Gả Cho Chàng Rể Rùa Vàng

Chương 1-1




Edit: Lavender - Blue

Đại học Hải ở trong thành phố, mỗi khi trường cho nghỉ cuối tuần, Dư Hoàn Hoàn đều sẽ về nhà.

Trở về từ buổi chiều, bà Dư Lâm Phân mẹ của cô cứ lải nhải liên tục bên tai cô. Nội dung không gì khác hơn là lần xem mắt này, bà đã hao tổn nhiều sức lực.

Từ khi bà đến Quảng Trường khiêu vũ gặp dì của đối phương, cơ duyên trùng hợp biết đối phương tuổi trẻ tài năng, chưa có bạn gái, là cháu ngoại mới về nước không lâu, bà lại còn phí hết tâm tư tìm hiểu công việc của đối phương, hoàn cảnh gia đình các loại.

Đúng nên gọi là điều tra ba đời.

Trước khi về hưu Lâm Phân đã lảm việc tại tổ dân phố cộng đồng nên vô cùng am hiểu đối với chuyện như vậy.

Tất cả những thứ này, Dư Hoàn Hoàn đều có thể thuộc.

Từ khi chị gái cô thông báo với mọi người trong nhà không có ý định kết hôn, mẹ cô giống như bị kích động, không thể đối phó được với chị của cô, liền chuyển sang thường xuyên bắt nạt cô.

Rõ ràng cô mới học năm hai đại học, mẹ cô thế nhưng hận không thể lập tức gả cô đi, tốt nhất gả trong năm nay, sang năm sinh con, cũng thỏa mãn mong muốn được ôm cháu ngoại của bà.

Vấn đề là cô vẫn còn là sinh viên, còn hai năm nữa mới tốt nghiệp.

" Gương mặt của con còn non nớt, cách ăn mặc nên thành thục hơn, Tiểu Đỗ lớn hơn con, lại mới từ nước ngoài về. Mẹ nghe dì ấy nói trong nhà hy vọng cậu ấy kết hôn sớm một chút, vì lẽ đó con không thể để người khác cảm thấy con quá nhỏ. "

Thấy Dư Hoàn Hoàn đứng bất động trước tủ quần áo, thoáng một cái Lâm Phân lướt qua quần áo treo trong tủ của cô, lấy ra hai bộ quần áo ném cho cô.

Dư Hoàn Hoàn chỉ có thể đau khổ cởi bộ đồ ngủ hình con gấu của mình ra, bắt đầu thay quần áo.

Sau khi mặc quần áo xong, cô vẫn không nhúc nhích, Lâm Phân đã kéo cô tới trước mặt.

Thiếu nữ là thời gian thanh xuân đẹp nhất, cô có một làn da trắng nõn, một mái tóc dài suông đen mượt, nhìn thế nào cũng là một cô gái ngoan ngoãn.

Trên thực tế Dư Hoàn Hoàn cũng là một cô gái ngoan ngoãn, ngay từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, so với cô con gái lớn Dư Diễm Diễm, giảm bớt không biết bao nhiêu tâm tư của Lâm Phân.

Vì lẽ đó sau khi không bắt ép được con gái lớn, bà liền quay đầu đổi mục tiêu nhắm vào Dư Hoàn Hoàn, trong lòng cũng biết ăn chắc cô con gái nhỏ.

Cái này không phải là ăn chắc, không phải cô gái hai mươi tuổi nào cũng sẽ nghe lời bố mẹ đi xem mắt.

Xem mắt!

Chỉ cần vừa nghĩ tới cái này, thì Dư Hoàn Hoàn có một ý nghĩ muốn che giấu vẻ mặt kích động. Nếu như mấy cô bạn cùng phòng kia biết, nhất định sẽ cười cô chết thôi!

Lâm Phân lôi kéo con gái qua nhìn lại, gật gù: " Không tệ, dáng dấp Hoàn Hoàn nhà mình xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp. "

Khóe miệng Dư Hoàn Hoàn cong lên, cười gượng.

" Tóc này không được! Không phải mẹ nói con, con gái phải biết cách ăn mặc, con nhìn Lưu An Huệ xem, hôm nay uốn tóc, ngày mai duỗi thẳng, thay đổi màu sắc mỗi ngày, còn con vẫn luôn để kiểu tóc quê mùa này. "

"Không phải mẹ nói thuốc nhuộm tóc gây ung thư da sao, không cho con học theo Lưu An Tuệ hành hạ tóc mình, tại sao bây giờ mẹ nói con học theo cô ấy. " Dư Hoàn Hoàn uất ức nói.

Lâm Phân có chút lúng túng: "Thỉnh thoảng nhuộm một hai lần cũng không sao, chuyện kia do An Tuệ hành hạ tóc quá, con nhìn hàng xóm xem có ai mà không nói nó. "

Bà nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh tủ đầu giường, nói: " Thời gian còn sớm, mẹ dẫn con đi làm tóc. "

" Không cần mà. " Dư Hoàn Hoàn vừa nhìn thấy tư thế của mẹ cô liền sợ.

" Đi mau, đừng làm mất thì giờ. "

*

Dường như bà Lâm Phân rất hài lòng với "Tiểu Đỗ", lúc xuống lầu với Dư Hoàn Hoàn, vẫn không ngừng nói về anh.

" Mẹ đã nói với con, mẹ đã hỏi rồi, Tiểu Đỗ có hai căn nhà, một căn ở trong huyện của chúng ta, ba mẹ Tiểu Đỗ ở. Một căn khác vừa mới mua không lâu, nói là để dành cho con trai trở về kết hôn ở. Chỗ mới kia tuy rằng vị trí có hơi tệ chút, nhưng giá nhà hiện nay cao như vậy, mẹ cũng không có nhiều để lựa chọn. "

Dư Hoàn Hoàn thở dài trong lòng, cảm thấy dưới sự hủy hoại của mẹ cô, mình càng ngày càng không giống thiếu nữ nữa.

Rõ ràng tuổi cỡ cô là tuổi tràn đầy nhiệt huyết của một cô gái, tại sao cô phải bước vào "giai đoạn chờ gả", mỗi ngày bên tai đều là nhà, chuyện mẹ chồng, chuyện hư hỏng khi vợ chồng ở chung.

Phải biết, cô còn chưa từng yêu đương!

" À, Lâm Phân này. Thế nào, Diễm Diễm nhà cô đòi kết hôn rồi hả? Nghe cô nói cái gì nhà cửa kết hôn?"

Người nói chuyện là gia đình lầu hai, cũng chính là mẹ An Tuệ, Vương Mỹ Cầm.

Bà vừa uốn tóc lọn nhỏ, rất trắng, thật giống như cắt hai mí mắt nên hơi sưng.

Lâm Phân vừa thấy bà ta, cảnh giác đứng dậy giống như gà mái bảo vệ con.

Bà xem như không có chuyện gì xảy ra hỏi con gái: " Mẹ nói gì? Hoàn Hoàn, mới vừa rồi mẹ nói gì? "

Dư Hoàn Hoàn thật muốn che mặt lại.

Nhưng cô cũng biết rằng nếu hôm nay cô không giúp mẹ mình chuyện này, nhất định cô sẽ xong đời. Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: " Vừa rồi mẹ mới nói, mẹ đã quên? Không phải mẹ nói con của chú út Thành Thành nói về bạn gái mình sao? "

Trong lòng Lâm Phân cho con gái một lời khen, cười nói với Vương Mỹ Cầm: " Bà nghe lầm đó, là đám cưới của con trai nhà chú út nó, không phải Diễm Diễm. "

Vương Mỹ Cầm bĩu môi, bực tức: " Không phải tôi nói, Diễm Diễm cũng không còn nhỏ, tại sao, còn theo Hữu Thừa nhà tôi? "