Giả Yêu Làm Thật

Chương 203: Rượu giao bôi




Tiểu Chu cảm thấy có điều gì đó rất kì lạ. Cô nháy mắt với Tạ Nam, hai người theo La Văn Anh đi vào.

Tạ Nam lên phòng làm việc, đúng lúc cửa phòng đang mở, xuyên qua cửa chớp có thể thấy người đàn ông ngồi bên trong. Tạ Nam đi pha cốc sữa rồi đem vào phòng làm việc Minh Tranh. Mọi ngày, cà phê đều do cô chuẩn bị nên Minh Tranh nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên, cho đến khi Tạ Nam đặt cốc sữa gần anh, Minh Tranh bưng lên đến bờ môi, phát hiện hương vị có gì không đúng mới liếc mắt nhìn cốc sữa.

“Lão đại, buổi sáng uống cà phê không tốt nên em pha sữa cho anh.”

Minh Tranh nhớ lại một sáng, anh uống sữa cùng La Văn Anh dù bình thường bản thân có thói quen uống cà phê; thế nhưng, hôm đó uống sữa thấy rất ngon. Minh Tranh nắm chặt chiếc bút trong tay, uống hai ngụm sữa rồi mới đặt xuống, “Đem ghi chép cuộc họp hai ngày trước vào đây.”

Tạ Nam thấy anh không nổi giận, lập tức bước ra ngoài.

La Văn Anh dựa vào ghế làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi, càng mệt mỏi càng làm cô không hiểu sao thấy lo lắng không yên. Tiểu Chu mở cửa phòng, “Eve, đến giờ họp rồi.”

“Được.” La Văn Anh lấy ngón tay ấn hai huyệt thái dương, mỗi lần đi công tác về đều phải báo cáo ở cuộc họp, cô cầm tư liệu chuẩn bị sẵn trên bàn đến phòng họp.

Trong phòng họp, Tiểu Chu ngồi bên cạnh La Văn Anh, đối diện là máy tính đang mở, nhìn chằm chằm Minh Tranh, Tạ Nam ở bên cạnh đang ghi chép. Cuộp họp diễn ra được một nửa, báo cáo xong Minh Tranh vẫn không nói một lời, tầm mắt nhìn chằm chằm một chỗ, đăm chiêu suy nghĩ.

Tất cả các nhân viên cao cấp có cúi đầu, có chăm chú lắng nghe nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì. Ban đầu La Văn Anh nhìn chằm chằm tài liệu trong tay giết thời gian, tự nhiên thấy lúc này an tĩnh không tưởng được bèn ngẩng đầu thì thấy ai cũng đang nhìn mình. Cô buồn bực, quay đầu lại, chống lại ánh mắt Minh Tranh, Tạ Nam cũng không khỏi nhíu mày, hành động của Minh Tranh quá rõ ràng, không muốn người ta để ý cũng khó.

La Văn Anh hướng mắt nhìn chỗ khác, hiển nhiên cô biết Minh Tranh đang suy nghĩ chuyện gì cho nên mới nhìn cô chằm chằm không rời.

“Như tôi đã nói, lần đi công tác này, tôi nhận thấy công ty chúng ta tồn tại một vấn đề vô cùng nghiêm trọng…” La Văn Anh lăn lộn trên thương trường mấy năm cũng dần trở nên khôn khéo, nhưng trong nội bộ công ty luôn nói chuyện dứt khoát, sắc bén, vả lại ai làm sai nhất định không bỏ qua. Quản lý bộ phận bị khiển trách nên gương mặt tái mét, nhưng những vấn đề này quả thật tồn tại không thể chối cãi.

Minh Tranh lúc này đã kịp thời tập trung, ánh mắt lạnh thấu xương, anh cùng La Văn Anh vĩnh viễn phối hợp hoàn hảo. Anh tiếp lời cô, tiếng nói trầm vang, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng làm người khác vừa nhìn đã khiếp sợ, dường như anh phất tay cái là đã trở về làm một Tổng giám đốc quyết đoán của Hào Khôn. La Văn Anh liếc nhìn bàn tay phải Minh Tranh để ở trên bàn làm việc, bao lời anh nói trong cuộc họp, cô cơ hồ không lọt tai dù chỉ một từ.

Đột nhiên, Tiểu Chu đánh khuỷu tay cô, La Văn Anh hoàng hồn, giọng nói Minh Tranh lưu loát mà mạnh mẽ lọt vào tai cô.

“Sau cuộc họp này, Ban giám đốc quyết định, ngày trong ngày hôm nay, bộ phận quản trị sẽ do Eve phụ trách, cũng hi vọng mọi người có thể lấy việc này làm gương để cố gắng làm việc, đem lại lợi ích lớn nhất cho công ty.” Minh Tranh nói xong, đứng dậy, “Cuộc họp đến đây kết thúc, tối nay sẽ có một bữa tiệc nhỏ, thời gian và địa điểm cụ thể sẽ được gửi vào hòm thư. Tan họp.”

“Oa! Eve, chị lại được lên chức rồi!” Tiểu Chu vui sướng reo hò, trong khi La Văn Anh tỏ ra vô cùng bình tĩnh, trong công ty bao người tranh đấu vì chức này. Lúc này hẳn có người thất vọng, có người đắc ý. Tiểu Chu so với La Văn Anh cao hứng hơn bội phần, “Tiền lương tối thiểu là gấp bốn lần đó. Em không cần biết, nhất định hôm nào rảnh phải được chị khao một bữa.”

Tạ Nam cất máy tính, khuôn mặt cứng ngắc nhưng vẫn vẽ lên nụ cười miễn cưỡng, “Eve, chúc mừng chị.”

La Văn Anh nhìn Tạ Nam gật đầu, lạnh nhạt trả lời, “Cảm ơn.”

Tiểu Chu dọn dẹp đồ trên bàn rồi theo La Văn Anh ra khỏi phòng họp, thanh âm vui vẻ ríu rít từ xa vẫn có thể truyền vào tai Tạ Nam, “Em đã nói rồi mà, đây chính là thực lực nha. Thường ngày không ít người xem thường chị, còn nói chức này rất quan trọng, sẽ không đến lượt chị. Lần này đã rõ ràng vậy rồi, nhất định em phải đem chuyện khoe cả công ty cho người ta biết mặt.”

Tạ Nam cúi thấp đầu che giấu ánh mắt bất mãn.

Thật ồn ào.

Suốt một buổi chiều, văn phòng của La Văn Anh tấp nập người ra người vào, chín phần là đến chúc mừng.

Địa điểm tổ chức tiệc đã định, đương nhiên nhân viên không ép buộc phải đi, nếu không phải là có liên quan đến việc được thăng chức, La Văn Anh tình nguyện về nhà sớm làm con ngoan, sáng sớm mẹ đã gọi than thở mấy ngày không thấy mặt cô, còn la hét không cho cô tăng ca.

Tiểu Chu thu dọn xong, đến gõ cửa phòng La Văn Anh, “Eve, có thể đi được rồi.”

La Văn Anh ngẩng đầu, nhìn cô, “Em cũng thật đúng giờ.”

Không ít người tụ tập trước cửa công ty, có người đi xe công ty, cũng có người đi xe riêng. La Văn Anh cùng Tiểu Chu đi đến bãi gửi xe thì Tống Cẩm Trác gọi điện đến.

Cô bèn vừa nghe điện thoại vừa lái xe ra cửa công ty, lại ngoài ý muốn thấy xe của Tống Cẩm Trác đang đỗ ở đấy. Cô không nói gì nữa, dứt khoát cúp điện thoại dừng xe ven đường. Thời tiết rất nóng bức nên Tống Cẩm Trác nhìn La Văn Anh gần bước đến nơi mới xuống xe.

Tiểu Chu ngồi từ ghế phụ phóng tầm mắt ra bên ngoài, thật là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối nha.

“Sao anh lại ở đây?”

“Anh hôm nay không có việc gì nên đến đây đón em cùng về.”

La Văn Anh nhìn từng chiếc xe đi qua, không ít người tò mò thò đầu ra nhìn. Cô không ngờ Tống Cẩm Trác sẽ đến công ty chờ mình, “Thật ngại quá. Hôm nay em muốn đi dự tiệc của công ty.”

“Ồ.” Tống Cẩm Trác gật đầu, bỗng nhiên nói, “Có thể mang theo người đi kèm không?”

Đúng lúc chiếc xe bên cạnh đang đi bỗng dừng lại, là mấy nhân viên nữ, “Eve, là bạn trai chị sao? Thật đúng lúc, cùng đi dự tiệc chúc mừng đi.”

La Văn Anh nhìn Tống Cẩm Trác, vội nói, “Hôm nay em được thăng chức.”

“Oa, là chuyện vui nha.” Anh nói rồi mở cửa xe, “Mấy người đi trước dẫn đường đi, tôi lái xe theo sau.” Anh nhìn mấy người trong xe, cười nói, “ Không ngại tôi đi cùng chứ?”

Người ta đương nhiên là cầu còn không được, ai có thể miễn dịch đối với soái ca cơ chứ, huống chi đây lại thuộc dạng cực phẩm, chỉ hận không thể một hớp ngốn sạch Tống Cẩm Trác mới đúng.

La Văn Anh quay đầu trở lại xe, hai mắt Tiểu Chu sáng lấp lánh, “Eve, đừng nói đó là bạn trai chị nha.”

La Văn Anh khởi động xe, phóng xe lên dẫn đầu, đến lúc Tiểu Chu cho là La Văn Anh sẽ không trả lời thì nghe thấy cô nói, “Ừ.”

Tiểu Chu giật mình, không che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt, “Anh ta sao?”

La Văn Anh nhìn Tiểu Chu, “Sao, kì lạ lắm à?”

Thật là tin động trời nha.

Tiểu Chu nhìn chiếc xe Lexus đằng sau qua kính chiếu hậu, rõ ràng là giàu có đẹp trai. Cô ra sức suy nghĩ, chẳng lẽ trước đã đoán sai, không phải La Văn Anh có Lão Đại rồi sao?

Đêm nay, La Văn Anh là nhân vật chính, cả công ty ai cũng đến chúc mừng. Tống Cẩm Trác ngồi bên cạnh La Văn Anh, nếu có ai đến hỏi cũng chỉ lịch sự cười không nói, suy cho cùng phải là do La Văn Anh tự nói.

“Đây là bạn của tôi.”

“Eve, chỉ sợ không đơn giản như vậy.” Có người giỡn. La Văn Anh bị ép không còn cách nào khác, thấy Tống Cẩm Trác không hề có ý nói đỡ, lại nghĩ bản thân cũng đã muốn cùng anh bắt đầu, nên cũng tự nhiên trả lời, “Là bạn trai tôi, được rồi chứ?”

“Oa, cuối cùng Eve cũng thừa nhận có bạn trai.”

Tiểu Chu cười nói, “Mọi người nói kiểu gì vậy?” Cô nhìn môi La Văn Anh, “ Ai cũng thấy môi của Eve từng bị thương đấy thôi.”

Tiểu Chu mở miệng vui đùa lại làm La Văn Anh lúng túng, trừng mắt nhìn cô, “Là chị vô tình cắn phải môi.”

“Ai mà tin được chứ, đúng không?”

Tống Cẩm Trác cười mà không nói gì, La Văn Anh bưng ly rượu, Tống Cẩm Trác giữ tay cô, “Không phải lát nữa còn lái xe sao?”

“Tống tiên sinh thật biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng hôm nay sợ rằng không được rồi. Eve được thăng chức, chúng ta không say nhất quyết không về.” Một gã trợ lý ngồi bên cạnh cười nói.

Tiểu Chu cũng phụ họa, “Chính xác, có tiệc nào mà không uống rượu, lát nữa còn có xe công ty mà.”

Tạ Nam bước ra khỏi toilet, đi qua phòng bao nghe ngóng bên trong, thấy Tống Cẩm Trác tỉ mỉ gắp thức ăn cho La Văn Anh, cô nhanh chóng bước đi.

Minh Tranh cùng mấy người ngồi ở phòng khác, Tạ Nam đi vào ngồi bên cạnh Minh Tranh. Trong phòng, không khí có chút nặng nề, từ đầu đến cuối, Minh Tranh trầm mặt, ai cũng muốn yên ả trôi qua bữa này nên không ai nói gì, bên tai chỉ nghe thấy tiếng đũa.

Tạ Nam giống như lơ đãng mở miệng hỏi, “Eve có bạn trai phải không?”

Minh Tranh không chớp mắt.

Hôm nay bữa cơm này đều là nhờ La Văn Anh, có người trả lời, “Chưa hề nghe nói đến.”

“Đang ở phòng bao đấy, tôi thấy hai người ngồi cạnh nhau, còn rất thân mật.”

Chuyện vừa hết, không khí lại rơi vào trầm mặc, Minh Tranh dừng lại gần hai mươi phút mới đặt đũa xuống, “Tôi no rồi, mọi người cứ dùng bữa đi.”

Mọi người đều đứng lên giữ lại, nhưng khuôn mặt lộ vẻ nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng rời đi như vậy mong còn không được.

“Tổng giám đốc, em cũng ăn xong rồi.” Tạ Nam cầm túi cùng đi ra ngoài.

Minh Tranh bước thật nhanh, cơ hồ Tạ Nam có chạy cũng không vượt qua được. Trong phòng bao không ngừng vang lên tiếng cười nói, La Văn Anh đã uống không ít, lúc này đang liên tục xua tay từ chối, “Không được, để hôm khác, tôi đích thân mời mọi người.”

“Không được.” Tiểu Chu phản đối đầu tiên, “Muốn mọi người tha chị cũng được, nhưng hai người phải uống rượu giao bôi.”

“Đúng, đúng. Rượu giao bôi, rượu giao bôi!” Mọi người hào hứng hưởng ứng.

Đôi tay La Văn Anh dán lên hai gò má nóng bừng, người phục vụ bưng đĩa ra bên ngoài, Minh Tranh đưa mắt nhìn vào trong, vừa lúc có thể thấy rõ ràng tình hình bên trong. Anh đưa tay chặn cửa làm phục vụ nhìn anh vẻ kì lạ, Tạ Nam lấy mắt ra hiệu hắn rời đi.

Tống Cẩm Trác nhấc ly rượu lên, như là phải cứu La Văn Anh lúc dầu sôi lửa bỏng nhưng ý cười trên khuôn mặt không che giấu được, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng bao đều rơi vào ly rượu trên tay La Văn Anh.

Minh Tranh cũng không ngoại lệ.