Gặp Em Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 28: Có nhớ cũng không đến lượt anh




Hắn đến thế giới này vì cô chứ chẳng phải ai khác. Nếu bảo không phải hắn được ở bên cô đến tận giây phút cuối cùng, hỏi hắn làm sao cam tâm?

Cách đảo Rùa rất xa về phía Tây, đến tận biên giới của ba tộc Tiên – Người – Quỷ có một chiếc hồ nổi tiếng gọi là hồ Thủy Kính. Nước hồ trong vắt, đứng trên bờ cũng có thể nhìn đến tận đáy. Thế nhưng không hiểu tại sao lưu vực gần hồ trừ con người thì đều không có sinh vật nào lai vãng, kể cả tiên nhân hay quỷ tộc, các loài linh vật thì càng hiếm có hơn nữa.

Gần hồ nước không xa có một thị trấn nhỏ loài người. Thế nhưng vì lí do không có nguồn lương thực chủ yếu, đa số thanh niên khỏe mạnh đều rời thị trấn để đến nơi khác lập nghiệp, hầu hết trong trấn nhỏ này chỉ còn lại lác đác người già và trẻ em, hiếm hoi lắm mới có một hai người phụ nữ trẻ ở lại chăm sóc người già. Vậy nên, sự xuất hiện của một đôi nam nữ trong trấn bấy giờ đã trở thành đề tài xôn xao mấy ngày liền.

Trấn hầu như không có quán trọ, đôi thanh niên này bỏ tiền ra thuê lại một gian phòng khách có vẻ khá khẩm nhất trong làng, ở lại đó đã đến ngày thứ ba. Bầu trời bấy giờ đã có tuyết rơi lác đác, người con trai vừa ra ngoài trở về, anh ta đóng kín cửa, cởi chiếc áo lông phủ đầy tuyết xuống, vẻ mặt suy tư nhìn cô gái đang co ro trong chăn.

Thấy anh ta bước vào, cô gái cũng choàng ngồi dậy: “Bên ngoài thế nào rồi?”

“Tuyết rơi rất dày, nhất thời không quan sát được gì.” –Người thanh niên đáp, đoạn thấy sắc mặt cô gái hơi tái hồng, bèn bước đến kéo thêm chăn cho cô –“Em nhiễm lạnh rồi. Cũng thật là, sao lại đuổi theo anh đến đây chứ?”

“Em sợ anh bị người ta bắt nạt mà.” –Cô gái bễu môi, cười hì hì nhìn anh –“Đừng vờ vịt nữa, lúc nhìn thấy em anh vui như bắt được vàng còn gì?”

Thấy cô gái như thế, chàng trai cũng không nỡ trách mắng nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Nhiều ngày trước, anh bị quỷ tộc tấn công, trong nhất thời không chấp nhận được sự thật mình trở thành kẻ biến thể nên đã bỏ đi. Ấy vậy mà chẳng ngờ cô gái này cứ thế vứt bỏ mọi thứ đi tìm anh, thậm chí cả đến thân phận cao quý cũng chẳng thèm. Anh đau lòng nhìn cô ro trong tiết trời lạnh giá, thầm nhủ nếu lúc này cô vẫn ở hoàng cung, có phải là đã chăn ấm nệm êm rồi không.

Đột nhiên nhớ ra gì đó, anh lại vội đẩy vai cô, trầm giọng hỏi: “Phải rồi, Vân Tình, trước lúc em đi trong thành có xảy ra chuyện gì quan trọng không?”

“Trước lúc em đi?” –Vân Tình cau mày, rồi lại lắc đầu –“Điệp Y trở về, sức khỏe của cha cũng đã bình phục. Lúc ấy em nghe chuyện của anh, còn hơi sức đâu mà lo những việc khác chứ? Cứ cưỡi thiên mã bay một mạch đến thôi.”

“Điệp Y không nói gì với em chứ?” –Hạ Dương lại hỏi.

“Kể qua vài việc lúc ở cùng Đình Nguyên thôi.” –Vân Tình nheo mắt, đột nhiên lại hơi cúi mặt –“Có nói qua một ít chuyện của nó, Đình Nguyên và Hân Vũ.”

Hạ Dương không đáp lời, không cần nghĩ anh cũng hiểu ra ít nhiều.

Lúc Vân Tình đến tìm anh, vẻ mặt cô rất gấp gáp, thậm chí còn nôn nóng nói vài lời không tốt về Hân Vũ. Khi đó anh chỉ cho là cô quá xúc động, giờ nghĩ lại, tựa như có một tấm lưới đang bủa lấy bọn họ, từng chút một xiết chặt lại.

Đầu tiên là việc anh trở thành Kẻ biến thể. Vốn không có nhiều người biết chuyện này, việc chữa trị cho anh cũng chỉ có mấy người Hân Vũ, Đình Nguyên và Minh Viễn biết mà thôi. Quyết định bỏ đi của anh cũng chỉ là nhất thời nóng giận, vậy mà chỉ sáng hôm sau, tin tức này đã lan truyền khắp thế giới, không thể không hoài nghi rằng có ai đó nhúng tay vào.

Hiện giờ thân phận của anh đã không thể trở về Lam Thành, Vân Tình lại nhất mực đi theo anh. Vô hình chung, hoàng cung thiếu đi một nhân vật có thể thay đổi tình thế. Trong thư Hân Vũ gửi, cô điều động Đình Nguyên và Minh Viễn tập trung trở lại, nhất thời chưa có biến chuyển gì nhiều, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cả Thủy Thành, Yên Thành lẫn Thanh Thành là nơi anh trấn giữ đều vô chủ. Anh càng nghĩ càng không hiểu kẻ đứng sau việc này rốt cuộc là ai? Có âm mưu gì? Bởi nếu là Thiên Tường thì gã cũng không cần thiết phải làm thế. Mấy năm nay lực lượng quỷ tộc phát triển vững mạnh, nếu gã muốn phát động tấn công, cho dù có vận dụng hết Ngũ hộ quốc ra trận cũng không thể làm chủ tình thế.

Huống chi, hiện giờ nhân gian lại lan truyền một tin đồn đáng sợ đến thế.

Hạ Dương đột nhiên đẩy vai Vân Tình, ánh mắt đầy phức tạp: “Vân Tình, chuyện xảy ra trong đấu trường Định Mệnh, lúc Thiên Tường đến hoàng cung làm khách em cũng có mặt. Em nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”

Vân Tình cau mày: “Không có. Khi đó Kỳ Phong đánh ngang ngửa với bọn biến thể. Sau đó có một gã biến thể có pháp thuật xuất hiện. Kiến Phi bảo gã là quốc sư gì đó của quỷ tộc trước đây. Kỳ Phong chỉ là người, đương nhiên không đấu lại gã. May mà Hân Vũ đột nhiên xông vào.”

“Lúc Hân Vũ vào có chuyện gì không?”

“Năng lực của Hân Vũ anh cũng biết rõ mà.” –Vân Tình suy nghĩ rồi đáp –“Hạ được Nam Tinh xong, Hân Vũ và Kỳ Phong còn diệt hết bọn biến thể gần đó. Cảnh tượng lúc ấy cực kỳ kịch tính. Giây trước Kỳ Phong còn không muốn Hân Vũ xảy ra chuyện, đẩy chị ấy lên cao, vậy mà giây sau Hân Vũ đã làm thế nào ấy, khắp nơi nơi đều đóng đầy băng tuyết. Sau đấy người trong thành còn đồn về việc này rất nhiều mà.”

Nhận ra sắc mặt Hạ Dương trầm xuống, Vân Tình mới cảm thấy lạ, kéo áo anh hỏi: “Không phải kinh thành xảy ra chuyện gì chứ?”

“Lúc nãy anh ra ngoài, tuy không quan sát được động tĩnh bên kia biên giới nhưng nghe được một số người dân đồn với nhau, Hân Vũ là Kẻ biến thể, không chỉ vậy, họ còn nói trong đấu trường ấy, Hân Vũ vì cứu Kỳ Phong mà sử dụng thuật ‘Ngưng đọng thời gian’.” –Hạ Dương chậm rãi nói – “Em biết việc này có ý nghĩa nguy hại thế nào không? Một Kẻ biến thể có pháp thuật đã đáng sợ lắm rồi, nếu như em ấy còn có thể điều khiển cả thời gian… Chuyện này chẳng khác nào nắm quyền lực sinh sát của cả loài người trong tay. Hân Vũ chỉ mới mười mấy hai mươi tuổi, nếu như sau này có biến xảy ra, em ấy quay lưng lại thì đó cũng là lúc loài người nắm chắc diệt vong rồi.”

Vân Tình nghe thế, sắc mặt càng trắng bệch, lắp bắp nói: “Không thể nào. Tuy em không đồng ý cách làm việc của Hân Vũ, nhưng chị ấy không thể nào quay lưng với chúng ta được.”

“Đó là chúng ta biết thôi, những người khác chưa chắc nghĩ như thế. Nghe nói cả Lam Thành đang náo loạn lên. Triều đình ngày ngày đều dâng sớ, yêu cầu Bệ hạ giao Hân Vũ ra để chứng minh em ấy không phải là Kẻ biến thể.”

“Nhưng Hân Vũ… không thể nào.”

Vân Tình càng nói càng không chấp nhận được nữa, giọng nói run rẩy vùi mình vào trong lòng Hạ Dương. Hoàng cung xảy ra việc lớn như thế, theo lý cô là công chúa càng phải tức tốc trở về, nhưng lúc này cô lại không thể để một mình Hạ Dương ở lại được.

Hạ Dương cảm nhận cơ thể Vân Tình run lên, không muốn làm cô hoảng sợ hơn nữa, chỉ nhỏ giọng: “Vân Tình, em có tin anh không?”

Vân Tình ngẩng đầu nhìn anh, dù không hiểu nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy thì em phải phải nhớ đến lời anh nói hôm nay. Trên đời này ai cũng có thể phản bội em, cả anh cũng thế, nhưng Hân Vũ tuyệt đối không phản bội em. Cho dù bất kỳ điều gì xảy ra, em cũng phải tin tưởng Hân Vũ nghe không?”

Vân Tình không đáp lời, chỉ nhẹ gật đầu.

Hạ Dương thấy cô thế, chỉ thở dài giương mắt nhìn những bông tuyết đang lác đác ngoài cửa sổ. Vân Tình của anh vẫn còn khờ dại, anh làm sao nỡ để cô biết quá nhiều về tình hình khốc liệt hiện nay.

Chuyện Hân Vũ là Kẻ biến thể, sợ rằng trên đời này cũng không mấy người biết. Hân Vũ nói với anh vì cô tuyệt đối tin tưởng anh. Anh cũng tin cô, nhưng đâu phải những người khác cũng sẽ như thế.

Thời gian này anh lang thang khắp vương quốc, nhìn thấu lòng người ấm lạnh là thế nào. Không cần biết anh là người tốt hay kẻ xấu, chỉ cần anh là Kẻ biến thể, mọi người nhìn thấy anh nhẹ thì xa lánh, nặng thì tìm cách bắt trói anh giao cho quan lại, làm sao còn hơi sức quan tâm anh có vô tội hay không? Tương lai của anh nếu không phải che giấu thân phận, ẩn nấp như hiện nay thì cũng sẽ chết mục xương trong Pháo đài Chết.

Vốn từ lúc anh bị tấn công, anh đã cảm thấy sinh mạng mình chẳng còn gì để lưu luyến, thế nhưng đối mặt với cô gái này, anh lại không nỡ nhẫn tâm. Giây phút nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt mình, đột nhiên anh mới hiểu được những lời Hân Vũ từng nói: Nếu anh chết rồi, Vân Tình phải làm sao?

Anh từng muốn giết Hân Vũ, thế nhưng cô em gái này không chỉ cứu sống anh, hơn nữa lại còn giúp đỡ anh thoát khỏi kiếp sống hút máu của quỷ tộc, thậm chí cho anh một lý do để tiếp tục sống. Cho dù cô không là công chúa thì những gì anh nợ cô cũng là quá nhiều. Giờ phút này, biết tin cô có thể gặp nguy hiểm, làm sao anh có thể tiếp tục ở lại đây trốn tránh, hưởng thụ cuộc sống vô âu vô lo?

So tình hình hiện tại mà nói, bấy giờ mũi giáo khắp nơi đều nhắm vào cô. Đừng nói loài người, cả quỷ tộc lẫn tiên tộc đều không muốn một người như thế tồn tại. Ấy thế mà trong thư qua lại cô vẫn không nhắc đến một lời, điều đó chỉ có thể chứng tỏ hai khả năng: một là Hân Vũ không muốn cho anh biết, hai là ngay bản thân cô cũng chưa biết việc này. Suy đi nghĩ lại, lý do thứ hai càng khiến anh lo lắng hơn cả.

Biên giới Nhân quốc và Quỷ tộc chỉ có một mình Vĩnh Hi trấn giữ, Vân Tình không có trong Hoàng cung, mà lúc này Hân Vũ bị buộc ở tình thế không thể trở về. Nói vậy, người hiện đang nắm quyền sinh sát trong tay chỉ có thể là hai người, Hoàng đế và Điệp Y. Chỉ có điều, nếu Hoàng đế vẫn khỏe mạnh như trước đây, cớ gì ông lại để tình hình rối ren như thế?

Hạ Dương càng phân tích thế cuộc càng cảm thấy rối rắm, lại cúi nhìn cô gái trong lòng. Tình thế hiện tại, anh phải làm sao cho phải đây?

Trong khi cả ba giới đều lâm vào tình thế căng thẳng thì ngược lại ở đảo Rùa, cuộc sống của Kỳ Phong và Hân Vũ vẫn trôi đi một cách nhàn nhã. Sau khi Hân Vũ thành thạo được một số thuật pháp phòng thủ cơ bản, Tần pháp sư lại quay sang giúp Kỳ Phong đánh thức năng lượng tiềm ẩn của mình. Cho dù bấy giờ mọi người đều đã chắc như đinh đóng cột rằng hắn chính là Hỏa Linh rồi, thế nhưng Tần pháp sư trầy trật mãi, ròng rã hơn tháng trời mà vẫn không cách nào khiến hắn bộc phát được khả năng. Những lúc ấy, ông chỉ có thể dùng khăn lau lau trán, cố nén một tiếng thở dài.

Kỳ Phong lại chẳng vì thái độ của Tần pháp sư mà thất vọng. Thực tế hắn rất thích cuộc sống trên đảo Rùa, thậm chí còn nghĩ nếu có thể ở lại đây cùng Hân Vũ cả đời mới thật tốt. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, mục đích ban đầu Hân Vũ tiếp cận mình cũng là vì cái gọi là năng lực Hỏa Linh này, có lúc cũng thầm nghĩ, nếu hắn không phải là Hỏa Linh, liệu Hân Vũ có ở bên cạnh mình không?

Thế nhưng, dĩ nhiên cuộc sống chẳng bao giờ có cái gọi là ‘nếu như’, Kỳ Phong lại là người chưa bao giờ coi trọng tình tiết nhỏ. Đối với hắn mà nói, bất kể khi bắt đầu Hân Vũ có mục đích thế nào, thì kết quả hiện tại vẫn là cô yêu hắn. Trải qua hai kiếp sinh tử, cuối cùng bọn họ đã có thể ở bên nhau, như thế hắn cũng lấy làm mãn nguyện lắm rồi.

Hân Vũ chẳng bao giờ thừa nhận chuyện của cô và Kỳ Phong, mặc cho bị Tần pháp sư và mọi người trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, quay đầu đi là cô lại mang theo chiếc mặt nạ lạnh giá như trước. Bên cạnh thời gian tập pháp thuật, thi thoảng Kỳ Phong cũng giúp cô đến trông chừng đàn thú. Hắn chẳng mất mấy ngày đã thân thiết được với đám thú nơi đây, ngoại trừ con Nhóc Tì quái gở. Sau lần trước làm hắn trúng độc, cứ hễ gặp riêng hắn là nó sẽ lại bày ra dáng vẻ muốn lao vào chiến đấu. Kỳ Phong trêu nó được vài ngày, sau lại chán, quyết định không thèm chú ý đến nó nữa.

Cách vài hôm Hân Vũ sẽ lại nhận được thư từ đất liền. Dù trong thư không có gì đặc biệt quan trọng, nhưng chẳng hiểu sao cô luôn có cảm giác là lạ, như thể có chuyện gì đó tất cả mọi người đều biết, chỉ mỗi mình cô đều mờ mịt. Thế nhưng sống trên đảo, trừ Tần pháp sư ra thì cô cũng không còn mối liên hệ nào khác, cả Hải Kỳ cũng biến mất tăm hơi, thế nên cô càng không tìm ra kẽ hở gì.

Kỳ Phong vẫn thích quấy lấy cô. Có lần hắn vô tình đến lúc cô đang vẽ tranh. Thực tế cũng là buồn chán muốn tìm thứ gì đó để giải sầu thôi, thế mà chẳng hiểu sao Kỳ Phong lại có hứng thú với thứ cô vẽ vô cùng. Thấy hắn có ý nhìn vào tranh, cô lại càng nhanh tay giấu đi, nhất quyết không để hắn trông thấy. Kỳ Phong ngoài mặt vờ như không có chuyện gì, lợi dụng lúc cô đi thì lẻn vào phòng sách tìm cho bằng được bức tranh kia. Lúc cô trở về đã thấy hắn ngồi cười hả hê trên ghế, tay vẫn cầm bức tranh cô chưa vẽ xong.

Hân Vũ giận thật sự. Cho dù cô sinh ra trong hoàng tộc, nhưng cũng đâu phải là thánh nhân đâu mà việc gì cũng phải giỏi? Huống chi cầm kỳ thi họa vốn ít nhiều cũng cần tài hoa. Cô hậm hực giật lại bức vẽ từ tay hắn. Ừ thì cô không có hoa tay đấy, vẽ cũng không thể miễn cưỡng gọi là đẹp, thế nhưng hắn có thể đừng cười trêu chọc cô như thế không?

Kỳ Phong thấy cô tức giận bỏ đi mới giật mình biết cô hiểu sai ý. Thật ra hắn chỉ vì cô vẽ hắn mà cảm thấy vui vẻ thôi, ai mà ngờ được cô lại nhỏ mọn đến thế? Nghĩ mãi mà cũng không ra cách nào chiều lòng cô, bất chợt lại nhớ đến chiếc máy ảnh của Khải Kiệt, thế là tối đến hắn lại mò sang phòng cậu ta nài nỉ.

Vốn Ngôn Chi mang theo một chiếc máy ảnh lấy liền cho chuyến đi lần này, thế nhưng khi lạc đến đây thì máy cũng rơi vào tình trạng hết pin và thấm nước, Khải Kiệt dùng mọi biện pháp cũng không sửa được. Lần này nhờ Tần pháp sư giúp sức, cậu ta mới hoàn thiện được tính năng nạp điện cho máy, còn chưa kịp thử nghiệm đã bị Kỳ Phong vòi lấy.

Vì để Hân Vũ vui, Kỳ Phong dẫn cô đi hết một vòng quanh đảo, lại chụp nhiều hình cho cô. Lúc đầu Hân Vũ vẫn còn giận, cứng đầu không muốn đi theo hắn, sau nhìn thấy cái máy thì lại nổi máu tò mò, cứ thế bị hắn dụ dỗ lúc nào không biết.

Hai người chơi đùa hết một buổi chiều, lúc trở về thì nhận thấy đảo có một trận động đất nhỏ. Hân Vũ vẫn tỉnh như sáo, song bọn Tâm Du, Khải Kiệt lại lo sốt vó lên, cứ thế ôm đồ bỏ chạy khỏi phòng. Ban đầu cô còn thắc mắc không hiểu tại sao mọi người lo lắng thế, sau đó hiểu ra, mới từ tốn giải thích rằng đảo này cũng không phải đảo, nó vốn là mai của một con rùa khổng lồ nên thi thoảng có vài trận động đất cũng bình thường.

Đây cũng có thể xem là một kỳ công của Tần Pháp sư. Con rùa này lúc nhỏ suýt chết lại được Tần pháp sư cứu sống, để trả ơn, nó tình nguyện lấy mai mình làm chỗ trú ngụ cho ông. Rùa khổng lồ vốn là loài động vật ăn tạp, đối với con người vẫn có sự nguy hiểm nhất định. Đặc tính của chủng loài này là dụ dỗ cho các sinh vật khác đến gần, nghĩ nó là một hòn đảo rồi lên trú ngụ trên đó. Thời gian trôi qua, lúc rùa đói nó sẽ bất ngờ lặn xuống biển, cứ thế mà ăn thịt hết các động vật mắc cạn phía trên.

Tần pháp sư vốn tinh ranh, dĩ nhiên cũng không mấy tin tưởng giống loài nham hiểm này. Thế nên ông cho người cột bốn chân nó vào bốn chiếc phao được ếm bùa nổi, sau đó mới chịu xây cơ ngơi trên đó, thấm thoát đã mấy trăm năm rồi. Đám đá ngầm bọn họ đi qua khi đặt chân đến đảo thực tế cũng là tứ chi của rùa cả.

Đám người Tâm Du sau khi nghe kể xong chẳng những không bớt lo mà thậm chí còn toát cả mồ hôi hột. Cứ nghĩ đến viễn cảnh nơi họ đang đứng không phải mặt đất mà là mai của một con rùa khổng lồ thì đã run như cầy sấy rồi. Thế mà Hân Vũ chẳng những không hiểu cho nỗi lòng của họ, còn cau mày hỏi như chuyện hiển nhiên: “Thế mọi người nghĩ tại sao đảo này tên gọi là đảo Rùa? Dĩ nhiên vì nó là một con rùa rồi.”

Đối mặt với vẻ mặt của cô, Tâm Du càng âm thầm lau lệ. Kỳ Phong yêu ai không yêu, lại yêu phải Hân Vũ thì đời này của hắn không bị cô quấy phá cũng chẳng yên thân nổi.

Thỉnh thoảng Khải Kiệt cũng đem vài phát minh ra bàn luận với Tần pháp sư. Để tăng tính thuyết phục, cậu ta thường mời cả bọn ra làm thính giả. Thực tế trừ Ngôn Chi thì những người còn lại đều không hứng thú mấy đối với vấn đề này. Trong khi Kiệt nói, đa phần Tâm Du đều ngủ gật còn Kỳ Phong lặng lẽ ngắm Hân Vũ, sau đó lại bật cười hì hì thành tiếng. Hân Vũ mới đầu còn bị hắn làm ngượng ngùng, dần dần cũng dạn hơn, có lúc còn bực mình quẳng lại một câu trêu chọc: “Liếc nhiều quá mắt sẽ bị lé đấy. Anh không sợ sao?”

Câu nói này khiến Tâm Du đang gà gật giật mình tỉnh cả ngủ, còn Khải Kiệt thì hậm hực chẳng yên. Cậu ta bảo họ tới để nghe chứ có phải đến hẹn hò đâu chứ?

Hôm ấy, Khải Kiệt lại tìm ra một số luận cứ về vùng đất huyền bí này. Cậu ta cho rằng nơi này rất có thể chính là lục địa Atlantic huyền thoại mà nhà học thuyết Plato đã từng nhắc đến. Có thể trong thực tế, Atlantic không chìm xuống đáy biển mà nó đã bị loại pháp thuật nào đó làm trôi ra phần rìa thế giới, sau đó hình thành nên thế giới hiện nay. Tần pháp sư cũng có vẻ thích thú với suy nghĩ này, nhưng ông chưa kịp bình bàn thì lại nhận được tin có khách viếng thăm.

Nghe nói, đấy là một vị pháp sư nổi tiếng khác đến từ núi Tiên Tri. Ánh mắt Tần pháp sư vốn đang dạt dào hứng thú, vừa nghe người thông báo thì lập tức trầm xuống, bảo bọn Phong, Vũ lui ra ngoài. Ông và người này gặp nhau rất lâu trong phòng sách, phải đến tận chiều, Hân Vũ mới nghe cung nhân đến báo vị khách đã đi rồi. Cô còn cảm thấy hơi tiếc, vốn còn mong rằng có thể gặp ông ấy một chút để hỏi thăm tình hình bên ngoài kia.

Lúc Hân Vũ còn đang ngẩn ngơ, suy nghĩ đến ý định trở về đất liền một chuyến thì mái tóc đã bị giật giật từ phía sau. Người đã biến mất cả tháng nay, Hải Kỳ lại đột ngột xuất hiện bên cạnh từ lúc nào.

“Nhóc con xấu xí, đang nghĩ gì thế? Nhớ tôi phải không?”

Hân Vũ nghe vậy thì nhướng mày, sao giọng điệu này càng lúc càng giống người kia thế không biết.

Cô vốn còn định trả lời, nào ngờ Kỳ Phong lại đột nhiên nhảy ra, một tay kéo cô đứng dậy nhét cô vào lòng mình. Vẻ mặt hắn ngước lên nhìn Hải Kỳ đầy đắc ý: “Có nhớ cũng không đến lượt anh.”

Hải Kỳ thấy hắn ôm lấy Hân Vũ thì cũng chỉ cười cười, nhưng khóe mắt lại hơi híp lại, răng nghiến chặt vào nhau: “Tôi nói chuyện với Hân Vũ, cậu có quyền gì mà xen vào?”

Kỳ Phong đương nhiên không chịu thua kém, tay giữ lấy Hân Vũ càng siết chặt: “Sao lại không có quyền. Hân Vũ là bạn gái tôi rồi, đời này kiếp này anh cũng đừng hòng có ý đồ xấu đối với cô ấy nữa. Muốn gì thì kiếp sau xếp hàng đi.”

Sắc mặt Hải Kỳ càng thâm trầm hơn, y quay sang nhìn Hân Vũ lạnh giọng: “Hắn nói thật sao? Em đồng ý với hắn rồi?”

Hân Vũ giằng khỏi tay Kỳ Phong không được, lại cảm thấy xấu hổ với Hải Kỳ, nhất thời không biết nói gì, đành nhìn Phong hạ giọng: “Anh thôi nói nhăng nói cuội đi. Ở đây không đùa được đâu.”

Tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng Hải Kỳ là người thế nào, đương nhiên vẫn nghe rõ mồn một. Thái độ của Hân Vũ bấy giờ cũng không phải ý phản đối. Y bỗng cảm thấy cả giận, bèn bắt lấy tay kia của cô, cao giọng quát: “Em làm trò gì vậy? Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Em yêu ai chọn ai là quyền của em, nhưng nhất định không thể là cậu ta.”

“Tại sao không thể là tôi?” –Thấy y nắm tay Hân Vũ, Kỳ Phong cũng lên giọng. Hắn thật sự gai mắt gã tiên nhân này lâu lắm rồi. Ấy vậy mà Hải Kỳ cũng chẳng vừa, một mực lôi kéo Hân Vũ, lại nhìn hắn sẵng giọng:

“Cậu câm miệng. Nếu nói đến trước sau, tôi còn ở bên cô ấy lâu hơn cậu, cậu có quyền gì mà xen vào giữa chúng tôi.”

“A, vậy thì anh phải xem lại ăn ở rồi. Xếp hàng sớm cũng không lấy được thì có tư cách gì so với tôi?”

Thái độ của Kỳ Phong cũng chẳng hơn gì, hai bên cứ thế mắt to mắt mở trừng nhau, Hân Vũ càng nhìn càng cảm thấy phiền. Cô bất chợt giương mắt nhìn thẳng, cất giọng: “Thầy, sao thầy lại đến đây?”

Kỳ Phong và Hải Kỳ dù đang háu đá, nhưng dù sao cũng nể trọng Tần Pháp sư ít nhiều. Nghe Hân Vũ gọi ông, cả hai đều vô thức buông lỏng tay, xoay sang nhìn về phía cô vừa gọi. Thế mà chỉ trong nháy mắt nhìn lại, Hân Vũ vốn đứng bên cạnh họ đã biến mất không tung tích.

Hân Vũ bỏ chạy như thế ngược lại khiến thế trận đang giằng co cũng giảm nhiệt phần nào. Kỳ Phong tuy nóng nảy, nhưng hắn cũng tự lượng sức mình, biết không phải đối thủ của Hải Kỳ. Trong khi Hải Kỳ dù sao cũng đã cả ngàn tuổi, đương nhiên không có tư tưởng hơn thua với trẻ con. Thấy bóng Hân Vũ vừa khuất, y cũng buông thái độ dao kiếm ban nãy xuống, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Kỳ Phong: “Tôi nói lần cuối, nếu cậu muốn tốt cho con bé thì tránh xa nó ra một chút. Nếu không đừng trách tôi vô tình.”

“Tại sao phải tránh, Hân Vũ thích tôi, tôi yêu cô ấy. Chỉ có mấy người không được yêu mới ở đây hơn thua muốn làm người thứ ba.”

Ngón tay Hải Kỳ bất giác xiết chặt. Y không hiểu tại sao Hân Vũ lại thích một thằng oắt con thế này, mà lão Tần cũng hết sức vun đắp cho bọn họ. Cứ cho rằng Kỳ Phong chính là vị tướng quân năm đó thì đã sao chứ? Đối với những gì hắn làm với A Kiều kiếp trước còn chưa đủ sao? Y một tay nhìn thấy Hân Vũ lớn lên, đời này cũng chưa từng bỏ công bỏ sức với một cô gái nào như thế, nhưng Kỳ Phong, hắn ta có lý do gì không cần cố gắng cũng chiếm trọng được trái tim con bé kia?

Đột nhiên nghĩ ra gì đó, khóe miệng y lại hơi hé mở. Kỳ Phong nhận thấy nụ cười này thì lạnh cả sống lưng, còn tưởng y muốn giết người diệt khẩu. Nào ngờ Hải Kỳ cũng chỉ phất tay, thâm trầm nói: “Cậu muốn Hân Vũ chết thì cứ tiếp tục. Dù sao cuộc đời tôi cũng còn rất dài. Kiếp này con bé không yêu tôi, tôi có thể chờ đợi, đợi đến kiếp sau nó một lòng một dạ với tôi. Còn cậu có thể chờ sao?”

“Anh nói vậy là có ý gì?” –Phong cảm thấy hơi hoảng loạn. Vẻ mặt Hải Kỳ lại không có vẻ như đang đùa. Đột nhiên hắn lại có suy nghĩ, không phải tên này yêu quá hóa hận, muốn giết Hân Vũ chứ?

Như cũng đọc được ý nghĩ trong lòng hắn, Hải Kỳ chỉ phất tay nói: “Đừng đem bụng ta so bụng người. Tôi thích Hân Vũ là thật, nhưng cũng không muốn ép uổng con bé. Người sẽ làm hại nó là cậu. Nếu hai người vẫn còn qua lại với nhau, tương lai nhất định sẽ có một ngày cậu giết chết con bé.”

“Làm gì có chuyện đó?” –Phong vẫn không tin.

“Có nhớ chuyện xảy ra ở Lam Thành không? Có khi nào cậu tự hỏi, tại sao Hân Vũ lại biết chuyện của cậu và Eden không?”

Lần này rốt cuộc Hải Kỳ cũng khiến hắn hơi phân vân. Chuyện xảy ra ở Thủy Thành vẫn là câu hỏi lớn trong lòng hắn. Hắn chắc chắn mình chưa bao giờ để lộ chuyện Eden, cả Khải Kiệt, Tâm Du cũng không có lý nào, thế mà hôm đó Hân Vũ trở về, dường như thấu hiểu mọi thứ trong lòng bàn tay. Hắn biết Hân Vũ cũng có thể coi là một pháp sư, nhưng pháp thuật của cô không tinh thông đến mức độ đọc được tâm tư của người khác. Vậy thì tại sao cô lại biết chuyện Eden?

Thấy sắc mặt hắn hoảng hốt, Hải Kỳ mới khẽ cười, nỗi tức giận trong lòng cũng vơi đi ít nhiều. Y xoa xoa cổ tay, lại lấy quạt phe phẩy vài cái, mắt nhìn lơ đãng về phía xa: “Nếu muốn, tôi có thể tiết lộ cho cậu một ít. Nhưng tuyệt đối chuyện này không được cho con bé biết.”

….

Hân Vũ rời khỏi khu vườn nọ thì đi một mạch trở về phòng. Gần đây không biết cô gặp phải chuyện xui rủi gì, hết Kỳ Phong lại đến Hải Kỳ, chưa kể chuyện ở kinh thành vẫn khiến cô đứng ngồi không yên.

Trên bàn sách vẫn đặt yên vị những lá thư cuối cùng bọn Kiến Phi, Minh Viễn thông báo cho cô. Tuy cả hai người đều bảo mọi thứ vẫn bình thường, song lòng cô vẫn bất an, nhận thấy có gì đó không đúng xảy ra. Tựa như không chỉ mấy người anh trai này, mà cả đến Tần pháp sư cũng đang giấu giếm cô.

Ngồi một lúc, cô càng cảm thấy buồn bực. Nếu Hải Kỳ ở lại trên đảo thì những ngày tới xem ra cô phải sống trong cảnh chó mèo không yên, thôi thì cứ thu xếp đồ quay lại kinh thành một chuyến. Dù gì nếu đích thân cô đi thì vẫn yên tâm hơn.

Nghĩ thế, Hân Vũ bắt đầu lấy giấy viết một lá thư cho thầy Tần, lá còn lại, ngập ngừng rất lâu mới quyết định để lại cho Kỳ Phong. Cô biết hắn không biết chữ của Nhân quốc, thế nên cả bức thư cũng chỉ là mấy mẩu giấy vẽ hình chẳng ra hình, họa chẳng ra hoạ, đắng đo mãi cũng đành cho vào bao.

Rốt cuộc, lúc đã thu xếp xong mọi thứ, cô lại bất đắc dĩ tiếp một vị khách. Tần pháp sư đứng bên ngoài phòng cô, ánh mắt ông vẫn hiền từ như trước, chỉ là lúc này lại mang theo vài phần khó xử.

“Thầy, trễ vậy còn tìm con có việc ạ?”

Hân Vũ vừa rót trà mời ông vừa dò hỏi. Tần pháp sư rất hiếm khi đến phòng cô, lần cuối cùng cũng là năm đó cô xảy ra chuyện.

“Ừm, con bảo Kỳ Phong thu xếp đi. Sớm mai hai đứa lập tức đến núi Thánh Hỏa.” –Thầy Tần hớp một ít trà, đôi mắt lặng lẽ nhìn mẩu lá trà nổi trên mặt nước –“Ta vừa đạt được thỏa thuận với Thiệu pháp sư bên ấy. Ông ấy nói nếu như Kỳ Phong thật sự là Hỏa Linh, vậy ông ấy sẽ giúp cậu ta đánh thức năng lượng tiềm ẩn. Nhưng người này tính khí thất thường, rất dễ thay đổi. Hai đứa vẫn nên khởi hành sớm để tránh có rắc rối phát sinh.”

Hân Vũ vốn đang ôm ý định trở về Lam Thành, nghe thầy mình nói thế cũng không khỏi há hốc. Cô nghĩ tới nghĩ lui một lúc mới lên tiếng: “Thầy, lần trước thầy nói thầy và ông ấy có hiểu lầm mà. Nếu khó xử thì bảo Kỳ Phong đến núi Tiên Tri cũng được. Con không tin là trên ấy có nhiều pháp sư tài giỏi đến thế mà không ai có thể đánh thức anh ấy được.”

Tần pháp sư vỗ vỗ đầu cô: “Khờ quá, con nghĩ Ngũ Linh dễ đánh thức thế sao? Núi Tiên Tri tuy là nơi trú ngụ của hầu hết pháp sư trên thế giới, nhưng bọn họ tự cho mình là thanh cao, chẳng mấy quan tâm phát triển pháp thuật của mình, dần dần cũng không còn như xưa nữa. Thiệu pháp sư lại khác. Ông ấy và ta cùng một thầy dạy, trước đây thầy ta vẫn nói ông ấy là pháp sư có Hỏa tính cao nhất hiện tại. Chỉ là ông ấy không thích xen vào thế sự, mấy mươi năm nay đều không ra ngoài thôi. Nếu có ông ấy giúp, Kỳ Phong của con chẳng phải sẽ nhanh chóng thành Hỏa Linh hơn hay sao?”

Hân Vũ nghe đến từ “Kỳ Phong của con” lại bất giác cúi thấp đầu xuống. Tần pháp sư biết cô xấu hổ, hắng giọng nói tiếp: “Hơn nữa, đây không phải là lý do duy nhất ta bảo con đi. Còn nhớ chuyện huyết thạch chứ? Máu bạch kỳ mã không thể giúp con cầm cự mãi được, nguyên liệu bào chế huyết thạch trên đảo cũng không còn nữa. Lần này con phải đi một chuyến thôi, tận tay xin ông ấy một ít cỏ hỏa hoàng trên núi Thánh Hỏa. Có hai thứ này, ta mới có thể giúp con bào chế Huyết Thạch tiếp được.”

“Để sau được không? Con dự tính ngày mai quay về kinh thành một chuyến.” –Hân Vũ ngập ngừng đáp.

“Để sau cũng được, nhưng máu bạch kỳ mã cũng chẳng còn nhiều. Thời gian qua vì chuyện của con mà ta cũng xin nó không ít máu. Con thương ‘Đáng Yêu’ đến vậy, nỡ lòng để nó vì con mà làm bình máu di động sao?”

Hân Vũ cau mày, thầm cân nhắc nặng nhẹ. Tuy chuyến đi này đến hơi bất ngờ, thế nhưng xưa nay Tần pháp sư làm việc đều có nguyên do, cô cũng không có thói quen hỏi nhiều, chuyện này cứ thế xem như quyết định xong. Việc trở về kinh thành cứ phải dời lại đã.

Vừa tiễn Tần pháp sư ra ngoài, Hân Vũ cũng hơi giật mình khi nhận ra Kỳ Phong đang đứng trước cửa. Hắn dù hơi càn quấy nhưng cũng là kẻ biết lễ nghĩa, trước giờ chưa từng có ý vào phòng cô, thế nên sự xuất hiện của hắn lúc này cũng khiến cô kinh ngạc ít nhiều.

Thật ra sau khi Hải Kỳ bỏ đi, Phong đã đi một mạch đến đây rồi, thế nhưng hắn ngập ngừng mãi vẫn không dám gõ cửa. Tiềm thức hắn có một nỗi sợ hãi, tâm lý hắn xúc động thế này cả hắn cũng sợ mình sẽ làm Hân Vũ e ngại.

Sau đó hắn lại tận mắt nhìn thấy Tần pháp sư từ phòng Hân Vũ đi ra. Tuy biết quan hệ giữa thầy trò cô không có gì mờ ám, nhưng việc cô để người đàn ông khác vào phòng vẫn khiến hắn giận dữ. Cùng với cơn khó chịu trong lòng từ nãy giờ, không đợi bóng Tần pháp sư khuất hẳn thì hắn đã đẩy cô vào tường, chẳng nói chẳng rằng cúi mặt xuống hôn ngấu nghiến vào môi cô.

Hân Vũ chẳng phải lần đầu bị hắn ‘tập kích bất ngờ’ thế này, thế nhưng nhất thời vẫn không kịp phản ứng, theo phản xạ cứ thế đẩy hắn ra. Cô che môi, nhăn mặt cáu kỉnh: “Anh nổi điên gì vậy?”

Phong nhìn vẻ mặt cô, vừa định mở miệng chất vấn lại nhớ đến lời Hải Kỳ, sau cùng lời gì cũng nuốt vào bụng.

Trước đây nếu có ai đó nói với hắn về sách tiên tri, trời định gì đó hắn chắc chắn sẽ cười gà gật cho là trò đùa. Thế nhưng từ lúc đặt chân đến thế giới này, tận mắt chứng kiến bao sự việc kỳ lạ, lại mơ hồ cảm nhận được kiếp trước của mình, hắn đã thừa nhận không gì là không thể. Cho nên khi nghe Hải Kỳ nhắc đến cảnh tượng trong sách Khải Huyền, có thể hiểu hắn càng kinh sợ đến mức nào.

Mà một kẻ ngoại đạo như hắn còn có thái độ đó, nói chi đến Hân Vũ, cô trăm phương ngàn kế chạy đến Thủy Thành, chẳng phải cũng chỉ vì muốn biết những lời trong sách hay sao?

Vốn hắn còn nghĩ, ngày hôm đó cô trở nên khác lạ như vậy chỉ vì biết mối quan hệ của hắn và Eden, không ngờ lại để chính mắt cô nhìn thấy một cảnh tượng đau lòng như vậy.

Không phải hắn không tin định mệnh, nhưng hắn tự tin vào bản thân mình, tin rằng chẳng bao giờ mình sẽ vì vinh hoa phú quý mà phản bội cô, chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi hắn đã cảm thấy trái tim dường như bị xé nát. Nếu giết cô cũng là giết chết hắn, tội gì hắn phải làm thế?

Ấy nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn mà thôi, lời hắn nói và lời sách Khải Huyền dẫn ra, người khác sẽ nghe theo phía nào hắn còn rõ hơn ai hết, khó trách Hải Kỳ từ ngày đó đến nay đều không vừa mắt với hắn. Vậy mà cô gái trước mặt này vẫn bình thản như thế, thậm chí những ngày gần đây còn mơ hồ để hắn bước vào cuộc sống của mình. Chỉ điều này thôi cũng đủ để hắn hiểu, cô thậm chí còn coi trọng hắn hơn sinh mệnh của chính mình.

Trong cuộc tình này, Kỳ Phong luôn cho rằng mình mới là người bỏ ra nhiều nhất. Hắn vì cô mà cả việc trở về thế giới hiện đại cũng chẳng mấy để tâm, vì cô mà bỏ qua mọi thứ, mong ước duy nhất chỉ là có thể cùng cô sống trọn vẹn một đời. Thậm chí đối với sự lạnh nhạt của cô cũng chỉ cười hì hì mà bỏ qua, nhưng ai có thể biết được, thì ra để chấp nhận đến với hắn, cô đã phải bỏ qua điều gì? Chỉ nghĩ thế thôi cũng đủ để hắn muốn nhào đến ôm cô vào lòng, càng muốn cô đừng tin vào những lời đó, cô luôn là người hắn yêu nhất, trọn đời này hắn cũng không muốn làm tổn thương cô.

Thế nhưng những lời trong sách kia vẫn khiến hắn rung động. Cho dù chỉ là một phần trăm khả năng, hắn cũng không thể để cô xảy ra chuyện.

Còn nhớ, hắn đã đứng rất lâu trong vườn hoa, cân nhắc đắn đo đâu vào đấy mới thận trọng hỏi Hải Kỳ, liệu có cách nào cứu cô không.

Sắc mặt Hải Kỳ khi đó cũng chẳng mấy tốt, chỉ hạ tầm mắt xuống mấy nhánh hoa đang úa tàn vì đông giá, sau cùng mới lắc đầu nói: “Số mệnh đã định, vậy tức là, dù muốn dù không cũng phải có một cái chết xảy ra.”

Những lời đó, đến giờ phút này hắn vẫn còn nhớ rất rõ, cũng hiểu được ngụ ý của Hải Kỳ.

Nếu giữa hai người chỉ có một người được sống, nếu cố gắng bao nhiêu cũng không thể được cùng nhau đi đến cuối đoạn đường, thì hắn càng hy vọng mỗi giây mỗi khắc còn có thể này đều được ở bên cạnh cô. Hắn đến thế giới này vì cô chứ chẳng phải ai khác. Nếu bảo không phải hắn được ở bên cô đến tận giây phút cuối cùng, hỏi hắn làm sao cam tâm?

Hân Vũ thấy hắn cứ im lặng nhìn mình hồi lâu, rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nghiêng mặt, tỉ mỉ quan sát vẻ ngoài của hắn: “Anh không sao chứ?”

Kỳ Phong lắc đầu, bước đến ôm chầm lấy cô: “Không. Chỉ là tự nhiên rất nhớ em.”

Đầu óc Hân Vũ ong ong mấy tiếng. Nếu cô nhớ không lầm, chỉ hơn một giờ trước hắn còn đứng cùng cô trong vườn, sao chưa gì đã xộc vào đây bảo rất nhớ rồi?

Cô khẽ cử động, Kỳ Phong lại cứng đầu không buông tay. Hắn giữ chặt cô một lúc, lại thấy cô có vẻ sắp phát cáu thì mới tì cằm mình xuống tựa vào vai cô, phụng phịu lên tiếng: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lát đi.”

Hân Vũ thật sự là người chịu mềm không chịu cứng, nghe đến đấy thì cũng dịu hẳn. Lòng cô thầm nghĩ, chỉ một cái ôm thôi mà, cũng chẳng phải lần đầu thì có gì phải tiếc với hắn chứ.

Chỉ là sự thật luôn chứng minh, lời của đàn ông mà thật thì heo nái cũng biết leo cây.

Hơi thở của hắn dần lan tỏa quanh mũi khiến cô ngứa ngáy. Cô nghiêng đầu, hơi tránh đi thì hắn lại rất nhanh nhẹn hôn ngay vào gáy cô. Cho dù là Hân Vũ hay Eden, vị trí nhạy cảm cũng chẳng hề khác nhau. Nụ hôn vừa lan xuống thì cả người cô đã tê dại đi, trong nhất thời não cũng không kịp suy nghĩ có nên đẩy hắn ra không nữa.

Thấy Hân Vũ im ắng, Kỳ Phong càng được nước lấn tới, lập tức lật người cô lại, cứ thế mà trực tiếp đẩy lưng cô dán vào vách tường, hơi thở dồn dập đầy hương vị nam tính kia chẳng mấy chốc không để cô có đường thoái lui, cánh môi nóng bỏng trực tiếp áp vào môi cô.

Dù đã mấy lần bị hắn hôn, song phản ứng của Hân Vũ đối với việc này cũng rất kém. Kỳ Phong bấy giờ lại không tốc chiến tốc thắng như mọi khi nữa mà cứ chậm rãi nếm môi cô cứ như đang gặm nhắm sơn hào hải vị, cánh tay mang theo hơi ấm lại không ngừng lượn lờ trên từng tấc da thịt, khiến cơ thể cô không kìm được mà run rẩy.

Lúc này này tiết trời đang vào mùa tuyết rơi, cơ thể Hân Vũ vốn trắng bệch vì không khí nóng bỏng trong phòng mà dần trở nên hồng hào. Nụ hôn nhẹ nhàng như tuyết đọng trên hoa, từng chút từng chút một dắt cô vào mê hồn trận. Tay chân Hân Vũ xuội lơ, lúc này cũng không cách nào nghĩ đến chuyện gì khác nổi. Nói cho cùng thì cô cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, người trước mặt lại là người cô yêu nhất, làm sao còn đủ định lực để chống cự?

Nhận thấy ánh mắt cô đờ đẫn, dần mất đi tiêu cự, Kỳ Phong lại khẽ cười chậm rãi lui về phía sau.

Hân Vũ bị hắn dẫn dắt, dần đã không còn kiểm soát được mình nữa. Lúc môi hắn rời khỏi, cô theo phản ứng cơ thể mà tự động vươn người, áp sát vào môi hắn. Hắn nhìn thấy thế càng bật cười, xốc cơ thể Hân Vũ lên, vắt hai chân cô quàng quanh hông mình. Nụ hôn lướt dần xuống cổ, một vùng trắng nõn dập dìu lộ ra nơi vành áo cũng dần đỏ ửng. Cô gái phía trên nhất thời bị mất đà, không còn cách nào khác đành ôm chặt lấy cổ hắn, cứ thế một lần nữa bị nhấn chìm trong nụ hôn triền miên không dứt.

Bên ngoài cửa sổ, những hạt tuyết đầu tiên trong năm cũng đã lan đến đảo Rùa. Bông tuyết mềm mại nhỏ xinh tạt vào kính thủy tinh càng tô điểm cho quang cảnh nồng nhiệt trong phòng. Chỉ tiếc là khi đó, cả Hân Vũ lẫn Kỳ Phong đều không ngờ trước được rằng chuyến đi ngày hôm sau lại thay đổi số phận của hai người. Trong vòng quay tàn khốc của định mệnh, mặc cho ai đi ai đến, cuối cùng tất cả mọi người đều phải quay trở lại vị trí ban đầu.