Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 150: V34.3: Vô sỉ (3)




Trên núi mờ sương, phía chân trời vừa mới chiếu lên một chút ánh sáng, mấy chiếc ô tô màu đen từ dưới núi đi lên, thẳng cho đến khi tới đỗ bên ngoài bệnh viện.

Joy đã đem theo người đứng chờ ở cổng lớn, rạng sáng hôm nay bệnh tình của con gái nghị sĩ Savile bắt đầu chuyển biến xấu, nghị sĩ Savile vì con gái mà từ New York đích thân tới California.

Mặc Khiêm Nhân không được hoan nghênh trong hàng ngũ, lúc này, hắn đang chạy bộ trên núi, lập trình công việc một ngày của hắn sẽ không vì đối phương là nghị sĩ mà có gì lệch lạc, đó là lí do mà lúc này một đám người đang ngồi trong văn phòng viện trưởng bệnh viện tâm thần Coen chờ Mặc Khiêm Nhân.

“Có lẽ chúng ta nên đi gặp Ive trước. Nhờ bác sĩ Sparanise một chút?” Người đàn ông có mái tóc đen là thư kí của nghị sĩ Savile đợi được một lúc mới lên tiếng đề nghị, cứ ngồi như vậy chỉ để chờ một người không phải quá ngu ngốc sao, về phần vị Amon tiên sinh kia, tính cách hắn như thế nào ở chính phủ Mỹ còn có ai không biết chứ?

“Tin tôi đi, đây không phải là một ý kiến hay.” Schmidt lắc đầu nói, nơi dưới kia rất nguy hiểm, không thích hợp cho người bình thường đi vào.

“Chỉ là đi trước quan sát bác sĩ đó một chút thôi mà.” Thư ký tiên sinh chắc hẳn hoàn toàn không biết những người bị giam trong phòng kia chỉ cần nói một vài câu lập tức sẽ gây ra chuyện, bọn họ cũng không phải không biết đối phương là tội phạm biến thái nghiêm trọng, ngu ngốc tự đi tìm rắc rối.

Schmidt còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt Joy cũng không có ý phản đối, một người phụ nữ mặc bộ đồ màu lam, búi tóc nâu nghiêm khắc nói, “Đương nhiên có thể, có lẽ các ông cũng nên đi trước để biết một chút về bác sĩ Ive.” Gặp một tên như Ive, bọn họ đại khái sẽ không nhận thức được cái giá bọn họ phải trả .

“Joy!” Schmidt mở to hai mắt nhìn.

“Xin theo tôi tới đây, rất may số người không quá nhiều, nếu không rất dễ xảy ra những việc ngoài ý muốn.” Joy nói, ngộ nhỡ có người bị dụ đi tới phía trước hoặc là người phía sau tấm kính kia tiến tới quá gần tấm kính cũng không được, lần trước Ive lặng lẽ dùng thìa ăn cơm cắt thủy tinh ra thành một cánh cửa, vị nữ nghiên cứu sinh đáng thương kia nghĩ có thủy tinh ngăn cách nên mới dựa vào, vì thế nên mới xảy ra hậu quả đáng sợ như vậy .

Cuối cùng Joy quyết định đi xuống dưới cùng với nghị sĩ Savile, thư kí và mấy người bảo vệ nghị sĩ.

Cửa sắt ngoài cùng ở phía dưới chậm rãi mở ra, những người lần đầu tiên tới nhà tù này từ từ đi xuống theo Joy.

Không biết có phải vì lí do gì hay không, vừa vào chỗ này, bọn họ liền cảm giác được không khí vô cùng lạnh lẽo, lưng hơi run lên.

Nghị sĩ Savile cùng mấy người khác sắc mặt có chút thay đổi, Joy thấy vậy trong lòng cao hứng, có trời mới biết hắn chán ghét làm ở nơi này tới mức nào, nếu có thể hắn thật sự là cả đời cũng không muốn đến nơi này đối mặt với những tên biến thái, hắn vừa đến đây được hai tháng, mỗi một ngày làm ở đây đều là ác mộng!

Đi qua một cái hành lang dài là có thể nhìn thấy lầu hai nơi giam giữ phạm nhân, chỉ có tiếng bước chân từng đợt, trước khi đi xuống thư ký dường như cảm thấy bất an, hắn trấn tĩnh hỏi, “Nghe nói mỗi nhà tù đều được lắp hai lớp cửa?”

“Vốn chỉ có một, nhưng viện trưởng nói nhiều kẻ ngu ngốc đi lên ăn cơm trưa quên không đóng, cho nên lắp thêm một cái nữa. Tôi nghĩ ông hẳn là sẽ không nằm trong số những kẻ ngu ngốc đó, phải không?” Tiếp xúc với Mặc Khiêm Nhân trong một thời gian dài, trong lời nói Joy bất tri bất giác cũng có chút độc địa, hắn cố gắng sửa thế nào cũng không được.

“Đương nhiên.” Thư ký không thèm nhắc lại, nghĩ rằng đây là nhà giam nổi tiếng nhất, chưa từng có trường hợp nào vượt ngục thành công, hẳn không cần lo lắng.

Nhưng hắn không nhịn được mà tưởng tượng, ở đây tất cả phạm nhân đều đặc biệt, hầu như đều là biến thái giết người, nhưng tuyệt đối không bị xử tử hình. Bọn họ đều là tài sản quý hiếm của Mỹ. Xem xem, hiện tại con gái của nghị sĩ Savile không phải đang chờ bác sĩ Ive ở bên trong đó cứu vớt sao? Bọn họ là biến thái, cũng là thiên tài, bên trong có bác sĩ, có nhà khoa học, có nhà tâm lý học, kỹ sư thậm chí cũng có thiếu tướng hải quân bách chiến bách thắng, những người này nghe nói chỉ có viện trưởng Amon trị được, vừa rồi hắn thế nào mà lại muốn xuống xem trước? Thật sự là sự hiếu kì chết tiệt.

Thư ký tiên sinh bắt đầu khẩn trương , nhưng mà khi bọn hắn đi vào khu nhà tù, cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt không hề thâm trầm khủng bố như tưởng tượng, nơi này thoạt nhìn tựa như một gian phòng lớn sạch sẽ, hai bên căn phòng lớn là dãy phòng giam, mỗi phòng được ngăn cách bởi hai vách ngăn, song sắt màu đen ở phía sau tấm kính thủy tinh trong suốt dày, trên mặt thủy tinh có rất nhiều lỗ nhỏ, để không khí lọt vào, thoạt nhìn giống như mỗi căn phòng khép kín được xây giống y nhau, ngay cả cửa cũng không có.

Mà lúc này, hai bên trái phải mỗi bên có năm phòng giam, đều là đàn ông, bọn họ đều ai làm chuyện nấy, đối với người vừa mới bước vào như mấy người nghị sĩ và thư ký chỉ lười biếng đưa mắt lên nhìn, sau đó lại làm việc của mình, trong phòng giam bọn họ, trừ cái giường, một cái bàn và một cái ghế ở ngoài ra, không hề có vật gì có khả năng trở thành hung khí.

Có người đọc sách, có người dùng bút máy viết cái gì đó, có người vẽ, thậm chí có người đưa mắt chú ý nhìn bọn họ, giống như nhứng người bằng hữu chào hỏi nhau, im lặng hài hòa tựa như một trại an dưỡng bình thường, điểm duy nhất không giống, chính là đa số những người ở đây, đều thập phần trẻ tuổi và tuấn mỹ.

Khuôn mặt thiên sứ nhưng lòng dạ ác quỷ. Đại khái chính là hình dung những người này .

Nghị sĩ Savile nhìn những người này có chút kinh ngạc, suy nghĩ cũng giống như những người khác, trời ạ, đây đều là những người đáng sợ trong truyền thuyết?

Không có ai nói chuyện, Joy đi phía trước dẫn bọn họ tới phòng cuối cùng bên trái chính là phòng giam giữ vị Ive tiên sinh kia.

Liếc mắt một cái có thể thấy rõ toàn cảnh bên trong căn phòng giam lập phương khép kín, đè neon sáng ngời, thoạt nhìn người đàn ông tóc vàng này cùng lắm chỉ hai bảy hai tám tuổi, mặc áo đồng phục nhà giam màu trắng, bên dưới mặc quần cũng như vậy, không có khóa hay nút thắt, mà là dây chun. Hắn đang đọc thư, để ý thấy trước phòng giam mình có không ít người, hắn nâng mắt, lộ ra một đôi mắt màu lam sắc bén, thâm thúy giống như có thể hút đi linh hồn người khác, khuôn mặt tuấn mý giống như tượng đá cẩm thạch, ngũ quan giống như được nhà điêu khắc chạm khắc một cách tỉ mỉ.

“Buổi sáng tốt lành, nữ nghị sĩ.” Ive nhìn nghị sĩ Savile, mỉm cười chào hỏi bà, âm thanh thập phần giàu có từ tính, tươi cười thoạt nhìn thập phần quý tộc, vừa không lỗ mãng cũng không nguy hiểm, nếu không phải hắn bị giam ở nơi này và được nghe những tin đồn về hắn, ai cúng sẽ cho rằng hắn là quý tộc thượng lưu được đào tạo vô cùng hoàn hảo.

“Anh chính là Ive Sparanise tiên sinh? Nghe danh đã lâu.” Nghị sĩ Savile đánh giá Ive, vị này chính người suýt chút nữa phá vỡ kỉ lục trong lịch sử trở thành bác sĩ thiên tài trẻ tuổi nhất đoạt được giải Noel y học, thật sự là rất đáng tiếc, người như vậy, sao lại trở thành một kẻ biến thái?

Ive khiêm tốn mỉm cười, thoạt nhìn thập phần bình thản im lặng, làm cho người khác có ấn tượng tốt.

“Anh muốn gì trao đổi gì thì mới chấp nhận đem kiến thức y học của mình cứu tính mạng con gái tôi?” Nghị sĩ Savile vào thẳng vấn đề, bà không có ý định dây dưa dài dòng, con gái bà đang lâm vào tình trạng nguy kịch, bà không có tâm tư để nghĩ chuyện gì khác.

“Con gái bà? Vị tiểu thư tên Castilla sao?” Ive cúi đầu nhìn hai tay hắn, quả thực chính là một đôi tay sinh ra để cầm dao phẫu thuật.

“Đúng vậy.”

“Cô ấy hình như mới mười bốn tuổi?”

Nghị sĩ Savile không rõ lắm nên đưa mắt nhìn người bên cạnh, sau đó nhìn về phía Ive, chần chờ trả lời, “Đúng vậy.”

“Thật sao?” Ive mỉm cười lịch thiệp, sau đó đưa đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua cánh môi, đôi mắt màu lam có chút nheo lại, chậc lưỡi, dường như hồi tưởng về một hương vị tuyệt mỹ nào đó, “Cô ấy hẳn là có mùi vị ngon hơn hẳn với thịt cừu non.”

Những người vốn bị vẻ ngoài của Ive mê hoặc nghe vậy thì lập tức tái mặt.

“... Có lẽ anh nên nói điều kiện của anh.” Thư ký sắc mặt có chút khó chịu hỏi, lúc nhìn về phía Ive, trái tim lại đập mạnh hơn một chút, hắn có cảm giác mình bị biến thành cơm trưa.

“Điều kiện duy nhất, tôi phải rời khỏi chỗ này.”

“Không được.” Joy từ chối ngay tức khắc, Ive rất nguy hiểm, có khả năng hắn sẽ đào tẩu trong quá trình chuyển đi, đến lúc đó lại xảy ra một thảm họa, không có Mặc Khiêm Nhân, căn bản không có người bắt được hắn.

“Có thể chuyển đến bệnh viện khác giống như thế này, chỉ cần đừng để tôi thấy mặt tên Amon kia.” Ive lại nói. Đề nghị này nghe qua không sai, chỉ cần nghị sĩ nói, hoàn toàn có thể chuyển hắn đến bệnh viện khác.

“Tôi thấy anh nói câu này vui thật đấy Ive.” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, lập tức liền làm cho mọi người trong phòng giam chú ý, mặc một bộ quần áo đen trắng, mái tóc đen của người đàn ông còn hơi ẩm châm rãi đi tới, đôi mắt đạm mạc mà sắc bén dừng ở trên người Ive, Ive nhất thời căng thẳng hơn hẳn, “Hi, buổi sáng tốt lành, Amon, nhìn thấy anh làm tôi không cần ăn bữa sáng.”

“Tốt, vậy thì phạm nhân phía tây có thể ăn nhiều hơn một phần.”

Ở trong phòng giam đối diện người đàn ông là người mẫu cho một tạp chí nghe vậy ngẩng đầu, tươi cười xán lạn như trẻ con, “Cảm ơn nhé Ive.”

Ive trầm tĩnh mỉm cười, thoạt nhìn lại thập phần nguy hiểm.

“Amon tiên sinh?” Nghị sĩ Savile đưa tay.

“Chào nghị sĩ.”

“Mong anh giúp tôi, bệnh tình của con gái tôi đang chuyển biến xấu, con bé cần phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức, các bác sĩ đều nói đã hết cách...” Mà đám bác sĩ kia lại đang vùi đầu vào sách nghiên cứu cách phẫu thuật, chỉ có vị bác sĩ biến thái bên trong kia đã từng tiến hành thành công một lần, hoàn hảo một cách phi thường, đương nhiên, nếu không phải Ive ăn luôn cô gái kia, vị tiểu thư đáng yêu đó chắc hẳn giờ này đã chạy nhảy khắp nơi như con nai.

“Tôi nghĩ ý của tôi đã được Joy truyền tới bà.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói, không có chuyện vì thân phận đối phương mà thái độ đạm mạc của hắn thay đổi.

“Không, xin đừng như vậy tiên sinh, tôi chỉ có một đứa con gái, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi thì tôi cũng không thể nào từ bỏ, cầu xin anh.” Nữ nghị sĩ lúc này dường như chỉ là một người mẹ lo cho con gái mình, khẩn thiết cầu xin Mặc Khiêm Nhân giúp.

Mặc Khiêm Nhân cau mày, nhìn về phía Ive ở trong nhà tù đang mỉm cười, Ive lập tức lên tiếng nói, “Tôi nói, trừ phi đổi trại giam cho tôi.”

Mặc Khiêm Nhân đạm mạc quay đầu lại, nhìn về phía nghị sĩ Savile, “Bà thấy đó, hắn sẽ không đồng ý, mà nếu bà đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn lập tức sẽ có ý nghĩ đào tẩu ra ngoài, mà một khi hắn đã trốn thoát thành công khả năng con gái của bà cũng sẽ bị giết.” Ive là bác sĩ, nhưng cũng là một tên biến thái, đưa cho hắn một con dao phẫu thuật cũng giống như đưa cho hắn một chìa khóa toàn năng, khả năng hắn đào tẩu cao hơn 50%, mà tôi hoàn toàn không có hứng thú đi bắt phạm nhân đã từng bị bắt trước đó, việc này rất nhàm chán .

“Thề có chúa, tôi tuyệt đối sẽ không để tiểu thư đáng yêu bị tử thần mang đi.” Ive tươi cười chân thành tha thiết hướng nghị sĩ Savile nói, nắm trong tay điểm yếu nhất của con người là tình cảm, người mẹ này lại yêu con gái như vậy, sao có thể từ chối điều kiện đơn giản của hắn? Có không ít nhà giam bảo mật chặt chẽ, điểm khác nhau duy nhất chính là, nơi khác không có người đàn ông tên Amon này.

Nghị sĩ Savile nhìn Ive, nhìn đôi mắt tha thiết chân thành của hắn, còn thân mật mỉm cười, lời nói lịch thiệp, tựa hồ, có thể tin cậy? Bà có chút dao động nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, “Địa điểm phẫu thuật có thể định ở California, trong lúc tiến hành phẫu thuật bên ngoài sẽ bị bao vây kiểm soát nghiêm ngặt, tôi sẽ xin FBI đến hỗ trợ.”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Mặc Khiêm Nhân đưa mắt nhìn về phía bên phạm nhân khác, trong mắt bọn họ đều là hứng thú, có lẽ là đang ngầm cá cược, xem Ive có thể trở thành người đầu tiên đào tẩu thành công khỏi bệnh viện tâm thần Coen ngay dưới mắt viện trưởng Mặc Khiêm Nhân hay không.

====

Ive (đọc là Ai-v) là một nhân vật quan trọng có khá nhiều đất diễn, sau này còn giằng co so đo với Lam Lam nữa. Các nàng thấy giữa đại từ “hắn” và đại từ “y”, cái nào hợp với Ive hơn?