Gái Hư Hoàn Mỹ

Chương 11: Mê man




6 giờ sáng, những ánh dương đầu tiên chói rọi ấm áp, bên ngoài, gió nhẹ thổi, chim vẫn tung bay, trong phòng bệnh, Phong chợt tỉnh, anh vừa ngủ quên một lúc. Hai tay vẫn giữ lấy tay Dy, như chưa từng muốn rời xa ... Anh vào toilet rửa mặt, bên ngoài, Dy vẫn mê man, hơi thở phà vào ống thở thật nhẹ, nhẹ đến tưởng chừng không tồn tại. Phong ngồi phịch lên ghế sofa gần đó, cơ thể mỏi nhừ vì cả đêm trật tư thế, quần áo vốn tươm tất đã dần trở nên xốc xếch. Hai tay đặt trên mi tâm, day day, chuyện này, nhất định không phải do tai nạn, anh chắc chắn sẽ làm rõ.

Một lúc sau, Ngọc vào phòng bệnh, mang theo hoa và ít thức ăn, cô chậm rãi cắm hoa vào bình, đặt hộp thức ăn bên cạnh, hai tay nắm tay Dy, miệng thì thầm “Dy à, phải khỏe, tỉnh dậy mau nhé!” , sau đó cô đưa hộp thức ăn cho Phong, đề nghị anh xuống căn tin bệnh viện ăn lấy sức, còn cô ở lại phòng bệnh.

Ngọc thực không phải một cô gái mạnh mẽ, cô cũng như Dy, cũng khoác lên mình một gương mặt khác, một cô gái hồn nhiên hay cười. Đêm qua, cô đã khóc rất nhiều, Dy là bạn thân từ tấm bé, đến nay cũng 16 năm, cả hai đã xem nhau là người một nhà. Thấy người nhà của mình gặp chuyện như vậy, ai lại không đau lòng.

- Sao lại bất cẩn như vậy chứ ? Có bao giờ mày để người khác lo đâu ? Vậy mà ...

Đáp lại lời cô là tiếng máy móc cứng nhắc khô khan.

- Ba mày đó, ông ấy đi công tác lâu lắm. Nghe đâu vừa gặp vấn đề nên phải 3, 4 tháng nữa mới về.

....

- Tao thề tao chưa nói với ông ấy chuyện này đâu !

.....

- Dy à, nhìn mày vầy yếu đuối quá .

Tiếng thở dài nghe buồn não ruột.

Ngày dài cứ trôi, cứ trôi. Gắng liền với thân xác cô gái hôn mê sâu kia là chàng trai tài sắc vẹn toàn, quen thuộc đến nỗi, người trong bệnh viện cũng đã quen mặt. Chàng trai mấy ngày thiếu ăn thiếu ngủ, cơ thể tiều tụy thấy hẳn, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng không làm giảm đi nhan sắc và uy lực phát ra. Mọi công việc ở công ty, chàng trai đều giao hết cho thư ký tin cậy. Gần như toàn bộ thời gian anh đều trú tại bệnh viện này.

******************************************************************

Năm ngày, sáu ngày, một tuần, hai tuần, ....

Đến nay là tuần thứ ba từ ngày cô gái rơi vào hôn mê, tình trạng cô vẫn vậy, không khá khẩm hơn, cũng không có dấu hiệu trở nên tồi tệ hơn. Chất dinh dưỡng vẫn truyền đều vào cơ thể cô, xung quanh là dây nhợ và máy móc. Cơ thể cô cũng vì vậy mà gầy rạc đi.

Hàng ngày, Ngọc mang hoa đến thay, kèm thêm Matcha yêu thích. Mỗi ngày, cô đều có một câu chuyện kể cho Dy nghe, khi thì là chuyện trường lớp, khi thì chuyện thị trường, chuyện người này trở thành tỉ phú, chuyện cô kia phát ngôn gây sốc ,.... có khi, còn là một câu chuyện tình thật đẹp.

- Dy à, truyện mày viết ... lại lọt top kìa... là hạng nhất đó... dậy mà xem đi Dy !!

Ngọc rơi nước mắt, lặng nhìn cô bạn nằm im thin thít.

Về phần bà Nguyệt – vợ kế của ba Dy – sau hôm kinh hoàng ấy, bà ta có phần hoảng sợ, một mạch trốn trong một khách sạn lớn, vài ngày sau, khi nghe ngóng được tin Dy đã hôn mê, bà ta phần yên tâm đã trở về nhà sống cuộc sống đầy đủ như một vị hoàng. Bà ta đắc ý, cho rằng Dy sẽ không qua khỏi.

*******************************************************************

Tuần thứ sáu, đã gần một tháng rưỡi, thời gian tưởng chừng ngắn nhưng lại là một quá trình dài dẵng và dát đầy tình thương nỗi nhớ. Hy vọng mọi người dành cho cô dường như không hề thuyên giảm.

Mặt dù hiện tại, Phương Dy gần như không hiện diện với xã hội, nhưng số lượng sách bán ra của cô vẫn tăng, mỹ phẩm Mộc Beauty vẫn chạy hàng, một mặt là nhờ Ngọc đã nhận hàng và bán ra, hơn nữa tiệm nứa nhỏ của cô vẫn hoạt động đều.