Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn

Chương 22: Yêu cái xấu của anh




Trong những ngày Tiêu Trần bị trật chân, Kỉ Tích chạng vạng mỗi ngày đều đẩy vợ ra ngoài tản bộ, trong khu đi một vòng. Không ít người qua đường, hâm mộ bóng dáng bọn họ gắn bó cùng nhau. Hai người quanh thân tắm trong ánh hoàng hôn, cầm tay nhau đi dạo, trao nhau ánh mắt tâm ý tương thông, ngẫu nhiên đối mặt cười….. Tình cảnh này, giống như thần tiên quyến lữ.

Hoa viên bên trái khu biệt thự, có thể nhìn đến nhà cao tầng san sát xa xa. Trong đó, một tòa kiến trúc màu trắng, trên nóc có chữ thập đỏ, phá lệ khiến người ta chú ý.

“Khó trách anh cảm thấy quen mắt, chúng ta chính là quen biết ở trong bệnh viện kia đi?” Tiêu Trần hướng tòa nhà phía trước nâng nâng cằm, trong ánh mắt trộn lẫn tình tự hỗn loạn.

Kỉ Tích từ sau lưng Tiêu Trần vươn hai tay, ôm lấy anh, tự thấy may mắn nói: “Anh lại nghĩ đến chuyện không vui? Bất quá, nếu không ở dưới loại tình huống đó gặp anh, Trần Trần cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận em như vậy, để cho em chiếm tiện nghi.”

“Hừ.” Mũi Tiêu Trần phát ra tiếng hừ lạnh, thật sâu thở dài nói: “Nếu không phải em. Có lẽ, cũng không có anh hiện tại.” Tiêu Trần ở trong ôm ấp của Kỉ Tích, lâm vào trầm tư.

Là thời điểm nào nhỉ? Đúng rồi, hai năm trước. Anh học xong đại học ban đêm, tìm được công việc thủ thư. Tiền lương một ngàn ba, hai ngày nghỉ, thời gian đi làm từ chín giờ sáng đến chạng vạng năm giờ chiều. Tuy rằng, tiền lương không cao, nhưng thực thích hợp với người đang sáng tác, cũng thích đọc sách như anh.

Thuê một gian phòng ở một khu lầu nhỏ, mỗi tháng ba trăm rưỡi, lại khấu trừ phí điện nước gas, chỉ còn lại tiền cơm trên dưới năm trăm. Anh vào lúc đó, có thể xem như tộc Nguyệt Quang*.

(*tộc Nguyệt Quang: chỉ những người làm được bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không để dành, theo Wiki)

Cuộc sống một người, thực tự do, cũng có chút tịch mịch. Anh thường thường sẽ hồi tưởng lại những chuyện trước kia, ban đêm cô độc nằm trên giường liếm miệng vết thương. Mua ống heo tiết kiệm, mỗi ngày bỏ một đồng xu, đến khi thanh minh cùng cuối thu, mua bó hoa tươi đến tảo mộ bà ngoại. Đồ ăn càng làm càng ngon, cũng sẽ thu thập từng chút từng chút chuyện cao hứng, làm như liều thuốc hay xua tan cô tịch.

Đáng tiếc, một hồi khủng hoảng thình lình xảy đến, khiến cho anh mất đi cuộc sống tĩnh lặng như nước.

Anh học năm nhất tiểu học, cha mẹ ly hôn. Lúc sau, người kêu ba ba không xuất hiện nữa. Nhưng mà có một ngày, nam nhân này mang theo mệt mỏi tìm tới anh, hơn nữa hy vọng anh có thể thừa kế gia nghiệp chính mình.

Anh không bị vận may làm mụ đầu, từ chối đề nghị của nam nhân. Anh tuyệt đối không muốn cùng cha đẻ khơi lên bất kì quan hệ nào. Ra khỏi tiệm cáfe, trời đã tối rồi. Sau khi từ biệt nam nhân, anh dọc theo ngã tư tiêu điều đi về nhà.

Bỗng nhiên, anh nghe được phía sau không hề ít tiếng bước chân. Theo bản năng quay đầu lại, bảy tám thanh niện dáng vẻ lưu manh, tay cầm cây sắt đi theo anh. Là hướng tới anh sao? Thời điểm nghĩ như vậy, chân đã không tự chủ được bỏ chạy.

Quả nhiên, đám người thấy anh chạy đi, lập tức nhấc gậy gộc đuổi theo. Anh chạy trốn rất nhanh, thân thủ cũng không tồi. Nhưng là đối phương người đông thế mạnh, chính mình lại thiếu vũ khí, thật sự không dám dừng lại cứng đối cứng. Anh thậm chí không có thời cơ gọi điện thoại báo nguy.

Mắt thấy sắp tới ngã rẽ, chỗ quẹo nhưng lại bước ra mấy lưu manh sớm chờ ở đầu tường. Đồng dạng tay cầm gậy, giống như dã lang theo dõi anh, đáy mắt lộ một mảnh huyết tinh.

Phố này bởi vì quy hoạch, hai bên là phòng trống sáu tầng. Buổi chiều, liếc mắt một cái nhìn lại, vô số cửa sổ đen thùi, hoặc phá (hư) hoặc mở, âm u dọa người. Trừ bỏ mấy chiếc xe vụt qua, không có nửa người đi đường. Huống chi, với tình thế hiện giờ, có ai dám dừng xe cứu người?

Trước sau hai hướng, đều không đường lui, bên phải là vách tường kiến trúc bị phong tỏa, anh chỉ có thể nhắm giữa đường. Ý đồ chặn lại xe vượt qua, nhờ xe chạy trốn. Mới vừa chạy vài bước, chỉ nghe bang bang hai tiếng, tiếng vang gậy sắt đập vào nền xi măng. Bắp chân anh truyền đến đau nhức mãnh liệt, lập tức đoán được là lưu manh ném gậy sắt đến chỗ anh.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên không hơn mười thanh sắt lớn hướng anh vung đến, trong lúc vội vàng, trốn đến hướng ngược lại. Nháy mắt tiếp theo, anh không kịp hối hận, liền bay ngược ra ngoài. Trước khi hôn mê, anh nhớ rõ ngọn đèn chói mắt kia, một tiếng phanh khẩn cấp, cùng với đau đớn làm người ta hít thở không thông.

Thật là khó chịu, anh làm sao vậy?

Vì cái gì không mở mắt được? Trong mủi còn cắm thứ gì đó, ở chỗ sâu trong lưỡi có mùi máu tươi, xương cốt cả người đều đau quá a! Đúng rồi, có lưu manh đuổi theo anh, sau đó, bị xe đụng phải.

Nhưng ngay trước đó, anh gặp ai? Cha của anh. Bị đánh bị đâm, việc này cùng nam nhân kia có quan hệ gì? Như thế nào có thể, mười mấy lưu manh tự dưng chạy tới?

Anh nghĩ muốn cười lạnh, chính là thần kinh mặt giống như bị tê liệt, cho dù chỉ gợn chút khóe miệng cũng không được.

Lạch cạch.

Có người vào cửa. Đúng, đây là bệnh viện, anh ở trong phòng bệnh.

“Người này thật đáng thương, đã thông báo bệnh tình nguy kịch nửa tháng, cho tới hôm nay cũng không có người đến nhìn y.”

“Có cái gì kỳ quái?”

“Cô ngốc a! Người làm thủ tục nằm viện cho y, nghe nói là thư kí của cha y. Cô xem, mặt y cùng nam nhân cả ngày chạy đến phòng 1208 giống nhau hay không?”

“Cô vừa nói như vậy, quả thật có điểm giống. Nếu ở cùng một bệnh viện, cha y sao không đến nhìn?”

“Ai hiểu được đâu? Nam nhân đối với người phòng 1208, thật cưng chiều muốn chết. Nghe nói là bệnh thận, chờ người hiến tặng.”

“Nào có ai dễ dàng hiến tặng như vậy?”

“Người ta tài đại khí thô. Nói không dễ nghe chút, nếu người này cứu không sống, cô nói…..”

Lạch cạch.

“Đang nói cái gì đó? Có biết đây là chỗ nào hay không? Phòng chăm sóc đặc biệt, bệnh tình nguy cấp! Là nơi các cô nói chuyện phiếm hay sao? Kiểm tra xong, đi ra ngoài!”

“Vâng, bác sĩ Tương.”

Không ai đến xem anh, là hiển nhiên. Nhưng mà, vì cái gì đáy mắt xót như vậy? Trong phòng 1208, có phải là đứa con khác của cha không? Đối phương sao lại xuất hiện ở S thị, lại ở trong cùng một bệnh viện mà gặp nhau? Nói trùng hợp, quả thực buồn cười! Nếu không, chính mình như thế nào nằm trong phòng lệnh hai tuần, sinh tử không rõ?

Ba ba đi mười bảy năm, trở về chính là vì thiết lập âm mưu này? Một bẫy rập muốn mệnh anh. Anh viết tiểu thuyết, loại tình tiết cũ rích này, cư nhiên phát sinh ở trên đầu mình. Trong lúc nhất thời, nhưng lại cảm thấy không chân thật. Giống như mộng không mộng, tỉnh không tỉnh, nếu không phải trên người mỗi đoạn xương cốt đều kêu gào thống khổ, anh nhất định tưởng là giấc mộng hoàng lương*.

(*Giấc mộng hoàng lương: )

Vài ngày qua đi, anh không thể tiếp tục giả bộ ngủ. Chờ đau đớn tiêu giảm, tay chân có thể nhúc nhích, anh rốt cục mở hai mắt ra.

“Tiêu Trần, con tỉnh rồi?” Nam nhân biết được anh tỉnh lại, vội vã chạy tới hỏi thăm. “Cha vẫn lo lắng cho con, mỗi ngày đều canh giữ ngày phòng bệnh, chỉ sợ con có cái vạn nhất. Băng qua đường, sao lại không cẩn thận như vậy?”

Nếu, không nghe hộ sĩ nói chuyện, chính mình có phải sẽ tin tưởng, nam nhân diễn xướng vài câu êm tai này? Anh nằm ở trên giường bệnh, nhìn lên nam nhân làm bộ làm tịch, cười nói: “Cha, nhiều ngày như vậy, trong lúc tôi lượn lờ cửa sinh tử. Ông từng tới xem tôi sao? Ông hẳn là bồi ở phòng 1208 đi?”

Thần tình nam nhân đều là kinh thất con làm sao biết được.

“Tôi hiểu được, lòng của ông không ở trên người tôi.” Anh thở dài: “Bất quá, tôi nghĩ đến, ông ít nhất sẽ đến liếc mắt một cái. Dù sao, tôi cũng là con ông. Ông hiện tại đến, không biết là đã chậm sao?” Một câu của anh, ngăn chặn yêu cầu nam nhân có thể đưa ra.

“Ta….. Cha là có nỗi khổ tâm.” Nam nhân suy sút buông xuống bả vai.

“Uy, nói này đó làm gì? Tôi muốn anh ở trên phần văn kiện này ký cái tên, anh còn phải tạ ơn cha đó! Tiền thuốc men của anh, đều là chúng tôi trả.” Nữ nhân xa lạ cùng nam nhân đi vào phòng, từ trong túi lấy ra tờ giấy, hướng về anh lắc lắc nói: “Nói anh đem thận tự nguyện hiến cho em trai tôi.”

“Hạ Li!” Nam nhân gằn giọng, hướng ả làm ánh mắt con đừng lắm miệng.

Nữ nhân kêu Hạ Li, liếc mắt một cái cũng biết là người kiêu căng. Bị cha cản lại, nhất thời lửa giận ngút trời, úy khuất nói: “Con cũng chỉ vì em suy nghĩ. Phải rồi! Nó là con riêng của cha, cha đau lòng?”

Nam nhân dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nữ nhân, vừa trấn an anh nói: “Con an tâm nghỉ ngơi….”

“Cái gì an tâm nghỉ ngơi a? Em trai đều sắp không xong!” Nữ nhân lao đến giường bệnh, xốc chăn lên, bắt lấy tay anh. Đôi môi đỏ tươi nhếch lên cao cao, ánh mắt mê hoặc tràn đầy đắc ý thắng lợi. “Nếu, anh không hể viết chữ, dứt khoát ấn dấu tay đi!”

Anh nắm chặt nắm tay, nữ nhân dùng sức gỡ đầu ngón tay anh. Thậm chí, vì để cho anh mở ngón tay ra, dùng móng tay sơn đỏ bấu vào mu bàn tay anh.

Nam nhân ngầm đồng ý hành động của nữ nhân, đáy mắt cất giấu chờ đợi nhiệt liệt. Đây là người anh gọi là cha sao? Chính là người cha khi nhỏ lúc anh chịu ủy khuất đều tưởng niệm đến sao? Mắt anh có phải bị mù không? Nam nhân này chưa từng xem mình như con hắn!

Lạch cạch.

“Cô đang làm cái gì?” Hai cảnh sát đột nhiên nhảy vào phòng bệnh, một phen kéo nữ nhân bạo lực ra.

“Tôi…..” Nữ nhân trong chốc lát chột dạ, nhưng cao ngạo trời sinh, khiến ả lắc lắc tóc nâu dài, không chút để ý trả lời: “Không có gì, chính là đến xem hắn. Như thế nào, thân nhân cũng không được thăm hỏi a?”

Cảnh sát nhìn nhìn tay phải anh, cười lạnh: “Thăm hỏi cần dùng móng tay cào người sao?”

“Anh đây là vu tội! Tôi khi nào thì dùng móng tay cào người?” Nữ nhân phản bác. Giấy đồng ý trong tay ả, sớm đã được cha giấu đi.

“Mời đi ra ngoài. Không có sự đồng ý của chúng tôi, không cho phép lại tiến vào. Muốn thăm hỏi, liền ra cửa sổ phòng bệnh xem.” Cảnh sát mở cửa phòng, yêu cầu hai người rời đi.

Nữ nhân tà mắt hỏi: “Các anh dựa vào cái gì ngăn chúng tôi?”

“Người bệnh là bị xe tông, đây là án hình sự, thỉnh các vị phối hợp.”

“Con tôi chỉ không cẫn thận bị xe tông.”

Cảnh sát nghi hoặc nhìn nam nhân hỏi: “Tiên sinh, vì sao nói như vậy?”

“Vậy nhóm các anh lại vì cái gì cho rằng, đây là án hình sự?” Nữ nhân khoanh tay hung dữ hỏi lại.

“Chúng tôi có nhân chứng.”

Tiễn bước nữ nhân dây dưa không ngớt, cảnh sát đứng ở đầu giường, nhìn xuống anh nói: “Có thể hỏi cậu mấy vấn đề không?”

“Mời.” Trong nháy mắt, anh thấy được kinh ngạc trong mắt cảnh sát.

“Tên của cậu?”

“Tiêu Trần.”

“Còn nhớ rõ tình hình gặp chuyện không may ngày đó không?” Cảnh sát một bên đặt bút viết.

“Ngày đó tan tầm, cha tìm tôi, cùng đi tiệm cáfe. Cha nói muốn tôi thừa kế công ty ông, tôi không đồng ý.”

“Sau đó?”

“Chúng tôi đại khái khoảng tám giờ tách ra. Tôi đụng phải lưu manh, cầm gậy sắt trong tay, là hướng tôi tới. Bọn họ ném gậy sắt vào tôi, thời điểm né, đâm vào xe.”

“Đối phương có mấy người?”

“Tôi không kịp đếm, mười mấy đi.”

“Cậu quen biết bọn họ không?”

“Không biết, chưa từng gặp qua.”

“Cậu có cùng ai, gây xung đột gì không?”

“Không có.”

“Theo chúng tôi hiểu biết, Tiêu tiên sinh, cũng chính là cha cậu. Đã rời đi mười mấy năm. Sau khi gặp ông ta, cậu xảy ra chuyện, cậu có cho rằng là trùng hợp?”

Anh hồ nghi ngẩng đầu nhìn cảnh sát nói: “Này không phải là các anh nên tra sao?” Dưới ánh mắt tin cậy của anh, cảnh sát chật vật cúi đầu.

“Cậu còn nhớ rõ, xe đâm phải cậu có đặc điểm gì không?”

Trong lòng anh run rẩy, vẫn nghĩ đến đâm xe là ngoài ý muốn, không nghĩ tới cũng là sắp đặt sẵn. Anh lắc đầu nói: “Đèn xe rất sáng, tôi không thấy rõ.” Anh nghĩ nghĩ hỏi ngược lại: “Ai mang tôi tới?’’

“Vừa lúc có đồng sự tuần tra, thấy cậu bị đâm xe, đem cậu đưa tới cấp cứu.” Cảnh sát trả lời.

Trách không được! Nếu không phải có cảnh sát. Có lẽ, anh giải phẫu xong, cũng chỉ có một cái thận. Bệnh viện thu tiền muốn hại anh, cũng không thể chọn loại thời cơ này, minh mục trương đảm (vô liêm sỉ) như vậy. Nên cám ơn cảnh sát, hay là cảm ơn vận khí chính mình.

Cảnh sát một bên ghi chép, ngừng bút hỏi: “Có thể hỏi cậu một chút, vị tiểu thư vừa rồi cầm lấy tay cậu, muốn làm gì không?”

“Cô ta muốn tôi hiến nội tạng, ấn dấu tay vào giấy đồng ý.”

Hai cảnh sát liếc mắt nhìn nhau một cái, nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ tùy thời phái người bảo vệ cậu.”

Anh tin mới là lạ! Phim nào, sách nào có cảnh sát đáng tin a? Chở cảnh sát đi rồi, anh tựa vào gối đầu, nhẹ nhàng nghiêng mặt đi, quay sang cửa sổ to lớn phòng cấp cứu.

Cha cùng con gái ông còn không có rời đi, đang đưa lưng về phía cửa sổ, cùng một thanh niên nhiệt liệt nói chuyện với nhau. Năm ấy khinh người là ai? Anh nhìn đối phương, không nghĩ đối phương cũng chăm chú nhìn vào anh, lộ ra nụ cười khiêu khích. Ngây thơ! Anh đảo qua mặt thanh niên anh tuấn, nhắm mắt dưỡng thần, lười lại nhìn chuyện làm anh phiền lòng.

Anh bất tri bất giác ngủ, khi tỉnh lại, mông lung mở hai mắt, thứ đầu tiên nhìn đến nhưng lại vẫn là thanh niên xa lạ kia. Vì sao đứng ở cửa sổ? Giám thị sao? Đối phương cùng cha là quan hệ gì? Quên đi, cá mè một lứa, không để ý tới hắn, tiếp tục ngủ.

Bảy giờ tối, bác sĩ hộ sĩ theo lệ kiểm tra xong, nói anh khôi phục không tồi, bảo anh an tâm nghĩ ngơi. Anh dưới đáy lòng cười nhạo, có người tủy thời tùy chỗ rình nội tạng anh, hận không thể một cước đá anh vào quan tài, anh như thế nào có thể ngủ? Hiện tại, anh chỉ có thể ban ngày ngủ nhiều, ban đêm giống như cú mèo không biết mệt mỏi, chú ý từng chút động tĩnh.

Một đêm không tiếng động, khi hành lang khôi phục huyên náo ban ngày, đầu anh bắt đầu mơ hồ, ánh mắt lên men dần dần khép lại. Trong mông lung, anh giống như lại thấy đại nam hài xa lạ kia.

Liên tiếp ba ngày, thanh niên đều canh giữ ở bên cửa sổ. Anh dám đánh cược, buổi tối đối phương cũng không đi. Anh bị phiền chịu không nổi, nhịn không được hỏi: “Cậu muốn làm gì?” Hỏi xong, lại cảm thấy chính mình ngốc, thanh âm trong phòng chăm sóc, sao có thể truyền ra bên ngoài được!

Ai ngờ, thanh niên thấy anh mở miệng, cao hứng lấy ra một quyển phác thảo thật lớn, dùng bút lông lớn viết chữ lên, dán tại cửa sổ thủy tinh. “Em phải bảo vệ anh.”

Không hại tôi là được rồi, còn nói bảo vệ, ai tin! Anh nghĩ, đối phương biết đọc vị sao? Lẽ nào, chính mình cùng cảnh sát nói chuyện, đều bị biết được.

Thanh niên nhìn thấy thần sắc khinh thường, lật một trang giấy, rồng bay phương múa viết vài nét bút, giơ trước cửa thủy tinh. “Em gọi là Kỉ Tích, em thích anh rồi, làm vợ em đi! Em sẽ bảo vệ anh.”

Anh hung hăng trừng mắt nhìn thanh niên một cái, quay đầu, không để ý hắn. Vài phút sau, lại nhịn không được quay đầu lại.

“Buổi tối ngủ đi, em canh giữ ở cửa, sẽ không cho anh có việc gì.” Thanh niên môt lần nữa viết chữ, đưa tới cửa sổ.

Anh thật sự rất tịch mịch. Nếu không, thấy lời nói quấy rối này, trong lòng sao lại cao hứng như vậy chứ? Một lúc không chú ý, anh lại ngẩng đầu, trên bản phác họa thay đổi vài câu.

“Bảo bối, anh cười lên thật là đẹp! Anh gọi là Tiêu Trần đi? Em gọi anh Trần Trần! Trần Trần, Trần Trần, hảo hảo dưỡng bệnh! Kỉ Tích sẽ bảo vệ anh.” Thanh niên cười phất tay.

Ai thèm! Anh nghĩ muốn quay đầu, lại thấy chữ viết: “Bảo bối, không cần không để ý tới em!”

^_^ Đại hài tử này thực có ý tứ, anh bất tri bất giác cười ra tiếng. “Cậu ở trong này, không sợ bọn họ phát hiện sao?” Anh nghi hoặc hỏi.

“Em cùng một lớp cao trung với Hạ Khanh, miễn cưỡng xem như bằng hữu, chính là bệnh nhân phòng 1208. Bọn họ không xen vào chuyện của em, huống chi, mỗi ngày đều có cảnh sát đến trước phòng anh qua lại, bọn họ dám đến không? Tránh khơi dậy nghi ngờ đó.” Thanh niên xoát xoát viết xong, đưa cho anh xem.

Anh nhướng mi hỏi: “Cậu, không vì bằng hữu làm chút chuyện sao? Tỷ như, lấy đi thận của tôi.”

Thanh niên như đã sớm chuẩn bị, lật lại bản phác họa, viết. “Anh nói bằng hữu quan trọng, hay là vợ quan trọng?”

Ai biết được? Lòng người quá khó đoán. Anh nhắm mắt lại.

Nửa tháng qua đi, anh từ phòng chăm sóc đặc biệt đổi sang phòng bệnh bình thường. Cảnh giới chậm rãi lơi lỏng, ma trảo lại bắt đầu rụt rịch.

Anh đánh giá bốn người trước giường bệnh, cha ruột anh, em gái cùng cha khác mẹ, nữ nhân cha không tiếc ném vợ bỏ con để kết hôn, còn có bố vợ của ông. “Chư vị, có gì phải làm sao?”

“Anh đây là cái thái độ gì a?” Hạ Li móc mỉa: “Đừng quên, anh là nhờ ai, mới có thể ở nơi này.”

“Đừng nói nữa, Tiểu Li.”

“Mẹ ——!” Hạ Li không thuận theo lắc lắc thắt lưng như con nít.

Lão nhân đầy mặt dữ tợn quát: “Câm miệng!”

Hạ Li trợn trắng mắt đáp tra, khép lại môi đỏ tươi.

“Tiêu Trần, cứu em trai con đi?” Nam nhân ra chiêu thân tình, nói lời thấm thía: “Nó mới mười tám tuổi, nó cái gì đều không có……”

“Cậu ta có cha có mẹ, có tiền có địa vị, còn có các người quan tâm. Ông nói cậu ta cái gì đều không có, không biết rất buồn cười sao?” Anh đánh gảy lời nam nhân, mắt lạnh nhìn đối phương trào phúng. “Hoặc là, ông cho rằng tôi không cha không mẹ, so với đứa con bảo bối của ông may mắn hơn? Ông nói, có thể là báo ứng hay không a?”

“Mày….”

Người phụ nữ khí chất tương đồng với lão nhân kia, giữ chặt nữ nhân (con Hạ Li ấy) muốn hét to, kiềm chế tức giận nói: “Tôi và cha cậu kết hôn, có lẽ thật sự thương tổn cậu. Chúng tôi sau này sẽ bồi thường, cậu đem thận cho con tôi, tôi cho cậu hai mươi, không, ba mươi vạn.”

Người này nghĩ thận của anh là cái gì? Có thể làm giao dịch mua bán sao? Sặc mùi tiền! Anh cũng không để ý tới người phụ nữ, quay đầu nói với cha đang xấu hổ: “Ngày đó, ông nói muốn đem công ty truyền lại cho tôi, bảo tôi ký chút văn kiện. Chỉ sợ, bên trong cũng có giấy đồng ý hiến tặng nội tạng đi? Hừ, thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a!”

Lão nhân lên tiếng: “Cậu thế nào mới bằng lòng đem thận tặng cho cháu trai ta?”

“Ngài có từng nghe qua một câu không?”

“Cái gì?” Hạ gia nhất trí mong chờ nhìn anh.

Anh cười lạnh nói: “Nói chuyện không hợp ý nửa câu cũng là nhiều!”

Lão nhân đánh giá anh, chê cười: “Tiểu tử, không nên lấy nhỏ bỏ lớn a!”

“Ngài uy hiếp tôi sao? Hạ lão tiên sinh.” Anh khơi mào ánh mắt.

Hạ Li giãy khỏi kiềm chế của mẹ, tức giận mắng: “Cho mày mặt mũi còn không biết xấu hổ! Tao nói cho mày biết, hoặc là chính mày ký giấy đồng ý, hoặc là chúng tao tự động thủ! Dù sao, mày nhất định phải hiến rồi!”

Anh nhìn nữ nhân tức giận bừng bừng, nói: “Tiểu thư, cô có biết đây là phạm tội không.”

“Có tiền cái gì không thể thu phục?”

“Được rồi!” Người phụ nữ túm lấy nữ nhân, bình tĩnh nhìn anh nói: “Cậu thật sự không muốn? Cậu có hai thận, thiếu một cái sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường. Còn có thể có được một khoản tiền.”

Anh nhún nhún vai nói: “Tiền ai không muốn, bất quá dùng phương thức này, liền miễn. Hơn nữa, các vị vì con, vì cháu trai, vì em trai hiến cho không được sao? Các vị đang ngồi đây, trên người đều chỉ có một quả thận sao? Các người là thân nhân cũng không hiến, vì cái gì đem chủ ý đánh tới trên người tôi?”

Ánh mắt người phụ nữ ngay sau đó, trở nên dị thường âm độc.

Anh cùng bà đối diện nói: “Hạ phu nhân, bà dùng sắc mặt này nhìn tôi. Tôi không phải có thể cho rằng, về sau có cái gì bất trắc, đều có liên hệ tới bà chứ?”

“Hừ, tùy cậu nghĩ thế nào đi.” Người phụ nữ đỡ lão nhân đứng dậy, lão nhân khi đi qua bên giường nói: “Trên thế giới này, còn có nhiều phương thức sống so với chết càng thống khổ hơn. Tiểu tử, cậu vẫn là nên suy nghĩ chu đáo.”

Trước khi nam nhân ra khỏi phòng, anh giận dữ nói: “Cha, nếu không phải ông tính kế tôi ký tên, kêu lưu manh đánh tôi, lái xe đâm tôi. Có lẽ, chúng ta còn có thể nói chuyện.”

Cước bộ nam nhân dừng một chút, trầm giọng nói: “Hạ Khanh là bảo bối của cha, cha không thể mất đi nó!”

Anh nhìn bóng dáng nam nhân rời đi tự giễu, như vậy anh thì sao? Anh là quân cờ cho người đàn ông này tùy tiện lợi dụng sao? Anh thống khổ khép hai mắt, tay nắm chặt đến mức ngón tay đâm sâu vào lòng bản tay. Bỗng nhiên, cảm giác có người xoa xoa đầu anh. Anh mạnh mẽ mở mắt ra, đắm chìm trong ánh mắt lo lắng của đại nam hài.

“Đừng thương tâm, Trần Trần.” Thanh niên ngồi ở bên người anh, đưa tay ôm lấy anh, nỉ non nói: “Nhớ kĩ, anh là bảo bối độc nhất vô nhị của em.”

Phải không? Anh có thể tin tưởng sao? Đạp sai một bước, là chết không có chỗ chôn a! Nhưng chính mình hiện tại, cũng chỉ có thể dựa vào hắn, không phải sao?

Anh dặn thanh niên thời khắc chú ý hướng đi chính mình. Quả nhiên, khoảng tám giờ tối, có người xâm nhập phòng bệnh, vọng tưởng mạnh mẽ áp chế anh đi vào phòng phẫu thuật. Một trong những hung phạm, chính là bác sĩ Tương mỗi ngày kiểm tra cho anh.

Thời khắc anh sợ hãi, tuyệt vọng, là thanh niên kia đem anh cứu khỏi bàn phẫu thuật. Cũng ấn theo thỉnh cầu của anh, thẳng đến tòa nhà Tinh Địch, Hạ gia đang ở chỗ đó mở tiệc rượu chúc mừng.

Thời điểm đám người Hạ gia ở hội trường nhìn thấy anh, giống như gặp phải quỷ, phát ra tiếng kêu sợ hãi bất khả tư nghị.

“Mày sao lại ở chỗ này?” Hạ phu nhân chỉ vào anh trong lòng ngực Kỉ Tích run rẩy hỏi.

Anh cười nói: “Tôi vì cái gì không thể ở chỗ này? Hoặc là, tôi nên trở về bản giải phẫu?” Sắc mặt anh bình tĩnh, sắc bén đùa cợt đối phương. Chỉ có thanh niên nắm tay anh biết một màn vừa rồi, anh có bao nhiêu sợ hãi.

Phút chốc, ngọn đèn huy hoàng trong hội trường đều tắt. Trên màn hình chiếu trên vách tường, hiện lên hình ảnh. Bối cảnh phòng bệnh màu trắng, diễm viên rõ ràng là chủ nhà hôm nay.

“Chư vị, có gì phải làm sao?”

“Anh đây là cái thái độ gì a?” Hạ Li móc mỉa: “Đừng quên, anh là nhờ ai, mới có thể ở nơi này.”

“Đừng nói nữa, Tiểu Li.”

“Mẹ ——!” Hạ Li không thuận theo lắc lắc thắt lưng như con nít.

……

Anh trộm hướng vào tai thanh niên khen ngợi: “Camera lỗ kim cậu cho tôi thật tốt, góc độ rõ ràng, đối thoại rõ ràng.”

“Nhà em chính là làm mấy cái này.” Thanh niên xoa xoa đầu anh, ôn nhu cười nói: “Trần Trần thích là tốt rồi.”

Có người cao hứng, nhất định có người oán giận. Hạ gia hoa chân múa tay rối loạn thành một đoạn.

“Mau, mau tắt máy chiếu đi!”

“Không! Đừng phóng a!”

“Tiêu Trần, mày muốn hại tao thân bại danh liệt sao?”

Bên máy chiếu có hai mươi mấy bảo tiêu trấn giữ, Hạ gia căn bản không thể vượt qua phòng tuyến, đi tắt cái máy đang hoạt động kia.

Hú ú—- Hú ú—-

Phim ngắn chưa chấm dứt, cảnh sát liền vọt vào, trong bóng đêm còng tay cha. Lấy tội danh mưu sát bắt ông, tính cả vợ ông, bố vợ ông, đều mời về làm khách.

“Tao hận mày!” Hạ phu nhân khi đi qua bên người anh liền hét lớn.

Anh khinh miệt xem xét nữ nhân khóc rống thảm thiết, cười lạnh nói: “Hận liền hận bà cưới sai nam nhân đi.”

“Con đừng vội, bất quá là tiểu nhân đắc chí. Thắng thua phải xem cuối cùng!” Lão nhân dù sao gặp qua sóng to gió lớn, vỗ nữ nhân an ủi. Một bên nhìn quanh hội trường, tìm kiếm bóng dáng cháu gái. “Hạ Li đâu?”

Ring ring ring, ring ring ring.

“Alô?” Lão nhân tiếp điện thoại vang không đúng thời điểm, nghe xong một lát, sắc mặt trắng bệch, lập tức ngã xuống sàn nhà cẩm thạch.

Cảnh sát có kinh nghiệm đẩy ra tân khách nói: “Là xuất huyết não, kêu xe cứu thương.”

Hạ phu nhân tiếp nhận di động cha ném xuống, để ở bên tai nghe xong vài câu, ngây người. Chậm rãi quay đầu, không dám tin nhìn anh nói: “Mày dùng biện pháp gì bức tiểu Li lên bàn phẫu thuật, thay thế mày? Nó tỉnh lại ngay trên bàn phẫu thuật, nó điên rồi, la hét kích động. Khi đó, bụng nó đã muốn phá thành cái động, không những hại chết chính mình, còn hại con trai tao! Trời ạ —–! Mày là ma quỷ!”

“Còn không phải nhờ các người bức.” Anh nhìn phu nhân, nhẹ giọng nói: “Tư vị bị hại như thế nào?”

“Tao giết mày, tao giết mày!” Nữ nhân vươn móng vuốt lợi hại nhằm vào anh.

“Tôi không biết, bà đang nói cái gì.” Anh tỏ vẻ vô tội, để thanh niên ôm anh li khai.

Cảnh sát áp chế nữ nhân phát bệnh tâm thần, hai người một trái một phải, kéo bà ra cửa.

Anh ghé vào đầu vai thanh niên hỏi: “Cậu làm cái gì?”

“Ấn theo Trần Trần phân phó, tìm ra xe đã đâm anh, ở trong xe bố trí vân tay Hạ tiên sinh. Tìm lưu manh, uy hiếp lấy khẩu cung, gọi bọn hắn ra tự thú. Anh đã nói, bọn họ cường ngạnh ép anh cho thận. Dùng cách lấy của người thân, còn một thân nhân, để cho Hạ Li thay thế anh lên bàn phẫu thuật.” Thanh niên cười nói: “Bác sĩ làm phẫu thuật, đều là em an bài. Nhưng phẫu thuật là bác sĩ Tương kí tên, không phải chuyện của chúng ta. Đáng tiếc, thuốc mê không khống chế tốt. Hạ Li tỉnh lại khi đã bị mổ ra, gây thành bi kịch.”

Anh nghe thanh niên nghĩ một đằng nói một nẻo. Mỉm cười nói: “Kỉ Tích, tôi có nói qua chưa, tôi cũng thích cậu.”

“Trần Trần, anh còn nhớ rõ tên em?” Thanh niên hôn anh một cái, cao hứng phấn chấn nói: “Em thích nhất Trần Trần.”

“Đúng rồi.” Anh từ trong ngực lấy ra tờ giấy, đưa cho thanh niên nói: “Tra xem, Hạ lão ở bệnh viện nào.”

Thanh niên tiếp nhận, mặt trên có viết mấy câu.

“Lão nhân này thật đáng thương, người một nhà người ngồi tù, người chết thảm, chính mình lại thành như vậy. Nếu là tôi, còn không bằng cứ chết dứt khoác. Không liên lụy người khác.”

“Ông ta xứng đáng! Vì cháu ngoại mình, liền giết người cướp thận! Kết quả thế nào? Biến thành cửa nát nhà tan. Báo chí đều đăng, nói một nhà bọn họ là phú hào cầm thú!”

“Đều là nghiệt chính ông ta tạo! Cháu ngoại ông ấy, theo em thấy, là bị ổng hại chết! Đó, báo ứng đó!”

Anh vỗ vỗ vai thanh niên nói: “Đem tờ giấy này, đưa cho hộ sĩ chuyên chiếu cố ông ấy. Tôi ra hai mươi vạn, để lúc cô ta chiếu cố người, ghé vào tai ông ấy nói nhiều mấy câu.” Anh ôn nhu nhìn thanh niên nói: “Tiền, cậu trước hỗ trợ chi a!”

Thanh niên sủng nịch hôn anh, lắc đầu cười đáp: “Được! Đều nghe Trần Trần!”

Không ngoài sở liệu, ngày thứ ba, trên báo đăng tin tức Hạ lão đã qua đời. Diệt cỏ phải trừ tận gốc, anh sẽ không quên.

Vù vù —-

Một trận gió, thổi tỉnh Tiêu Trần từ trong hồi ức, anh dựa vào xe lăn khẽ cười nói: “Kỉ Tích, thời khắc em cứu anh xuống khỏi bàn giảu phẫu, anh liền thích em.” Kỉ Tích không biết, mình khi đó có bao nhiêu sợ hãi, nghĩ đến hẳn phải chết không nghi ngờ. Là Kỉ Tích ôn nhu cứu vớt anh, đem anh lôi khỏi địa ngục kia. Anh cả đời sẽ không quên, cảm động trong nháy mắt đó.

Kỉ tich cố ý hôn Tiêu Trần một cái, chậm rì rì trả lời: “Chậm như vậy a? Em vừa nhìn thấy Trần Trần liền thích anh.”

Kỉ Tích cũng không nói dối. Hắn từ cửa sổ phòng cấp cứu, trong khoảng khắc nhìn thấy Tiêu Trần, liền hiểu được anh có bao nhiêu tuyệt vọng. Cha Tiêu Trần, vì con trai, muốn cướp đoạt nội tạng trên người anh. Thậm chí, không để ý đến sinh tử của anh. Hạ Khanh từ từ nhỏ được cha mẹ sủng ái lớn lên, có hết thảy hắn muốn, là một thiên chi kiêu tử. Tiêu Trần thật sự đáng thương, nhưng làm cho mình thích, chính là kiên cường của anh.

Tiêu Trần trong khổ tìm vui, uống thức ăn lỏng khó có thể nuốt xuống, thưởng thức mặt trời lặn bên cửa sổ, tự thôi miên xương cốt không đau, cường ngạnh chống đỡ buổi tối không được ngủ….. Hắn cảm thấy được hết thảy của đối phương đều đáng yêu như vậy.

Khi Tiêu Trần bày ra âm mưu, tiến hành phản kích. Anh lãnh khốc vô tình, anh không từ thủ đoạn, đều làm cho hắn thưởng thức. Hắn bị quả cảm, bình tĩnh, trí tuệ của Tiêu Trần bắt được. Ai có thể nói Tiêu Trần xấu xa chứ? Anh bất quá là vì mạng sống. Bất quá, mặc dù xấu thì thế nào? Kỉ Tích ở trong lòng nỉ non, bảo bối, em chính là yêu cái xấu của anh a!

“Kỉ Tích, chúng ta trở về đi. Hôm nay, ăn canh xương hầm nga!”

“Được.” Kỉ Tích phủ thêm áo cho Tiêu Trần, đẩy xe lăn, bước chậm về nhà.

Hai người một đường vừa nói vừa cười, mang theo tràn đầy hâm mộ của người khác, bước vào gia môn.