Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 139: V30.3: Đánh nhau (3)




Lục Tử Mạnh kinh hãi nhìn Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương đánh nhau đến toác đầu mà vẫn không có ý định dừng tay, hắn vội vàng chạy đến chỗ Mộc Như Lam, “Này, nếu cứ để như vậy thì kiểu gì bọn họ cũng đánh cho đối phương một chết hai tàn phế a.”

Má ơi, hôn nhân thật đáng sợ, có chết hắn cũng không dám kết hôn đâu!

Lúc này Mộc Như Lam mới chịu nhìn lướt qua một cái, nhấc chân tiến về phía hai vợ chồng đang đánh nhau túi bụi trên mặt đất.

“Chết tiệt! Mộc Chấn Dương lão đi chết đi! Nhất định lão sẽ chết không tử tế!” Mặt Kha Uyển Tình đã bị đánh sưng vù chẳng khác gì đầu heo, tóc tai bù xù không chịu nổi, thậm chí còn bị bứt xuống một mảng lớn. Kha Uyển Tình nổi cơn tam bành nên ra tay cũng nặng hơn trước rất nhiều. Bà ta vòng chân kẹp chặt hông của Mộc Chấn Dương, hai tay túm lấy đầu ông ta, hung hăng nện xuống đất.

“Đĩ thúi! Tiện nhân! Lúc trước ông đây bị mù nên mới đi cưới cái hạng đàn bà như mụ!” Trên mặt Mộc Chấn Dương toàn là vết thương rỉ máu do bị móng tay của Kha Uyển Tình cào phải. Hai mắt đỏ ngầu, ông ta nhìn Kha Uyển Tình mà như nhìn kẻ thù. Cánh tay bất ngờ vung lên, một cái bạt tai hung hăng đập tới.

Ả đàn bà chết tiệt này hủy hoại hơn mười năm cuộc đời ông ta, nếu không tại mụ thì dù ông ta chỉ là con trai nhà giàu mới nổi cũng có sao đâu? Ông ta hẳn sẽ tìm được một người vợ dịu dàng nhu nhược giống như Bạch Tố Tình, hạnh phúc mỹ mãn, cả đời bình an!

Bọn họ oán hận lẫn nhau, nỗi oán hận tích lũy suốt mười mấy năm đến nay đã hoàn toàn bộc phát. Chẳng ai còn nhớ, dưới ánh nắng mùa hạ năm ấy, chàng nhìn thấy nàng giữa một mảnh xôn xao náo nhiệt, nàng cao quý xinh đẹp làm tim chàng xốn xang, linh hồn cuồng nhiệt như muốn thoát khỏi thân thể để mà đuổi theo một nửa định mệnh; còn nàng thì đứng trên vũ đài cao lớn, được người người tâng bốc xu nịnh, kiêu ngạo như một nữ hoàng trông xuống chúng sinh, nàng bắt gặp chàng trai trẻ đẹp đang chăm chú dõi theo mình, ánh mắt chàng thuần túy và nóng bỏng hơn bất cứ ai, lặng lẽ cướp mất trái tim nàng.

Lửa tình hừng hực thiêu đốt, họ bị tất cả mọi người ngăn cản, cả thế giới đều muốn chia lìa họ, cả thế giới đều không cho phép họ ở bên nhau. Họ vẫn yêu nhau chân thành bất chấp mọi giông bão, hệt như Romeo và Juliet. Vì thế nàng trở thành Juliet, dứt khoát từ bỏ gia đình để chạy trốn cùng Romeo. Rời khỏi Hồng Kông phồn vinh, Romeo và Juliet không tự tử vì tình, thay vào đó, họ chuyển đến sống ở một góc khác của thế giới, nơi thành phố K nhỏ nhoi này.

Vì Romeo và Juliet cùng nhau tự tử nên mối tình của họ mới làm cho người đời xúc động, nhưng liệu có ai đã thử tự hỏi: nếu Romeo và Juliet không tự tử mà vẫn tiếp tục sống bên nhau thì sao?

Có lẽ cũng sẽ giống như Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình mà thôi.

Lửa tình dần dần lụi tàn, cuộc sống mài mòn tất cả yêu thương. Bọn họ đã không còn sức lực và thời gian để duy trì một tình yêu cuồng nhiệt như vậy nữa, chỉ đành mặc cho thời gian cuốn nó trôi đi mất.

Tình yêu giữa cô bé lọ lem và hoàng tử chỉ có thể tồn tại trong truyện cổ tích, còn tình yêu giữa chàng hầu và công chúa thì chỉ có thể dùng bi ai để đánh một dấu chấm tròn.

“Lão chết đi cho tôi nhờ!”

“Cút ngay, tiện nhân!”

Mộc Như Lam mỉm cười nhìn cảnh tượng này, cô mở nắp chai rượu trắng rồi đi tới đổ thẳng lên đầu hai kẻ đang đánh nhau đến không ra thể thống gì, chất lỏng cay xè chui vào miệng vết thương làm bọn họ lập tức ôm mặt thét lên vì đau đớn.

“A! Đau chết mất!”

“A...”

Đến khi hai người tách nhau ra thì Mộc Như Lam mới thả chai rượu xuống, cô không nói gì với họ mà chỉ ngoái đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Mặc lão sư, chúng ta về trường thôi.”

Không thèm liếc Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương lấy một cái, Mặc Khiêm Nhân cất bước đi đến bên cạnh Mộc Như Lam, cùng cô rời khỏi gian phòng này.

Lục Tử Mạnh trợn mắt há mồm nhìn Mộc Như Lam bình thản bảo quản lý giải quyết hai kẻ trong phòng, đến tận lúc ra khỏi nhà hàng Lâu Lan hắn mới lấy lại được tinh thần, giọng điệu khó tin, “Ơ, cứ thế mà đi à?”

“Chứ cậu còn muốn thế nào nữa?” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt hỏi lại.

“Ờ... thì...” Còn muốn thế nào nữa? Ánh mắt Lục Tử Mạnh đảo qua đảo lại giữa nhà hàng Lâu Lan và Mộc Như Lam, hắn gãi đầu soàn soạt, hình như có gì đó sai sai nhưng lại không biết cụ thể là sai ở đâu. Là thái độ của Mộc Như Lam đối với cha mẹ thật sự quá lạnh lùng? Không đúng, nếu hắn có cha mẹ như vậy thì đã sớm chuyển ra sống riêng luôn rồi. Đó là... Phải rồi, vì sao Mộc Như Lam lại bình thản đến thế? Người thường thấy cha mẹ đánh nhau thì ít nhất cũng phải sốt ruột, tức giận, đau lòng, buồn bã v.v. Còn cô thì lại tỏ ra mình đã biết trước, thậm chí còn rảnh rỗi đi tán dóc với Mặc Khiêm Nhân...

Chết cha, Lục Tử Mạnh vỗ trán, chẳng lẽ tam quan của hắn bị lệch lạc mất rồi?

...

Xe thể thao màu đen sang trọng chậm rãi đỗ trước cổng một ngôi biệt thự lâu đài theo phong cách châu Âu cổ. Lam Bỉnh Lân xuống xe, chậc lưỡi nhìn ngôi biệt thự một hồi rồi cầm đồ đạc bước về phía cánh cổng sắt trước mặt.

Cổng sắt tự động mở ra, Lam Bỉnh Lân tiến thẳng vào trong mà không cần dừng lại.

Băng qua khoảng sân rộng ngợp có thể dùng để đua ngựa, hắn đến đứng trước cánh cửa lớn sơn màu đồng cổ, chỉ chốc lát sau, cánh cửa chậm rãi mở ra, lại là cửa tự động.

Cả ngôi biệt thự đang chìm trong im lặng.

Giẫm lên tấm thảm đỏ, Lam Bỉnh Lân ung dung bước vào. Ánh mắt hắn quét khắp bốn phía trống trải, cuối cùng dừng lại trên một chiếc tọa ỷ được đặt cao ngất hệt như ngai vàng nhà vua. Hắn lại chậc chậc lưỡi, ra chiều xem thường món đồ cổ kì dị này.

“Thế nào? Có thích công viên của tôi không?” Một giọng nói câu hồn chợt vang lên từ phía cầu thang vòng, kèm theo đó là từng tiếng bước chân đều đều.

“Chậc, quả là đủ xa xỉ.” Đến cả hoa đang cắm trong bình cũng là hàng cao cấp nhập từ nước ngoài, Lam Bỉnh Lân vừa cảm thấy lãng phí lại vừa không khỏi ghen tị, so với một kẻ tiêu tiền như rác thế này thì đám con em nhà giàu chả là cái đinh gì cả, biến toàn bộ nơi đây thành công viên du ngoạn, đúng là... chậc.

“Đừng hình dung công viên của tôi bằng những từ ngữ nông cạn như vậy.” Giọng nói ấy càng ngày càng gần, người nọ đi ra từ sau cây cột cầu thang, để lộ một khuôn mặt tuấn mỹ câu hồn đoạt phách, tóc hơi xoăn, môi đỏ mọng, mắt hoa đào, đẹp hoang dại như một con hoa yêu.

Thấy rõ mặt hắn, Lam Bỉnh Lân khẽ cười châm biếm, “Ai mà ngờ được lớp trưởng Đoạn Nghiêu của lớp F năm hai cao trung Lưu Tư Lan lại chính là thiếu chủ của tổ chức kia chứ, đã thế còn muốn hợp tác với tôi nữa. Thế nào? Cậu không sợ nữ thần Mộc Như Lam của các cậu đau lòng à?”

“Tôi bỏ tiết đầu buổi chiều không phải để nghe lời vô nghĩa.” Đoạn Nghiêu ngồi lên tọa ỷ cao cao, dáng vẻ hời hợt pha lẫn một phần lười biếng tùy tiện, ánh sáng như sao chợt lóe lên trong đôi mắt hoa đào, mỹ lệ tựa một viên ngọc quý.

“Tôi cũng thế.” Lam Bỉnh Lân ném tập văn kiện sang, Đoạn Nghiêu nhẹ nhàng duỗi tay tiếp được, động tác hết sức tao nhã.

“Vốn người tôi muốn tìm là Lam Nhất Dương, đáng tiếc chí của hắn có vẻ không phải ở đây.” Đoạn Nghiêu vắt chéo chân, một tay chống đầu đặt lên tay vịn, một tay lật xem tập tài liệu trên đùi, “Sao hắn lại đột nhiên ra nước ngoài?” Trong mắt Đoạn Nghiêu xẹt qua một tia sáng mơ hồ, động tác của hắn hơi chững, giây tiếp theo lại bình tĩnh như chẳng có việc gì xảy ra.

“Chậc, chuyện này tôi cũng không biết.” Lam Bỉnh Lân cau mày, nhắc tới là lại bực mình, hôm đó tên Lam Nhất Dương tự dưng chạy thục mạng về nhà, chẳng nói chẳng rằng thu thập đồ đạc đặt vé máy bay, nói đi là đi, đến cả Lam Bạch Phong cũng không thèm ơi hỡi lấy một tiếng. Khó chịu chết đi được, hắn muốn thấy Lam Nhất Dương bị chèn ép xuống tận đáy vực, muốn thấy Lam Nhất Dương phải sống ô nhục dưới cái bóng của mình, vậy mà hắn ta lại chạy mất.

“Không tệ.” Xem xong tài liệu, Đoạn Nghiêu nở một nụ cười yêu dã nguy hiểm như hoa cây thuốc phiện.

Đến cả Lam Bỉnh Lân cũng phải thầm cảm thán: yêu nghiệt.

“Đương nhiên.” Lam Bỉnh Lân đắc ý cười tự tin, “Lưới đã giăng sẵn, chỉ còn chờ con mồi nhảy vào mà thôi.”

“Nhớ làm mạnh tay để bọn chúng lọt lưới nhanh một chút, tôi bắt đầu thấy hưng phấn rồi đấy.” Đoạn Nghiêu cười cười, ngón cái nhẹ nhàng ma sát chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ, giọng điệu hắn nhẹ nhàng như thể đây chỉ là chuyện giết một con kiến hôi.

Lam Bỉnh Lân nhìn Đoạn Nghiêu, thiếu niên luôn luôn tự cao tự đại bỗng thấy rờn rợn như bảo hổ lột da, liệu có sai lầm khi quyết định hợp tác với hắn ta không? Ngộ nhỡ tên tàn nhẫn vô tình này bất ngờ đâm cho mình một nhát thì sao? Chỉ mới nghĩ như vậy, Lam Bỉnh Lân đã thấy lạnh cả sống lưng.

...

Mặt trời dần ngả về tây.

Khu biệt thự Thanh Hòa.

Cảnh sát cầm lệnh lục soát đi qua cổng sắt, bắt đầu tiến hành lục soát từng biệt thự một.

Bọn họ đã xin lệnh lục soát sau khi Mặc Khiêm Nhân tỏ ra không có hứng thú với vụ án này, hôm nay lệnh vừa xuống là lập tức thi hành ngay.

Phá vụ án này đúng là một chuyện bế tắc, không manh mối, không chứng cứ, chỉ biết mỗi nơi sản xuất tơ thì người bên đó lại cứ khăng khăng rằng mình không biết gì hết, vì thế cảnh sát đành bất đắc dĩ phải dời mục tiêu sang khu biệt thự.

“Thiệt tình, Mặc tiên sinh Mặc tiên sinh, Mặc tiên sinh cái con khỉ. Đúng là quá đáng, hắn giúp người Mỹ phá bao nhiêu vụ án mà về nước thì cứ như bị ngu đi, cái gì cũng không chịu giúp!” Một cảnh sát trẻ đi cạnh viên đội trưởng bực dọc nói, có vẻ là rất oán giận chuyện Mặc Khiêm Nhân từ chối giúp đỡ, uổng công anh ta sùng bái hắn! Chẳng lẽ tài năng của hắn thui chột rồi sao? Mà không, cái này hình như đâu liên quan gì đến tâm lý học.

“Thôi, lo làm việc đi, đừng có nói bậy bạ.” Đại đội trưởng trừng anh ta một cái, trong lòng cũng hơi bất mãn, nhưng bọn họ có thể nói gì bây giờ? Đến người đứng đầu còn không quản được hắn nữa là. Quan trọng hơn, hắn làm việc cho nước Mỹ chứ không phải cho Trung Quốc, bọn họ dựa vào đâu mà dám bắt hắn phải phục vụ? Chẳng ai có cái quyền đó cả, nghe nói bên Mỹ nếu muốn Mặc Khiêm Nhân ra tay thì cũng phải xem vụ án có hợp khẩu vị của hắn hay không.

Đừng nhìn vẻ ngoài mà tưởng hắn đáng tin, hắn là một tên tính khí thất thường làm cái gì cũng tùy theo tâm trạng, kể cả chuyện cứu người cấp bách.

Cho nên mọi người trong ngành đều coi Mặc Khiêm Nhân là một kẻ nửa chính nửa tà.

“Nhưng rõ là vậy mà.” Viên cảnh sát làu bàu, anh ta còn định chê Mặc Khiêm Nhân sính ngoại, phản bội này nọ nữa cơ, có tài mà lại phục vụ cho nước khác, đúng là uổng cái quốc tịch Trung Quốc của hắn!

Lời này mà nói ra thì thể nào cũng chọc giận những người biết rõ chân tướng năm xưa. Cũng không phải cứ làm việc tại nước ngoài thì là sính ngoại, là phản quốc cầu vinh. Chức nghiệp và tính cách của Mặc Khiêm Nhân khiến hắn chỉ có thể làm việc tại nước ngoài. Nhìn đi, ở cái xứ Trung Quốc hòa bình này thì đào đâu ra mấy tên tội phạm tầm cỡ như đám biến thái trong ngục giam của hắn?

Nhờ có lệnh lục soát nên việc điều tra tiến hành rất thuận lợi, qua lần lượt từng căn biệt thự, bọn họ rốt cuộc cũng đã đặt chân đến hắc ốc.

“Căn nhà này nhìn có vẻ u ám, nói không chừng sẽ tìm ra manh mối gì đó.” Viên cảnh sát trẻ thì thầm.

Bao thúc vội chạy tới ngăn cản đám người đang định vào lục soát, “Khoan, khoan đã, chủ nhân ngôi nhà này hiện không có ở đây, các anh không được đi vào.” Có lệnh lục soát thì cũng đâu được phép xông vào khi chủ nhân ngôi nhà đang vắng mặt?

“Chủ nhà này là ai?” Đội trưởng hỏi.

“Là Mộc Như Lam.” Có người trả lời.

“Đây là nhà của Mộc Như Lam?” Cả đội kinh ngạc, trông không giống chút nào!

“Chủ trước là bà ngoại của Mộc Như Lam.”

“Nếu là Mộc Như Lam thì không sao.”

“Không lục soát nữa à?”

“Có chứ, cứ đi thẳng vào đi.”