Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Quyển 1 - Chương 6: Đêmm khuya suy tính cướp pháp trường




Đêm khuya đầu mùa đông, mặc dù không rét lạnh bằng lúc giữa mùa đông, nhưng mơ hồ đã thấy hơi lạnh phủ người xua mãi không tan. Mấy cái đèn cung đình nhỏ run rẩy giữa trời gió lạnh, đong đưa lúc lắc, ánh nến lành lạnh trút xuống đầy đất.

Đêm, đã rất sâu, cơ hồ không thấy người.

Ở dưới đèn cung đình mờ tối, chợt thoáng qua một bóng người, tốc độ thật nhanh, làm cho người ta lầm tưởng mới vừa rồi chỉ là một đám mây đen bay qua, che đi ánh trăng.

Một nhóm thị vệ đi qua, có người nhãn lực tốt thấy được bóng đen kia, chỉ là còn chưa thấy rõ đã không thấy nữa, vì vậy cũng chỉ lắc lắc đầu, nghĩ là mình bị hoa mắt.

Bóng người kia thấy được thị vệ xa xa, âm thầm suy tư một lát, nhanh chóng nhận định phương hướng chính xác bay đi.

Không biết là ai xui xẻo, khi hắn chuyển qua một chỗ ngoặt, lại vừa vặn đụng phải thị vệ đi tới. Còn chưa kêu lên, đã nghe một tiếng rên, bị hắn nhanh chóng đánh ngất xỉu, tất cả chỉ ở trong nháy mắt, bốn phía lại khôi phục yên tĩnh thường ngày. Bóng người lại nhanh chóng đi về phía trước, nhưng mà lần này hiển nhiên cẩn thận hơn vừa rồi rất nhiều, bước chân cũng thả chậm nửa nhịp.

Bóng người kia cấp tốc xuyên qua mấy hành lang, đi tới trong rừng cây bí ẩn. Ở cuối rừng cây đó, có một người nam tử mạnh mẽ kiên cường đangđứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, nụ cười bình tĩnh, nhìn phương xa, tựa hồ đang trầm tư cái gì. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên người hắn, buộc vòng quanh bóng dáng lành lạnh.

"Tiểu Thất, lần này con tới trễ một nén nhang." Nam tử chợt xoay đầu lại, ung dung nói với bóng người vừa xuất hiện.

"Lão già, đã không tệ! Hôm nay đụng phải thị vệ tuần tra." Tiểu Thất lạnh nhạt nói, mới vừa nói xong tựa hồ mới ý thức được cái gì, đột nhiên có chút ảo não, "Lão già, ông rốt cuộc có thân phận gì? Thị vệ hôm nay không phải do ông an bài chứ?"

Nam tử xoay người, đưa lưng về phía nàng, đôi tay vẫn để ở phía sau, vẻ mặt bình tĩnh: "Ta là Ẩn Linh."

Tiểu Thất ngây người một hồi lâu, mới phản ứng được. Lão già đang cho nàng biết thân phận của hắn, ngườinày hơn một năm nay vẫn không chịu nói tới thân phận của hắn, hôm nay lại ngoài ý muốn báo cho nàng.

Nhưng Ẩn Linh? Tại sao nghe vào không giống như tên?

"Ẩn Linh? Là một chức vị sao?" Tiểu Thất hỏi.

"Không sai! Mỗi quốc gia đều có một thế lực âm thầm, mà ta chính là người nắm trong tay thế lực âm thầm này." Thanh âm của hắn lành lạnh bình tĩnh, giống như chỉ đang nói về một chuyện nhỏ nhặt.

"Nói như vậy, ông trực tiếp vâng mệnh hoàng đế. Như vậy ——" Tiểu Thất như có điều suy nghĩ nhìn hắn.

"Tiểu Thất. Con thật là thông minh. Chỉ mấy câu nói đơn giản của ta, con đã nghĩ thông suốt. Nhưng thu con làm đồ, cũng không phải —— ý của phụ hoàng con, mỗi Ẩn Linh đều có quyền lợi tự chủ thu đồ đệ."

"Như vậy —— hôm nay ông ta đã biết?" Tiểu Thất hỏi, nhưng cũng không lộ vẻ hốt hoảng.

"Hắn đã sớm biết, hôm nay chỉ là một lần khảo nghiệm. Thật cao hứng, Tiểu Thất, con thông qua khảo nghiệm." Ánh trăng lành lạnh chiếu trên người của hắn, đột ngột cảm thấy hắn có chút cô tịch, nhưng trong giọng nói lại có vui mừng không dễ dàng phát giác, "Năng lực phản ứng và năng lực ứng biến của con rất mạnh, đây là điều kiện cần có của người học võ, cho nên, vi sư quyết định ——" hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Phái con đi hoàn thành một nhiệm vụ."

Tiểu Thất nghe xong, không có lộ ra vui mừng khi được tán dương, lại khẽ cau mày, không vui nói: "Ta lại không có ý định ——"

"Tiểu Thất" hắn nhẹ nhàng ngắt lời nàng, "Hoàn thành nhiệm vụ rồi, ta có thể thỏa mãn bất kỳ điều kiện nào của con, nói thí dụ như —— đến phương nam!" Thanh âm rất nhẹ, lại mang theo hấp dẫn trí mạng.

"Ông làm gì có quyền làm chủ. Ta chính là ——" Tiểu Thất do dự nói.

"Trong ẩn vệ, mọi người chỉ cần thông qua khảo nghiệm liền có thể ra ngoài tung hoành hai năm." Hắn lại ngắt lời nàng một lần nữa.

Tiểu Thất cũng không tức giận, suy tư một lát, nói: "Được, ta đồng ý với ông. Nhiệm vụ gì?" Trực tiếp và dứt khoát.

"Con có biết Lâm Thừa Ân không?" Hắn hỏi.

"Lâm Thừa Ân?" Nàng lẩm bẩm nhớ tới cái tên này, "Ông nói ‘ Chiến Vương ’ Lâm Thừa Ân?" Nàng hơi nghi ngờ nhìn hắn, không biết sao lại nhắc tới người như vậy.

"Tiểu Thất, ta từng nói với con về thế cục triều đình hiện nay" hắn dừng một chút, thở nhẹ một hơi, "Hiện tại cũng không phải là thế bình thịnh thế, phía nam Kỳ quốc có Hoàng Vũ, Bắc có Bắc Liêu, còn có một số nước nhỏ dã tâm bừng bừng, mặc dù Kỳ quốc có thể cùng Hoàng Vũ, Bắc Liêu xưng là ba nước lớn, nhưng vốn dĩ đang tràn ngập nguy cơ rồi, trong triều đình Kỳ quốc cũng là sóng ngầm dữ dội. . . ."

Tiểu Thất lẳng lặng nghe, cũng không cảm thấy xa lạ và kinh ngạc đối với mấy việc này, trong một năm nay, một nguyên nhân khác khiến nàng còn có thể kiên trì không ngừng tới nơi này luyện võ—— chính là nghe hắn đàm luận thế cục hiện nay.

Phần lớn thời gian nàng đều ở trong thâm cung, nữ tử luôn không hiểu tình hình quốc gia và triều cục bằng nam tử. Tiểu Thất thủy chung cho là, nếu mình muốn sinh tồn được ở thế giới này, thì phải nhanh chóng hiểu được phương pháp sinh tồn ở đây, cho nên mỗi lần lão già giảng giải việc này cho nàng, nàng đều vô cùng nghiêm túc ghi tạc trong lòng.

Nàng biết Kỳ quốc nhìn như bền vững không thể gãy, kì thực nội hoạn khắp nơi, Sở tướng (tả tướng) nhà mẹ hoàng hậu quyền khuynh triều dã, Trần lão tướng quân nhà mẹ Dục phi thì tay cầm binh quyền Kỳ quốc. Mà Tiêu Dật trẻ tuổi mơ hồ có ý leo lên cao, còn Mộ Thịnh Phong, thì không biến sắc, nhưng cũng tự tạo thành một thế lực trẻ tuổi không kém. Nhưng sau Tiêu Dật, gần một năm nay lại xuất hiện một Lâm Thừa Ân, cùng Tiêu Dật tạo thành một xu thế nam bắc kỳ lạ, bị người đời coi là Nam Chiến Thần, Bắc Chiến Vương. Mặc dù thế lực của Lâm Thừa Ân yếu hơn một chút, nhưng ở phía bắc - thiên hạ của Trần gia, lại vững vàng chiếm cứ một mảnh thiên địa, khiến cho thế lực Trần gia kịch liệt xuống dốc.

Tiểu Thất nghĩ đến tình hình của Dục phi gần mấy tháng qua, cùng với chê cười của người trong cung, không tự chủ thở dài.

". . . . . . Vốn cho rằng kế sách hiện nay chính là cứu ra Lâm Thừa Ân."

Khi Tiểu Thất phục hồi tinh thần lại, liền nghe được một câu như vậy, nàng thoáng sửng sốt: "Cứu ra Lâm Thừa Ân? Hắn —— thế nào?"

"Tiểu Thất, khó được có lúc con không yên lòng." Hắn xoay người nhìn Tiểu Thất, sắc mặt có một tia lo lắng.

"Ta —— chỉ hơi lo lắng cho Tam tỷ." Từ một tuần lễ trước, nàng từ chỗ Dục phi biết được tin tức Kiêm Gia mất tích xong, tâm thần vẫn luôn không tập trung.

Tam tỷ —— nữ tử có ánh mắt sáng rỡ kia, người cho nàng ấm áp nhiều nhất khi nàng đến thế giới này, hôm nay lại không biết đang ở phương nào. Nàng đã sớm không cách nào yên tâm sống ở trong cung, cho nên khi nghe có thể đi ra ngoài, nàng liền không chút do dự đồng ý.

"Tiểu Thất, có lúc —— năng lực của chúng ta có hạn, chưa chắc nhất định có thể bảo vệ người con muốn bảo vệ" hắn nhìn Tiểu Thất, trong giọng nói chợt có một loại bi thương và tuyệt vọng không che giấu được, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền nghe được thanh âm sóng nước chẳng xao lần nữa, "Khi Lâm Thừa Ân đang chiến đầu với Bắc Liêu, thì bị Bắc Liêu bày kế ly gián, mà Trần lão tướng quân lại thuận nước đẩy thuyền vọng tưởng thừa cơ trừ đi Lâm Thừa Ân, hoàng thượng có tâm cứu hắn, nhưng chứng cớ xác thật, cho nên tính toán phái ẩn vệ cứu hắn."

Tiểu Thất nhìn lên nam nhân ẩn nhẫn trước mặt, lúc này không khỏi cảm thấy đau lòng vì hắn. Ở chung một năm. Tiểu Thất không phải là một người máu lạnh, nàng biết, trong ánh mắt nghiêm nghị của hắn luôn có một sự quan tâm vô hình của hắn dành cho nàng.

Tiểu Thất cũng không vạch trần hắn, trong lòng của mỗi người đều có một vết thươngthuộc về mình, thỉnh thoảng tự mình xoa nhẹ là được, người khác cần gì lấy cớ khuyên răn để nhắc nhở hắn. Cho nên giờ phút này nàng vẫn làm bộ như không có việc gì, mở miệng nói: "Làm sao mà cứu?"

"Cướp pháp trường." Ba chữ kia được chậm rãi khạc ra, thong dong kiên định.

Tiểu Thất cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, gật đầu phụ họa nói: "Cướp pháp trường dễ hơn cướp ngục, nhiều người có thể gây ra hỗn loạn."

"Tiểu Thất lần này do con phụ trách dẫn dụ sự chú ý của mọi người. Sau đó sẽ do ẩn vệ ra tay."

Tiểu Thất hơi trầm ngâm, không hiểu hỏi: "Tại sao —— phụ hoàng ta muốn cứu Lâm Thừa Ân một cách khó khăn vậy?"

Hắn nhìn Tiểu Thất một cái, ý vị sâu xa nói: "Lâm Thừa Ân —— là một nhân tài hiếm có. Chỉ là ——" hắn không nói thêm gì nữa, lại nói một câu khiến Tiểu Thất khó hiểu hơn nhiều, "Tiểu Thất, an bài như thế, ta có thể yên tâm hơn."

Ngay lúc đó Tiểu Thất lại chỉ cố suy tư nửa câu đầu. Nàng khẽ rủ lông mi, lông mi thật dài che lại nội tâm bất an, cũng chỉ nghĩ tới có lẽ tương lai Lâm Thừa Ân chính là con cờ dùng để đối phó nhà mẹ Dục phi.

Nhưng cho đến thật lâu về sau, nàng mới hiểu được hành động hôm nay không chỉ thay đổi số mạng của mình nàng. Ngày hôm đó, bánh xe vận mạng rốt cuộc không thể dằn lại chuyển động, tạo nên một cuộc dây dưa hoa lệ và tàn khốc.