Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 262: Chương 75.3: Bắt đi (3)




“Bịch!” Mộ Thanh Phong bị quăng vào một căn phòng tối om chẳng khác gì nhà kho, cửa phòng đóng sầm lại ngay sau đó.

Chết tiệt…

Mộ Thanh Phong ê ẩm ngồi dậy để rồi xuýt xoa đau đớn khi vô tình đụng phải vết thương trên cánh tay. Mộ Thanh Phong ơi là Mộ Thanh Phong, mi đúng là tự chuốc họa vào thân, Ngọc thiếu đã cho dừng mà mi còn đuổi theo làm gì? Đuổi theo làm cái khỉ khô gì? Mi làm sao mà cướp được Mộc Như Lam chứ hả! Nhìn đi! Bây giờ mi bị Đoạn Nghiêu bắt lại rồi đấy!

Bất quá, cục diện hiện tại đã nằm ngoài dự kiến của Mộ Thanh Phong. Hắn cứ tưởng đạo cao một thước ma cao một trượng, Đoạn Nghiêu lợi hại đến mấy cũng không bằng Đoạn Ngọc, nhưng giờ mới nhận ra đây là một trận đấu ngang tài! Ngay từ đầu Đoạn Nghiêu đã biết dữ kiện đó đến từ Đoạn Ngọc và cái đuôi mang tên Mộ Thanh Phong này rồi, vậy mà hắn vẫn giả bộ ngu ngơ, làm họ tưởng Đoạn Nghiêu hắn thật sự là một thằng kém cỏi điên vì yêu.

Bị gài bẫy rồi!

Nhìn này, đến điện thoại di động Đoạn Nghiêu cũng không thèm tịch thu, rõ ràng là hắn muốn Mộ Thanh Phong gọi điện thoại nói cho Đoạn Ngọc rằng bọn họ đã bị đùa bỡn!

Bị lừa, bị đánh, bị nhốt, Mộ Thanh Phong đang hết sức khó chịu nên hắn muốn gọi điện để Đoạn Ngọc cũng khó chịu theo! Mẹ nó! Khốn kiếp! Bộ không biết khi đánh là phải chừa mặt ra sao?!

Hồng Kông.

Lưu Bùi Dương đắp mặt nạ, ngồi dựa vào đầu giường xem phim. Đoạn Ngọc làm việc gần đó không biết từ khi nào đã chuyển sự chú ý sang Lưu Bùi Dương, hắn vừa mới tắm xong, đang mặc áo choàng tắm, lò sưởi mở vừa ấm nên không cần đắp chăn, cặp đùi trắng trẻo như ẩn như hiện, ừm, rất quyến rũ. Thế nhưng khi dời tầm mắt lên mặt Lưu Bùi Dương, Đoạn Ngọc nhất thời hơi tụt hứng.

Lần đầu tiên trong đời y thấy một cậu con trai đắp mặt nạ. Mặc dù chuyện này cũng không đặc biệt lắm nhưng đây là cậu con trai đắp mặt nạ duy nhất trước mặt y, đã thế lại còn là một tên tự luyến thích chưng diện.

“Này, hay là cậu sửa tên đi?” Đoạn Ngọc chống đầu cười bảo.

“Dẹp đê.” Lưu Bùi Dương còn chả thèm liếc y lấy một cái. Y là ai mà dám to gan lớn mật đổi tên hắn? Y giữ chứng minh thư của hắn không có nghĩa là y cũng có sổ hộ khẩu, mà cho dù sổ hộ khẩu nằm trong tay y thì y cũng không đủ tư cách. Tên Đoạn Tiểu Ngọc này, đúng là càng ngày càng trơ trẽn, hừ.

“Tôi thấy tên Lưu Bùi Dương không hợp với cậu chút nào, tôi đã nghĩ ra một cái tên hoàn hảo cho cậu rồi.” Đoạn Ngọc chẳng những không bỏ cuộc mà còn đứng dậy đi tới.

“… Tên gì?” Lưu Bùi Dương tò mò.

“Lưu Thích Chưng Diện nhé?”

“Đoạn Tiểu Ngọc, đi nhảy lầu đi!” Tấm mặt nạ vốn phẳng phiu nay nhíu lại, tiên sư, nếu làm mặt mình có nếp nhăn… Mình sẽ thịt chết y!

“Tôi chết rồi, lúc cậu ngứa cúc hoa thì phải làm sao?” Đoạn Ngọc cười hiền lành làm như ngay thẳng lắm. Lời nói trắng trợn của y khiến trán Lưu Bùi Dương giật gân xanh, vậy mà y lại phì cười, đáng yêu quá, y cực thích cái vẻ cáu tiết của hắn.

Có điều y còn chưa kịp trêu tiếp thì điện thoại đã đổ chuông, lúc bắt máy Đoạn Ngọc cười tủm tỉm mà khi cúp máy thì sắc mặt lại tối sầm, bao nhiêu hứng thú vui đùa đều mất sạch.

Giỏi lắm, Đoạn Nghiêu, giỏi lắm! Mày tưởng gài được tao là xong hả? Đừng quên cái cục diện rối rắm mày đã tạo ra, tao muốn nhìn xem, mày sẽ chống đỡ cú “trả lễ” của Mặc gia, Kha gia, và Hoắc gia ra sao!

++++

Áng mây che đi vầng trăng lưỡi liền, cảnh vật cũng theo đó chìm trong một màu xám ảm đạm.

Trên tầng cao nhất của tòa cao ốc, đằng sau cánh cửa sổ sát đất, bên cạnh chiếc giường lớn màu đỏ sậm, một cái áo khoác tây màu trắng rơi xuống mặt đất.

Bàn tay mở khóa khựng lại giữa chừng, lát sau từ từ kéo lại lên trên.

“Ha ha ha…” Tiếng cười lầm rầm không rõ ý vị vang lên, thiếu niên thu tay về, trên ngón tay vẫn còn lưu lại xúc cảm mịn màng. Nếu hắn hủy đi thứ quan trọng nhất, có lẽ Mộc Như Lam còn chưa nổi giận thì hắn đã hận chết chính mình rồi. Hắn không muốn nhìn thấy sự căm ghét trong mắt Mộc Như Lam, hắn sẽ phát điên mất, khi đó chẳng thà giết quách hắn đi.

Thật tình, cô đã bỏ bùa mê hắn rồi chăng? Bằng không sao hắn lại thành ra thế này được? Trước kia hắn thậm chí còn không đoái hoài đến mạng sống của mình, vậy mà giờ đây hắn lại muốn kéo cô xuống địa ngục, sau đó lấy cả thế giới làm vật tế. Thiên sứ thuộc về ác ma. Nghe thật tuyệt nhỉ?

Khuôn mặt tuấn tú dần dần cúi xuống đến khi hai chóp mũi chạm nhau mới thôi, hơi thở ấm áp mà dồn dập phả lên đôi má cô, một hồi lâu sau, hắn thành kính hôn lên cặp môi đỏ mọng mê hồn, nhẹ nhàng cẩn thận như thể đó là một báu vật vô cùng quý giá, sau đó chậm rãi trượt xuống, áp má lên ngực cô, hắn từ từ nhắm mắt lại, khóe môi nở nụ cười, nó không yêu nghiệt như mọi khi, mà thuần phác hiền lành như một đứa trẻ.

Cứ vậy đi…

Không cần ai khác, chỉ hai người họ ở bên nhau thôi được không? Hắn chỉ có mỗi mình cô, phải khiến cho cô cũng chỉ có mỗi mình hắn…

++++

Đèn xe cứu thương đã nhấp nháy cả đoạn đường, cuối cùng dừng lại trước cổng bệnh viện, Mộc Như Lâm nhảy xuống từ sau khoang xe, sắc mặt cậu tái mét, tay và ngực dính đầy máu, cậu hoảng hốt đẩy cáng đỡ Mộc Như Sâm theo bác sĩ y tá vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ ngăn cậu lại bảo chờ ở bên ngoài, Mộc Như Lâm ngồi trên ghế mà hai tay run run, trái tim đập cực kì chậm chạp, tựa hồ đó không phải nhịp tim của cậu mà là của thiếu niên đang được cấp cứu trong kia, sợi dây linh cảm giữa anh em song sinh cho cậu cảm giác như tính mạng của cậu cũng đang vụt mất.

Có tiếng bước chân ai đó chạy tới, Trịnh Dương và Lưu Khải đang làm thủ tục cho Mộc Như Sâm nên người đến không phải là bạn tốt của anh em họ, mà là cô gái tên Phi Phi cậu mới quen.

Thiếu nữ bước chậm lại rồi ngồi xổm xuống trước mặt Mộc Như Lâm, cô ta nhíu mày, nắm lấy tay cậu, “Không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu…”

“Chị… Tôi muốn gọi điện cho chị…” Mãi một lúc sau Mộc Như Lâm mới thất hồn lên tiếng.

Phi Phi hơi ngạc nhiên, đoạn lấy di động ra nhét vào tay cậu, “Cậu gọi đi.”

Mộc Như Lâm cầm di động mà tay run lẩy bẩy không nhấn nổi phím, cái cảm giác khi thấy chính mình nằm giữa vũng máu thật sự quá đáng sợ…

Phi Phi lấy điện thoại lại, “Cậu đọc số đi, mình gọi cho.”

Mộc Như Lâm không từ chối, cậu đọc số ra, Phi Phi đặt điện thoại lên tai một lúc thì thả xuống, cô ta lắc đầu lo lắng, “Không có ai bắt máy.”

Thế nhưng nằm trong trang viên Hoắc gia, màn hình chiếc điện thoại đã sạc đầy pin của Mộc Như Lam không hề sáng lên báo cuộc gọi đến…