Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Chương 17




“Sau đó thì sao?” Sếp lớn vẫn chưa thỏa mãn, tay chống má, mặt mày hớn hở.

Không có thiên lí chi hết, chẳng lẽ trái tim của lũ tư bản đều làm bằng thép sao. Đồng chí Tô hãy còn rầu rĩ, ánh mắt mịt mù, răng nanh nhỏ cắn cắn ngón trỏ của mình, lẽ nào, Boss à, anh không có một chút gì thương hoa tiếc ngọc sao ?!!!

“Thêm một Tiramisu (1), ngay cả mối tình đầu tiếp theo tôi cũng sẽ kể cho anh.” Mẹ nó, không cần mặt mũi chi hết, dứt khoát một lần phơi bày cho hết. Đồng chí Tô nắm chặt tay, ai bảo mình thuộc tầng lớp sơ cấp của chủ nghĩa xã hội chứ, cứ việc phơi bày một chút đời tư có lợi cho việc giành thắng lợi của xã hội bậc trung, có lợi cho việc giải quyết vấn đề ấm no, có lợi cho việc xây dựng xã hội hài hòa. Ừm ừm, Tô Tố gật đầu lia lịa.

“Phê chuẩn” tinh thần sếp tổng Phú Hắc ngay tức khắc trở nên phấn chấn, ánh mắt 囧囧.

Ánh mắt Tô Tố mơ màng, tay trái nắm chặt Tiramisu, tay phải cầm Black Forest (2), phải trái mỗi bên ngoạm một miếng, một lần nữa chìm vào hồi ức.

~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~

Mối tình thứ 2 của Tô Tố.

Sau lần cảm nắng đầu tiên 3 năm lẻ 6 tháng, bạn học Tô đã nhắm được mục tiêu mới.

Sự việc bắt đầu như thế này.

“Tô Tố à, tối nay có buổi họp lớp cấp 2, cậu nhất định phải đến đó~~.”

Hả, Tô Tô nhấc ngược điện thoại, mắt ngái ngủ, đầu gật gù giống như gà mổ thóc : “Tớ không đi, tớ còn phải ngủ” vuốt vuốt tóc, không ngờ vẫn còn mùi dầu thơm trên tóc, ọe.

“Cậu không đến thì lấy ai tạo không khí chứ, chúng tớ biết nhìn ai xấu hổ đây” từ trong điện thoại phát ra tiếng hét kinh thiên động địa.

“Không đi, tớ nhất quyết không đi” lại không phải là biểu diễn, tại sao phải bán rẻ tiếng cười chứ.

“Tô Tố, trong số những người đến tham dự thế nào cũng có trai đẹp, đến lúc đó cậu có thể giả vờ say rượu, chấm mút được gì đó.”

Hả? Có trai đẹp để sờ mó sao, Tô Tố lập tức tỉnh ngủ, tóm lấy điện thoại: “Thúy Ti, thời gian, địa điểm.”

Đầu kia điện thoại cũng vô cùng hưng phấn : “Tô Tố, ghi lại này, quán Karaoke XX, giờ X phút X” F*ck, lại còn tính chính xác đến từng phút nữa.

Gội đầu, xịt nước hoa xong, đồng chí Tô khí thế hừng hực, không đi sờ mó người ta một lượt, mình mới là đứa dở hơi vô nhân đạo.

Lúc đến phòng hát Karaoke thì hình như đã bắt đầu gào thét rồi, Tô Tố nhìn trước ngó sau, mãi vẫn không thấy Thúy Ti đâu cả, hừ, cái gì mà người khởi xướng chứ hả ?

Mặc kệ cậu ta, cứ uống rượu trước đã. Nốc 3 cốc rượu vào bụng, mặt Tô Tố mơ hồ đã bắt đầu nóng lên, một phát đoạt lấy mic từ trong tay vị huynh đệ đang vui vẻ gào thét nào đó, một chân dẫm lên bàn trà nhỏ, đồng chí Tô Tố hào hùng hét lớn: “Cho tôi chọn bài 《Rượu ngày mùng 9 tháng 9》.”

Trong phòng lập tức trở nên im lặng, cả một đám người há mồm trợn mắt nhìn vào hình ảnh dũng mảnh của Tô Tố.

“Cô ta là ai vậy?”

Hả, ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, gào thét cũng đã sẵn sàng, Tô Tố đột nhiên tỉnh rượu, phát hiện bạn bè cấp hai biến hóa kinh hồn, vậy mà lại không có ai nhảy vô phụ họa như trước đây.

Họ Tô nào đó hóa đá.

“Là tôi dẫn cô ấy đến” bị cánh tay to nắm chặt, Tô Tố thiêu chút nữa không kịp hít một hơi.

Đôi mắt diều hâu, tốc độ của báo, sức mạnh của gấu, người này chính là cảnh sát trưởng Bravestarr (3) đây mà. = =|||

“Hả, Chân Phiên Chấp, đây là bạn gái cậu đưa đến sao?” mọi người xung quanh phát ra những tràng cười lớn.

Đôi mày lá liễu của Tô Tố giật rồi lại giật, cuối cùng phát hiện ra một điểm, đi nhầm phòng rồi. Mình đúng là đồ dở hơi vô nhân đạo mà.

Say rượu sờ mó trai đẹp, phút chốc đã đổi thành bị trai đẹp sờ mó, quả đúng là không phải điều mà người bình thường có thể buồn phiền được.

Thế là đồng chí Tô nào đó cầm mic lên, hát bài 《Rượu ngày mùng chín tháng chín》 N lần, ca hát một mạch cho đến khi các đồng chí trong phòng biến sắc, nghe đến nôn mửa, mạnh liệt yêu cầu Tô Tố xuống đài, đồng chí Chân Phiên Chấp mới cắp lấy Tô Tố nhanh chóng rút lui khỏi phòng. Cô hát nhiều như thế khiến các đồng chí tham gia cuộc hội họp long trọng lần này nội trong một tuần tới rong đầu vẫn không ngừng xuất hiện và vang lên lời bài hát 《Rượu ngày mùng 9 tháng 9》.