Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Chương 42: Ngoại truyện: Thời thơ ấu




Việc này đã xảy ra nhiều năm trước đây tại thành phố C.

Cô Vương, giáo viên trường mẫu giáo Khải Minh Tinh đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, cười híp mắt tuyên bố: “Hôm nay lớp học chúng ta có một bạn học mới, từ hôm nay bạn Giang Doãn Chính sẽ học cùng với chúng ta, các con phải sống hòa thuận với nhau như anh chị em của mình, có biết không?”.

“Biết – rồi – ạ!”.

“Rất tốt, nào, Giang Doãn Chính, để cô xem xem nên xếp con ngồi đâu…”

Ánh mắt cô Vương nhìn lướt quanh lớp một lượt, miệng lẩm nhẩm: “Rốt cuộc thì nên ngồi ở đâu đây?”, đột nhiên mắt cô sáng lên: “À, ngồi cạnh bạn Diệp Hạo Ninh!”.

Thế là trong lớp có hai bạn trắng trẻo, xinh trai được xếp ngồi cạnh nhau.

Cô giáo Vương tiếp tục cười híp mắt, kề sát, vuốt ve gò má Diệp Hạo Ninh và Giang Doãn Chính, cảm giác thật tuyệt, cứ như thể là yêu quá không muốn rời tay vậy.

“Các con phải ngoan ngoãn nhé!”.

Hai bạn nhỏ giương to đôi mắt đen lay láy nhìn cô giáo, Diệp Hạo Ninh trong chiếc áo len trắng ngoan ngoãn gật đầu, còn Giang Doãn Chính mặc áo khoác ngoài xanh da trời giương mắt nhìn không biểu cảm gì, xem chừng là vì vừa thay đổi hoàn cảnh nên có chút sợ sệt.

Cả buổi học hôm ấy, cô giáo Vương vừa kể chuyện vừa không ngừng nhìn về phía bàn gần cửa sổ. Thực là đáng yêu quá đi! Làm công tác chăm trẻ con đã năm, sáu năm nhưng chưa bao giờ cô gặp những bé trai kháu khỉnh, lanh lợi như thế này, đã thế lại là hai bé trai ngồi cạnh nhau nữa chứ!

Thế nên, trong giờ cơm trưa, cô khoe cùng những giáo viên khác, giọng điệu đầy khát khao: “Nếu như một trong số đó có một đứa là con trai của tôi thì hay biết mấy…”.

Cô chưa dứt lời thì có người tất tả chạy lại: “Cô giáo, cô giáo…”.

“Lương Thần? Sao con lại chạy ra đây?”. Cô nhíu mày, vồn vã đón lấy cô bé đáng yêu như búp bê: “Đang là giờ ngủ trưa mà, con không được chạy lung tung!”.

Tô Lương Thần mặt đỏ bừng bừng, thở dốc. “Cô giáo Vương, Diệp Hạo Ninh cùng bạn mới vào Giang Doãn Chính… các bạn ấy… đánh… nhau”.

“Hả?”. Cô giáo Vương vừa cùng Tô Lương Thần chạy về phía phòng ngủ trưa, vừa hỏi: “Các bạn ấy vì sao mà đánh nhau?”.

“Diệp Hạo Ninh lại bỏ sâu lên gối của con…”.

Cặp mắt to lập tức nhấp nháy, đầy mọng nước, cô bé không nói nên lời nữa.

“Đừng sợ, đừng sợ!”. Cô giáo Vương vội vàng an ủi: “Đợi đó, cô giáo đi phạt bạn ấy”.

Cô nghĩ, đích thị là như thế, chính là do đứa trẻ tên Diệp Hạo Ninh đó chơi khăm, vừa lúc bị Giang Doãn Chính bắt gặp, thế là nhịn không được, trút giận thay cho bạn học nữ.

Nào ngờ khi cô chạy một mạch vào phòng, tất cả bọn trẻ đều đang ngủ ngon lành trên giường của mình, hoàn toàn yên tĩnh, cảnh tượng không hề náo loạn như cô đã tưởng tượng.

Cô giáo Vương dẫn Tô Lương Thần về giường nằm, sau đó nhè nhẹ bước đến chiếc giường khác, hạ giọng hỏi: “Diệp Hạo Ninh, Giang Doãn Chính, các con không lo ngủ, tụ tập với nhau làm gì vậy?”.

Diệp Hạo Ninh ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười ngây thơ: “Cô giáo, con đang cho Giang Doãn Chính xem đồ chơi của con”. Bàn tay nhỏ đang thu trong tấm chăn liền lôi ra một món đồ chơi rô bốt biến hình mới toanh.

Cô lại nhìn Giang Doãn Chính, trông thấy vẻ mặt thằng bé đầy hứng thú phấn khởi, nằm cùng người bạn chung bàn trên giường, quả là rất thân thiết.

Có đánh nhau gì đâu nào? Cô giáo Vương hoài nghi, quay đầu nhìn Tô Lương Thần, nhưng rồi cô bỏ qua, dịu dàng, ôn tồn nói: “Buổi chiều các con chơi tiếp nhé, giờ thì các bạn đều đang ngủ, các con cũng ngoan ngủ đi!”. Sau đó, cô ôm lấy Giang Doãn Chính, dẫn cậu về giường nằm.

Mười mấy bạn nhỏ ngủ rất ngoan ngoãn ngon lành, cô giáo Vương đứng cạnh cửa nhìn một hồi, cảm thấy hài lòng, khép cửa lại đi ra.

Năm phút sau, hai cậu bé trắng trẻo lại chụm đầu vào nhau.

“Diệp Hạo Ninh, sao cậu cướp con sâu của mình?”.

“Rành rành là mình bắt được mà!”.

“Rõ ràng là mình tìm thấy trước!”.

“Cậu có thể đi lấy, nó đang nằm trên giường của Tô Lương Thần”.

“Thôi đi, không cần nữa! Đưa mình mượn đồ chơi đi!”.

“Được thôi!”.

“…”