt với một sự đau đớn nhỏ.Ta đã hi vọng em sẽ khác,em yêu , rằng em có thể chịu đựng được điều ta đưa ra.”

Kí ức kinh khủng về nỗi đau mù quáng bắn xuyên qua tâm trí cô.Cô nhìn xuống ngực mình và nhìn thấy những vết thâm nhỏ đã thành hình nơi những ngón tay hắn ấn vào làn da cô.Cô nhanh chóng kéo chiếc áo của mình lên, những nó không ở đó.

“Ngươi là đồ súc vật!”Cô rít lên, máu cô chạy đua với chất độc là sự căm ghét.

Cedric cười khoái trá một các ác ý với cơn giận của cô.”Em không đánh giá cao cách thức tìm kiếm khoái lạc của ta phải không?Em muốn chứ, Brenna,”hắn tự tin nói, giọng hắn cao lên với sự kích động.”Lần này em sẽ thích điều ta làm với em, và với nhiều cách khác nhau mà ta sẽ mang đến cho em.Em sẽ tìm thấy khoái lạc trong nỗi đau tinh tế, và cầu xin ta làm nhiều hơn.”

Dạ dày của cô khuấy tung lên muốn bệnh.Cô muốn giết chết hắn, bây giờ thì điều đó không còn nghi ngờ gì cả.Nhưng làm thế nào đây?Cô sẽ phải chịu đựng điều gì trước khi cô thấy được cơ hội của mình?Hắn ta là một con quái vật độc ác với trí óc sa đọa.Cô nhìn chằm chằm vào hắn trong niềm đam mê không lành mạnh, ghê tởm, tuy nhiên không có khả năng để đưa ánh mắt của cô đi.Những vết sẹo bao phủ cánh tay hắn và phần thân trên không gì so sánh được với một vết thương dài, kinh khủng trên hông hắn.Và cạnh đó vật đàn ông của hắn nhô ra, đập rộn ràng với sự giận dữ- một ngọn giáo sưng phồng ,cô biết nó quả thực sẽ gây ra nhiều đau đớn.Nó đã sẵn sàng?Bây giờ nó dựng đứng lên để có cô lần nữa ư?Cô đã phải biết.Nếu sự tổn hại đã được thực hiện, cô không bao giờ có thể quay trở lại với Garrick mà không hổ thẹn một cách không thể chịu đựng nổi, và biết rằng điều họ có thể làm là sẽ không bao giờ vượt qua được.

Cô cắn môi , đau đớn dữ dội.”Ngươi đã- “Cô không thể chịu được để hỏi điều này, nhưng cô đã làm.Cô khép mắt lại và vội vã.”Ngươi đã có ta chưa?”

Hắn ta cười với câu hỏi của cô.”Em nghi ngờ điều đó ?”

Cô thét lên với sự đau đớn, nhưng sau đó cô nghe thấy hắn cười còn khó chịu hơn.”Chưa, em yêu.Ta sẽ không có một phụ nữ trừ khi cô ta có thể cảm nhận thấy mọi inch uy quyền của ta.Cô ta phải biết ai là chủ của cô ta, và giờ em sẽ biết.”

Brenna thở dài với một sự nhẹ nhõm mà cô cảm thấy chỉ một lát.Cô nhận thấy với sự khiếp sợ rằng cô đã ở vị trí giống như trước đây, không gần hơn chỗ dấu con dao găm của cô.Lần này hắn ta không ở trên cô, mặc dù hắn đã sẵn sàng.Khi hắn ta cúi xuống, Brenna nhanh chóng trườn ra xa khỏi hắn, sử dụng chân và khuỷu tay cô để đẩy cô lùi lại.Nhưng hắn ta vẫn quá gần với cô để cố gắng đứng lên và chạy.Tiếp theo đó, với tiếng kêu lớn của một chiến binh thắng cuộc, hắn ta lao vào cô.

Hơi thở của Brenna bị lấy mất khi cơ thể của hắn ngã xuống cô với toàn bộ sức mạnh.Cô chiến đấu với những đợt sóng xấu xa , cái đã che phủ tâm trí cô một lần nữa.Cô cảm thấy khiếp sợ, chắn chắn rằng cô không thể cản hắn lại lâu hơn nữa.Thay vào cố gắng để gạt hắn bằng tay của mình, cô điên cuồng với ra phía sau, cầu nguyện cô di chuyển đủ gần đến vũ khí của mình.

Đầu điên cô không cảm thấy gì chỉ là sự bần thỉu trơn nhẵn bên dưới tấm thảm,và cô hoảng sợ.Cedric đã cố gắng để cầm giữ một bên chân cô với một bên đầu gối và hắn ta nhanh chóng thành công.Cùng lúc đó, những ngón tay của Brenna cuối cùng cũng chạm vào lưỡi dao lạnh lẽo của con dao găm và cô lôi nó ra cho đến khi cô cầm chặt cán dao.

Brenna muốn cắt cô họng của hắn một cách nhẹ nhàng vào lúc hắn ta không nghi ngờ là tại sao cô không kháng cự lại hắn.Khi đó, hắn nhìn thấy cánh tay cô bên dưới tấm thảm và lưỡi dao khi cô cầm nó ra ngòai.Hắn ta siết chặt cổ tay cô và ghim chặt tay cô xuống sàn nhà gần đầu cô, ép chặt một cách đầy hung ác cho đến khi cô cảm thấy quyền lực yếu ớt của bản thân mình.Cô giữ nó như thể là cuộc sống của cô rất phụ thuộc vào nó, và cho đến tận khi cô có thể trông thấy, nó đã như vậy.Cô không thể thất bại vào lúc này, không khi cô đã rất gần.

Hắn ta nâng thân hình của hắn lên bằng đầu gối, và với một tay tự do ,tạo thành một nắm đấm và chuẩn bị giáng một đòn choáng váng.Hắn ta đã điên tiết.Trong tâm trí của Brenna chợp hiện ra những sự tra tấn hơn nữa mà hắn sẽ đưa ra nếu cô thất bại.

Trong một cố gắng cuối cùng, trước khi nắm đấm của hắn giáng xuống và làm cho cô bất tỉnh lần nữa, cuối cùng cô cố gắng để đẩy hắn ra bằng cách dùng phần còn lại của cơ thể.Cô đưa chân lên một cách mạnh mẽ, và dù là chỉ đánh hắn một cái, cái đó đẩy Cedric về phía trước với một tiếng kêu đau đớn.

Brenna giật mình bởi kết quả đó, bởi vì cô không biết làm thế nào mà một chuyển động của cô lại làm sụp đổ kẻ thù to lớn của mình.Chỉ là cuối cùng hắn ta đã vậy, bởi hắn ta đã ngã về phía trước lên con dao găm và nằm bất động.Sự khuây khỏa của cô rất lớn bởi cô có thể thở được với ngực hắn bao phủ gương mặt cô.

Nó đòi hỏi một nỗ lực cuối cùng để kéo bản thân cô ra khỏi từ bên dưới hắn ta.Tuy vậy hắn ta không di chuyển.Nếu hắn ta giờ không chết, thì hắn cũng sớm thôi, và cô cảm thấy không ân hận.Tội lỗi của cô không thể lớn, bởi vì nếu có bất cứ một người đàn ông nào xứng đáng chết, đây là một trong số đó.Cô nghĩ về những người phụ nữ mà hắn đã khoe khoang về sự hành hạ và cảm ơn chúa là cô đã trốn thoát mà không thiệt hại nhiều.Họ sẽ không than khóc cho cái chết của hắn nhiều hơn cô sẽ vậy.

Những ý nghĩ đó đi qua tâm trí của Brenna, nhưng cơ thể cô phản ứng lại với một cách khác.Khi cô nhìn chằm chằm xuống dòng máu chảy chầm chậm bao phủ sàn nhà bên dưới Cedric, cô mất tự chủ với sự buồn nôn.Cô quay đi và nôn tất cả mọi thứ trong dạ dày cô ra, sau đó tiếp tục nôn với sự đau đớn ngay cả khi không có gì chảy ra cả.

Cuối cùng cô đứng dậy, dù là dạ dày cô vẫn chống đối.Cô nhận ra rằng thời gian là kẻ thù mới của mình.Arno có thể quay trở lại bất cứ lúc nào, và sau đó cô sẽ đứng ở vị trí còn tồi tệ hơn trước đây.Cô đã giết chết một Viking, một người đàn ông tự do- và tệ hơn, con trai của một thủ lĩnh.Nếu cô bị tìm thấy bây giờ, cuộc sống của cô sẽ hết.Arno sẽ kêu lên báo động và cô sẽ bị lùng bắt, nhưng nếu cô có thể đi tới chỗ Garrick trước, anh sẽ bảo vệ cô.Với một tốc độ mau lẹ, Brenna thu thập bất cứ thứ gì có thể hữu ích, thức ăn,những tấm phủ, vũ khí của Cedric,dây thừng mà Arno đã dùng để trói cô vào buổi tối, và một thứ chắc chắn,đá lửa.Cô để tất cả vào trong một tấm thảm lớn và buộc thành một bọc.Chộp lấy áo choàng của mình, cô chạy ra ngoài căn nhà.Cô nhanh chóng phát hiện thấy căn chòi xiêu vẹo là chỗ ở của Willow, nhưng không bận tâm đến cái yên ngựa có ở đó, mà chỉ ném một tấm chăn nặng lên trên lưng Willow.Cô tìm thấy một cái bao tải yến mạch và thêm nó vào cái bọc của cô, sau đó trèo lên Willow và cưỡi ra khỏi chiếc chòi.

Bầu trời là một màu xanh mờ tối, không sao cả.Cô cầu nguyện căn nhà của Arno đối mặt với vịnh Fio, bởi vì cô cưỡi ngựa theo hướng đó.Ở đằng xa, phía bên trái , cô nhìn thấy Arno đang cưỡi ngựa, trở về nhà.Anh ta cũng nhìn thấy cô và Brenna đột nhiên cảm thấy như thể tất cả những việc cô đã làm là vô ích.Nhưng anh ta không cưỡi ngựa về phía cô.Trên thực tế, anh ta đã dừng lại và chỉ đơn giản là quan sát cô bỏ đi.

Brenna không phí thời gian quý báu để tự hỏi về điều này.Arno không nghi ngờ gì là bị bất ngờ, nhận thấy rõ điều gì đã diễn ra.Cô cưỡi ngựa đi , thúc vào Willow để tăng tốc hơn nữa.Trước khi cô biến mất trong bụi cây, cô quay lại nhìn và nhìn thấy Arno đang phi ngựa về phía nhà của anh ta.

Giờ cô có bao nhiêu thời gian?Arno sẽ gọi những người khác đến để giúp truy tìm cô, và điều đó chỉ cho cô một ít thời gian, bởi vì đầu tiên anh ta sẽ phải thuyết phục bọn họ rằng một người phụ nữ có trách nhiệm trong cái chết của Cedric.Cái chết của hắn ta là một tai nạn, dù là cô đã muốn giết chết hắn ta, nhưng điều đó không giúp cho cô khỏi bị kết tội. Chúa kính yêu, việc trốn thoát cuối cùng chỉ như là mây khói!

Brenna cưỡi ngựa, dường như không ngừng.Cô không dừng lại hay đi chậm lại cho đến khi cuối cùng cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy của vịnh Fio ở đằng xa.Cô bắt đầu sợ rằng cô có thể đã đi về phía Nam, thay về phía bắc.Cô không thể chịu đựng được khi nghĩ về những vận rủi của mình nếu điều đó xảy ra.Như vậy, cô vẫn là một kẻ thua cuộc khi cô làm thế nào để vượt qua vịnh Fio và trở về an toàn.Cô sẽ cần sự giúp đỡ của Garrick.Trông tâm trí cô, cô nhìn thấy căn nhà của anh ở vị trí trên vách đá, và tự hỏi anh có biết không, nếu cô gọi từ phía đối diện của vách đá, cô sẽ nghe thấy.Nó có thể xảy ra, và điều đó cho cô hi vọng.

Cô thận trọng tiến đến gần vịnh Fio.Cô đã ở trên một gờ đất bằng phẳng và chạm vào rìa nước.Ở phía bên kia mặt nước là một rừng cây rậm rạp.Cô có thể thấy rằng không có một dấu hiệu nào của một vách đá mọc lên để đưa cô về nhà.Brenna buồn phiền.Cô không biết đất liền cách bao xa bởi họ đã đi bằng thuyền, cũng không biết họ đã đi vào bên trong đất liền bao xa.Cô cưỡi ngựa thẳng về phía Bắc, hay ít nhất cô cầu nguyện nó ở phía Bắc.

“Chúa nhân từ, hãy chỉ cho con thấy con đường con nên đi!”Brenna kêu to.

Như thể có câu trả lời, Willow quay về phía bên trái và di chuyển dọc theo bờ vịnh Fio.Những giọt nước mắt đến trên đôi mắt của Brenna.

“Làm ơn đúng, Willow.Làm ơn!”

Brenna không để ý đến cái lạnh, cho đến khi áo choàng của cô bung ra và không khí lạnh giá chạm vào làn gia trần của cô.Cái bọc của cô quấn lỏng lẻo đủ để rơi xuống 2 bên của Willow.Brenna không bận tâm để giữ nó lại đúng chỗ, nên dùng một tay để bám vào bờm của Willow và tay khác để giữ áo choàng của cô lại với nhau.

Cô không biết đến giờ giấc cho đến khi những ngôi sao cuối cùng cũng xuất hiện.Cô không biết cô đã cưỡi ngựa bao lâu.Một giờ?hay 2?Cuối cùng cô nhận ra cảnh vật ở phía bên kia, và rất gần, ngôi nhà đá trên vách đá.Tất cả cô có thể làm là nén lại sự vui mừng.Mặt nước sâu đã chia cắt cô với tình yêu của cô, nhưng anh sẽ chiến thắng điều đó và cô sẽ lại an toàn .

Cô đi đến đỉnh vách đá, xuống ngựa ngay lập tức và bắt đầu kêu tên của Garrick. Chỉ sau một lúc không có hồi đáp, cô bắt đầu nghi ngờ là anh ở nhà.Anh có thể ra ngoài rất nhiều để tìm kiếm cô.Tuy nhiên phải có một vài người ở đó, bởi có khói thoát ra từ ống khói.Với tất cả những cánh cửa đóng lại ngăn cái lạnh, họ có thể nghe thấy những tiếng kêu cứu của cô không?

Tất cả những vui sướng mới đây đều biến mất.Cô không đến được bất kì đâu.Giờ những tiếng kêu của cô chắc chắn không đến được ngôi nhà, bởi vì giọng cô khàn khàn, cổ họng cô rất đau, cô hầu như không thể chịu được nỗi đau.Đi xa và gần như thế này, và không thể nghe hay nhìn.Dù giờ có một vài người đến từ ngôi nhà, cô nghi ngờ là cô có thể làm một tiếng động đủ lớn để lôi kéo sự chú ý của họ.

Brenna hạ thấp xuống mặt đất và ngã xuống đau đớn bởi sự thất vọng.Những giọt nước mắt của cô rơi xuống không thể kìm lại, sau đó cô nổ tung với tiếng khóc thổn thức.Cô nên làm gì bây giờ?Cô không thể ở đây và chờ đến sáng khi vài người có thể dời khỏi nhà – Arno sẽ tìm thấy cô sau đó.Tuy nhiên cô làm thế nào có thể về nhà mà không có sự giúp đỡ?Cô không thể bơi hay có con tàu của một người đàn ông.Và để vượt qua vịnh Fio với một mánh khóe nhỏ sẽ có nghĩa là bỏ Willow lại đằng sau.Tuy nhiên điều đó dường như là cách giải quyết duy nhất của cô.Giờ cô đau buồn về giải pháp cô đã đi đến.Nhưng vậy thì, đầu tiên cô phải tìm thấy một con thuyền đã.

Brenna leo lên ngựa và cưỡi quay trở lại con đường cô đã đến.

Brenna không ngủ đêm đầu tiên.Cô cưỡi ngựa băng qua mảnh đất nơi con thuyền Viking thả nổi trong một cái vịnh nhỏ.Không có cái nào đỗ ở đây cả , nên cô tiếp tục dọc theo phía đông vịnh Fio, cưỡi ngựa cho đến khi lưng cô đau nhức và chân cô mất tất cả cảm giác.Dạ dày cô đã dừng lại khá lâu việc yêu cầu đồ ăn.

Cuối cùng, lúc nào vào buổi sáng hôm sau, Brenna dừng lại, bởi vì lợi ích của Willow, không phải của cô.Cô nhanh chóng cho ngựa và bản thân cô ăn và xoa bóp phía dưới Willow, sau đó cắt một mẩu nhỏ từ chiếc thảm lông trước khi phủ nó lên Willow. Brenna khoét những cái lỗ dọc theo chiếc áo của mình bằng kiếm của Cedric, sau đó, dùng những mảnh dây da, cột chiếc áo của cô lại tốt nhất như cô có thể.Cuộn lại thành một quả bóng bên cạnh Willow, cô ngủ một vài tiếng.

Đã vài nhiều ngày trôi qua.Ngủ ít, bữa ăn vội vã và một nỗi sợ không dứt là bị tìm ra.Chẳng bao lâu lương thực của cô cũng giảm bớt đi và cô ép buộc bản thân thực hiện cuộc đi săn.Giờ cô cảm ơn Chúa rằng cô đã mang viên đá đánh lửa theo và sẽ không phải ăn thịt sống.Cho đến bây giờ cô đã không có hơi ấm của ngọn lửa vào ban đêm, quá sợ hãi những kẻ săn đuổi cô ở gần.Giờ cô không có lựa chọn.

Trong sáu ngày, Brenna đã từ bỏ hi vọng tìm thấy một con thuyền.Cô không thất vọng, bởi nó có nghĩa là cô sẽ giữ Willow với mình.Tuy nhiên, nó dời khỏi cô một lần với cách giải quyết khác, cuối cùng cô đến vịnh Fio và đi vòng quanh nó.Cuối cùng điều đó cũng sẽ mang cô về nhà, hay cô sẽ chết ở vùng đất hoang vu.Cô có ít hi vọng còn lại, và khi nhiều ngày qua đi và vịnh Fio dường như chạy dài ra vô tận, cô mất cả cái đó.

Cô tiếp tục đi mà không suy nghĩ gì đơn giản bởi vì cô không có lựa chọn nào khác.Vào những lần cô đi bên cạnh Willow, mang đi những tấm phủ len cô đã làm cho chân mình.Cô săn bắn chỉ khi cô trở lên yếu đi bởi cơn đói và cô không thể đi tiếp.2 lần cô đã từ bỏ và suy sụp, chỉ có cú thúc của Willow đã làm cô trở lại để sống.Sự trung thành của con vật không sẵn sàng để cô chết.Khi cuối cùng cơ thể cô, đầy vô số sự đau nhức và đau đớn, không thể di chuyển nhiều hơn, Brenna rơi vào trong giấc ngủ cả một ngày và một đêm.Ngay cả cú thúc nhẹ nhành của Willow cũng không lay động cô.

Cuối cùng cô thức dậy, không tỉnh táo và sẵn sàng đi tiếp, nhưng chán nản và cô không muốn di chuyển, thích chờ đời ở nơi cái chết đến và đòi cô đi.Cô nằm đó, bao phủ bởi những tấm chăn, một chút để giữ cô khỏi cái lạnh, chân tay cô tê cóng , cô không cảm thấy sự đau đớn lâu hơn nữa.

Willow có gắng hơn để thu hút sự chú ý của Brenna, nhưng cô gái khép chặt mắt lại, vui lòng để con ngựa cái của cô đi xa và bỏ cô chết trong yên bình.Khi cuối cùng Willow phi nước kiệu đi xa, Brenna ngước lên để trông thấy nó đi, chỉ lúc đó cô mới cảm thây một cảm giác mất mát.Sau đó , cô nhìn thấy cái hồ lần đầu tiên, nguy nga với kích thước của nó, nép mình dựa vào núi.Đó là điểm cuối của vịnh Fio.