Giả Yêu Thành Thật

Chương 49: Quần lót gây tai hoạ




"Ưm"

Đầu Phó Nhiễm đang để trên đầu gối lắc nhẹ, đột nhiên bên hông rụt lại thấy lạnh cả người. Cô lạnh đến nỗi tóc gáy dựng đứng, lập tức mở mắt ra.

Bởi vì trong phòng ngủ không mở đèn, sau khi nhìn chăm chú cô mới thấy rõ ràng trước mắt mơ hồ có một bóng người, chiếc cằm người đàn ông kề tiến đến gần cổ Phó Nhiễm.

"Lạnh quá, giúp anh ấm nào."

Lòng bàn tay Minh Thành Hữu vén áo lót Phó Nhiễm lên, áp hẳn vào bên eo cô.

"Sao lại lạnh như vậy?"

"Nghĩ em muốn."

Ánh mắt đen tối của người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Phó Nhiễm, cô nhẹ giọng ngáp lảng tránh.

"Miệng lưỡi trơn tru."

"Anh cho là em sẽ về nhà trước."

Trước đó Minh Thành Hữu có gọi điện thoại cho Tiêu quản gia, lúc đó mới được biết Phó Nhiễm vẫn còn ở nhà.

"Đã nói là chờ anh trở về."

"Tối nay mới bay, anh cùng thư ký có một số việc phải xử lý, lúc nhớ tới gọi điện thoại cho em anh đã ở trên máy bay rồi."

Phó Nhiễm hoàn toàn hết buồn ngủ, tiếng nói lộ ra vẻ trách móc.

"Mấy giờ rồi?"

"Đứng lên thay quần áo đi, đoán chắc trong nhà cũng nóng ruột chờ rồi."

Trước khi ra cửa, Phó Nhiễm nhìn thấy sắc mặt Minh Thành Hữu mệt mỏi, cô tới gần giúp hắn sửa lại cổ áo khoác ngoài cho tốt, Minh Thành Hữu đứng yên không nhúc nhích, để mặc động tác ngón tay mảnh khảnh của cô tùy ý di chuyển.

Lúc đi ô-tô vào Phó gia, quả thật là thấy Phạm Nhàn đang đứng ở cửa không ngừng nhìn quanh.

Thấy đèn pha xe từ xa chậm rãi đi tới, Phạm Nhàn vui vẻ tiến lên đón.

"Tiểu Nhiễm, Thành Hữu, cuối cùng các con cũng đến."

Trong phòng khách, trên bàn tròn chính giữa bày cả một bàn món ăn, Vưu Ứng Nhụy đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi, thấy bọn họ tiến đến vội vàng đứng dậy tắt đi.

Sau khi đơn giản hàn huyên vài câu, lần lượt ngồi xuống. Phạm Nhàn không ngừng gắp thức ăn vào trong chén của Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu, cũng gắp cho Vưu Ứng Nhụy nữa.

Trong lòng bà đối với Phó Nhiễm là có áy náy, chỉ là quan hệ càng thân mật thì có mấy lời lại càng khó nói ra khỏi miệng.

Phó Tụng Đình cùng Minh Thành Hữu thỉnh thoảng nói với nhau vài câu về chuyện làm ăn. Minh Thành Hữu tự nhiên trả lời, lúc ánh mắt lơ đãng lướt qua Vưu Ứng Nhụy thấy một góc chiếc lắc tay giấu ở trong ống tay áo lộ ra.

Hắn gắp con tôm vào trong chén Phó Nhiễm, giống như vô tình nói.

"Chiếc lắc tay này của Vưu tiểu thư rất đẹp mắt, nhìn trông quen quen."

Vưu Ứng Nhụy rơi đũa, tay phải đặt lên trên đầu gối, tay trái vội vàng sờ vào chiếc vòng, lúc trước cô đã che giấu rất tốt không muốn nó lộ ra. Nhưng cô lại dứt khoát thừa nhận như vậy.

"Hôm đó anh để cho tôi chọn giúp quà Giáng Sinh cho Tiểu Nhiễm, không phải là anh cũng cho tôi một cái sao? Sau đó́i với nhân viên cửa hàng tìm đổi cho tôi chiếc giống như chiếc của Tiểu Nhiễm."

Cánh môi Minh Thành Hữu vẫn chứa ý cười.

"Xem ra thật sự là cô đã phụ ý của tôi, cô nên biết tôi tặng cho cô với tặng cho Phó Nhiễm là hai ý tứ hoàn toàn khác nhau."

Trong chốc lát không khí lâm vào cảnh lúng túng, Phó Nhiễm nghe thấy lời của Vưu Ứng Nhụy, cũng đưa mắt nhìn sang cô.

"Tam thiếu, nếu anh muốn giải quyết chuyện này thì tự mình có thể làm chủ đi?"

"Đương nhiên."

Minh Thành Hữu để đũa xuống, nói chuyện với Vưu Ứng Nhụy nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Phó Nhiễm bên cạnh.

"Nếu cô đã biết rõ tôi tặng đồ cho Phó Nhiễm, cô lại cố tình đổi thành giống nhau như đúc, tôi nên nói cô có gì tốt, bụng dạ khó lường sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vưu Ứng Nhụy yên lặng, Phạm Nhàn ở bên cạnh thấy cô như vậy, mặc dù đau lòng nhưng cũng không tiện mở miệng nói Minh Thành Hữu.

"Dù sao tôi cùng Tiểu Nhiễm cũng được cho là có duyên, có phải tôi theo đuổi điều mình thích cũng không được?"

Hai mắt Vưu Ứng Nhụy nhìn thẳng Minh Thành Hữu, Phạm Nhàn không để lại dấu vết cầm chặt tay của cô dưới đáy bàn, phát hiện lòng bàn tay cô đều là mồ hôi.

"Loại duyên phận này cô vội vàng muốn đoạt lấy, cũng phải hỏi người khác có thích như thế hay không."

Minh Thành Hữu trẻ tuổi tràn đầy khí thế, lại không có thói quen lúc hùng hổ doạ người để cho đối phương một chút mặt mũi.

Vành mắt Vưu Ứng Nhụy ửng hồng thoáng cười hướng phía Minh Thành Hữu gật đầu.

"Được, thực xin lỗi."

Cô khó có thể nhẫn nhịn như vậy.

Ăn cơm tối xong, Phạm Nhàn lôi kéo mấy người đánh bài, Phó Nhiễm chỉ ở lại một tiếng đồng hồ, Phó Tụng Đình biết rõ Minh Thành Hữu mới vừa từ nước ngoài về cho nên cũng không giữ bọn họ lại.

Sau khi Phạm Nhàn đưa bọn họ ra cửa, đứng một lúc, lúc xoay người đi vào thấy Vưu Ứng Nhụy đứng im lặng ở trong hoa viên, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm hướng xe biến mất.

Phạm Nhàn đi tới ôm bả vai con gái.

"Nhụy Nhụy."

"Mẹ, con cũng nên về nhà rồi."

Bàn tay Phạm Nhàn đặt ở chỗ bả vai cô vỗ nhẹ.

"Mặc dù đối với ai con cũng không nói ra, cũng không biểu lộ trước mặt người khác nhưng mẹ lại biết rõ tâm tư của con."

Ánh mắt cô hoảng hốt.

"Mẹ, con không hiểu mẹ đang nói cái gì."

"Năm đó lúc con vẫn còn ở Phó gia, chúng ta đã dẫn con tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện, mẹ nhớ được đó là lần đầu con nhìn thấy Thành Hữu. Lý Vận Linh giữ chặt tay của con nói với mẹ, cô con gái này của mẹ dáng vẻ thật tốt, bà ấy còn nói vẫn muốn tìm cho Thành Hữu một nhà môn đăng hộ đối để kết hôn. Mặc dù chỉ là một câu nói đùa, mẹ cũng không nghĩ tới về sau sẽ thật là như vậy. Nhưng không ngờ con lại có lòng, có một lần mẹ dọn dẹp phòng cho con, lúc đó tìm được không ít tin tức về Thành Hữu cùng với ảnh chụp..."

"Mẹ!"

Đột nhiên Vưu Ứng Nhụy dùng hai tay che mặt.

"Đừng nói thêm nữa."

"Nhụy Nhụy."

Phạm Nhàn ôm chặt cô.

"Nếu con đã có thể đem nó giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy, tại sao không thử quên đi?"

"Con giấu rất khá phải không?"

Vưu Ứng Nhụy buông tay ra, trong ánh mắt lóe lên trong suốt.

"Ít nhất trừ mẹ ra, cũng không ai nhận ra."

Phạm Nhàn thở dài một tiếng, đã là không có lời nào để nói.

Nửa bên mặt Minh Thành Hữu ẩn trong bóng tối, ngón trỏ hắn nhẹ gõ vào tay lái.

"Oan uổng anh mà cũng không nói lời xin lỗi?"

"Em nghĩ oan cái gì cho anh?"

Phó Nhiễm biết rõ mà còn cố hỏi.

"Cuối cùng anh cũng biết rõ vì sao đêm đó em lại khác thường như vậy, Phó Nhiễm, em đang ghen đi?"

Trong ánh mắt Minh Thành Hữu tràn đầy vẻ chắc chắn.

"Đừng không thừa nhận, lúc đem lắc tay ném đi anh đã nhìn ra."

"Anh rất tự tin."

ần sắc Phó Nhiễm rất nhanh có chút lúng túng, cô không thể không thừa nhận, sợi lắc tay kia ném đi quá sớm.

Đúng lúc đó, một cú điện thoại cắt đứt lời Minh Thành Hữu định mở miệng nói. Phó Nhiễm vội vàng tìm trong túi một lúc, cuối cùng cũng tìm được cứu tinh.

Cô không chút nghĩ ngợi bắt máy.

"Alô"

"Tiểu Nhiễm, mình là Xèo Xèo, mình chuyển phát bưu kiện đến nhà cậu đã nhận được chưa?"

"Không có, là vật gì vậy?"

"Cũng không có gì, là mình mua cho cậu món quà ở Đại Bảo, mình xem xét thời gian hẳn là đã đến rồi. Cậu nhớ ký nhận rõ, còn có, năm mới vui vẻ."

Phó Nhiễm bỗng cười ra tiếng, kề mặt hướng cửa sổ xe.

"Cậu cũng vậy, năm mới vui vẻ, quà mình sẽ đưa cho cậu sau nha."

"Mình chính là vì cậu mới chọn lựa cẩn thận, bảo đảm đến lúc đó cậu sẽ có bất ngờ ngạc nhiên thật lớn."

Trở lại Y Vân Thủ Phủ, Tiêu quản gia đem một bưu kiện giao cho Phó Nhiễm, nói là buổi chiều có người gửi đến.

Hai người cùng nhau đi lên lầu, không phải là Minh Thành Hữu muốn nhìn một chút là vật gì, Phó Nhiễm không để cho nhìn.

"Cũng không phải là tặng cho anh, háo hức cái gì?"

"Em lại không phải là anh."

Lại một lần nữa hắn phát huy ưu thế sức mạnh lớn hơn Phó Nhiễm, với tay đoạt lấy bưu kiện trong tay cô, cô không kịp phản ứng, chỉ có phần đứng ở bên cạnh x

"Không phải là quả bom hẹn giờ đi?"

Minh Thành Hữu vừa nói vừa mở ra gói quà, bên trong dùng túi to màu đen gói kín, xem ra mười phần là giữ bí mật. Hắn kéo miệng túi ra, lộ ra hình dáng đồ ở bên trong.

Phó Nhiễm ghé sát vào, hình như là một sấp vải.

Đến Minh Thành Hữu tung hoành phong lưu trăng gió nhiều năm, nhất thời nửa giờ sau cũng không thể nhận ra đây là đồ chơi gì, hắn đem sấp gì đó mở ra.

Phó Nhiễm kinh ngạc, khẽ nhếch miệng.

Là quần lót nam màu trắng, rất xuyên thấu, xuyên thấu giống như là không có gì. Mấu chốt là xuyên thấu rõ quá, phía trước chỗ vị trí mấu chốt đó lại còn có mũi con voi con, phải có bao nhiêu hình tượng thì liền có thể tưởng tượng ra.

Những thứ này vốn đã có thể làm người sục sôi nóng máu lên, còn có, một chút quan trọng nhất...

Mũi con voi kia lại là báo vằn đấy!

Minh Thành Hữu cầm quần lót trong tay đang run rẩy, hắn nhìn về phía Phó Nhiễm bên cạnh cũng đang ngây ngốc như vậy.

"Đây rốt cuộc là tặng cho em hay là tặng cho anh?"

Phó Nhiễm nhớ tới một câu nói thịnh hành trên Internet: Cười ngất, bò dậy ngất tiếp.