Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 474: Mặc tổng, người đàn ông chu toàn thỏa đáng




Editor: thanh huyền

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam sửng sốt, lập tức nhìn về phía anh.

Mặc Thiếu Thiên cũng không có lập tức mở miệng giải thích, mà là im lặng chờ đáp án của Lâm Tử Lam.

Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, "Thiến anh!"

Một câu nói, Mặc Thiếu Thiên nhịn không được, cười một tiếng.

"Em bỏ được sao?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, khóe miệng nở nụ cười sâu hơn.

"Nếu đã không thuộc về em, có cái gì không bỏ được!" Lâm Tử Lam nói.

Nghe cái này, Mặc Thiếu Thiên vươn tay, cầm lấy bàn tay Lâm Tử Lam, nghiêng đầu nhìn cô, "Em thực sự phải làm như vậy sao?"

Lâm Tử Lam cười cười, "Em nghĩ đến lúc đó, không cần em ra tay, bảo bối sẽ tự động đối phó anh!”Lâm Tử Lam nói, cô đối với Hi Hi, rất có tự tin.

Mặc Thiếu Thiên giơ tay của Lâm Tử Lam lên, nhẹ đặt một nụ hôn bên môi cô, "May mắn anh không có làm như vậy, không phải do anh sợ sau này em không có "Tính" phúc sao!"

Mặc Thiếu Thiên nói, thoáng cái chọc Lâm Tử Lam bật cười.

"Không có việc gì, nếu như Mặc tiên sinh không nhịn nổi, có thể đi tìm thử xem!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, mặc dù ngoài miệng thì cười nhưng trong không một chút ý cười.

"Quên đi, anh không cần ai hết, có em là đủ rồi!" Nói xong, tay Mặc Thiếu Thiên, càng thêm nắm chặt tay của Lâm Tử Lam.

Lâm Tử Lam ngồi ở bên người Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng khẽ cong lên, cảm giác hạnh phúc, không cần nói cũng biết.

Sáng sớm, mọi người ầm tờ báo lên, thấy được tin tức của Mặc Thiếu Thiên, nhất là nội bộ nhân viên MK, biết được tin tức này, lại càng không dám đắc tội với Lâm Tử Lam.

Về sau Lâm Tử Lam là Tổng giám đốc phu nhân, đắc tội Lâm Tử Lam, chẳng khác nào đắc tội Mặc Thiếu Thiên.

Chỉ là bộ phận thiết kế lại một mảnh vui mừng, vì Lâm Tử Lam cảm thấy, vui vẻ.

Thế nhưng, toàn bộ công ty, chỉ có một người, rất không vui!

Sáng sớm đến công ty, nhận được vô số điện thoại của truyền thông, muốn tranh nhau phỏng vấn Mặc Thiếu Thiên, cô thế mới biết, Mặc Thiếu Thiên tin này.

Cuối cùng Diệp An Nhiên tức giận đưa tay rút điện thoại trên bàn! ( ý là dây kết nối điện thoại)

Tuy rằng biết rõ như vậy không hợp lý, thế nhưng cô không cách nào khống chế!

Lúc này, Vi An lúc này mới thở dài một hơi, cầm lấy tờ báo trên bàn nhìn, khi nhìn đến tiêu đề, nhìn ảnh chụp phía trên, ánh mắt Vi An trở lên độc ác, vò nát tờ báo, thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện lại như vậy!

Đang lúc Vi An mất hồn, Mạc Lương đi đến, "Vi An thư kí!"

Nghe được tiếng nói, Vi An lập tức phục hồi lại tinh thần theo bản năng vội đem tờ báo giấu ra sau lưng.

Khi nhìn đến người đối diện là Mạc Lương, lúc này, Vi An nhìn anh, "Làm sao vậy? Mạc trợ lý có chuyện gì không?"

Nhìn thần thái Vi An khẩn trương, Mạc Lương cau mày, "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Vi An lắc đầu liên tục, "Không có!"

Nhìn dáng vẻ Vi An khẩn trương, ánh mắt Mạc Lương nhìn phía sau cô một chút, sau đó mở miệng, “Mặc tổng lúc nào đến?”

Lúc này, Vi An lập tức nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Có lẽ là sắp tới!"

"Gọi điện cho Mặc tổng, có muốn dời cuộc họp lại hay không?” Mạc Lương nói.

Trải qua chuyện như vậy, cũng không ít truyền thông truy hỏi chuyện này, cho nên Mạc Lương muốn hỏi là có muốn dời cuộc họp hôm nay lại hay không.

"Tốt!" Vi An gật đầu, lập tức ném tờ báo vào trong ngăn kéo, cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một dãy số.

Mạc Lương nhìn điện thoại trên bàn, nhìn Vi An một chút, Vi An lại không có bất kỳ giải thích gì, trực tiếp bấm số Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam một đường lái xe đến, nghe được điện thoại di động vang lên, anh trực tiếp nhận.

"Alo, Mặc tổng!"

"Chuyện gì!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng, ánh mắt nhìn phía trước.

"Mạc trợ lý nhờ tôi hỏi ngài, có muốn dời cuộc họp lại hay không!”

"Không cần, họp bình thường!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Thế nhưng vô số truyền thông, đã đánh bể điện thoại!" Vi An nói.

"Vi An thư kí, không cần nghi ngờ lời của tôi, cô chỉ cần dựa vào lời tôi nói mà làm!” Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói.

Mặc Thiếu Thiên dùng từ nghiêm túc như vậy nói, Vi An sửng sốt một chút, đành phải mở miệng lên tiếng, "Được, tôi đã biết!"

"Mười phút sau tôi tới công ty, lập tức chuẩn bị họp!”

"Dạ!"

Lúc điện thoại cắt đứt, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cần gì dữ dội như vậy!"

"Ngay trước mặt em, chẳng lẽ còn muốn anh ôn nhu?” Mặc Thiếu Thiên cười hỏi.

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười, "Ít lời!"

Mặc Thiếu Thiên cười, cũng không nói cái gì, Lâm Tử Lam cũng không tiếp tục hỏi tiếp, xe một đường chạy tới công ty.

Lúc đến công ty, thấy không ít truyền thông canh giữ ở cửa, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lái xe về phía ga ra, hai người trực tiếp từ ga ra đi lên.

Lâm Tử Lam quay về bộ phận thiết kế, Mặc Thiếu Thiên đến phòng làm việc.

Lâm Tử Lam vừa đến bộ phận thiết kế, đã bị vây quanh, các loại hỏi han.

Lâm Tử Lam còn có thể nói cái gì, chỉ có thể thành thật khai báo, sau đó làm việc.

Nếu không, cô thề, cho tới trưa, cũng không thôi bát nháo!

Thẳng đến lúc Trần Mặc xuất hiện, giả bộ ho khan hai tiếng, mọi người từ trong hưng phấn bát quái rút ra, sau đó tự quay về vị trí công tác của mình làm việc.

Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn người quanh mình, khóe miệng cười yếu ớt, lúc này, thấy Trần Mặc, Lâm Tử Lam cũng hướng anh cười cười.

Trần Mặc đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Tôi cũng thấy tin tức, chúc mừng hai người!"

Lâm Tử Lam cười, "Căn bản muốn sau khi anh đính hôn mới tuyên bố, thế nhưng không nghĩ tới, vẫn bị người đào lên!"

Nghe thế một, khóe miệng Trần Mặc gợi lên nụ cười, "Mặc kệ thế nào, tôi cũng muốn chúc mừng hai người!”

Lâm Tử Lam gật đầu, "Cảm ơn!"

"Được rồi, Lăng Nhược thế nào?" Lâm Tử Lam hỏi.

Nghe nói như thế, ánh mắt Trần Mặc nhìn về phía Cảnh Thần, sau đó anh gật đầu, "Không có gì đáng ngại, đã xuất viện, hiện tại ở nhà tĩnh dưỡng!"

Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ, tất cả đều là chuyện đã qua!”

Trần Mặc cũng gật đầu, "Được rồi, tôi về phòng làm việc trước, có thời gian trò chuyện tiếp!”

"Được!"

Vì vậy, Trần Mặc quay về phòng làm việc.

Lâm Tử Lam thu hồi tầm mắt, trong lúc vô tình thấy Cảnh Thần, nhìn Cảnh Thần, Lâm Tử Lam thở dài.

Xem ra bọn họ muốn ở cùng một chỗ, thì cần phải trải qua rất nhiều chuyện.

Thu hồi tầm nhìn, Lâm Tử Lam bắt đầu làm việc.

Đến buổi trưa, Mặc Thiếu Thiên đang họp, Lâm Tử Lam cũng đang làm việc,giống như chuyện kết hôn bị đăng lên báo, không có vấn đề gì đối với bọn họ.

Cho đến khi, có người nói một câu.

"Mọi người mau lên coi, có tin tức video của Mặc tổng cùng Lâm Tử Lam!"

Phòng làm việc, có người nói.

Vì vậy, Lâm Tử Lam chợt nghe âm thanh soàn soạt đồng loạt, tất cả mọi người dùng chuột mở máy tính lên, bắt đầu xem.

Vài giây sau, có người kêu lên, “Thật là, còn có con trai của Mặc tổng và Lâm Tử Lam, oa, thật là đáng yêu!"

"Thực sự?"

"Địa chỉ trang web phát ra!"

Trong phòng thiết kế một trận âm thanh náo nhiệt.

Lâm Tử Lam nghe được âm thanh, thấy dáng vẻ mọi người kích động, cũng không nhịn được mở máy tính lên.

Quả nhiên, mở ra một video ra nhìn, thấy một màn, cũng chính là ký giả ghi lại khi đi ra cửa chung cư.

Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên nói, còn có Hi Hi nói, hoàn toàn truyền lên.

Hơn nữa, cực kỳ vui vẻ!

Lâm Tử Lam nhìn, cái trán xẹt qua ba vạch đen.

Bây giờ ký giả truyền thông, thật là tốc độ.

Lâm Tử Lam cho rằng, bọn họ cắt câu lấy nghĩa đăng lên báo, không nghĩ tới trực tiếp truyền lên máy tính.

Hiệu suất cũng thật tốt quá.

Nhìn tất cả mọi người đang nhìn, Lâm Tử Lam cũng không nhịn được nhìn mấy lần.

Không nghĩ tới một lát sau thì có người mở miệng, "Oa, không nghĩ tới Mặc tổng si tình như vậy, thực sự là một người đàn ông tốt!"

Lâm Tử Lam nghe được câu này, thiếu chút phun nước trong miệng ra ngoài!

Khó có được, cố nhịn được.

Tuy rằng, trải qua thời gian dài như vậy, Mặc Thiếu Thiên xác thực không có như trước.

Thế nhưng không biết vì sao, nghe được có người nói Mặc Thiếu Thiên là người đàn ông tốt, Lâm Tử Lam vẫn là không nhịn được muốn cười.

Ở trong ấn tượng của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên vẫn luôn là một người lạm tình...

Tuy rằng, anh thực sự vì cô thay đổi không ít!

Thế nhưng cái ấn tượng này, Lâm Tử Lam đối với Mặc Thiếu Thiên, chẳng bao giờ thay đổi, không có muốn hỏi vấn đề này!

"Đúng vậy, trách không được trong ba tháng đó tính tình Mặc tổng lại thay đổi như vậy, nguyên nhân là vì Lâm Tử Lam không phải xuất ngoại, mà là đã xảy ra chuyện!"

Có người ở bên kia nói.

Khi nói xong lời này, thì có người quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam, là thật sao?"

Lâm Tử Lam còn có thể phủ nhận sao?

Chỉ có thể gật đầu.

Vì vậy, cô nương bộ phận thiết kế, tan nát cõi lòng.

Căn bản Mặc Thiếu Thiên có hình tượng ngựa đực hiện ra trước mặt bọn họ, sống ở trong lòng bọn họ, hơn nữa, cứ như vậy cho bọn họ say mê, hiện tại bỗng nhiên Mặc Thiếu Thiên như vậy, hình tượng người đàn ông si tình xuất hiện, làm cho cô nương ở bộ phận thiết kế, tâm thương yêu không dứt.

Nghe bọn họ các loại thanh âm, Lâm Tử Lam mím môi, có chút chịu không nổi!

Đến nỗi sao!

Về phần như vậy sao!

Bất quá, nhìn video, xác thực rất xúc động.

Lúc đó, Lâm Tử Lam nói rất hạnh phúc, rất may mắn bên người có thể có một người đàn ông như Mặc Thiếu Thiên vậy.

Thế nhưng hiện tại xem ra, Lâm Tử Lam nói rất cảm động, hơn nữa còn có cảm giác làm cho người khác rơi nước mắt.

Lâm Tử Lam cũng không phát hiện điểm này!

Nguyên nhân là mình còn có thể có một mặt cảm động như vậy. Xem ra sau này, cô có thể đóng phim!

Vì vậy, toàn bộ bộ phận thiết kế, cũng đều tràn ngập ở đây, không nghĩ tới Mặc tổng si tình như vậy, thực sự là người đàn ông tốt!

Lâm Tử Lam, "..."

Chịu không nổi bầu không khí như vậy, Lâm Tử Lam đứng dậy hướng phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên đi tới.

Bên trong phòng làm việc.

Vi An đang thu xếp đồ đạc, Mặc Thiếu Thiên ở một bên mở miệng, "Đem tư liệu sửa sang một chút, mau chóng giao lên!"

"Tốt, tôi đã biết!"

Vi An sửa sang lại tư liệu, lúc sắp đi, dưới chân nghiêng một cái, cả người thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Mặc Thiếu Thiên theo bản năng vươn tay, bắt được tay cô.

"Thế nào? Cô không có việc gì chứ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.

Vi An đứng ở nơi đó, may là Mặc Thiếu Thiên đỡ cô, mới không có ngã sấp xuống, chỉ là, nhìn Mặc Thiếu Thiên cầm lấy tay của mình, Vi An ngước mắt, nhìn Mặc Thiếu Thiên, một khắc kia, cảm giác nói không ra lời.