Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Chương 6




"Trần Cửu Hãn, cậu chờ tớ quét dọn xong một lát được không?"

"Để làm gì?" Trần Cửu Hãn lạnh lùng hỏi.

Hôm nay là thứ bảy, không phải đi học, nhưng mà bọn cậu được phân công theo quy định đến sân trường quét dọn, sau khi dọn dẹp xong là có thể giải tán ngay lập tức. Tuần lễ này, Thạch Đan Kỳ có chuyện xin nghỉ, cho nên buổi chiều phải giúp cậu học thêm, hôm nay cả ngày cậu chỉ chờ cho thời gian học thêm nhanh đến.

"Là thế này, Vương Hưng Nguyên hẹn chúng ta đến nhà cậu ta xem Viedo, cậu có muốn đi cùng hay không?" Cậu dường như có chút quan tâm đến câu hỏi của Lâm Chính Hồng với mình.

"Bộ phim trên Video như thế nào?"

"Không biết được, Vương Hưng Nguyên bí mật như vậy, chỉ nói là tìm được từ trong tủ treo quần áo của ba cậu ta, hẹn chúng ta đến sau, buổi trưa đi xem, cậu cùng đi a!" Lâm Chính Hồng dốc sức thuyết phục.

Nói đến Trần Cửu Hãn người này cũng thật là một người lập dị, bạn học cả lớp đối với cậu vừa quý vừa ghét. Quý là cậu mặc dù biết không có bạn học mến, nhưng nếu có người ở sân trường bị côn đồ bắt nạt làm khó dễ, chỉ cần có biện pháp đem những tên côn đồ đó đến trước mặt Trần Cửu Hãn, tạo cho cậu cảm giác là "Mình bị quấy rầy rồi.", cậu sẽ không khách khí chút nào đánh nhau với đối phương, cuối cùng trong trường đến một tên tiểu lưu manh cũng không dám quá ngang nhiên đến tìm học sinh lớp bọn họ gây sự.

Hận, đương nhiên là việc cậu lạnh lùng vô tình. Người này sợ ầm ĩ, sợ phiền toái, trời sinh luôn làm việc một mình. Chỉ cần cậu cảm thấy có người phiền đến cậu thì những lời nói ác độc đều có thể nói hết được chỉ nhằm mục đích đuổi được người đó đi, ngay cả giáo viên cậu cũng không chừa mặt mũi.

Những lúc cậu bị bắt buộc tham gia hoạt động tập thể cùng những bạn học trong lớp, nhiều lắm cũng chỉ là mấy nam sinh tan học tìm cậu cùng nhau chơi bóng. Trần Cửu Hãn rất thích chơi bóng rổ, cũng chỉ có mời cậu về mặt này, cậu sẽ không từ chối.

Nói một cách thẳng thắn, trong trận bóng rổ Trần Cửu Hãn thực sự rất sáng chói, cùng là con trai Lâm Chính Hồng không thừa nhận cũng không được.

Cậu vừa lên sân bóng, tất cả lạnh lùng u ám sẽ biến mất. Dưới ánh mặt trời cậu tha hồ đổ môi hôi, cầu vừa đến trên tay của cậu sẽ không người nào ngăn được, bắp thịt như màu của đồng thiếc theo mỗi lần chạy nhảy ném mà duỗi ra, ngay cả lúc dẫn bóng, cậu thậm chí cũng ít cười đùa vui vẻ với đồng đội.

Mỗi lần Trần Cửu Hãn vừa vào sân bóng, bên cạnh sẽ vây quanh một đám nữ sinh đang nhìn. Mỗi người như mê như say, ngay cả những nam sinh như bọn họ cũng theo “Tư thế oai hùng rạng rỡ” cậu mà tinh thần dâng cao.

Giống như cậu, kiểu học sinh cao hứng mới đi học, mất hứng thì không làm bài tập, đương nhiên là có thể đoán ra thành tích kém. Dù giáo viên phạt thế nào cũng vô ích. Nhưng nói thành tích cậu kém a, đó là chỉ tổng điểm trung bình các môn rất thấp, nếu như xem riêng từng môn, cậu hoàn toàn không hứng thú học khối xã hội gồm ngữ văn, lịch sử, địa lý, công dân cùng đạo đức, có thể thi hết mỗi môn đạt điểm 4 đã được coi là có tiến bộ. Ngược lại các môn thuộc khối tự nhiên: toán học, vật lý, hóa học thì thành tích lại rất ít khi thấp hơn 8.5 điểm. Nhìn xem, người này rất kiêu căng, ngay đến việc học cũng đều chỉ chọn những môn cậu thích.

Chẳng qua, tình hình cậu như vậy mà không lâu sau khi lên đến năm thứ 3 đã sớm có sự thay đổi. Giáo viên cùng bạn học không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Trong quá khứ cậu thi tốt được ở mấy môn, thành tích như cũ chỉ là không tồi, nhưng trước kia cậu khinh thường học các môn thuộc về khối xã hội, vậy mà điểm số cũng từ từ tăng lên.

Còn nhớ rõ khi giáo viên ngữ văn lần đầu tiên chấm bài thi cậu đến 6 điểm thì ngồi ở trên bục giảng đã cảm động sắp phát khóc.

Không chỉ ở thành tích có tiến bộ, cá tính của cậu cũng không có như trước quái gở ― đương nhiên phần lớn cậu vẫn là một thân một mình á..., và họat động những ngày nghỉ theo quy định phải làm vệ sinh của nhà trường, trước kia cơ bản là không có người dám bắt buộc cậu , hiện tại chỉ là cần nói với cậu một tiếng, cho dù cậu cực kỳ khó chịu giận đến tím mặt, nhưng đến giờ thì bóng dáng cậu vẫn sẽ đúng lúc xuất hiện.

Không biết được là chuyện gì thay đổi cậu, thế nhưng làm cho cậu bằng lòng hòa đồng với mọi người một chút.

Lâm Chính Hồng đoán rằng, chắc là bạn hoa hậu xinh đẹp của lớp bên cạnh đã viết thư tình cho cậu rồi. Ngược lại, cậu rất muốn nhìn một chút phản ứng của Trần Cửu Hãn trong hoàn cảnh lúc ấy khi nhận được bức thư tình đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ? Hi vọng không giống bộ dạng lần đầu tiên của cậu, có một nữ sinh mới chuyển trường tới kiêu căng ngạo mạn, ‘phịch’ một tiếng nhảy đến trước mặt cậu hô to: "Trần Cửu Hãn, tớ thích cậu, cùng tớ hẹn hò được không?" Bị cậu nói một câu: "Đồ mê trai, không có con trai mày sẽ chết sao? Cút ngay!" Làm cô bạn tức đến khóc lớn chạy đi.

Ai ai ai, mang danh là một trong những người thường xuyên nhất cùng Trần Cửu Hãn đánh bóng rổ trong lớp, làm sao cậu có thể ngồi nhìn một thiếu niên trẻ tuổi một mình trải qua năm tháng buồn tẻ thiếu niềm vui đây? Cho nên, hôm nay dù bộ phim có chiếu gì đều muốn lừa gạt Trần Cửu Hãn cùng đi xem!

"Xong đây xong đây, dù sao hiện tại mới hơn mười giờ, chúng mình đến nhà Vương Hưng Nguyên vừa ăn mỳ ăn liền vừa xem Video, buổi chiều còn nhiều thời gian, cậu muốn làm gì cũng được. Dù sao hôm nay thứ bảy, buổi chiều cũng không có việc gì."

Trần Cửu Hãn suy nghĩ một chút. Thạch Đan Kỳ phải đến bốn giờ chiều mới có thể tới, quả thực cậu cần một ít việc giết thời gian.

"Được rồi!" Cậu cảnh cáo trước: "Nếu như bộ phim không hay, tao lập tức bỏ đi."

"Tin tưởng tớ, cam đoan rất kích thích, vật lộn gần người, không nhìn sẽ cực tiếc bộ phim!"

Bốn rưỡi chiều, Thạch Đan Kỳ ngồi ở trên ghế có dựa lưng và lui vào cả trong ghế, đọc sách Anh Văn của mình đặt trên chiếc bàn trà nhỏ ở giữa phòng, Trần Cửu Hãn ngồi đối diện với cô, làm thử đề thi Ngữ văn.

Lần thứ N cảm thấy một đôi mắt liên tục nhìn vào trên người mình, cô ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc gặp được ánh mắt đang ngây người của cậu.

"Em đang nhìn cái gì?"

"Không có, không có cái gì." Ánh mắt của cậu lập tức quay lại trên bài thi, âm thanh so với bình thường khàn khàn.

"Oh, chỗ nào không hiểu có thể bảo tôi." Cô cúi đầu tiếp tục học Anh Văn của mình. Một lát sau. . . . . .

"Rốt cuộc em đang nhìn cái gì?" Cậu lại nhìn cô chằm chằm rồi.

Đôi mắt đen nhánh của Trần Cửu Hãn do dự, trên má từ từ nổi lên một chút đỏ sậm, tinh thần không chăm chú, thật làm cho người khác không hiểu nổi cậu sao lại như vậy.

"Tôi nghĩ tôi chuyển máy vi tính sang bàn bên kia thì tốt hơn, chỗ này để lại cho em, tránh cho em phân tâm. Tuần sau sẽ phải thi giữa kỳ rồi, lúc này không chuyên tâm là không thể được." Thạch Đan Kỳ bắt đầu thu thập sách học của mình.

"Không cần!" Trần Cửu Hãn vội vàng đè lại tay của cô, đột nhiên tay run lên một cái, nhanh chóng rút về.

Thạch Đan Kỳ nhìn cậu không hiểu ra sao cả. Tay người bị đụng là cô cơ mà, cô cũng chẳng có gì phản ứng, cậu ta làm sao lại biểu hiện dáng vẻ như thể thiếu chút nữa không giữ được trinh tiết không bằng?

Sau đó, tập trung tinh thần nhìn cậu một lúc, rốt cuộc cô phát hiện hôm nay cậu thật sự không thoải mái. Khuôn mặt đen của cậu đỏ sậm so với bình thường, hơi thở nóng hừng hực từ trên người cậu thoát ra ngoài, ngồi đối diện cạnh cậu cô cũng có thể cảm thấy.

"Em có phải bị sốt hay không? Thân thể không thoải mái chỗ nào?"

Tầm mắt cậu không được tự nhiên mà dời đi chỗ khác, yết hầu không ngừng nuốt vào hoạt động lên xuống. Làm sao vậy?

"Không có việc gì, cô. . . . . . Cô ngồi ở chỗ này là được rồi, không cần đi. . . . . ." Kỳ lạ, bên má trái Trần Cửu Hãn càng ngày càng đỏ thẫm hơn, mắt không dám nhìn cô, chỉ là hít một hơi thật sâu."Tôi sẽ chú tâm đọc sách, cô ngồi đây là được."

Nếu cậu ta nói không có việc gì lại không sao nữa, Thạch Đan Kỳ nhún vai một cái. Kỳ thi giữa kì của cô cũng vào ngay tuần sau, không có thời gian rảnh rỗi đi trông nom cậu ta. Dù sao bác Trần cũng đã nói chỉ là muốn cô làm bạn cùng học mà thôi, cô yên tâm thoải mái tiếp tục công việc học Anh Văn của mình.

Ngẫm lại thật là không công bằng, vậy mà Trần Cửu Hãn so với cô còn có thể học tiến bộ!

Thạch Đan Kỳ biết mình không phải là loại người thông minh học máy móc ( Lim: học cho có lệ, học đánh trống ghi tên), từ trước tới nay thành tích tốt đạt được đều dựa vào việc mỗi ngày chăm chỉ hơn người khác, học hành cũng rất nhiều lúc gặp khó khăn, nhưng Trần Cửu Hãn lại không giống vậy.

Chỉ cần Trần Cửu Hãn chịu quyết tâm học, học thuộc lòng đối với cậu ta dễ dàng giống như chỉ ăn một bữa cơm vậy, tất cả môn học cậu ta xem qua không quá hai lần đều nhớ kỹ trọng điểm. Cuối cùng, ngay đến gia sư là cô đây từ trước đến giờ cũng không hề phát huy được chút tác dụng nào, cô giống như một củ cà rốt bị treo ngược buộc vào một cái que để trước mặt một con ngựa, mục đích là khiến con ngựa liều chết chạy đuổi theo cà rốt, để sau đó chạy đến đích mà thôi.

Đã như vậy, cô liền quyết định làm một gia sư vô trách nhiệm, trừ phi cậu chủ động hỏi, còn không cô sẽ ít đi hỏi về việc học hành của cậu.

Thật may là thành tích cùng hạnh kiểm của Trần Cửu Hãn cũng đều giống nhau, mỗi ngày đều tăng lên, bác Trần cười đến không khép miệng, cô vừa có tiền lương lại có thời gian học bài vở của mình, Trần Cửu Hãn thì ngồi ở bên cạnh có cô làm bạn cùng học, tất cả ba bên đều vui vẻ. (Lim: một mũi tên trúng ba con chim)

Đọc được một lúc, Thạch Đan Kỳ dần dần có chút buồn ngủ.

Phạm vi cuộc thi lần này tương đối lớn, mấy ngày trước cô lại bị cảm, mất mất mấy ngày không có ôn tập bài vở, cảm giác đọc sách thế nào cũng đọc không vào.

Cơ thể mới khỏi bệnh, cô cố gắng nhìn chăm chú vào bài thi ở trên bàn, nhưng trước mắt bắt đầu dần dần mơ hồ……….

Trần Cửu Hãn ngơ ngác nhìn thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại bên trong ghế dựa.

Lông mi cô thật dài như hai chiếc lược siêu nhỏ tinh tế, tạo thành hai bóng râm mờ nhạt che đôi mắt. Hai bờ môi sáng bóng màu hồng, theo hô hấp vững chãi mà khẽ nhếch lên.

Cậu ngơ ngác đứng dậy, ngơ ngác đi tới bên cạnh cô, ngơ ngác ngồi xuống, một giây cũng không dời ra được hình ảnh làm người ta miệng lưỡi khô khan này.

Hình ảnh cuộn phim buổi trưa mà cậu xem ở nhà Vương Hưng Nguyên bây giờ đang nhanh chóng lướt qua trong đầu cậu, ngực cậu nóng lên, cổ họng bỗng nhiên cũng theo đó mà như muốn phun ra lửa.

Từ trước đến nay, cậu chỉ biết là đi cùng với cô rất vui vẻ, lúc không nhìn thấy cô thì luôn luôn mong đợi để mau đến thời gian có thể nhìn thấy cô. Đối với tình cảm, cậu rất mơ hồ, chưa từng có nghĩ tới đây là dạng tình cảm gì, cho đến một buổi tối, nửa đêm cậu không ngủ được, trong đầu không ngừng nhớ đến hình ảnh cô, sau đó không nhịn không được liền………..

Đây là lần đầu tiên cậu nghĩ tới một cô gái rồi “tự an ủi” (Lim: chuyện ấy đấy *khụ khụ* *che mặt*) sau khi xong chuyện, mặc dù cảm thấy rất thoải mái, nhưng lại tràn đầy cảm giác tội lỗi, giống như ở trong lòng khinh nhờn cô (không tôn trọng). Hôm sau, cậu ít dám nhìn thẳng mặt cô, chỉ sợ Thạch Đan Kỳ phát hiện tối ngày hôm qua cậu đã làm gì, sẽ cảm thấy tâm địa cậu bẩn thỉu, về sau sẽ không bao giờ nói chuyện cùng cậu nữa.

Mấy buổi học giáo dục khỏe mạnh về tâm sinh lý cho học sinh cậu đều bỏ nên cậu cũng không biết rõ ràng chuyện gì xảy ra giữa con trai và con gái, cho tới hôm nay, cho đến sau khi xem bộ phim kỳ quái trong Video…….

Thì ra là, thì ra là con gái và con trái, là có dạng như vậy………

Cậu nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ ngọt ngào này, tay trở nên rất run, thật sự rất muốn vươn ra để sờ gương mặt xinh đẹp của cô. Bàn tay đưa đến một nửa, lại không dám đụng vào mặt của cô, sợ sẽ làm cô tỉnh giấc.

Trong lòng giãy giụa mãnh liệt, cuối cùng không kiềm chế được xúc động đụng vào vẻ mặt cô. Đầu ngón tay của cậu run run, rốt cuộc chạm vào được gò má tươi mát. Tay của cậu run lên thật mạnh, sâu trong thân thể có một loại cảm giác vừa nóng vừa tê tê, chỉ muốn mạnh mẽ đem cô ôm vào trong ngực, sau đó….sau đó…..

Sau đó, giống như trong bộ phim, như người đàn ông đó đối với người phụ nữ đó một dạng?

Khuôn mặt đẹp trai của cậu đỏ lên.

Không được, loại chuyện đó. . . . . . Cậu không dám tưởng tượng, Kỳ Kỳ tỉnh lại nhất định sẽ tức giận. Nhất định sẽ!

Nhưng mà, thật là muốn mặt đụng mặt cô a, chỉ cần, chỉ cần ôm một cái là được rồi. Nhẹ nhàng xuống. Hiện tại cô ngủ thiếp đi, cô nhất định sẽ không phát hiện……

Lần nữa, tay cậu run run áp lên gương mặt của cô, cô đang ngủ “ưm” một tiếng, rốt cuộc phòng tuyến cuối cùng mà cậu khổ sở đè nén thất bại.

Cậu nghiêng người tiến lên, toàn thân rung động , khẽ hôn xuống đôi môi hồng của cô.

Cô “ah” một tiếng, thân thể mềm mại khẽ ngọ nguậy một cái. Cậu vội vàng giật mình lùi lại, chỉ sợ cô cứ thế tỉnh lại.

Kết quả, cô chỉ là trở mình ở trong ghế để được thoải mái hơn mà thôi, cũng không tỉnh giấc. Cậu ngây ngốc ngồi ở tại chỗ, lại nhìn hồi lâu.

Rốt cuộc, cậu nhịn không được, lần nữa nghiêng người in lại lên môi của cô.

Hơi thở nóng hổi của cô thổi lất phất vào mặt cậu, làm cho tâm hồn cậu rung động. Đầu lưỡi của cậu thử thăm dò sâu vào trong rồi lại lùi ra, nhẹ nhàng liếm môi cô. Hơi thở của cậu càng ngày càng gấp rút, chỉ muốn làm nhiều hơn một chút nữa, rồi lại không dám mạo phạm cô. Cậu nhắm mắt lại không ngừng khẽ liếm môi của cô, hôn làm cho cậu trở nên say mê, ngây ngất.

Thạch Đan Kỳ chỉ cảm thấy hít thở càng ngày càng khí khăn, trong lỗ mũi như bị thứ gì đó chặn lại. Trong lúc còn nửa tỉnh nửa mê, cô mở mắt ra!