Gia Sư Gian Manh

Chương 2-2




Cô chính là con người đơn giản, chân thật. Chỉ cần nhìn khuôn mặt cô là đã có thể nhìn thấu tâm tư cô. Chỉ là đến bản thân cô cũng không hề biết vẻ mặt mình có bao nhiêu sự sống động, tùy theo tâm tình của cô mà thay đổi! Cho dù, đôi lúc lời nói của cô khiến anh dở khóc dở cười.

Quan trọng nhất là trong tất cả những người phụ nữ mà anh từng tiếp xúc, chỉ có cô có thể trực tiếp chạm đến đáy lòng anh, khiến anh rung động!

"Không sao! Dù gì thì họ cũng chỉ nói một câu thôi mà. Hơn nữa, đó lại là chuyện xảy ra lúc còn nhỏ, làm sao em biết được bây giờ họ ở đâu chứ? Đến mặt mũi họ em cũng quên mất rồi!" Lúc này, Chu Thải Tâm đột nhiên thận trọng hơn, vì cô phát hiện anh không dùng giọng điệu giận dữ quát tháo khiến người khác kinh sợ kia nữa.

Anh đang tức giận! Anh thế mà lại vì cô nảy sinh tức giận với những người đó! Nghĩ vậy, lòng cô cảm thấy thật ngọt ngào, lại nở nụ cười, nhưng chỉ là thoáng qua như đóa phù dung sớm nở tối tàn.

Lần này, cô không phản ứng chậm chạp nữa khiến Quân Thần Tinh ngạc nhiên. Anh ngắm nhìn nụ cười của cô và muốn nói với cô sau này hãy cười nhiều hơn nữa thì chợt thấy vẻ mặt cô trở nên kỳ lạ. Vừa muốn hỏi diennndannlequyddon thì đã thấy nỗi băn khoăn hiện hết lên khuôn mặt cô. "Đừng coi thường bản thân như vậy, biết không? Em nghĩ đúng rồi đấy, tôi là vì em mới tức giận với những kẻ đó!"

"Hả?" Nghe vậy, Chu Thải Tâm không dám tin hỏi lại. "Làm sao có thể chứ?"

Nhìn thấy bộ dạng bị dọa đến sợ hãi của cô, Quân Thần Tinh không kiềm chế được đưa tay miết nhẹ mũi cô. "Sao lại không?" Mới gặp vấn đề như vậy mà cô đã sợ thành bộ dạng này, nếu anh đem tình cảm của mình đối với cô nói ra, cô chắc chắn sẽ càng không tin, không phải sao?

Quân Thần Tinh cẩn thận đánh giá bộ dạng mất hồn như cũ của cô... Ây, chắc chắn có khả năng này. Anh gật nhẹ đầu, xem ra, anh tốt nhất vẫn nên nói sớm với cô một chút.

Nhân lúc cô còn đang sững sờ, anh nói với cô: "Thải Tâm, bây giờ, tôi có chuyện muốn nói với em. Có thể em sẽ không tin nổi hoặc nghĩ mình đang nghe lầm, nhưng tôi thật sự rất nghiêm túc. Thải Tâm, em có nghe tôi nói không?"

Chu Thải Tâm nghĩ rằng, anh tức giận thay cô là vì anh là một người tốt. Không nghĩ đến, mặt mũi anh đã đẹp đẽ như vậy, mà tấm lòng cũng thật tốt, không hề chê cười vẻ bề ngoài của cô như những người khác. Còn tốt bụng đến mức cảm thấy bất công thay cô, khiến cô cảm thấy bản thân càng lúc càng thích anh mất rồi!

Vừa nghe anh gọi tên cô, cô liền hoàn hồn lại. Tất nhiên là cô nghe được lời anh đang nói, cô vội gật đầu. "Em nghe."

Quân Thần Tinh gật đầu vừa lòng, nhìn ánh mắt cô bộc lộ rõ ràng sự yêu mến si mê với anh, anh chắc chắn những lời nói kế tiếp đây, cô sẽ rất khiếp sợ, không tin nổi. Nhưng mà, khi cảm xúc đó qua đi, cô sẽ tiếp nhận được. Sau đó, cô sẽ mừng rỡ như điên, xúc động vô cùng mà gật đầu đồng ý.

"Tốt, vậy em phải nghe cho kỹ đó!" Thấy cô gật đầu, anh liền nói tiếp: "Tôi muốn nói là - tôi muốn em trở thành bạn gái của tôi." Anh vừa nói xong, liền mong chờ cô phản ứng như những gì mà anh đã dự đoán.

Biểu cảm khiếp sợ, không thể tin đúng như anh đã đoán. Rồi sau đó, cô nghẹn lời nhìn anh trân trân, hoàn toàn không còn lời nào để nói.

Quân Thần Tinh đắc ý nghĩ, đúng rồi, đúng rồi! Cảm xúc của cô giống y như trong tưởng tượng của anh, hoàn toàn không thể phản ứng được, chắc cô đang cố gắng vượt qua tâm trạng ngỡ ngàng này, anh chỉ cần chờ đợi thôi.

Chắc chắn, cô sẽ mừng như điên, cảm động đến mức vừa khóc vừa cười, gật đầu đồng ý với yêu cầu của anh ngay. Anh đã chuẩn bị ôm cô thật chặt, tuy rằng diện mạo bên ngoài của cô không quá xuất sắc, nhưng cảm xúc mà cô đem đến, anh không thể nào quên được. Bên trong vẻ ngoài bình thường kia lại là làn da trắng ngần, mềm mại, trơn mịn, còn mang theo mùi hương của riêng cô.

Nghĩ vậy, anh liền muốn mỉm cười vui vẻ.

"Thầy nhất định đang nói giỡn, đúng không?" Chu Thải Tâm đột nhiên buồn bã nhìn anh. "Em vẫn nghĩ thầy là người tốt, không nghĩ thầy lại quá đáng giống hệt bọn họ như vậy."

Phản ứng tiếp theo này của cô hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, làm cho tươi cười trên mặt anh trở nên cứng đờ, chỉ biết trừng mắt ngạc nhiên nhìn cô.

Chu Thải Tâm đau khổ nói: "Từ nhỏ, em đã biết diện mạo của em không được đẹp cho lắm, cũng hiểu được phần lớn mọi người đều có suy nghĩ giống vậy. Em vẫn tự biết thân biết phận, không dám hy vọng xa vời mà nghĩ... với xã hội chỉ toàn đánh giá con người qua vẻ bề ngoài này, thì em có gì đáng giá để khiến người khác chú ý đến em. Vì vậy, em vẫn luôn yên phận sống yên lặng trong thế giới của chính em."

Nước mắt chảy dài theo từng lời cô nói. Cô không thể tức giận với anh, cũng như không thể tức giận với những người đã cười nhạo cô, nhưng dù cho như thế, cũng không thể nghĩ cô có thể chịu được những trò đùa dai của họ chứ!

"Nhưng mà... Mọi người sao cứ có ác ý đến trêu chọc em như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì mọi người có diện mạo hơn người, là đã có thể tùy tiện chà đạp lòng tự trọng của người khác hay sao? Em cũng do cha mẹ sinh ra, dienđanleequyyyđon ai lại không muốn mình có khuôn mặt xinh đẹp một chút chứ... Mọi người có quyền gì mà đùa giỡn như vậy chứ... Có cái quyền gì..." Chu Thải Tâm lắc đầu, nghẹn ngào nức nở.

Tâm tình Quân Thần Tinh trở nên căng thẳng, cảm xúc tiếc thương đau đớn nhanh chóng cuộn trào trong lồng ngực anh. Trong tích tắc đó, anh vội vã ôm chặt Chu Thải Tâm đứng trước mặt anh vào lòng, cảm thấy được cô đang dãy dụa, cánh tay anh càng ôm siết chặt hơn nữa.

Trong đáy mắt Quân Thần Tinh cháy lên hai ngọn lửa giận dữ. Tức giận vì có kẻ đã dám nhẫn tâm tổn thương đến cô như vậy. Tuy rằng, những lời cuối cùng của cô đã khóc đến nghẹn ngào, nhưng anh cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Anh không mong muốn nhìn thấy bộ dạng này của cô, điều anh muốn là thấy được nụ cười ấm áp của cô, sự hồn nhiên chân thật trong từng lời nói của cô, vẻ mặt đáng yêu của cô. Anh không thích cô đau khổ như lúc này, khiến cho lồng ngực anh đau như ai cào xé.

Anh không buông cơ thể nhỏ nhắn của cô, chỉ đẩy nhẹ cô ra, để có thể nhìn rõ khuôn mặt nhỏ của cô đã dính đầy nước mắt, cảm xúc trong ngực anh vẫn quanh quẩn không tan đi.

"Bọn họ đương nhiên không có quyền đó! Nhưng tôi cũng không phải họ. Thải Tâm, em cho rằng tôi là người nhàm chán đến mức nói năng lung tung với em sao?" Anh dịu dàng nói.

Chu Thải Tâm tuy rằng ngốc nghếch, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong từng lời anh nói. Điều này khiến cho cô cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng cũng thật khổ sở. Nhưng mà, sự đau khổ lúc này của cô không thể diễn tả thành lời, chỉ có thể lắc đầu.

Thấy cô không nói lời nào, Quân Thần Tinh tiếp tục nói: "Nhìn này, tôi không như vậy. Hơn nữa, cho tới tận bây giờ, tôi chưa từng nói giỡn hay nói bậy, tôi thật sự nghiêm túc muốn em trở thành bạn gái của tôi."

Nhìn cô lắc đầu, dường như muốn mở miệng phản đối, Quân Thần Tinh vội vàng ngăn cô lại. "Không! Đừng vội vàng từ chối tôi. Tôi nói cho em biết, mặc kệ đáp án của em là gì, thì với tôi đều như nhau thôi. Bởi vì, kết quả cho vấn đề này chỉ có một."

"Kết quả gì?" Tạm thời gạt bỏ sự đau khổ, cô tò mò hỏi anh.

"Chính là em sẽ trở thành bạn gái của tôi!" Anh trả lời một cách đương nhiên.

Giọng điệu ngang ngược lại như đương nhiên của anh khiến Chu Thải Tâm ngỡ ngàng.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Quân Thần Tinh không kiềm được nụ cười, như vậy vẫn tốt hơn so với việc cô khóc lóc.

Tiếng cười của anh trầm thấp, dễ nghe, khuôn mặt còn tươi cười khiến anh càng thêm ưu tú. Một người đàn ông đẹp trai như vậy, sao lại muốn trở thành bạn trai của cô chứ? Chu Thải Tâm vẫn không tin được, lắc đầu nói: "Thầy, thầy... Đừng..."

Quân Thần Tinh biết trước những điều cô định nói, nhưng anh không muốn nghe, vì anh không muốn lãng phí thêm thời gian vào những việc mà anh đã quyết định xong. Đã vậy, đôi môi đỏ mọng của cô cứ mấp máy không ngừng trước mắt anh, cho nên, anh cảm thấy việc hôn cô còn quan trọng hơn so với tranh luận những vấn đề này. Thế nên, anh vội vàng hôn cô, nuốt hết những lời cô sắp nói.

Một năm nay, sau khi quay trở về nước, anh thường đến nhà Lục Kiên báo danh vào giờ cơm. Hơn nữa, còn là ba bữa chính cộng thêm một bữa khuya.

Khi sống ở Mỹ, anh thường nhung nhớ không thôi với tay nghề của vợ ông. Về nước rồi, anh lại càng không thể bỏ qua. Nhưng mà ngành quan hệ xã hội của anh lại bận rộn vô cùng, vốn dĩ không có thời gian đến đó.

Việc thiết lập các mối quan hệ trong xã hội với anh là vô cùng quan trọng, vì vậy, anh càng phải đi giao tiếp nhiều hơn. Ngoài ra, còn việc ở học viện, phải nghiên cứu các hạng mục trong công việc, khiến anh cũng không còn thời gian rãnh. Nếu không phải Lục Kiên nhắc nhở anh đã lâu không qua nhà chơi, vợ ông cũng nhắc đến anh, thì có lẽ anh cũng không biết bản thân mình mong nhớ không khí gia đình ấm áp đến vậy. Anh quyết định sẽ tranh thủ thời gian rãnh rỗi, đến đây để thưởng thức những món ăn ngon.

Mở cửa chiếc Ferrari màu đỏ, trên mặt khuôn mặt xinh đẹp mang theo một cặp kính. Anh vừa nghĩ đến sắp được thưởng thức những món ăn ngon thì không kiềm chế được tươi cười thoải mái, đôi chân càng nhanh chóng rảo bước về phía trước.

Chưa đến 30 phút, xe đã đỗ ở bãi đất trống trước cửa nhà Lục Kiên.

Nhà của Lục Kiên là một căn nhà hai tầng rộng lớn, xinh đẹp. Khoảng đất trống trước nhà đang đậu hai chiếc xe con. Một chiếc là của Lục Kiên, chiếc còn lại là vợ ông sử dụng. Vì họ không thích ồn ào, náo nhiệt nên đã chuyển đến sống ở vùng ngoại ô này.

Sau khi xuống xe, anh nhanh chóng đi vào phòng khách. Lục Kiên đang nhàn nhã ngồi đọc báo. Vốn dĩ, anh định ngồi xuống nói chuyện một lát với Lục Kiên trước, nhưng mùi thơm ngon của đồ ăn đã thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.

Anh định bắt chuyện sau với Lục Kiên, đôi chân nhanh chóng hướng đến phòng bếp mà đi nhưng Lục Kiên đã gọi anh lại gấp: "Thần Tinh, cậu ngồi xuống đây với tôi chút!"

Lục Kiên vừa buồn cười vừa tức giận với bộ dạng tham ăn của Quân Thần Tinh, làm như bị đói mấy ngày rồi không bằng!

Quân Thần Tinh vốn không muốn để ý đến, nhưng mà, những lời Lục Kiên nói, anh không thể không nghe. Tâm hồn anh đã bay đến phòng bếp, vì vậy bước chân cũng không muốn dừng lại. "Tôi không muốn ngồi!"

Nhìn bộ dạng của anh, Lục Kiên cảm thấy thật bất đắc dĩ. Thằng nhóc này, tính tình của anh sao ông lại không hiểu rõ chứ? Chỉ cần anh muốn, dù cho phải mặt dày mày dạn, anh cũng nhất định làm đến cùng! Vợ của ông chính là bị bộ dạng này của anh chinh phục.