Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 118: V24.2: Giãy giụa (2)




Bao thúc đang ngồi ở phòng bảo vệ bên trong cổng sắt, lúc nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân, đôi mắt của ông liền nheo lại. Ông nhớ rõ, người này đã từng tới đây vài lần với lý do thăm hỏi họ hàng, ông thấy hắn có khí chất không tệ vả lại cũng không có vẻ là kẻ lừa đảo nên mới đồng ý cho vào. Nhưng sau khi thân thiết hơn với các chủ nhà, ông phát hiện bọn họ không hề có người thân đến thăm, thậm chí còn chẳng có họ hàng nào trông giống như vậy.

Bao thúc không phải kẻ ngốc, ông nhanh chóng liên tưởng đến cái ngày mà biệt thự của Mộc Như Lam bị kẻ trộm xâm nhập, hôm đó người đàn ông này cũng tới! Hơn nữa dáng vẻ còn rất vội vã, hóa ra là vội vã đi làm kẻ trộm!

Quả nhiên không nên trông mặt mà bắt hình dong, Bao thúc ông cũng có ngày nhìn lầm. Tốt lắm, ông đang rầu rĩ vì tìm không ra hắn, bây giờ hắn lại tự đến đây chui đầu vào rọ.

Bao thúc rời khỏi phòng bảo vệ, đi đến trước cổng sắt nhìn Mặc Khiêm Nhân, khuôn mặt nghiêm túc, “Tìm ai?”

Mặc Khiêm Nhân là ai cơ chứ? Hắn nhìn sơ vẻ mặt và tay chân Bao thúc là đã biết ông sẽ cho hắn một gậy ngay sau khi mở cửa rồi dứt khoát đưa hắn tới sở cảnh sát. Giữ nguyên nét mặt không chút biểu cảm, hắn trả lời bằng ngữ điệu nhàn nhạt, “Mộc Như Lam.”

Nghe thấy tên Mộc Như Lam, Bao thúc thoáng giật mình, ông nhíu mày nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Đại tiểu thư hôm nay đi học, không có ở bên trong. Cậu là gì của tiểu thư?”

Hắn là gì của cô? Hừm… đó là một vấn đề rất nghiêm túc, lúc trước hắn là một nhà tâm lý học tội phạm ngửi thấy hương vị phạm tội trên người cô, còn bây giờ hắn chỉ là một người đàn ông bình thường ngửi thấy hương vị khiến hắn muốn phạm tội. Nhưng hắn có thể nói trực tiếp như thế với Bao thúc sao? Bao thúc nhất định sẽ cho rằng hắn mưu đồ quấy rối Mộc Như Lam, một gậy lập tức đánh tới.

Mặc Khiêm Nhân còn chưa tìm thấy đáp án thì từ trong cổng sắt bỗng truyền ra tiếng động cơ, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi trườn tới, dừng bên cạnh phòng bảo vệ, cửa kính trước hạ xuống, một người đàn ông đưa đầu ra, cầm trên tay thẻ ra vào đặc biệt của khu biệt thự, “Bao thúc.”

“Đây đây!” Bao thúc vội vàng đi qua.

Lúc này cửa kính ghế sau cũng được hạ xuống, hai cái đầu nhỏ đội mũ tai thỏ giống nhau như đúc nhô ra, cười hì hì gọi Bao thúc, “Bao gia gia!”

Bao thúc lập tức hớn hở mặt mày, vừa quẹt thẻ vừa nói với tụi nhỏ, “Lại đi khu vui chơi à, hôm nay lạnh vậy mà.”

“Bọn con đi xem phim!” Thỏ xám hăng hái nói to.

“Unchaman!” Thỏ trắng bày ra thế tấn công kinh điển của Ultraman.

Hai bé song sinh giống nhau như đúc, nhìn thế nào cũng thấy thật đáng yêu.

Bao thúc rất thích tụi nó, ông trả thẻ cho người bố ngồi trước rồi tặng kẹo cho hai đứa nhỏ, thành công nhận được tiếng đồng thanh ngọt ngào, “Cảm ơn Bao gia gia!”

Cửa sắt chậm rãi mở ra, bố mẹ ngồi trước giục hai đứa bé mau lui đầu vào trong, tụi nhỏ vừa định vâng lời làm theo thì bỗng bị thứ gì đó hấp dẫn sự chú ý, lại đột nhiên thò đầu ra, đồng thời vươn đôi tay nhỏ bé mà chỉ vào Mặc Khiêm Nhân, “Bạn ‘chai’ của Lam tỷ tỷ!”

“Tình địch!” Thỏ xám lập tức kêu lớn, đã thế còn hưng phấn gọi người mẹ ngồi trước, “Mẹ mẹ nhìn kìa! Tình địch kìa!”

Hai người lớn ngồi phía trước bị chọc cười, bất giác quan sát người đàn ông đang đứng ở ven đường. Từ khi biết hai con thỏ con có sở thích khoét tường thám hiểm căn nhà của cô, Mộc Như Lam lo rằng con rối sẽ bị phát hiện hay bị phá hư nên đành phải thường xuyên nhờ Trần Hải gửi tặng tụi nhỏ chút đồ hoặc tự mình đi thăm tụi nhỏ, vì thế Mộc Như Lam và bố mẹ hai con thỏ cũng dần trở nên thân thiết, bây giờ nghe nói đây là bạn trai Mộc của Như Lam, bọn họ liền nhịn không được mà bắt đầu đánh giá.

Trước khi gặp Mặc Khiêm Nhân, có lẽ mọi người đều khó mà hình dung được một người đàn ông có thể sánh đôi cùng Mộc Như Lam. Có thể hòa hợp với khí chất của cô thật sự không được mấy người, khí chất mà không hòa hợp thì sẽ gây cảm giác không xứng, cho dù hai người có thân mật đứng cạnh nhau thì cũng chẳng ai hiểu nhầm thành một đôi, chuyện này cứ lý giải bằng cái gọi là “không có tướng vợ chồng” đi.

Nhưng Mặc Khiêm Nhân không giống vậy, khí chất của hắn quá đỗi đặc biệt, tựa như vệt trắng đen duy nhất giữa thế giới muôn vẻ muôn màu – đơn giản, đạm mạc, mà không thể nào phớt lờ. Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó là đã khiến người ta phải coi trọng thêm vài bậc, kể cả khi bọn họ không nhận thức được người mà mình đang nhìn.

Mộc Như Lam cũng như vậy.

Hai đồng loại cùng đứng chung một chỗ, chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?

“Thì ra người thân thiết nhất của Mộc Như Lam chính là thế này a”, “Thật không hổ là bạn trai của Mộc Như Lam”, “Hai người trông xứng đôi quá”, Những ai chỉ đơn giản là tò mò chứ không có ý định can thiệp vào chuyện tình cảm của Mộc Như Lam thì đều sẽ sinh ra suy nghĩ như vậy.

“Bạn ‘chai’ của Lam tỷ tỷ! Chào anh ạ!” Thỏ trắng không biết Mặc Khiêm Nhân tên gì. Lúc xe chầm chậm chạy ngang qua Mặc Khiêm Nhân, nó vẫy tay với hắn và reo lên bằng chất giọng hơi vang vì răng cửa đã sún mất một chiếc, khuôn mặt trắng nõn mềm mại thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

“Xin chào.” Mặc Khiêm Nhân đáp lại cùng dáng vẻ hết sức đương nhiên, không mảy may nghĩ rằng từ “bạn trai” là có gì không đúng. Ừm, bạn trai của Mộc Như Lam, lần đầu tiên hắn không thấy ghét cảm giác bị phụ thuộc vào người khác.

Mặc Khiêm Nhân xưa nay rất ghét cảm giác phụ thuộc khi tên mình bị tự tiện gọi là “cái gì của ai”, đại thiếu gia của Mặc gia, tham mưu đặc tịch của FBI, viện trưởng của bệnh viện tâm thần Coen, vân vân… mỗi lần như thế là hắn lại cực kì khó chịu. Mặc Khiêm Nhân chỉ muốn làm Mặc Khiêm Nhân, chứ không phải là “cái gì của ai” do những tiền tố đứng trước trói buộc.

Nhưng mà, bạn trai của Mộc Như Lam? Cảm giác này thật sự không tệ, có lẽ ngày nào đó sẽ đổi thành... chồng của Mộc Như Lam, được rồi, hình như vẫn còn hơi sớm.

Bao thúc tròn mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân, ngay cả cổng sắt cũng quên đóng. Ông vừa nghe thấy cái gì thế này? Bạn trai của Mộc Như Lam? Người này là bạn trai của Mộc Như Lam?! Không phải chứ? Đây không phải sự thật đúng không? Mộc Như Lam có bạn trai? Nhưng đó lại là một người đàn ông mưu mô đã từng làm kẻ trộm? Tiêu rồi! Mộc Như Lam nhất định đã bị lừa, cô lương thiện đơn thuần như vậy, nếu bị hạng người xảo quyệt này cố ý tiếp cận thì bị lừa là điều hoàn toàn dễ hiểu!

“Cậu đừng hòng tiến vào, cậu dám gần lại thử xem!” Bao thúc giận dữ trừng khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Khiêm Nhân, ông ấn nút đóng lại cổng sắt rồi vội vội vàng vàng gọi điện cho Trần Hải, bên kia vừa bắt máy, bên này đã khoa trương hô to, “Cứu mạng!...”

“...” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn Bao thúc phun ra một đống từ ngữ bôi đen hắn, nói trong nói ngoài đều ngụ ý Mộc Như Lam bị gã đàn ông bịp bợm này lừa, gã này từng lén lút lẻn vào hắc ốc của Mộc Như Lam, không biết là muốn trộm đồ hay là muốn đánh lén Mộc Như Lam ở trong phòng blah blah blah...

Hắn im lặng xoay người rời đi, làm như không nghe thấy đám câu chữ nói xấu sau lưng. Gã bịp bợm trong miệng Bao thúc tuyệt đối không phải hắn nên chẳng lý nào hắn lại tự nhận về mình, chỉ có hạng ngu xuẩn mới đi làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy.

Xem ra hiện tại không thể tìm hiểu bên trong biệt thự của Mộc Như Lam có cái gì rồi, hay là hắn cũng mua một căn nhà ở đây? Ừm, để xem trong này còn căn biệt thự trống nào không.