Gia Tộc Ma Cà Rồng 3: Hé Lộ

Chương 19




Không giống như Mimi, Bliss rất thích thú với chương trình nghị sự mới của Ủy ban. Cô thích khám phá và sử dụng khả năng ma cà rồng của mình, thay vì chỉ đơn thuần là ghi nhớ những sự kiện nhàm chán về lịch sử của họ, hoặc nhồi nhét phong bì và phê bình những người cung cấp lương thực cho các sự kiện xa hoa mà cô không mong được tham dự. Những bài học khiến cho máu của cô được bơm lên. Cô vui mừng thấy mình thành thạo một số nhiệm vụ khó khăn, chẳng hạn như mutatio.

Ủy ban cấp cao đã yêu cầu các thành viên trẻ hơn tự sắp xếp thành các nhóm hai hoặc ba trong khi họ thực hành nghệ thuật tinh tế của sự biến hình.

- Tất cả ma cà rồng có thể biến thành khói, hoặc không khí, hoặc sương mù; Mặc dù hầu hết chúng ta cũng có thể biến thành lửa và nước. Như các bạn có thể được nhận thức được, The Conspiracy nhận thấy truyền thuyết sai lầm về con người của chúng ta sống mãi trong lịch sử của Máu Đỏ được dựa trên chút ít sự thật.

Dorothea Rockefeller, giảng viên khách mời của họ, cười khúc khích khi cô nói điều này. The Conspiracy là một nguồn vui chơi giải trí cho Uỷ ban.

- Họ cũng nghĩ rằng có thể sẽ phù hợp nếu được hướng dẫn để tin rằng loại người như chúng ta chỉ có thể biến thành dơi hay chuột hoặc những sinh vật khác của bóng đêm. Bằng cách đó, máu Đỏ đã ru ngủ 1 cách sai lầm về sự an toàn trong suốt những h ban ngày. Và trong sự thật là những ai trong chúng ta có khả năng thay đổi hình dạng có thể chọn hình dạng vật lý ghê gớm hơn, nhưng hầu hết chúng ta thì không. Trong thực tế, người phụ nữ của chúng ta, Gabrielle, đã chọn một con chim bồ câu để biến đổi. Nếu các bạn là một trong số ít những người có thể biến đổi theo ý muốn, các bạn sẽ tìm thấy một hình dạng phù hợp với khả năng của mình. Đừng ngạc nhiên khi nó là một trong những mà bạn không mong đợi.

Bliss là một trong số ít may mắn. Cô thấy cô có thể chuyển đổi từ cô gái hút thuốc và ngược lại, và sau đó đã cố gắng biến thành các hình dạng khác- một con ngựa trắng, 1 con quạ đen, một con nhện khỉ trước khi kết thúc bằng hình dạng của một con sư tử cái vàng. Nhưng Schuyler chỉ đơn giản là đứng giữa phòng, nhận được nhiều hơn và nhiều hơn nữa nỗi thất vọng với mỗi lần thất bại.

- Có thể bởi vì mình là máu lai.

Cô thở dài khi thêm một lần thử nữa để thay đổi thành một cấu hình khác nhau dẫn đến chỉ đơn giản là cô rơi xuống sàn nhà, vẫn còn là chính bản thân mình.

- Này, có gì sai với việc được là người? - Oliver hỏi, vừa xem với niềm đam mê khi Mimi Force biến mình thành một con phượng hoàng, một cột lửa, và con rắn màu đỏ trong không gian trong vòng ba giây. - Wow, cô ấy giỏi thật.

- Đồ khoe mẽ - Bliss rít lên. - Đừng bận tâm đến cô ta, và ngưng cười đi, Ollie. Cậu đang làm Schuyler mất tập trung đấy.

Bliss cố gắng không quá tự mãn về thành công của mình, nhưng thật thỏa mãn khi biết rằng Schuyler không giỏi về mọi thứ.

- Nhìn này, đây là nhựng gì cậu phải làm. Cậu phải hình dung về mục tiêu của cậu. Bạn phải là sương mù. Hãy suy nghĩ như sương mù. Hãy để tâm trí cậu trống rỗng. Cậu có thể cảm thấy nó - 1 làn khói - nó bắt đầu trong ngóc ngách của làn da cậu, và sau đó...

Schuyler ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

- Được rồi, mình đang nghĩ đến sương mù. Golden Gate. San Francisco. Bàn chân của con mèo nhỏ. Mình không biết ... nó không xảy ra.

- Sshhhh - Bliss cảnh cáo. Cô đã có thể cảm thấy sự chuyển đổi bắt đầu, có thể cảm thấy tất cả các giác quan của mình thay đổi, có thể cảm thấy mình sắp biến mất vào một đám mây màu xám mềm mại. Cô vui vẻ tưởng tượng cô có thể sử dụng tài năng mới của mình như thế nào, khi cô đã có một tầm nhìn khác. Sự cứng đờ của hình ảnh giống như một cú đấm trong ruột.

Dylan.

Nếu trước đây anh chỉ đơn giản rối bời 1 chút, thì bây h anh trông tồi tệ hơn nhiếu. Quần áo của anh trong trạng bị phá huỷ, áo bị xé ra từng mảnh, quần jean bị rách toạc, và tóc anh rối bù xù. Trông giống như anh không ăn, không ngủ trong vài tuần. Anh đứng trước cửa lớp học, lắc lắc then cửa và gầm gừ như 1 người điên.

- Có chuyện gì thế? - Schuyler hỏi ngay lập tức khi Bliss bị sẩy chân. - Dylan. Anh ấy ở đây.

Đó là tất cả những gì cô cần nói.

3 người họ chạy ra khỏi cuộc họp của Ủy ban, phớt lờ khuôn mặt tò mà của những thành viên khác, rời khỏi thư viện, và chạy xuống cầu thang.

Tốc độ ma cà rồng khiến Schuyler và Bliss lao đến cửa trước Oliver, đang thở hổn hển khi cậu cố gắng để theo kịp bọn họ.

Trường Duchesne tọa lạc trên 1 góc yên tĩnh của đường 96, trên dãy trường dự bị. Kể từ giữa buổi chiếu, đường phố hầu như vắng tanh, chỉ trừ 1 hoặc 2 chiếc xe được đẩy về phía công viên.

Có 1 chàng trai đang đứng giữa vỉa hè yên tĩnh lắc cánh cổng trông giống 1 giáo đồ đến từ thế kỉ trước, ngược lại thời gian của việc thuyết giáo và giáo hoàng, khi chàng trai rách rưới cảnh báo về Ngày Tận Cùng Của Thế Giới. Hầu như chẳng còn dấu hiệu gì của chàng thiếu niên với mong muống khi lớn lên sẽ trở thành dân đánh đàn guitar như Jimi Hendrix và đã từng là kẻ chủ mưu của vô số trò đùa nghịch.

- ĐỒ GHÊ TỞM! - Cậu gầm lên khi nhìn thấy họ.

- Lỗi của mình! - Bliss khóc, cô đã gần rơi nước mắt khi nhìn thấy Dylan

- Mình biết mình đã hứa sẽ nói với Hội đồng về anh ấy, nhưng mình không thể. Và mình đã không kiểm tra anh ấy...Mình để anh ấy lại và phớt lờ anh...Mình chỉ muốn anh ấy biến đi...Tất cả là lỗi của mình.

- Không, đó là lỗi của mình - Schuyler nói. - Mình đã định nói với Lawrence, nhưng -

- Đây là lỗi của tất cả chúng ta. - Oliver kiên quyết nói - Chúng ta nên làm điều gì đó cho cậu ấy, nhưng chúng ta đã không làm. Xem này, chúng ta phải đưa cậu ấy ra khỏi đây. Mọi người sẽ bắt đầu đặt câu hỏi đấy.

Cậu nói khi 1 bà già dắt theo 1 chú chó xù đang băng qua đường và bắn 1 tia nhìn bối rối về hướng họ.

- Chúng ta không muốn dính dáng tới cảnh sát.

Dylan đột nhiên lao về phía họ, cào xé những vật cản và lảm nhảm thứ tiếng mà họ không hiểu được.

Schuyler chỉ vừa né được tầm với của cậu. - Chúng mình phải tóm được cấu ấy trước khi cậu ấy sử dụng glom với chúng ta.

Bliss ngay lập tức biến thành 1 con sư tử cái vàng. Cô có tầm nhìn - 1 sinh vật oai vệ, tàn nhẫn. Cô nhảy qua cửa và chồm tới Dylan, người đang nổi cơn thịnh nộ với cô. - Đồ ác quỷ! Kẻ phản bội! - Cậu rít lên.

Bliss dồn cậu vào các thanh sắt và nhe răng ra. Cô chồm lên bằng 2 chân sau và đẩy cậu với bàn chân khổng lồ màu vàng của cô. Dylan co rúm lại và rên rỉ, co mình lại với 2 tay đặt lên đầu.

- Cậu ấy tóm được Dylan rồi - Oliver hét lên, ra hiệu cho Schuyler di chuyển về phía bên phải Bliss.

Schuyler chạy đến bên Bliss. Cô nhìn vào mắt Dylan. Thấy cơn thịnh nộ, giận dữ, bối rối trong mắt cậu. Cô bị dao động. Đây không phải là quái vật. Đây là một động vật bị thương.

Tuy nhiên, Oliver đã không chút e sợ. - Schuyker! LÀM ĐI! NGAY BÂY H!

- Dormi! - cô ra lệnh, và vẫy tay ​​trước mặt Dylan.

Dylan sụm xuống và rơi xuống đất. Bliss quay trở lại chính mình và quỳ xuống bên cạnh.

- Cậu ấy sẽ ngủ cho đến khi được le65ng thức dậy. - Schuyler nói với họ.

Oliver quỳ xuống bên cạnh Bliss, và họ tạm thời dùng áo len của Dylan để trói tay chân cậu. Các nếp nhăn trên mặt cậu từ từ nhẵn lại. Khi ngủ, cậu nhìn ngoan ngoãn và thanh thản.

- Chúng mình phải giao cậu ấy cho Hội đồng thôi; chuyện này chần chừ đủ lâu rồi. - Oliver nói.

- Mình biết cậu không muốn, Bliss, nhưng đó là điều tốt nhất cho cậu ấy. Có thể họ có thể giúp cậu ấy.

- Họ không giúp Máu Bạc - họ tiêu diệt chúng. Cậu biết mà, - Bliss cay đắng nói.

- Nhưng có thể...

- Mình sẽ đưa cậu ấy đến chỗ cha mình. - Bliss quyết định. - Mình có thể bào chữa cho trường hợp của anh ấy với Forsyth. Để ông tỏ lòng thương xót với Dylan vì anh ấy là bạn mình. Cha mình sẽ biết phải làm gì.

Schuyler gật đầu. Forsyth sẽ có thể đối phó với Dylan.

Trong lúc đó, chiếc Rolls -Royce của gia đình Llewellyn đỗ lại bên lề đường. Họ nhét Dylan vào hàng ghế sau và buộc cậu bên cạnh Bliss.

- Cậu ấy sẽ ổn thôi. - Schuyler đảm bảo.

- Đúng vậy. - Bliss nói, mặc dù cô biết rằng không ai trong số họ còn tin vào điều này nữa. Chiếc xe lăn bánh, và cô giơ tay chào tạm biệt. Oliver vẫy tay lại, trong khi Schuyler chỉ đơn giản nhìn theo. Cuối cùng chiếc xe biến mất ở chỗ ngoặt và cô không thể nhìn thấy họ nữa.

Khi Bliss đến được Penthouse des Reves, 1 căn hộ xa hoa nằm trên đỉnh của một trong những tòa nhà độc nhất ở đại lộ Park, BobiAnne đã được tư vấn bởi nhà chiêm tinh về việc bố trí phòng khách. Mẹ kế của Bliss là 1 người Texas có giao thiệp rộng, người đeo đầy kim cương ngay cả vào đầu giờ chiều. Em gái cùng cha của Bliss, Jordan, đang làm bài tập ở nhà trên bàn cà phê gần đó. Cả 2 người ngước lên nhìn 1 cách ngạc nhiên khi Bliss bước vào.

- Cái gì thế này. - BobiAnne thét lên, nhảy dựng trên ghế khi nhìn thấy con gái riêng của chồng và 1 cậu bé bất tỉnh bị trói tay chân.

- Đây là Dylan. - Bliss nói, như thể điều đó sẽ giải thích cho tất cả mọi thứ. Cô bình tĩnh khủng khiếp khi cô về đến nhà. Cô không biết họ phản ứng thế nào khi nhìn thấy anh, đặc biệt là khi trông anh rất bẩn. BobiAnne bị đâu tim khi có ai đó quên sử dụng cái lót cốc và để lại dấu tay đầy mồ hôi trên giấy dán tường kiểu Nhật.

- Chàng trai đã biến mất.

Jordan thì thào, đôi mắt đảo tròn sợ hãi.

- Đúng vậy. Có chuyện không ổn với anh ấy. Chị phải nói với cha.

Bliss thú nhận mọi chuyện - sự quay trở lại bất ngờ của Dylan, cô giấu anh ở khách sạn Chelsea như thế nào, và kể cho họ nghe về các cuộc tấn công trước đó của anh.

- Nhưng bọn chi ổn cả. - cô quả quyết - Đừng lo lắng cho chị. Giúp anh ấy đi. - cô nói, nhẹ nhàng đặt Dylan xuống chiếc ghế dài gần nhất.

- Con làm đúng đấy. - BobiAnne nói, ấn Bliss vào ngực bà, và phủ kín cô bằng mùi nước hoa của bà.

- Cậu ấy sẽ an toàn ở đây.