Fires Of Winter

Chương 40




Trans & edit: kogetsu

ERIN không dám làm trái lệnh của Garrick. Ông biết cậu chủ trẻ đã sai lầm, lúc này ông chắc chắn như thế, nhưng ông cũng biết rõ là Garrick sẽ không bao giờ nhận thấy sai lầm của mình. Erin đau lòng thay cho Brenna. Cô bé không đáng bị đối xử nhẫn tâm như vậy. Nếu không không phải có người đàn bà khác đã hủy hoại Garrick trước đây, lần này anh có lẽ sẽ mềm lòng và tin tưởng Brenna. Nhưng Garrick, một chàng trai trẻ cay đắng, đã tự đóng chặt bản thân mình, và Brenna đang phải chịu đựng điều đó.

Cô không nói gì trước sự an bày của Anselm. Erin đã mang chiếc xe kéo cho cô dùng, đồng thời hứa sẽ mang ngựa của cô đến ngay khi con ngựa cái khỏe lại. Brenna vẫn im lặng, và ông thấy thật nặng nề khi để cô lại nhà ông chủ cũ.

Linnet, người xem cô như phế nhân sau khi biết được hiện trạng của Brenna, đã nhặng xị cả lên. Cô không được phép bước xuống giường, và cô cũng không cố gắng. Bất cứ ý tưởng bất chợt nào của cô cũng sẽ được đáp ứng, nhưng cô không yêu cầu gì cả. Cô ăn một ít thức ăn bày trước mặt, thậm chí cả khi Linnet quở trách nặng nề. Brenna ngày càng yếu sức đi. Cô không giải thích cũng như phản ứng trước bất cứ điều gì, cho đến ngày Cordelia đến thăm.

“Linnet nói cho tôi biết cô đang chết dần, Brenna,” Cordelia chảnh chọe nói, ngồi trên mép giướng của Brenna. “ Điều này làm tôi cực kỳ hài lòng.”

Brenna có vẻ không nghe thấy. Cô đơn giản là nhìn chằm chằm vào chị mình với nét mặt không đổi. Chuyện này làm Cordelia điên tiết hơn nhiều so với một phản ứng kịch liệt.

“Cô có nghe tôi không hả Brenna? Tôi mừng vì cô sắp chết. Điều này nghĩa là cô sẽ không lượn lờ xung quanh để cám dỗ Hugh khỏi tôi. Và anh ấy đi rong vì cái bụng to kềnh của tôi.”

Brenna vẫn không nháy mắt, Cordelia đứng lên để đi vòng quanh giường.

“Hugh không hề làm nhiều việc vì tôi, cũng như cha anh ấy.” Cordelia đi nhanh hơn, cái bụng to đưa ra trước mỗi bước đi của cô. “ Nhưng tôi đã không có những món quà xinh đẹp mà anh chàng Viking của cô tặng cô. Cô thật hư hỏng, Brenna! Cô không bao giờ thỏa mãn! Tại sao cô lại bỏ trốn khỏi anh ta chứ? Giờ thì cô nằm ở đây, nơi không hề hoan nghênh cô. Khi cô ở gần, luôn luôn là tôi sẽ mất những thứ thuộc về mình. Tuy nhiên, không phải lần này. Tôi sẽ không để cô đoạt Hugh từ tay tôi – tôi sẽ giết cô trước!”

Brenna dõi mắt theo cô ta. “ Cô là đồ ngốc, Delia,” cô nói với giọng yếu ớt. “ Tôi thà chết sớm còn hơn đoạt Hugh từ cô. Hắn làm tôi ghê tởm.”

“ Dối trá! Cô muốn mọi thứ thuộc về tôi!”

“ Những lo sợ lố bịch của cô thật là vô căn cứ , cô làm tôi phát bệnh với trò ghen tuông của mình. Tôi chẳng muốn bất cứ thứ gì thuộc về cô cả. Tôi không muốn tên đàn ông nào cả, không bao giờ nữa.”

“ Kể cả chàng Viking quý giá của cô, kẻ đá cô qua một bên vì người khác?” Cordelia cười ầm ĩ. “ yea, tôi biết về Morna, tình yêu thực sự của anh ta.”

Brenna ngồi dậy trên giường lần đầu tiên trong nhiều ngày qua. “ Cút khỏi đây đi, Delia!”

Cordelia băng qua cửa, rồi làm Brenna bất ngờ bằng một nụ cười ấm áp thật sự. “Vậy là ý chí của cô đã trở lại. Có lẽ là bây giờ cô sẽ sống chỉ để oán hận tôi, eh?”

Và như thế Cordelia rời khỏi phòng, để lại Brenna chìm đắm trong bối rồi. Có phải Cordelia cố tình làm cô tức giận? Có phải cô ta thật sự không muốn Brenna chết?

Linnet bước vào phòng, biểu hiện đầy nhẹ nhõm. “ Cuối cùng cháu đã khá hơn rồi?”

Brenna làm ngơ câu hỏi của bà. “ Delia đến đây làm gì?”

“ Cô ta đã thay đổi rất nhiều từ khi có thai. Cô ta rất lo lắng khi không ai tìm được cháu. Cordelia đã khóc với ta rằng cô ta đã hiểu sai về cháu khủng khiếp và lo sợ là mình không bao giờ có thể sửa chữa lỗi lầm.”

“ Cháu thấy khó tin quá.”

“Tất cả chúng tôi đều sợ cháu đã chết, Brenna. Đây là chuyện ngu ngốc, ngu ngốc nhất mà cháu làm.”

Brenna thở dài và lại nằm xuống. “Chuyện ngu ngốc duy nhất mà cháu làm là trở lại với Garrick.”

“Không, cháu yêu à. Cháu còn sống, và giờ thì cháu phải cố gắng khỏe trở lại.”

“Có nhiều chuyện cháu phải nói với cô, cô à.”

“ Cháu sẽ kể với Heloise trước hết. Bà ấy đã chờ nhiều ngày nay để nói chuyện với cháu. Ta sẽ đi tìm bà ấy và mang thức ăn cho cháu. Lần này,” bà nghiêm nghị, “ cháu sẽ ăn hết.”

Brenna kiên nhẫn chờ đợi. Cô sẽ hồi phục. Cô đang làm tổn hại không ai khác ngoài bản thân mình vì sa lầy vào trong uất hận và tự thương cảm. Cô đã không hề bận tâm mình còn sống hay đã chết.

Đột nhiên tiếng nói của Anselm vang lên trong đầu. “ Ta thà trả tự do cho Brenna, còn hơn là để cô ta thuộc về ai khác.” Cô lại thuộc về Anselm lần nữa, và vì đã hứa, ông phải trả tự do cho cô, ngay cả khi cô phải biểu lộ cho ông ta thấy là cô đã nghe ông nói điều này. Có nghĩa là tất cả những gì cô chịu đựng không phải là vô ích.

Heloise bước vào phòng, theo sau đó là Linnet, bà cấm một khay to đầy thức ăn. Brenna thấy bụng mình cồn cào vì đói, nhưng có thể chờ thêm ít thời gian nữa.

“ Tôi đã giết kẻ thù của Haardrads, và bằng việc làm đó, theo luật lệ Viking, tôi yêu cầu tự do cho bản thân mình.”

Những lời nói của cô làm hai người phụ nữ ngạc nhiên không thốt nên lời, và cô nhanh chóng giải thích những việc thực sự đã xảy ra với cô cho họ. “Hai người có thể không tin tôi, như Garrick từ chối chấp nhận sự thật. Nhưng tôi thề, trước Chúa, là tất cả những gì tôi nói là sự thật.”

“Thật là một câu chuyện không thể tin được, Brenna,” cuối cùng Heloise nói. “ Con phải thừa nhận rằng thật khó để tin con có thể tồn tại trong chuyến đi dài như vậy vào khoảng thời gian này trong năm.”

“Yea, tôi thừa nhận. Nếu không phải vì tình yêu dành cho Garrick, tôi ắt hẳn đã chết rồi.”

“ Ta sẽ đồng ý tình yêu có thể tăng thêm sức mạnh. Nó có thể chinh phục những trở ngại không tưởng được,” Heloise nói, rồi sau đó thêm vào một cách trầm ngâm,” yea, ta tin con, Brenna. Nhưng những người khác sẽ không.”

“Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì. Duy nhất chồng bà phải tin tôi. Tôi không thể chịu được khi những gì tôi phải chịu đựng là vô ích. Tôi phải có tự do.”

“Ta sẽ kể cho ông ấy chuyện của con, Brenna, nhưng việc này không có ý nghĩa, dù ông ấy tin hay không. Con đã là người phụ nữ tự do. Con đã, kể từ ngày con trai ta buông tay.”