Gặp Nhau Lúc Thời Gian Yên Lặng

Chương 10




Diệp Tử: Sao tôi chưa từng nghe qua mấy người đều là staff?

Roi Da Khỏa Thân: Tiểu Diệp Tử, cái em chưa biết còn nhiều lắm, vậy em có biết tụi tui đều là người của xã đoàn Grand Stanford không?

Diệp Tử thực sự không biết.

Áo Giáp Nhập Trận: Em biết Grand Stanford có nghĩa là gì không?

Diệp Tử: Có nghĩa gì?

Nha Nha Nha Nha Nha: Grand Stanford -stf – là staff nha em ở đây thấy có mấy CV?

Diệp Tử: Ừm.. nam 4 nữ 2, còn lại là 4 trang trí, 2 kế hoạch, còn đâu đều là tuyên truyền với hậu kỳ.. thật đúng là..haha..

Tiêu Tiêu: Vậy em có biết, Dã Cúc cũng là người của xã đoàn chúng ta không?

Diệp Tử!!!Khong biết!! Chắc chắn trong xã đoàn không có tên cô ấy.

Tiêu Tiêu: @[hậu kỳ]Trần Mặc, chính là người này.

Diệp Tử:.. thật không khoa học.

Dã Cúc vốn là tinh anh trong võng phối. Trần Mặc thì là một nam nhân vượt trội. Hai người này lại là một, thật không khoa học. Quan trọng là, cô ấy là con trai. À không, anh ấy! Là con trai.

Diệp Tử: Em không tin vào thế giới này, mọi người nói cho em biết, Kiến Phùng Sáp Côn có phải là cũng con gái không?

Tiêu Tiêu: Không phải, cậu ấy là đàn ông đích thực nha, cơ mà Sáo Thúc thì là con gái.

Diệp Tử: Áo rồng.. thật không khoa học! Thật không thể tin vào giới võng phối được..

An Ninh tuyệt vọng với thế giới này rồi!

Quá thâm sâu.

Nhất Thế Cơ đi mời từng người từng người một nhận kịch. Cá Chua Ngọt với Cử Bộ Vô Song ban đầu còn muốn từ chối vì đang bận rộn, kết quả nghe tên kịch xong liền lập tức nhận.

An Ninh nghĩ không ra tác phẩm này có ma lực gì mà hấp dẫn nhiều người đến vậy, hơn nửa người trong tổ kịch đều là fan tác giả này.

Khung tán gẫu của tổ kịch liên tục nhảy nhót.

An Ninh liền mở ra xem.

Kế Hoạch – Nhất Thể Cơ: Đọc tác phẩm này lại nhớ hồi chân ướt chân ráo gia nhập võng phối.

Phong Diệp lúc nhỏ – Nói Mớ: Đúng vậy, ngày đó tui còn là một loli moe moe, vì cái người Dương Liễu biệt nữu kia mà tới đây. Rốt cuộc bây giờ lại phối âm nhân vật chính.. Dương Liễu lại bị cái người không biết xấu hổ kia đoạt lấy rồi! Quế Hoa chết tiệt!

Dương Liễu lúc nhỏ – Quế Hoa Liên Tử Cao: (╯3╰) thì lờm sao! Em gái nhỏ thầm thương trộm mến tui sao? Em gái đã biết thương mến là gì chưa vậy?

Phong Diệp lúc nhỏ – Nói Mớ: Tui thiếu nợ anh à (‵o′)凸 Không phải anh cũng tự dâng mình cho Tiểu Cơ hay sao?

Kế Hoạch – Nhất Thể Cơ: Đừng gọi tui là Tiểu Cơ!

Áo rồng – Thanh Minh: Bất quá lại nói tiếp, Phong Diệp này.. thích hợp nhất vẫn là Thu Phong a…

Tuyên Truyền – Tiêu Tiêu: thật bạo dạn khi dám nhắc tới tên anh ấy.

Dương Liễu – Cử Bộ Vô Song: Thu Phong đại thần năm ấy, oanh oanh liệt liệt như vậy..

Hậu Kỳ – Dã Cúc: Phong tiểu thụ nhà chúng ta từng có một thời gian rất thảm, cũng bởi vì thanh âm có hơi giống với Thu Phong đại thần, gần một năm liên tục bị mắng là bắt chước Thu Phong đại thần a.

Kế Hoạch – Nhất Thể Cơ: Đó là bởi vì, Thu Phong trong giới này, tựa như một vị thần.

Hậu Kỳ – Dã Cúc: Kỳ thực, Phong tiểu thụ nhà chúng ta hẳn là phải mến Thu Phong đại thần nhiều lắm.. Hà Liễu Triêu Phong, Hà Liễu Triêu Phong.. Ai… sinh bất phùng thời, Phong tiểu thụ nhà chúng ta vừa gia nhập võng phối, thì cũng là lúc Thu Phong đại thần oanh liệt rời đi. (sinh bất phùng thời: là người tài năng, giỏi giang nhưng.. sinh nhầm thời, khi ấy tài năng không được coi trọng..)

Diệp Tử: Thu Phong là ai?

Kế Hoạch – Nhất Thể Cơ:!

Tuyên Truyền – Tiêu Tiêu:!

Áo Rồng – Thanh Minh:!

Hậu Kỳ – Dã Cúc:!

Phong Diệp lúc nhỏ – Nói Mớ:!

Dương Liễu – Cử Bộ Vô Song:!

Trần Thu – Quy Ẩm:!

Diệp Tử: ==.. sao cả đại nhân cũng gia nhập đội hình vậy?

Trần Thu – Quy Ẩm: Em thật sự không biết Thu Phong?

Diệp Tử: 0.0.. đại nhân, anh biết sao?

Tuyên Truyền – Tiêu Tiêu: (╰╯)… Cậu ấy không chỉ biết.. mà còn từng cùng Thu Phong làm cp.. Tuy rằng hai người bọn họ chỉ hợp tác một bộ kịch.. Cậu ấy lại diễn vai cha Thu Phong.

Kế Hoạch – Nhất Thể Cơ: Phụ tử không có tính sát thương.

Áo Rồng – Thanh Minh: Tôi năm ấy, với Thu Phong vô cùng thân thiết..

Trần Thu – Quy Ẩm:!

Kế Hoạch – Nhất Thể Cơ:!

Phong Diệp lúc nhỏ – Nói Mớ:!

Tuyên Truyền – Tiêu Tiêu:!

Hậu Kỳ – Dã Cúc:!

Dương Liễu – Cử Bộ Vô Song:!

Diệp Tử:!

Áo Rồng – Thanh Minh: -.- mấy người nháo đủ chưa?

Kế Hoạch – Nhất Thể Cơ: Nhắc mới nhớ ra đấy, Thanh Minh gia nhập võng phối lâu hơn chúng ta nhiều.

Diệp Tử: cầu Thanh Minh đại đại kể chuyện xưa.

Tuyên Truyền – Tiêu Tiêu: (#‵′) 凸

Áo rồng – Thanh Minh: Đừng như vậy tui áp lực

– kỳ thực so với mọi người tôi cũng không biết nhiều hơn là bao..

– Lúc đó cậu ấy cao hứng nói với tôi sẽ lui khỏi võng phối, nói là cùng công nhà cậu ấy tu thành chánh quả. Thế nhưng được vài ngày, cậu ấy lại nói với tôi, công nhà cậu ấy đã chết rồi. Hình như là bị cha đánh đến chết.. Ai…

Kế Hoạch – Nhất Thể Cơ: Không ngờ.. chính là vì Thu Phong mà viết sao?

Dương Liễu – Cử Bộ Vô Song: Uhm.. cuối cùng anh ấy cũng lui khỏi võng phối..

Áo Rồng – Thanh Minh: Rất nhiều người nói chuyện Thu Phong rời võng phối là bắt chước cố sự ấy.. Thế nhưng trong mắt tôi, mấy chuyện kia từng xảy ra với Thu Phong mới đúng..

Trần Thu – Quy Ẩm: Hay là câu chuyện ấy, vì Thu Phong mà viết ra.

Áo Rồng – Thanh Minh: Chỉ là tôi không hy vọng, Thu Phong có kết cục giống như Phong Diệp.. tử tự mà chết.. Dù sao, người còn sống vẫn tốt hơn.

Cuối cùng không ai nói chuyện nữa..

Rốt cuộc hiếu kỳ của An Ninh với truyện này cũng lên tới đỉnh điểm. Cậu quyết định buổi tối làm ổ trên giường nghiền ngẫm một phen, thuận tiện tham khảo để vẽ phác thảo banner.

Tiêu Tiêu: Diệp Tử.

Diệp Tử: Tiêu Tiêu tỷ, sao vậy?

Tiêu Tiêu: Là chuyện của tổ kịch, chị đang suy nghĩ, làm tuyên truyền thì chị làm được, nhưng danh tiếng chị đã ô uế rồi, em cũng biết đấy. Thế nên chị định mượn áo ra trận.

Diệp Tử: Vậy được sao?

Tiêu Tiêu: Như vậy có lợi cho tổ kịch hơn, có thể tham gia tổ kịch này là chị đã đủ vui rồi. Cho nên, Diệp Tử, chị muốn mượn áo em dùng một chút.

Diệp Tử:? Em? Nhưng danh tiếng em cũng không được tốt cho lắm..

Tiêu Tiêu: Nhưng người ta cũng không thể nói gì em, hơn nữa, em là trang trí, làm tuyên truyền cũng là bình thường, còn lại mấy người kia.. em cũng biết đấy.. đều là người cũ cả, tổ kịch này có mỗi em là người mới nhất..

Diệp Tử: vậy được, thế nhưng em mong muốn chị Tiêu Tiêu dùng tên chính mình ra trận, em nghĩ Cơ Tỷ cũng nghĩ như vậy nên mới tìm đến chị.

Tiêu Tiêu: Được rồi, để chị suy nghĩ thêm, dù sao cũng còn lâu..

Tiêu Tiêu nói xong, An Ninh đợi thêm chút nữa thấy bên nick An Liễu cũng không có động tĩnh gì, lặng lẽ tắt máy.

Đêm nay, cậu còn phải đọc truyện.

An Ninh nằm trên giường, nằm mãi nhưng vẫn không ngủ được, truyện kia đã sớm xem xong rồi, thế nhưng cảm giác ưu thương trong lòng mãi không phai tán..

Câu truyện khác nhiều so với tưởng tượng của An Ninh, cũng không phải kịch tính lên xuống gì, người chết đúng là có, thế nhưng chỉ có hai người. Hai người này ở cuối truyện chọn cái chết để được ở bên nhau vĩnh viễn.

Cốt truyện quả thật rất buồn. Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trải qua vô số chuyện không hay, bị phản bội rồi đến đau khổ. Đến khi trưởng thành lại phải đấu tranh với ánh nhìn người đời. Biệt ly chồng chéo. Từng hạnh phúc ngọt ngào, cuối cùng lại thành sinh ly tử biệt, lấy cái chết để kết thúc tất thảy.

Thế gian này, thực sự có chuyện như vậy sao?

Lúc nhỏ mình thế nào? Thời niên thiếu của mình ra sao? An Ninh đều không còn nhớ rõ. Nhưng khi đọc truyện của Phong Diệp, cậu cảm giác lạnh thấu xương, tựa như chính mình đã từng trải qua chuyện ấy.

Phong Diệp bị lừa dối thê thảm. Cha Trần cư nhiên lại đánh chết chính con mình. Phong Diệp bị một người trai thẳng lừa dối làm cho nhục nhã, trước khi chết cả người đầy máu nhìn không ra dạng gì. Đoạn kết mang theo thanh âm run rẩy của người kia “Tôi là đồng tính luyến ái! Nhưng tôi cũng là con người!” cứ như vậy phá tan phòng tuyến cuối cùng của An Ninh. Cậu muốn khóc, nhưng làm thế nào cũng không khóc được.

An Ninh không nghĩ câu truyện sẽ ngắn như vậy, cậu cứ nghĩ hẳn phải là một câu truyện dài sâu xa. Mà đây cũng không giống như một câu truyện, tựa hồ như một thiên nhật ký.

Hình ảnh Phong Diệp khắc sâu trong tâm cậu. Khi người ấy nhát gan, khi hoang mang, lúc đấu tranh kiên định, khi nghi hoặc, khiếp sợ, lúc hạnh phúc vui tươi, rồi cuối cùng là tuyệt vọng.

An Ninh vô cùng muốn hoàn thành bộ kịch này. Vì Phong Diệp, Trần Thu, và còn vì Dương Liễu.

An Ninh cũng không ở trên giường trằn trọc nữa, cậu ngồi dậy đến bên máy tính, khởi động lên. Bằng cảm nhận của mình tả lại cố sự này.

An Ninh nhìn YY ngẩn người ra, một mình [Diệp Tử] lẻ loi trong căn phòng vắng.

“Diệp Tử” Không biết qua bao lâu, thanh âm quen thuộc kia vang bên tai.

[đại nhân…] Diệp Tử nhìn nick Quy Ẩm xuât hiện trong kênh.

“Dậy sớm vậy sao?”

[em không ngủ.]

“Sao lại không ngủ? Không phải trong người em không tốt sao, nên chú ý đến mình một chút.”

[cảm ơn đại nhân.] An Ninh có chút mệt mỏi, có chút rầu rĩ..

“Sao vậy, sao chẳng có tinh thần gì cả? Có chuyện gì có thể cùng anh tâm sự một chút, tuy rằng mấy vấn đề nam nữ anh cũng không biết giải quyết như nào.. nhưng những thứ khác thì anh cũng có thể giúp được chút ít…”

[…….] Kiêu căng.. [đại nhân trời sinh đã cong sao?]

“…..Ai biết, người đầu tiên anh thích là con trai, thật ra cũng chẳng phải người quen thuộc gì.”

[Khi đó anh bao tuổi?]

“Trưởng thành rồi.”

[Hơi muộn nhỉ..]

“Uhm đúng vậy, trên đời này anh chỉ thích có hai người, một quá cong, một rất thẳng.”

[Phong Diệp và Hà Liễu Triêu Phong?]

“……Em biết quá nhiều.”

[tiểu nhân đáng chết!]

“Hừ, Diệp Tử, trong lòng có chuyện phiền muộn sao?”

[….Anh biết quá nhiều.]

“Vậy mau giết người diệt khẩu đi, tạm thời chỉ có mỗi anh biết thôi a ”

[Được!]

“Hừ..”

[đại nhân.]

“Sao?”

[em vẽ mãi không được.]

“Vẽ gì mà không được?”

[Trần Thu, em không vẽ được anh ấy, làm thế nào cũng không vẽ ra được..]

“Vậy vẽ anh đi, có muốn anh gửi hình cho xem không? Anh rất đẹp trai nha.”

An Ninh nhìn mở ra bức ảnh mới được chuyển đến. Một cô linh cả thân thuần trắng, đi chân trần dừng trước ống kính, phía sau là bóng tối vô tận. Nhìn thế nào cũng giống hình dạng một con ma.

[đại nhân, kịch lần này hoàn thành, gặp mặt một lần đi.]

“Ha, anh nói rồi anh là cong đó, đừng nghĩ có thể câu dẫn được anh”

[em có mấy lời muốn nói, gặp mặt một lần đi.]

“Được….”