Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 158: V38.1: Tắm (1)




Mễ Na có vẻ rất thích Dvoraak, vị hướng dẫn viên du lịch tại thị trấn Evian này.

Mộc Như Lam ngồi ở đầu bên kia bàn ăn, nhìn Mễ Na đỏ mặt nói chuyện không ngừng với Dvoraak, cô cười híp mắt, lẳng lặng cúi đầu dùng bữa. Âu Á Thần nói đúng, nước ngoài có rất nhiều trai đẹp, nhiều đến mức cả Mễ Na cũng tìm được một người đàn ông khiến mình phải rung động.

Đột nhiên, ống tay áo của Mộc Như Lam bị ai đó kéo nhẹ, cô nghiêng đầu thì thấy đứa cháu gái của vợ chồng Smith đang nhìn mình chăm chú, cô bé đứng thấp hơn cả cái bàn,

mái tóc vàng óng được tết thành hai bím tóc đáng yêu, đôi mắt màu xanh xám sáng long lanh, trên môi mang theo nét cười ngượng ngùng.

“Sao vậy bé cưng?” Mộc Như Lam bỏ thìa xuống, cười dịu dàng. Cô bé nhét thứ gì đó vào tay cô rồi xoay người chạy mất.

Mộc Như Lam nhìn hai quả cà chua nằm lọt trong lòng bàn tay, lặng lẽ nở nụ cười. Đúng là trẻ con, đáng yêu hết biết.

Dvoraak chớp chớp đôi mắt màu xanh biếc, sau đó cười vui vẻ, “Chà, cô thích trẻ con lắm phải không? Tôi cũng thích trẻ con, còn rất thích nữa là đằng khác, bé bé, mềm mềm, hệt như gấu bông lông xù.”

“Trẻ con làm gì có lông xù?” Cô gái đang yêu lúc nào cũng muốn người ấy chú ý đến mình.

Dứt lời, Mễ Na còn lén nháy mắt với Mộc Như Lam, nhìn đi, đây chính là người đã khiến tớ đổ đứ đừ, gần như là nhất kiến chung tình!

Mộc Như Lam bật cười, thấy Dvoraak lập tức bị Mễ Na thu hút sự chú ý, cô thầm cảm thán anh ta thật đơn thuần, không hổ là người sinh ra ở mảnh đất này.

Thư Mẫn ngồi sau gõ gõ lên lưng ghế của Mộc Như Lam, sắc mặt lạnh tanh, “Cậu lại chỗ mình ngồi đi thì hơn, ngồi với mấy người ồn ào như thế thì làm sao mà ngon miệng cho được?”

Mễ Nha đang trò chuyện hăng say với Dvoraak, hoàn toàn không nghe thấy lời châm chọc của Thư Mẫn. Nhìn hai người vui vẻ, Mộc Như Lam âm thầm gật đầu, lặng lẽ bưng đồ ăn sang bàn Thư Mẫn ngồi. Đến khi phát hiện thì Mễ Na chỉ đỏ mặt hờn dỗi một chút rồi lại dán mắt vào người đàn ông bên cạnh, càng nói chuyện càng thấy anh ta giống Mộc Như Lam, sáng ngời, chói lóa mà ấp áp, hiền hòa. So với đám học sinh ấu trĩ kia thì xuất sắc hơn nhiều lắm.

Bữa trưa trôi qua trong niềm hưng phấn rạo rực của Mễ Na và vẻ nhàn nhã xem kịch của Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam vừa mới buông thìa thì Âu Khải Thần liền đi tới. Nam sinh và nữ sinh ở khách sạn riêng biệt, tất cả mọi người đều biết Âu Khải Thần đến đây là để tìm Mộc Như Lam, chỉ khi đứng trước mặt cô thì thiếu niên lạnh băng này mới nhu hòa đi một ít.

“Buổi chiều em định đi đâu?” Âu Khải Thần ngồi xuống bên cạnh Mộc Như Lam.

“Cậu không theo tụi mình đi du hồ à?” Thư Mẫn liếc Âu Khải Thần một cái rồi nhìn sang Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam mỉm cười lắc đầu, “Đông quá.” Tuy rằng đông người thì náo nhiệt nhưng Mộc Như Lam chỉ thích một mình lẳng lặng hưởng thụ phong cảnh cùng lữ trình, cô nhìn về phía Âu Khải Thần, “Á Thần không đi cùng chúng ta sao?”

“Em ấy đi spa với bạn rồi, anh sẽ đi cùng em.” Âu Khải Thần nói xong liền nhíu mày, quả nhiên Âu Á Thần đã nói chuyện cô phải lòng vị giáo sư đại học cho Âu Khải Thần biết. Âu Khải Thần có chút không đồng ý, dù sao đối phương cũng là một kẻ không rõ lai lịch, đã thế còn hơn Âu Á Thần ít nhất cũng phải mười tuổi, một tên giáo sư già quen chưa được mấy ngày. Mới hôm qua, kế hoạch của Âu Á Thần là đi leo núi cùng hắn và Mộc Như Lam, vậy mà bây giờ lại chạy đi làm spa vì tên đàn ông kia, cứ như muốn chăm chút thật đẹp để hiến thân không bằng.

Mộc Như Lam gật đầu, “Liệu pháp spa ở thị trấn Evian rất tốt.” Hôm nào cô phải đi thử một lần mới được.

“Đi thôi.” Âu Khải Thần đứng dậy.

Mộc Như Lam cũng đứng dậy, Thư Mẫn đột nhiên lên tiếng, “Hai người đi đâu thế?”

“Đi leo núi.” Mộc Như Lam cong mắt cười, nom hết sức mong đợi.

“Ừm... Đừng quên mang nước.” Thư Mẫn nhíu mày nói. Mộc Như Lam không ưa nơi đông người, cô thích thanh tĩnh hơn là náo nhiệt.

Mộc Như Lam gật đầu, trở về phòng cầm lấy ba lô rồi cùng Âu Khải Thần đi ra ngoài.

Lúc này thị trấn Evian đã rất rộn ràng, các nhóm du khách tràn đầy tinh lực bắt đầu chuyến du sơn ngoạn thủy.

Mùa đông mà leo núi Alps thì cần chuẩn bị rất nhiều thứ, nước uống, áo khoác giữ ấm, dây thừng bảo đảm an toàn, nếu muốn trượt tuyết thì còn phải chuẩn bị dụng cụ trượt tuyết. Dưới chân núi Alps có cửa hàng chuyên cho thuê những đồ này, buôn bán rất đắt khách. Đến núi Alps du lịch mà không leo núi thì đúng là phí cả chuyến đi.

Khi đặt chân vào cửa hàng, Âu Khải Thần và Mộc Như Lam gặp khá nhiều học sinh của học viện Lưu Tư Lan và Tử Viên. Không ít người mời Mộc Như Lam đồng hành nhưng đều bị cô từ chối. Nếu không phải lúc đầu Âu Á Thần đòi ba người đi chung thì Mộc Như Lam đã chẳng để Âu Khải Thần đi theo làm mất vui.

Bỏ ván trượt tuyết và gậy trượt tuyết vào túi chuyên dụng màu đen, Mộc Như Lam từ chối sự giúp đỡ của Âu Khải Thần, bắt đầu hào hứng leo lên. Xung quanh không có quá nhiều cây cối, đa phần đều là đá và tuyết. Âu Khải Thần chậm rãi leo sau Mộc Như Lam, nhìn thân mình mảnh khảnh cứng cỏi len lỏi trên sườn núi, hắn bất giác thu hồi những suy nghĩ vụn vặt, lặng lẽ trầm mê giữa khung cảnh thiên nhiên bao la hùng vĩ.