Gái Hư Hoàn Mỹ

Chương 2: Tôi thì sao ?




Tôi về nhà lúc sáu giờ, thật ra tôi chưa muốn về, nhưng lúc đi, trên người chỉ khoác hờ chiếc áo mỏng, mà ngoài đó thì lạnh quá !!

Nhà tôi vốn ăn cơm trễ, nên tôi lên phòng định tắm một chút. Hai tay nhẹ vén mớ tóc, cột cao để tránh ướt, để lộ hình xăm hình vương miện ở cổ. Mặc cơ thể chìm vào nước lạnh, tôi nhắm mắt tận hưởng, nhưng bỗng nhớ về chuyện ở bến Bạch Đằng, về anh ấy.... Sống mũi khẽ cay, mắt đã muốn rơi lệ. Ai tin được một người con gái lúc nào cũng băng lãnh và khó gần như tôi, lại là một con người mau nước mắt. Miễn cưỡng quẹt mạnh qua mắt, ngăn những giọt nước mắt yếu mềm ấy tuôn ra, tôi thu người, cho cả mặt vào bồn nước. Tôi đã học cách không được khóc từ hai năm trước kia mà !

Lê cơ thể nặng trĩu nước ra khỏi bồn, tôi chẳng buồn lau người một cái, tôi lấy quần áo mặc vào rồi ngã phịch lên giường êm, mắt mệt mỏi.

Bước xuống tầng và ngồi vào bàn ăn, với tôi thì “ăn” là để uống thuốc nên có không muốn thì cũng phải ăn thôi. Tôi buộc phải uống thuốc đều đặn và đeo kính, nếu không muốn phải phẩu thuật mắt.

Ngồi đối diện tôi là ba và người đàn bà kia. Nhìn cảnh ông ấy gắp từng cọng rau miếng thịt cho bà ta, tôi phút chốc cảm thấy nực cười, con gái ông ấy đang ngồi đây, là tôi cơ mà, còn không thèm hỏi tôi một câu , giờ lại diễn cảnh tình tứ, thật không thể không bật ra tiếng cười khẩy nhẹ. Bà ta thì vẻ đắc chí ghê lắm, kín đáo cười một cái rồi liếc nhẹ tôi, đáng tiếc đã bị tôi bắt gặp, lại vội cụp mắt xuống, sao nào, tôi đáng sợ đến vậy ư??

Tôi kiềm chế không giỏi, nên lặng đứng dậy lên phòng, sau câu “ Con no rồi “ , trước khi tôi đi mất, ba tôi nói vừa đủ nghe “ Tối mai con đi dự tiệc cùng ta.!” Tôi không đáp, một bước đi thẳng. Tôi có thể chống lại cả vũ trụ, nhưng không thể đối với ba.

Lười đến nỗi dùng chân đóng cửa, tôi tới cạnh tủ lấy thuốc, nốc mạnh một phát cho mấy viên nhiều màu kia chui thẳng vào bao tử, sau, tôi bước tới bàn học vừa khởi động laptop vừa uống nước. Vào một trang bán hàng online có tiếng, tôi dò tìm quyển sách mình vừa xuất bản, cũng không quá khó khăn khi nó nằm trong top 25 Best Sellers tuần qua, chễm chệ ở vị trí thứ ba (?!!), sau hai quyển sách của hai nhà văn nổi tiếng, tôi cũng đã đọc qua và cảm thấy vô cùng thích. qua và cảm thấy vô cùng thích. Sau đó, tôi gõ bàn phím vào một trang mỹ phẩm tổng hợp, mười ngón tay thon dài di chuyển liên tục, vài giây sau, trang chủ dòng mỹ phẩm Mộc Beauty hiện ra trước mắt, tôi nhanh chóng đăng nhập, và thở nhẹ trước hàng loạt đơn hàng vừa được đặt. Ba năm trước, sau sự phát triển mạnh mẽ của loạt son và kem handmade, mọi người đã khuyến khích tôi lấn sâu hơn, tạo hẳn một shop online để tiện việc buôn bán. Tôi cũng đồng ý và với hiễn tại, tôi cực kỳ hài lòng.

Tôi mở điện thoại, bấm dãy số quen thuộc, sau chờ đợi trong lúc tiếng chương chờ vang lên khô khan.

-Alo ? – giọng Thiên Ngọc đáp điện thoại, thật hiền.

-Là tao, có nhà chứ ?

-Ừ, mày sang à ?

-Ừ, xuống mở cửa. – Tôi kết thúc sau “lệnh” .

Ném điện thoại lên giường, tôi lấy quần áo thay, sau đó lấy thêm áo khoác và điện thoại, ra gara lấy xe, vẫn là con BMW lúc chiều. Tôi vặn ga, phóng nhanh đến nhà Ngọc, nó đã đứng chờ sẵn, trên người đang mặc pijamas , mắt có vẻ sưng, mới khóc ??

Một đứa con gái mà đã khóc, thì : tiền , học tập , gia đình, và tình yêu.

Ngọc thì Tiền không thiếu, học hành luôn xếp nhất nhì, đang sống một mình, nên chắc chắn là vấn đề về tình yêu.