Giả Yêu Làm Thật

Chương 143: Bệnh nặng cũng có thể bảo vệ em




Gần đây thị trấn Nghênh An lại xuất hiện một tin tức, đủ để vượt qua tin tức Minh Thành Hữu là con riêng.

Ai có thể ngờ được, con trai độc nhất của Lý gia - Lý Sâm, lại đính hôn cùng với Vưu Dữu - cô gái bị hủy dung nhan vài năm trước?

Tin tức này, có thể so với mặt đất bằng vang tiếng sấm sét.

Phó Nhiễm nghe vậy, cũng giật mình không kén bất cứ ai, Lý Vận Linh kịch liệt phản đối, nhưng ngay cả Lý Tắc Cần cũng không quản được, ai còn có thể nói được Lý Sâm.

Tính tình anh ta trời sinh như vậy, ai nói cũng không nghe theo.

Lúc Vưu Dữu đến Y Vân thủ phủ thì tinh thần cũng không tốt, Tiêu quản gia nhìn thấy cô, có chút do dự, đúng lúc Phó Nhiễm thấy Vưu Dữu ở cửa, liền bảo Tiêu quản gia nhanh chóng mở cửa cho cô.

"Chị, anh rể đâu?"

"Ở trên lầu."

Vưu Dữu đem quà đến phòng khách.

"Đây là thịt khô mẹ em làm, nói em đem qua cho chị

Phó Nhiễm dặn dò Tiêu quản gia một số chuyện, cô dẫn Vưu Dữu lên phòng khách trên lầu hai.

"Chú thím gần đây có khỏe không?"

Vẻ mặt Vưu Dữu u sầu lắc đầu.

"Là do chuyện em cùng Lý Sâm?"

"Chị, hiện tại ngay cả học em cũng không tập trung được, tin tức nói em là ham mê hư vinh, âm mưu tiến vào nhà giàu, em có nói với Lý Sâm không chỉ một lần rằng chúng em không có tương lai, nhưng không ích gì, em cũng không hiểu anh ấy muốn như thế nào."

Vưu Dữu buồn rầu không thôi.

"Chuyện đính hôn là do anh ấy đơn phương tuyên bố, ba và mẹ biết đều do báo chí đưa tin."

"Vưu Dữu, em và cậu ta muốn ở một chỗ thì phải nói chuyện bàn bạc cùng nhau chứ."

Vưu Dữu lắc đầu.

"Vô ích thôi, nói nhẹ nhàng hay cứng rắn đều không được, anh ấy nói em hãy tin tưởng anh ấy, lấy anh ấy là lựa chọn duy nhất cũng là tốt nhất."

Như vậy có khác gì gây sức ép?

"Ý của em như thế nào?"

Vưu Dữu bẻ bẻ đầu ngón tay, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, dường như cần nhiều dũng khí mới nói ra được.

"Chị, lúc đầu em thật sự sợ hãi, nhưng đến bây giờ mọi chuyện đã qua, em đối Lý Sâm..."

Phó Nhiễm gật đầu, ý bảo cô

"Em nghĩ, nếu việc đã đến nước này..."

"Muốn thử xem phải không?"

Thần sắc Vưu Dữu có chút ngạc nhiên. "Dạ."

Phó Nhiễm đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vén rèm cửa lên.

"Vưu Dữu, chị đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đã hiểu được, kỳ thật nếu yêu nhau thì so với cái gì đều không quan trọng. Nhưng chị cũng phải nhắc nhở em, con đường hai đứa đi sau này nhất định sẽ rất gian khổ, Lý gia có thừa nhận hay không là một chuyện, nhưng quan niệm môn đăng hộ đối sẽ theo em mãi mãi khiến em thở không nổi."

Vưu Dữu có vẻ ủ rũ.

"Em biết, em cùng Lý Sâm vẫn kéo dài tới hôm nay, trong lòng em lo lắng cũng chính là nguyên nhân này."

Nói thì dễ, nhưng phải thật sự trải qua thì mới hiểu được.

Vưu Dữu đi theo Phó Nhiễm đến phòng ngủ, Minh Thành Hữu tựa vào sô pha đang ngủ, dưới chân có mấy tạp chí tài chính và kinh tế mới nhất, Phó Nhiễm hơi sợ, bước chân dồn dập đi tới.

Cô xoay người đi đến trước mặt anh, nhìn ngực anh hơi hơi phập phồng, sắc mặt mới giãn ra.

Vưu Dữu chăm chú nhìn hành động của Phó Nhiễm, không hiểu sao cảm thấy trong lòng đau xót, khóe mắt ươn ướt muốn khóc.

Nhìn đến bộ dáng hiện tại của Minh Thành Hữu, ai có thể tưởng tượng được anh chính là Minh Tam thiếu phong lưu phóng khoáng, ăn nói thẳng thắn bướng bỉnh ngày trước?

Phó Nhiễm cầm lấy chăn lông bên cạnh đắp lên người anh, bàn tay chạm đến vai, đã muốn gầy trơ xương Vưu Dữu cúi người, lấy tay lau nước mắt, nghĩ tới những ngày trước kia, mỗi lần cô đều chạy theo Minh Thành Hữu kêu anh rể, khi đó Minh Tam thiếu, luôn là đệ nhất mỹ nam nổi tiếng ở Nghênh An.

Người đàn ông này, tuy bệnh nặng nhưng gương mặt cùng khí chất trên người vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng thật sự rất gầy, gầy đến nỗi làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Khi Minh Thành Hữu tỉnh dậy, phát hiện mình đang dựa vào bả vai Phó Nhiễm, anh khẽ nheo mắt, vẻ ủ rũ viết rõ ràng ở trên mặt.

Phó Nhiễm cầm tay anh.

"Mới vừa rồi Vưu Dữu tới, mang theo thịt khô thím tự làm, em nói Tiêu quản gia chưng lên, buổi tối anh ăn một chút."

"Lễ đính hôn của Vưu Dữu cùng Sâm Tử sắp cử hành?"

"Em có chút lo lắng."

Phó Nhiễm liếc nhìn Minh Thành Hữu, sau đó lại chuyển đề tài.

"Nói anh phải lên giường ngủ mà không bao giờ anh chịu nghe."

Minh Thành Hữu nắm chặt bàn tay Phó Nhiễm.

"Không cần lo lắng, tính tình của cậu anh cũng hiểu, nói đến đây vẫn là không lay chuyển được Sâm Tử, thuận theo tự nhiên đi, ai cũng không biết chuyện sau này."

Tiêu quản gia đi lên nói là cơm chiều đã chuẩn bị xong, Phó Nhiễm xuống trước, Minh Thành Hữu đi đến chân cầu thang thấy bóng dáng Phó Nhiễm đang thái thịt khô trong bếp, bàn tay anh không khỏi bám chặt tay vịn cầu thang, Minh Thành Hữu hiểu rõ cơ thể mình hơn bất cứ ai, anh đang sống ngày nào biết ngày đó, anh chỉ sợ là thật sự anh đã đến lúc “dầu hết đèn tắt” rồi.

Phó Nhiễm đi ra từ phòng bếp

"Em có nấu cho anh chút cháo, thịt khô thím tự làm thật thơm."

Minh Thành Hữu không thấy muốn ăn, nhưng vẫn miễn cưỡng ăn một chút.

Ăn cơm chiều xong, Phó Nhiễm dẫn anh đi ra ngoài phòng khách, trong nháy mắt gió lạnh thổi làm người ta có cảm giác tỉnh táo, Minh Thành Hữu ho hai tiếng, Phó Nhiễm lo lắng vỗ nhẹ sau lưng anh.

"Nếu không vào đi thôi?"

"Đi một chút đi."

Chạng vạng, tuyết đã bắt đầu rơi, bây giờ cây cối trong vườn đầy bông tuyết rơi, tràn đầy vẻ thê lương, Phó Nhiễm đi phía sau Minh Thành Hữu, nhìn thấy anh xoay người đem toàn bộ tuyết trên mặt đất gom vào một chỗ.

Bụng cô to nên không tiện, may là lúc nãy cô có lấy thêm áo lông cho Minh Thành Hữu, đều là màu trắng, giống như hoà lẫn vào bông tuyết, anh ngồi xổm xuống chỗ con đường nhỏ rải sỏi, trên người bị từng bông tuyết nhỏ phủ lên, có vài bông tuyết rơi xuống bờ vai Minh Thành Hữu.

Phó Nhiễm phủi đi cho anh, Minh Thành Hữu đứng dậy sau đó bận rộn đi tới đi lui, làm hai người tuyết.

Phó Nhiễm không biết nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn.

Ở giữa hai người tuyết, là một bóng dáng nhỏ bé.

Bàn tay Phó Nhiễm vuốt ve bụng, Minh Thành Hữu cởi áo lông trên người xuống khoác lên người tuyết, Phó Nhiễm nhìn bóng lưng gầy yếu của anh, trong lòng chua xót khó có thể kiềm chế.

Ba người tuyết tay cầm tay nhau, người đàn ông đưa tay vỗ vỗ đầu người tuyết nhỏ.

"Chờ lúc con lớn chừng này, sẽ không cần ba bảo vệ nữa."

Phó Nhiễm miễn cưỡng mỉm cười, đến bên cạnh Minh Thành Hữu.

"Nói không chừng đến lúc đó, nó sẽ có một em gái."

Minh Thành Hữu nâng tầm mắt lên, vừa chạm tới ánh mắt Phó Nhiễm.

"Em muốn sinh đứa thứ hai sao?"

"Muốn, hai đứa sẽ náo nhiệt hơn, anh không thấy vậy sao?"

Đây là một vấn đề rất đỗi bình thường, lại dường như, là một hi vọng không thể đạt tới.

Minh Thành Hữu nhìn thấy Phó Nhiễm vẫn đang mơ hồ, anh khẽ nhếch miệng vui vẻ.

"Anh cũng muốn, chẳng qua là sợ em vất vả."

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn ba người tuyết kế bên nhau.

"Lúc em mang thai lần thứ hai, nhất định sẽ hạnh phúc hơn so với bây giờ."

Cô cố nén nghẹn ngào.

"Thành Hữu, anh hứa với em đi."

"Được."

Người đàn ông giữ chặt tay cô, đầu ngón tay lạnh lẽo truyền đến bàn tay cô.

"Anh hứa."

Lễ đính hôn của Vưu Dữu cùng Lý Sâm được tổ chức rất long trọng, trong nhà càng phản đối, Lý Sâm càng phải phô trương, hầu như ở thị trấn Nghênh An, ai có chút tiếng tăm đều được mời đến, còn có phóng viên truyền thông, chẳng qua là một giờ sau mới tới giờ phỏng vấn nên đều bị ngăn ở bên ngoài

Lý Tắc Cần cố gắng lấy lại tinh thần, trong lòng tức giận nhưng không phản đối, Lý phu nhân ngồi ở trên sô pha, đôi mắt đỏ bừng nói.

"Thiên kim Cố gia là cô gái tốt mà nó không chịu, không nên như vậy, như vậy..."

Lý Tắc Cần ngồi vào ghế.

“Đừng khóc, để cho người khác nhìn còn ra thể thống gì nữa, lúc trước không phải bà luôn giúp Sâm Tử tới thuyết phục tôi sao?"

"Tôi không như vậy được sao?"

Lý phu nhân nói tiếp.

"Tôi chỉ sợ nó thật sự không bao giờ về nhà nữa, tôi chỉ có Sâm Tử là con trai, chẳng lẽ nuôi đến bây giờ phải tặng không cho người khác sao?"

Việc đã đến nước này, Lý Tắc Cần ngược lại không có chút hoang mang.

"Đây chỉ là đính hôn mà thôi, cũng không phải thật sự kết hôn, tính tình Sâm Tử chúng ta mà càng phản đối nó lại càng cố chấp, về sau con bé Vưu gia kia bà sợ không trị nổi nó sao? Chúng ta tạm thời đồng ý, một ngày nào đó làm cho cô ta rời khỏi Lý gia."

Lý phu nhân bị một câu nói thức tỉnh, sắc mặt cũng dần dần vui vẻ.

Phó Nhiễm vốn không muốn tham gia, dù sao rất nhiều người, hiện tại thể trạng của Minh Thành Hữu cũng không thích hợp ra ngoài, nhưng gần đến giờ, Minh Thành Hữu nói là muốn đi, làm cho cô đi cùng.

Tình cảm của Vưu Dữu cùng Phó Nhiễm rất tốt, Minh Thành Hữu cũng biết tâm tư của Phó Nhiễm, hơn nữa nếu không đi sẽ là cái cớ để Lý gia nói qua nói lại sau này, anh tính vẫn là nên mang Phó Nhiễm đi cùng.

Trong khách sạn, bên ngoài khách sạn cũng có bảo vệ, Minh Vanh cùng Lý Vận Linh đều ở đây, Vưu Dữu cùng Lý Sâm đi đến kính rượu, thần sắc Lý Vận Linh lạnh nhạt không muốn để ý tới.

Lúc phục vụ mang đồ ăn lên, đột nhiên bên ngoài phòng tiệc truyền đến tiếng ồn ào, giống là có người cãi nhau, Lý Vận Linh nhăn mặt.

"Sao lại thế này?"

Phó Nhiễm ở gần cửa, cô đứng dậy đi ra ngoài xem.

Trn hành lang, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang lớn tiếng la mắng người đối diện, Phó Nhiễm nhìn qua chỉ có thể nhìn rõ bóng dáng người kia mà không nhìn thấy rõ người đứng đối diện kia.

"Vừa nhìn là thấy bộ dáng nghèo kiết xác, đến đây làm cái gì nha? Xem cách ăn mặc quần áo này cho người giúp việc nhà tôi mặc cũng không xứng, nút áo của bà làm hỏng áo lông của tôi, chiếc áo này trị giá một vạn, bồi thường được sao?"

"Thực xin lỗi."

Phó Nhiễm đi qua, cuối cùng thấy rõ ràng mặt người đó.

Rõ ràng là Thẩm Tố Phân.

Bà luôn cúi đầu xin lỗi, nhưng người phụ nữ đó dường như không buông tha.

"Thật không biết làm sao Lý gia có thể làm thông gia với gia đình này, buồn cười chết đi được, liên lụy chúng ta cũng xui lây."

Cánh cửa bên cạnh mở ra, Vưu Chiêu Phúc mặt đỏ bừng bừng đi ra, nghe được câu nói của đối phương, gân cổ lên.

"Bà nói ai xui, nói cho rõ ràng."

"Chiêu Phúc, bỏ đi, hôm nay là ngày tốt của Vưu Dữu, chúng ta vào thôi."

"Đi cái gì mà đi, để cho bà ta nói rõ ràng!"

Vưu Chiêu Phúc có rượu vào liền lớn tiếng.

Người đàn bà đó cũng không chịu nhịn.

"Dù thế nào, dựa vào Lý gia nên các người mới không phải đền một trăm vạn coi như là đã may mắn rồi, sao còn muốn đánh người chứ?"

Phó Nhiễm tiến đến chỗ đó muốn ngăn cản.

"Đánh bà thì sao?"

Miệng Vưu Chiêu Phúc đầy mùi rượu, trong tay đã có động tác, một cái tát vang lên sau đó ra sức xô đẩy người phụ nữ kia.

Người phụ nữ này đeo giày cao gót, lần này ngã không nhẹ, nằm thẳng tắp trên mặt đất không dậy nổi.

Thẩm Tố Phân hoảng sợ, vội vàng kéo tay chồng.

"Chiêu Phúc, thật sự là ông uống nhiều quá rồi."

Phó Nhiễm cũng bị hành động bất ngờ này làm cho kinh ngạc đến ngây người, cô đi đến trước mặt Thẩm Tố Phân.

"Sao lại để chú ấy uống nhiều như vậy?"

"Dì quản cũng quản không được, nhìn thấy rượu ông ta liền nhịn không được."

"Tưởng đây là nhà mình sao? Muốn đánh nhau liền đánh, muốn mắng cứ mắng."

Lời nói Phó Nhiễm có chút kích động, những kí ức tuổi thơ lại lướt qua trong đầu một lần nữa.

Hai cánh cửa trong phòng lần lượt bị mở ra, vợ chồng Vưu gia cùng thân thích Lý gia

"Sao lại thế này?"

Lý Tắc Cần đi tới từ hành lang bên kia.

Người nằm trên mặt đất nâng người đứng dậy.

"Anh rể, anh xem mặt của tôi!"

"Bà xã, ai đánh bà thành ra như vậy?"

Không khí trong thoáng chốc lâm vào hỗn loạn, người nhà của hai nhà mỗi bên đứng ở một bên hành lang, ánh mắt Lý Tắc Cần nhìn qua xung quanh.

"Đi kêu Sâm Tử cùng Vưu Dữu đến đây!"

Lý phu nhân nhanh chóng đi tới, người phụ nữ kia đưa tay trái đè lại thắt lưng.

"Chị, thắt lưng của em đều không đứng thẳng được, bọn họ làm sao có thể có người nhà như vậy? Quả thực chính là người không có văn hóa."

Nét mặt bà ta tỏ vẻ thống khổ dựa vào vách tường, khuôn mặt in dấu năm ngón tay rõ ràng.

Vưu Dữu đeo giày cao gót chạy chậm đến.

"Cha, mẹ, xảy ra chuyện gì?"

Hai vợ chồng Vưu gia nhìn nhau, xấu hổ không thôi.

Lý phu nhân chỉ vào mặt em gái mình.

"Vưu Dữu, hôm nay là ngày vui của cô cùng Sâm Tử, ta đã muốn cho các người mặt mũi, nhưng cô xem cái này biến thành cái gì đây?"

"Chị, nói dài dòng với bọn họ làm gì, mình nên báo cảnh sát đ

Người phụ nữ chưa bao giờ chịu nhiều ủy khuất như vậy, Vưu Chiêu Phúc vừa nghe vậy liền giậm chân nói.

"Bà báo đi, ông đây sợ bà chắc, chờ ông đây đi ra mà thấy bà..."

Thẩm Tố Phân nhanh chóng tới gần che miệng ông ta lại.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi, ông ấy thật sự uống hơi nhiều."

Nét mặt Phó Nhiễm nghiêm lại, Vưu Chiêu Phúc người này chính là tính xấu không đổi, chưa ăn đến đau khổ vĩnh viễn sẽ không nhớ đến, cô nhìn sang vợ chồng Vưu gia đứng bên cạnh, chú bất đắc dĩ đứng ra nói.

"Thật sự thực xin lỗi."

Lý Sâm xã giao với bạn xong rồi tới, nghe mấy người nói cũng hiểu đại khái tình hình.

"Nếu đã xin lỗi, chuyện này coi như chấm dứt tại đây."

"Sâm Tử."

Người phụ nữ mở to mắt khó tin.

"Con nhìn mặt dì đi, ta lớn như vậy còn không có bị ai đánh qua!"

Ai cũng không nghĩ tới tiệc đính hôn lại biến thành như vậy, sắc mặt Lý Sâm khẽ thay đổi, nét mặt Lý phu nhân bỗng căng thẳng.

"Đều là người nhà cả, sau này làm sao có thể gặp mặt nữa?"

Chú và thím vội vàng xin lỗi.

Vưu Chiêu Phúc vẫn tiếp tục hùng hổ, Phó Nhiễm tìm bảo vệ nhờ họ đem Vưu Chiêu Phúc ra ngoài, cũng không nghĩ rằng Lý gia có thể bỏ qua chuyện này, nhưng bây giờ cũng không khống chế được, trước tiên là dọn dẹp ổn thỏa rồi sau đó tính sau.

Phó Nhiễm đang mang thai, chỉ có thể rút lui, hiện tại quan trọng nhất vẫn là đứa bé trong bụng cô, chuyện này càng ngày càng hỗn loạn, cô cũng không muốn dính vào, muốn trở lại chỗ ngồi của mình thì đường ra bị chặn lại hết.

Vưu Chiêu Phúc bị người ta đánh mấy cái, Phó Nhiễm nhìn có lẽ ông cũng không sao, cô đi sang hướng bên cạnh, bỗng nhiên phần eo giống như bị người ta đẩy đi, thân mình bị ngã về phía trước, cô vội vàng muốn nắm vào cái gì đó, cách đó không xa chính là bồn hoa thật lớn, nếu thật sự ngã vào đó thì có lẽ cũng không biết sẽ như thế nào.

Đúng lúc Thẩm Tố Phân quay đầu nhìn thấy, dưới tình thế cấp bách cản Phó Nhiễm lại, còn mình thì va vào bồn hoa té trên mặt đất.

"Mẹ!"

Tình thế cấp bách làm Phó Nhiễm vô thức gọi.

May mà không có chuyện gì, Phó Nhiễm nhanh chóng đỡ bà đứng lên.

Đám người đang tranh cãi cũng bởi vậy mà bớt đi.

"Sao lại thế này?"

Minh Thành Hữu từ trong phòng đi ra, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn hướng Phó Nhiễm.

Hai bên vẫn còn tranh cãi ầm ĩ.

Anh bước tới, đem tay cô giữ chặt trong lòng tay.

"Không có việc gì chứ?"

Phó Nhiễm vẫn còn sợ hãi.

"Không có gì."

Tầm mắt Minh Thành Hữu lạnh lùng nhìn qua Vưu Chiêu Phúc, đáy mắt hung ác nham hiểm chưa bởi vì anhệnh nặng mà giảm bớt vài phần, vẫn là người hung hăng như trước.

"Say khướt thì đến đây làm gì? Đem ông ấy ra ngoài cho tỉnh rượu, để bên ngoài bãi đỗ xe đi."

Phục vụ nghe vậy, liền dặn nhân viên bảo vệ làm theo.

Lý Tắc Cần tức giận đến nghiến răng.

"Vậy cũng là quá dễ dàng cho ông ta ."

"Cậu."

Vẻ mặt Minh Thành Hữu bình thản nhìn về phía ông ta.

"Hôm nay là lễ đính hôn của Sâm Tử, bên ngoài bao nhiêu ánh mắt đang nhìn theo, chuyện này muốn làm lớn thực sự lại làm cho mọi người chê cười, tóm lại cậu tự suy nghĩ đi, đến cục cảnh sát cũng không quan tâm ai ra tay trước, dù sao trên người ông ấy cũng có vết thương."

Phó Nhiễm không khỏi nắm chặt tay Minh Thành Hữu, mới vừa rồi còn cảm thấy thấp thỏm lo âu trong lòng, hiện tại lại bình yên không ít.

Minh Thành Hữu không buồn liếc nhìn Vưu Chiêu Phúc, tay anh ôm chặt Phó Nhiễm.

"Vừa rồi làm sao có thể không cẩn thận thiếu chút nữa ngã sấp xuống?"

Phó Nhiễm nghĩ đến có người ở sau đẩy cô.

"Em cảm thấy giống như là bị người đẩy đến."

Ánh mắt Minh Thành Hữu chợt rét lạnh, mấy người bên cạnh nhìn nhau, Minh Thành Hữu nhìn nét mặt tất cả mọi người thăm dò.

"Ai cũng đừng tranh cãi nữa, hôm nay tôi sẽ giải quyết chuyện của tôi trước, ai đẩy Phó Nhiễm hãy ngoan ngoãn bước ra, đừng làm cho tôi phải hao tổn

"Ai lại cố ý, nói không chừng là do đông người không cẩn thận đụng tới."

Lý Tắc Cần lơ đễnh.

Vưu Dữu mới vừa rồi bị cảnh tượng dọa sợ tới mức không biết gì, sau khi tĩnh tâm lại đến bên cạnh Phó Nhiễm.

"Chị, chị không sao chứ?"

"Không có việc gì."

Sau một lúc lâu, không thấy kẻ nào thừa nhận, Phó Nhiễm nghĩ rằng quên đi, cuối cùng cũng an toàn rồi đó thôi.

Minh Thành Hữu không truy cứu nữa, nhưng cuối cùng tìm camera quan sát, theo hình ảnh nhìn thấy quả thật là Phó Nhiễm bị người ta đẩy, nhưng có lẽ chỉ là hành động vô tình, lúc ấy ở đây rất hỗn loạn, ai cũng không chú ý tới.

Đẩy cô là một cô gái khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao, kỳ thật chính là cái mông đẩy vào thắt lưng Phó Nhiễm.

Vưu Chiêu Phúc bị bảo vệ kéo ra ngoài cho tỉnh rượu.

Lý Tắc Cần vỗ vỗ vai Minh Thành Hữu.

"Cũng không phải cố ý, hiểu lầm một chút, coi như hết."

Phó Nhiễm rõ ràng cảm giác được Minh Thành Hữu càng nắm chặt tay cô hơn.

"Cậu."

Anh tiến đến bên tai Lý Tắc Cần.

"Con còn ở đây, ngài nói con nên mở một mắt, nhắm một mắt, nếu sau này con đi rồi, không phải ai cũng đều có thể đến bắt nạt mẹ con cô ấy sao?"

Ánh mắt Lý Tắc Cần không khỏi nhìn sang Phó Nhiễm đứng bên cạnh Minh Thành Hữu.

"Thành Hữu, con suy nghĩ nhiều rồi."

"Đến tột cùng con có hay không nghĩ nhiều, về sau sẽ biết."

Minh Thành Hữu hạ giọng, lời nói này ngay cả Phó Nhiễm cũng không nghe thấy.

"Thành Hữu, ý con muốn thế nào?"

"Cậu, đổi góc độ đi, nếu mới vừa rồi Phó Nhiễm làm như vậy một chút, thì nên làm cái gì bây giờ?"

Sắc mặt cô gái không cẩn thận đụng vào Phó Nhiễm khó chịu nhìn về phía Lý Tắc Cần.

"Lý tổng, tôi thực sự không phải là cố ý."

"Thành Hữu."

Lý Tắc Cần gặp chuyện bế tức, cũng không khỏi xấu hổ.

“Vậy không phải là không có việc gì sao?"

Phó Nhiễm kéo tay áo Minh Thành Hữu.

"Thành Hữu, chúng ta trở về đi."

Lý Vận Linh cũng khuyên.

"Không nhìn xem hôm nay là ngày gì mà nháo thành như vậy, là muốn xui xẻo sao, Tiểu Nhiễm, mau dẫn Thành Hữu trở về ghế đi."

Minh Thành Hữu ôm chầm Phó Nhiễm làm cho cô ngồi vào ghế, anh ngồi vào chỗ chính giữa, bên trong ngoại trừ Lý Sâm cùng Vưu Dữu, còn có vợ chồng Lý gia cùng Lý Vận Linh

Cứ như vậy, ánh mắt bên trong phòng đều nhìn Phó Nhiễm, cô định đứng lên, Minh Thành Hữu vòng tay qua vai cô, bàn tay đè lại bả vai Phó Nhiễm.

Lý Tắc Cần nhìn cô gái đó.

"Tiểu Tống, cô nói lời xin lỗi đi."

Người tên là Tiểu Tống kia có chút không cam lòng nhìn sang hướng Lý Tắc Cần, nhìn vẻ mặt vô tình của ông ta sau đó mới mở miệng.

"Thực xin lỗi."

"Cậu, nếu con nhớ không lầm cô ta là thư ký của người?"

Lý Tắc Cần khẽ ho nhẹ nói.

"Ừ."

"Một thư ký ở trường hợp như vậy liền dám đánh người, cậu nghĩ con nên đề nghị gì?"

"Nói đi."

Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm, làm cho cô gần sát mình hơn.

"Cho cô ta nghỉ việc."

"Cái gì?"

Lý Tắc Cần cùng cô gái kia đều giật mình kinh ngạc, nét mặt Lý Tắc Cần có chút không nhịn được.

"Thành Hữu, phải làm như vậy sao? Hôm nay là lễ đính hôn của Sâm Tử đính, con không nên làm thành như vậy đi?"

Minh Thành Hữu kéo chiếc ghế dựa ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm.

"Đây thật đúng là ý tứ của con, không chỉ là thư ký sao? Đuổi người này còn có thể tìm người thay thế, trong lòng con không thoải mái, sẽ làm rất nhiều người không thoải mái như con."

Lý Sâm ở bên cạnh nói xen vào.

"Ba, đuổi việc cô ta đi, chuyện này có thể tính sau."

"Con thì biết cái gì!"

Lý Tắc Cần tức giận nói.

Người phụ nữ kia lau nước mắt khóc lóc.

"Lý tổng, tôi đi theo bên cạnh ông đã nhiều năm không có công lớn nhưng cũng có tận tụy, muốn đuổi việc tôi cũng không sao, nhưng mới vừa rồi ông cũng thấy đấy, tôi thực sự không có cố ý."

Ánh mắt Lý phu nhân che giấu cảm xúc, đi đến bên cạnh Vưu Dữu.

"Con đi qua khuyên nhủ Phó Nhiễm."

Vưu Dữu gặp nạn, Lý Sâm giữ chặt tay cô.

"Đừng qua đó, liên quan gì đến em?"

Lý Vận Linh lại tự mở cửa rời khỏi phòng, hôm nay Minh Thành Hữu đã có chút không muốn buông tha.

"Cậu, người xem đi, hoặc là cậu tự đuổi, hoặc là con sẽ nghĩ biện pháp làm cho cậu phải đuổi cô ta."

Nét mặt Lý Tắc Cần căng thẳng, sau một lúc lâu mới hướng sang người phụ nữ kia.

"Trước mắt ngày mai cô đừng đi làm."

Nói xong, đi ra ngoài cũng không quay đầu lại.

Cô gái gào thét chói tai, ở phía sau.

"Lý tổng, Lý tổng!"

Vưu Dữu nghĩ tới chuyện cha mẹ cùng chú thím, cũng không ở trong phòng lâu, trong chốc lát liền đi ra ngoài cùng Lý Sâm.

Minh Thành Hữu nhìn bàn tròn, trên bàn đầy đồ ăn, lúc trước cũng không có người ngồi.

"Em vội vàng đi ra ngoài chưa ăn bao nhiêu, nhanh ăn đi."

Phó Nhiễm ăn thấy ngon miệng.

"Thành Hữu, anh lại như vậy, là đắc tội với cậu."

"Anh không phải là đắc tội cậu."

Minh Thành Hữu nắm chặt tay cô sau đó để lên trên đầu gối của mình.

"Anh muốn làm cho bọn họ hiểu được, cho dù anh bị bệnh nặng, anh cũng có thể bảo vệ em, ai cũng đừng nghĩ sẽ bắt nạt em."

Phó Nhiễm dựa vào người anh.

"Nhưng anh không nên đuổi việc cô ấy, làm lớn chuyện em sợ sau này sẽ không tốt đối với anh."

"Yên tâm đi."

Minh Thành Hữu không cho là đúng.

“Kỳ thật là mợ phải cảm ơn anh."

"Anh nói..."

Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm để lên môi mình.

"Đàn ông có mấy người tốt đâu, thư ký bí mật có thể lên giường ."

"Sau này em sẽ lưu tâm hơn."

Minh Thành Hữu da mặt dày, cười nói.

"Nhưng anh không giống bọn họ."

Anh đưa tay ôm lấy cổ Phó Nhiễm, áp mặt vào mặt cô khẽ dụi dụi.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, sau này em và con không thể bị bắt nạt, anh phải nghĩ cách mới ổn."

Phó Nhiễm bị hành động này của anh khiến cho thiếu chút nữa bật cười, nhưng nghe Minh Thành Hữu nói vậy, lại thấy không khỏi khó chịu.