Giả Yêu Làm Thật

Chương 202: Đành phải buông tay




La Văn Anh đi tới cửa, dường như còn cùng Tống Cẩm Trác nói đôi câu, sau đó mới đem cửa phòng đóng lại. Minh Tranh đứng tại chỗ, vốn muốn cùng La Văn Anh nói chuyện cho rõ ràng, anh từ sau khi trở về cả đêm chưa ngủ, nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy câu kia “ít nhất em yêu anh” rất không ổn, bây giờ nhìn thấy Tống Cẩm Trác từ trong phòng của cô ra ngoài, nếu như chỉ là vừa vào trong, chắc sẽ không nói đi thay đồ.

Giải thích duy nhất, là Tống Cẩm Trác ở lại đó nguyên một buổi tối. Chuyện Minh Tranh khó tiếp nhận cũng không phải là sự thật này, anh biết rõ La Văn Anh thương anh, cũng biết tính cách La Văn Anh, không thể làm ra chuyện ấu trĩ. Chỉ có thể thấy được chứng minh tốt nhất, là cô thật sự muốn dứt bỏ anh để bắt đầu cuộc sống mới. Minh Tranh ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm Trác đang cất bước đi tới, anh không tiến lên mà xoay người vào thang máy.

Cho đến khi cửa thang máy khép lại, ánh mắt Minh Tranh mới từ nơi xa thu hồi lại, tay anh ấn ấn lên thái dương, La Văn Anh nói đúng, là anh ích kỷ, anh rõ ràng không tốt, vẫn còn muốn trói La Văn Anh tiếp khách. Trở lại trong phòng, Minh Tranh ngã người trên giường lớn, chưa bao giờ bị mệt mỏi áp đảo như lúc này, anh có cảm giác ngay cả khí lực đứng lên cũng bị mất.

Những câu La Văn Anh khàn cả giọng khiển trách phảng phất ở bên tai, Minh Tranh nặng nề nhắm mắt, tay chân xương cốt bó buộc, vô cùng chua xót chết lặng.

Nửa giờ sau, La Văn Anh cùng Tống Cẩm Trác ngồi ở quán rượu bên trong phòng ăn, Tống Cẩm Trác có chuyện gấp gáp trở về trước, cùng La Văn Anh ăn qua bữa sáng xong liền lái xe nhanh chóng rời đi. La Văn Anh ngồi tại trong đại sảnh chờ Minh Tranh, mắt thấy thời gian hẹn đã qua một chút, lại thủy chung không thấy hình bóng anh đâu.

Thấy tài xế đi nhanh đến, La Văn Anh đứng dậy, cho rằng Minh Tranh đã ở trong xe “Tôi còn chờ ở đây, không nghĩ tới...”

“Tổng giám đốc không có xuống dưới” tài xế mở miệng “Tôi thấy đã đến giờ, nên lúc này mới tới hỏi một chút.”

La Văn Anh lần nữa đánh giá tình hình trước mắt, Minh Tranh luôn luôn sẽ không trễ đến, cô không chút do dự đi đến quầy lễ tân “Thật ngại, xin giúp tôi bố trí nhân viên hối thúc được không?"

“Được.”

Minh Tranh đang lúc mơ hồ nghe được chuông điện thoại bên trong phòng vang không ngừng, anh định mặc kệ, nhưng chuông reo không ngừng nghỉ cơ hồ muốn đâm thủng màng nhĩ, anh rõ ràng cầm điện thoại đứng lên.

Bên trong truyền đến một giọng nữ thật máy móc “Xin chào ngài, ngài gọi nhân viên hối thúc đã tới…”

Người đàn ông đem điện thoại ném lên trên tủ đầu giường.

La Văn Anh cùng tài xế lại đợi thêm nửa buổi, lật cuốn tạp chí trong tay thêm một tờ, La Văn Anh thấy bản tin tức tài chính và kinh tế có đưa tin về Minh Tranh, đây là nội dung hai kỳ trước, người đàn ông với làn môi mỏng, sóng mũi cứng chắc giữa lông mày, góc chụp hết sức rõ ràng, ngón tay La Văn Anh không khỏi mơn trớn khuôn mặt của anh, mấy tấm hình chụp đối ngoại anh đều rất ít cười.

Thấy đã qua thời gian ước định cùng công ty đối phương, có điện thoại gọi tới trên điện thoại di động La Văn Anh, cô nói dối là kẹt xe, đối phương cũng lịch sự không thúc giục nữa.

La Văn Anh quyết định lên lầu, cô nói tài xế lên xe chuẩn bị tốt, vào thang máy đi tới tầng của Minh Tranh, cô tìm được số phòng liền ấn vang chuông cửa.

Thủy chung không thấy có người ra mở cửa, nhưng nhân viên lễ tân nói Minh Tranh có nhận điện thoại, khẳng định chắn chắn anh có ở bên trong.

La Văn Anh dứt khoát dùng tay ra sức đập lên cửa “Minh Tranh!”

Chờ đợi trong giây lát, vẫn không nghe được chút động tĩnh nào, La Văn Anh lại đè chuông cửa không thả “Hào Khôn là của anh, anh nếu không đem nó để ở trong lòng thì tôi bây giờ sẽ trở về Nghênh An thị, dù sao cái phương án này...”

Lời còn chưa dứt, cửa đột nhiên bị mở ra, Minh Tranh đã sớm ăn mặc chỉnh tề, con ngươi lạnh lẽo sâu thẳm đảo qua bên cạnh La Văn Anh, đáy mắt ẩn hiện vẻ xa lạ cùng xa cách, có vài thứ đã bị tận anh lực giấu ở đáy lòng, sắc mặt anh vẫn như trước, lướt qua bên người La Văn Anh đi về phía trước.

Cô đi tới đem cửa phòng đóng lại, đi nhanh theo phía sau Minh Tranh.

Hai người lần lượt đi vào thang máy, không gian thu hẹp bên trong không có người nào khác, La Văn Anh cúi thấp đầu, trải qua một phen phát tiết tối hôm qua, nói thẳng thắn xong liền cảm thấy không có lời gì còn có thể nói, Minh Tranh duy trì sự trầm mặc từ đầu đến cuối, cho đến khi cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, ánh mắt La Văn Anh đảo qua bên cạnh Minh Tranh, thấy tầm mắt anh mở to, sau đó không nói tiếng nào đi ra ngoài trước cô.

La Văn Anh theo ở phía sau, nhìn bóng lưng cao ngất của người đàn ông đi ra đại sảnh, mọi chuyện phảng phất như trở về thời điểm bọn họ mới quen biết nhau, anh đối với người khác luôn ra vẻ đề phòng và không muốn gần gũi, đã từng làm La Văn Anh cảm thấy tim đập nhanh, quanh đi quẩn lại, bọn họ vẫn là đứng yên tại chỗ, anh đi ở phía trước, chẳng qua lần này có chút khác biệt, La Văn Anh sẽ không tiếp tục đuổi theo anh nữa.

Hai người lên xe, tài xế khởi động cho xe chạy, có lẽ cảm thấy không khí bên trong xe quá mức ngột ngạt, anh ta mở ra nhạc lên, một màn ngày hôm qua tái hiện, kèm theo làn điệu réo rắt thảm thiết xa xưa quanh quẩn ở trong tai, La Văn Anh như có điều suy nghĩ, tầm mắt Minh Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt xuất thần không biết nhìn chằm chằm nơi nào.

Tài xế chở bọn họ đi đến nơi, trừ chuyện đàm phán công việc, nhất định phải có xã giao qua lại, Minh Tranh cơ hồ không cùng La Văn Anh nói qua nửa câu nào khác.

Qua hai ngày, chuyện ở nơi này cũng xử lý tốt toàn bộ.

Tống Cẩm Trác sớm gọi điện thoại cho La Văn Anh, nói là đã về tới Nghênh An, lúc đi cũng vội vàng, không thể nói chuyện nhiều, qua mấy câu liền cúp điện thoại .

Minh Tranh cùng La Văn Anh ngồi ở bên trong khoang hạng nhất, để ngăn ngừa sự lúng túng không cần thiết, La Văn Anh lên máy bay liền hướng mặt nhìn ra bên ngoài, mà Minh Tranh lại lựa chọn phương thức như cũ là nhắm mắt làm ngơ, anh lấy bịt mắt lại nghỉ ngơi, hai người đơn độc chung sống một thời gian, cứ như vậy từng phút từng giây giày vò lẫn nhau.

La Văn Anh cũng không nói cho Tống Cẩm Trác mấy giờ máy bay hạ cánh, ngoài sân bay có xe riêng Hào Khôn chờ sẵn, La Văn Anh theo Minh Tranh đi tới, tài xế xuống dưới tiếp nhận hành lý trong tay bọn họ.

“Văn Anh.” Một chiếc Lexus màu đen dừng ở bên cạnh, Tống Cẩm Trác thò đầu ra “Lên xe đi”

“Làm sao anh biết thời gian em trở về?”

Tống Cẩm Trác cười ra hiệu cô đến gần “Anh thần thông quảng đại, đi thôi, dẫn em đi ăn cơm tối.”

La Văn Anh không khỏi đưa mắt nhìn Minh Tranh, người đàn ông ngồi bên trong xe, anh chuyển ánh mắt hướng tài xế ra hiệu cho xe chạy.

Tài xế đi tới, đem hành lý La Văn Anh trả lại cho cô.

Tống Cẩm Trác xuống xe thay cô mở cửa xe bên ghế phụ, hai chiếc xe cơ hồ đồng thời cùng xuất phát, nhưng đi ngược hướng.

Thời tiết nóng bức, La Văn Anh mới xuống máy bay, khẩu vị cũng không ngon, sau khi ăn cơm xong Tống Cẩm Trác đưa cô về nhà “Trở về ngủ một giấc cho ngon, ngày mai anh không rảnh, cuối tuần sẽ tìm em.”

La Văn Anh gật đầu “Cảm ơn anh, đã trễ như vậy còn tới đón em.”

Tống Cẩm Trác nắm chặt tay cô “Cảm ơn cái gì, em bây giờ là bạn gái của anh, làm vậy là chuyện tất nhiên.”

Đầu La Văn Anh dựa vào hướng lưng ghế dựa, làn môi cô nhẹ giương lên, chí ít ở cùng một chỗ với Tống Cẩm Trác sẽ không có áp lực, anh có công việc của anh, lại càng sẽ không vì cô mà xem nhẹ những chuyện khác, điều này làm cho La Văn Anh cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Tới nơi, Tống Cẩm Trác giúp đỡ La Văn Anh đem hành lý đi lên, kỳ thật chỉ có một ít quần áo để tắm rửa cùng với đặc sản mua ở Đông An, La Văn Anh để Tống Cẩm Trác ngồi xuống ghế sofa, lấy ra một phần để hướng bàn trà “Chút anh mang về cho hai bác nếm thử.”

“Được” Tống Cẩm Trác nhấc chân lên “Bọn họ nhất định sẽ nói, em là người con dâu hiểu chuyện.”

La Văn Anh giương mắt nhìn về phía anh, gặp anh cũng đang cười mà như không nhìn chằm chằm cô “Muốn uống gì không? Coffee được không?”

“Cũng được.”

Động tác La Văn Anh quen thuộc, bắt đầu pha cà phê, không mất bao lâu, bên trong phòng khách tràn ngập hương vị coffee đặc trưng, cô thích kiểu sinh hoạt riêng tư như vậy, cũng không phải là vì muốn biểu hiện điều gì, pha nấu cà phê, xem sách, ngẫu nhiên nếu tâm tình nóng nảy sẽ tốt lên không ít.

Tống Cẩm Trác ngồi chơi một tí mà đã muộn nên anh đứng dậy muốn về nhà, La Văn Anh đưa anh ra cửa, vốn tinh thần đang không tốt, cũng không muốn lưu giữ anh lại, đơn giản thu dọn xong trong phòng bếp, La Văn Anh đến phòng tắm tắm rửa qua.

Trời càng về khuya, nhưng cô không thể ngủ được.

Thấy đồng hồ treo tường chỉ tới số 11, La Văn Anh đứng dậy đi đến phòng khách rót ly nước, thời gian cô không ở đây có người làm tới quét dọn qua, nhưng La Văn Anh làm sao cũng xem không vừa mắt, quyết định đi đến toilet ôm thùng nước, lấy ra cái khăn lông sạch sẽ đứng trước cửa sổ sát đất chà lau.

Toàn bộ đèn bên trong phòng khách đều mở lên, trong tiểu khu cơ hồ không thấy bóng người, nếu ngẩng đầu lên nhìn, cũng có thể thấy một tầng khác thường, La Văn Anh đứng lên ghế, cánh tay hoạt động liên tục, cô cũng không biết muốn phát tiết cái gì, chỉ muốn làm cho mình càng mệt mỏi một chút, như vậy có khả năng sẽ dễ ngủ hơn.

Minh Tranh ngồi ở bên trong xe, điếu thuốc đang hút cháy gần hết, nóng tới ngón tay cũng không cảm nhận được, ánh mắt anh nhìn chằm chằm bóng dáng trên lầu 6, bên trong xe yên lặng, thậm chí có thể nghe được âm thanh chính mình hút thuốc, anh kìm chế xúc động muốn đi lên lầu, ánh mắt mệt mỏi, hiện lên cả tơ máu đỏ, Minh Tranh thở dài, cuối cùng lái xe rời đi.

Trở lại trong căn nhà lạnh lẽo, Triệu Lan biết rõ hôm nay anh trở về, nhưng chờ đến rất khuya không thấy anh, gọi điện thoại biết rõ anh ở công ty nên cũng yên lòng.

Minh Tranh ở trước cửa thay xong giày lên lầu, một ngọn đèn cũng không thèm mở lên, anh mệt mỏi lê hai chân trở lại trong phòng.

Hôm sau, trước khi ra cửa La Văn Anh tận lực trang điểm hai mắt, không có cách nào khác, tối hôm qua hình như trọn đêm chưa nhắm mắt, đi vào đại sảnh của Hào Khôn, thấy Tiểu Chu cùng Tạ Nam đang đợi thang máy.

Thấy La Văn Anh đi tới, Tiểu Chu kích động phất tay “Eve.”

Tạ Nam cũng ngoan ngoãn chào hỏi.

La Văn Anh thấy hai người lại dính vào với nhau, không tỏ vẻ giật mình, Tiểu Chu líu ríu nói “Eve, ngày hôm qua chị trở về lúc nào?”

“Khoảng 5 giờ chiều.”

“Chị không về công ty phải không?”

La Văn Anh gật đầu “Vừa vặn đến lúc tan việc, chị về nhà.”

“Xem đi, vẫn là lão đại yêu việc như mạng.” Tiểu Chu than thở.

“Lão đại thế nào?” Tạ Nam đứng bên cạnh buột miệng nói ra, ý thức được mình hỏi quá mau, vội cẩn thận dè dặt nhìn về phía La Văn Anh, may mà La Văn Anh tựa hồ cũng không có hứng thú, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm từng số thang máy nhảy.

Tiểu Chu lần nữa phát huy tính nhiều chuyện đặc biệt “Ngày hôm qua Lão đại tới công ty, cô không tăng ca cho nên không nhìn thấy, tôi vừa lúc đang định chỉnh lý tư liệu, tôi thấy sắc mặt anh ấy có vẻ mệt mỏi, sắc mặt cũng không tổt, tôi mới rên thầm gặp xui, liền bị anh ấy gọi một cú điện thoại, bảo tôi đem hết một nửa tư liệu đưa vào phòng làm việc, chắc tới rạng sáng nay anh ấy mới trở về.”

Tạ Nam thoáng xuất thần “Mới đi công tác về mà còn liều mạng như vậy sao?”

“Còn không phải sao?” Tiểu Chu nhìn về phía La Văn Anh “Eve, công việc ở Đông An thuận lợi không?”

La Văn Anh nói hai chữ thuận lợi, sau đó nhấc chân đi vào bên trong thang máy.