Giấc Mộng Đế Vương

Chương 46




Trở về hành cung, khi Đan ma ma đỡ tay giúp nàng xuống xe ngựa, nhìn thấy Thái phó nổi giận đùng đùng cưỡi ngựa rời đi. Niếp Thanh Lân cũng hiểu rõ tính tình của Thái phó, muốn hết giận thì phải đi tiêu trừ bớt tức giận, cho nên cũng không quá để ý.

Nhưng đến khi trời tối, Đan ma ma mang tới hai quyển kinh thư: “Thái phó nói Thánh Thượng không cần vào cửa chùa cũng có tu tâm dưỡng tính, đang lúc rảnh rỗi mời Thánh thượng chép hai quyển kinh thư này năm lần.”

“...”

Vốn cuộc sống trong cung không có việc gì làm, nếu Thái phó đã giao nhiệm vụ như vậy cũng coi như không uổng phí những tháng ngày sống lay lắt.

Buổi tối hôm đó, Niếp Thanh Lân ngồi ở bàn đọc sách trong tẩm cung, một tay xắn tay áo, một tay cầm bút lông nghiêm túc chép từng câu từng chữ kinh văn.

Thái phó không đến tẩm cung của Hoàng thượng, hắn đang ở trong thư phòng triệu kiến thân tín của mình trong kinh thành.

Lúc này trong kinh đang là trạng thái rắn không đầu, chính khí không đủ, đây chính là lúc tà khí lan tràn. Vệ hầu thật sự rất mong đợi, yêu ma đứng phía sau sẽ thừa dịp này mà hiện nguyên hình.

Đến khi nghe xong tấu trình, lại bố trí xong công việc cho nhóm mật thám thì đã là đêm khuya, lúc Thái phó đi ra khỏi thư phòng theo thói quen liếc nhìn một cái về phía tẩm cung, nhưng chỉ nhìn một cái sắc mặt chợt biến.

Chỉ thấy trong tẩm cung vẫn còn ánh nến, rất có khí thế suốt đêm không ngủ. Thái phó cau mày gọi Nguyễn công công tới: “Đến tẩm cung xem thử Hoàng thượng đang làm cái gì?”

không lâu sau, Nguyễn công công trở về phục mệnh: “Hoàng thượng đang chép kinh thư...”

nói xong, Nguyễn công công liền cúi đầu buông tay chờ Thái phó phân phó, nhưng chờ hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, ông vụng trộm ngẩng đầu nhìn: Ai ui! Sắc mặt Thái phó rõ ràng là vô cùng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn về hướng tẩm cung.

Nguyễn công công không biết hôm nay hai người đi vi hành, trong lòng thầm nghĩ: Đây làm làm sao vậy? Nhìn thì hình như là Hoàng thượng chọc Thái phó mất hứng, khụ, một đứa trẻ hoàng gia thông minh, sao không biết sống chết cứ luôn vuốt râu con hổ này vậy?

Trước khi tâm tình phục hồi, thân hình Thái phó đã chuyển động, đi đến vườn ngự uyển mà hoàng thượng đang ở tạm, nhưng khi đến vườn ngự uyển lại không đi vào, mà đứng ngoài cửa sổ nhìn trộm tình hình trong phòng.

nói một cách công bằng, bộ dáng cầm bút của Niếp Thanh Lân vô cùng thanh nhã. Vệ Lãnh Hầu biết tiểu Long Châu này có chút che giấu, chỉ cần nhìn sức lực cổ tay cầm bút viết chữ, liền biết không phải là dạng người chỉ biết ăn uống tầm thường, nhưng hắn không có tâm tình ngắm nhìn bộ dạng mỹ nhân chấp bút...

Lúc này đã là giờ nào rồi?

Nhìn dáng vẻ của nàng hình như là muốn thức suốt đêm sao chép kinh văn sao? Bộ dạng chăm chỉ như vậy là muốn cho hắn nhìn sao? Trực giác của Thái phó cho rằng Niếp Thanh Lân đang cố tình chọc tức mình, cơn tức ban ngày còn chưa tiêu tan, nhất thời lại dâng cao.

Đứng ở bên cửa sổ yên tĩnh nhìn một lúc, sắc mặt Thái phó âm trầm đi về.

Nếu là mình hạ lệnh, không nên thay đổi xoành xoạch, nếu thật sự làm như vậy, thì con nhóc kia kia sẽ bắt được thóp của mình, về sau luôn sử dụng khổ nhục kế như vậy thì biết làm thế nào?

Thái phó cảm thấy gần đây uy nghiêm của mình trước mặt hoàng thượng không đủ để khiến long uy phải kinh sợ, ngược lại càng tăng thêm quyết tâm của tiểu Hoàng đế.

Đêm nay dù làm cách gì Thái phó đại nhân cũng không thể ngủ được, nằm trên giường lăn qua lăn lại vài lần, lại đứng dậy đi đến trước cửa sổ nhìn vườn ngự uyển sát cạnh ánh nến vẫn còn chưa tắt.

không khỏi tức giận lây sang người ngoài cuộc, thầm nghĩ: Đan Thiết Hoa này thật thiếu quyết đoán, để cho tiểu Hoàng đế làm loạn! Nếu đổi lại là Đổng Đại Nghĩa ma ma, sẽ dứt khoát tắt đèn đuốc, khuyên hoàng thượng sớm nghỉ ngơi! Lúc này, Thái phó đã quên chính mình là người đã phân phó Đan ma ma – Những chuyện nhỏ thì chiều theo ý của hoàng thượng. Trong lòng tức giận nữ tướng quân này không biết xem xét thời thế.

Trong lúc nhất thời người trong hai vườn ngự uyển liền nhau đều mất ngủ cả đêm. thật vất vả chờ đến lúc trời bắt đầu có tia sáng, ánh nến mới tắt, chắc là đã đi nghỉ ngơi. Thái phó không hề có cảm giác buồn ngủ, vẫn như cũ đứng ở trước cửa sổ, sắc mặt u ám.

Sáng sớm, Nguyễn công công tiến vào hầu hạ Thái phó rửa mặt thay y phục, mới nhỏ giọng hỏi: “Thái phó, một lúc nữa sẽ quay về kinh thành, người xem giờ nào thì xuất phát?”

Sau khi Thái phó rửa mặt, đưa tay nhận lấy trà súc miệng, đột nhiên hỏi: “Có phải Hoàng thượng vẫn còn đang ngủ hay không?”

Nguyễn công công vội vàng nói: “Nghe Đan ma ma nói, thật ra đã tỉnh, bởi vì biết hôm nay quay về kinh, nhưng tinh thần hoàng thượng không tốt, rất ủ rũ, hôm qua ngủ chưa đến nửa canh giờ.”

Thái phó nghe xong, mặt không chút thay đổi, tự súc miệng, chờ xử lý xong liền nói: “sự vụ ở kinh thành rối ren lộn xộn, không nên ở lại hành cung quá lâu... Ngươi bảo Vi thần y đến bắt mạch cho hoàng thượng, sau đó sắc một chén thuốc bổ máu an thần, để Thánh thượng có thể yên ổn ngủ trênthuyền một giấc.”

Nguyễn công công lui ra, theo lệnh của Thái phó đi làm việc.

Chờ đến khi Thái phó lên thuyền, tiểu Hoàng đế đã ở trong phòng trên tầng hai ngủ say. Bước vào phòng ngủ, màn che giường đã buông xuống, vén màn lên đi vào trong, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đang ngủ.

Thái phó nhịn xuống xúc động muốn sờ một cái, xoay người đi đến cái bàn nhỏ bên cạnh, chỉ thấy trên bàn có hàng chữ mực còn chưa khô, giống như khi tiểu Hoàng đế lên thuyền thì cố gắng chép một lúc.

Thái phó thong thả đi qua, giơ tay cầm lấy một xấp giấy dày đã chép xong.

Nhưng vừa nhìn thấy, đây là kinh văn cái gì chứ! Đó chính là một bản “chiếu thư kể tội”. Những hàng chữ được viết rất ngay ngắn rõ ràng, liệt kê những việc mình đã làm sai trong thời gian qua. Ngoài việc không có chí lớn “Muội quốc bang nhi lụy nhân thần”, còn có theo dõi và quan sát tâm tư hạ thần “Vô an hiền chi đức”.

Còn có một đoạn lớn kể lại tư thế oai hùng của Thái phó trong yến hội, bày tỏ Thánh thượng có một chút tình cảm ngưỡng mộ đối với thần tử. Thậm chí ngay cả việc năm đó mình xuất chinh, y phục mình mặc trong yến hội chia tay cũng cặn kẽ miêu tả ra. Ngay cả chi tiết mà mình đã quên, khôngbiết sao nàng có thể nhớ được.

Cũng may tiểu Long Châu này còn biết thời thế, văn chương phong phú viết một vạn chữ. Mặc dù trên trang giấy đều là những lời nói vô cùng ngây thơ của trẻ con, nhưng Vệ Lãnh Hầu lại bị chọc cho rất vui vẻ.

Đặt chiếu kể tội này xuống, Thái phó cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. mình so với tiểu Long Châu kia lớn hơn rất nhiều, sao lại bị tiểu hỗn đản kia chọc đến mức nổi giận vô cứ như vậy chứ.

hiện tại trong thâm cung, người nàng có thể dựa vào chỉ có Vệ Lãnh Hầu hắn, chỉ sợ ngày đó trên xe ngựa mình thay đổi sắc mặt gầm lên giận dữ, dọa đến bé con mềm mại yếu ớt này, người tham ngủ như vậy, sao có thể thức đêm làm ra mấy cái chiếu không ra gì kể tội mình chứ, nhưng ngược lại càng cho thấy Vệ Lãnh Hầu không hiểu nhân tình, không biết thương hương tiếc ngọc.

Niếp Thanh Lân có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, phương thuốc Vi thần y kê quả thực rất có hiệu quả, vốn lúc sáng sớm, vì ngủ chưa đủ giấc nên đầu rất đau, nhưng sau khi uống chén thuốc kia vào, liền ngủ rất sâu, đợi đến lúc ngủ đã mắt rồi, mặc dù chưa có mở mắt, nhưng thân thể lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Khi mở mắt ra, phát hiên Thái phó đang ngủ bên cạnh mình, lúc này hô hấp của Thái phó nặng nề kéo dài, chắc đã đang ngủ thật.

Niếp Thanh Lân hơi ngẩng đầu nhìn xấp giấy trên bàn sách, trong lòng thầm nghĩ: Chắc hẳn cơn giận của Thái phó đại nhân đã tiêu bớt rồi? Vì thế lại yên lòng nằm xuống, sợ quấy rầy giấc ngủ của Thái phó, cũng không đứng dậy, nằm ở trên giường, rút ở bên gối ra cuốn tiểu thuyết, tiếp tục đọc.

Sau khi trở về từ thôn Hoa Khê, nàng không hề đọc những câu chuyện thô tục về nguồn gốc tình yêu nữa, không biết vì sao, khi nhìn thấy cảnh nam nữ hoan ái trong sách, liền cảm thấy đó toàn là bi kịch khó có thể trở thành hiện thực. Cho dù văn chương bên trong sách có chau chuốt như thế nào đi nữa, nàng vẫn cứ luôn cảm thấy gì mà cầm sắt hòa minh, vợ chồng cử án tề mi gì đó có đủ chỗ không hợp lí, nếu đọc sách mà như thế thì thật sựkhó chịu.

Cho nên, hiện tại Hoàng đế thích đọc tiểu thuyết hiệp khách giang hồ lỗ mãng, mặc dù ít có cảnh dây dưa triền miên nhưng lại hợp lý hơn rất nhiều, chém giết lẫn nhau, vui sướng lâm ly.

Đúng lúc đọc đến đoạn đặc sắc thiếu niên nghĩa hiệp chuẩn bị ra tay chém cổ nịnh thần, thì Thái phó đại nhân tỉnh giấc, mở mắt giơ tay đoạt lấy cuốn sách trong tay nàng: “Sao lại nằm trên giường đọc sách? không có một tí phép tắc nào cả!”

Niếp Thanh Lân nghe thấy giọng nói của Thái phó thì biết hắn đã hết giận liền đánh bạo nhích lại gần: “Thấy Thái phó đang ngủ say, sợ quấy rầy Thái phó, sao Thái phó lại ngủ lâu như vậy? Có phải đêm qua lại thức khuya xử lý chính sự?”

Khuôn mặt anh tuấn của Thái phó đại nhân kéo căng, trong lòng Niếp Thanh Lân biết mình lại xúc động nói bừa, liền nhanh chóng đổi đề tài: “Hôm qua Thái phó không tới dùng bữa với trẫm, trẫm cũng ăn ít đi một bát cơm, hôm nay Thái phó sẽ dùng bữa với trẫm chứ?”

Mắt phượng của Vệ Lãnh Hầu khép hờ, lông mi rất dài rất đen giống như lông mi của mỹ nhân. hắn bình tĩnh nhìn tiểu Hoàng đế, đột nhiên nói: “Mấy ngày nay hoàng thượng rất buồn phiền, vi thần hiểu rõ điều đó, nhưng mong hoàng thượng tin tưởng vi thần, không nên tự ý chủ trương mọi việc.”

Niếp Thanh Lân nhu thuận gật đầu. Ánh mắt Vệ Lãnh Hầu mềm mại hẳn đi, đôi môi ghé vào miệng của bé con kia, tỉ mỉ hôn lên...

Khi trở về từ Giao tế, kinh thành này cũng vẫn giống y như trước, nhưng trong lòng các nhóm triều thần đều cảm thấy hoảng sợ.

Vân phi nương nương bệnh chết, Binh bộ Thượng thư chết đuối, điều này không phải tin đồn vô căn cứ?

Ai chẳng biết Thượng Ngưng Hiên này khi cung biến phất cờ hò reo, vì Thái phó lập được công lao hiển hách.

Sau khi Thái phó đắc thế cũng không bạc đãi hắn, đãi ngộ của Vân phi nương nương trong cung không hề giảm, không phải vào lãnh cung, Thượng Ngưng Hiên lại yên ổn trên chiếc ghế của Binh bộ. không biết có bao nhiêu triều thần ghen tỵ đau lòng, hối hận mắt của mình không biết đã bị cái gì che mất mà lại không nhìn thấy Thái phó có mệnh đế vương, không làm thuộc hạ của Thái phó sớm một chút, nếu không thế nào cũng có thể được tăng một lần hai cấp, nói không chừng hương khói của tổ tiên ít nhất cũng có thể hưởng ké chức Thượng Thư.

Thế nhưng mới mấy ngày, Thượng gia lại đột nhiên bị thất thế, càng đáng sợ hơn là cả Thượng thư và nương nương đều bỏ mình, tình huống rốt cuộc là như thế nào?

Việc các đại thần lo lắng không phải không có nguyên do. Mở sách sử ra xem thử đi, khi triều đại thay đổi, không phải biết bao đầu người sẽ rụng, máu chảy thành sông sao?

Trận cung biến kia, trong lòng nhóm triều thần người nào chả run sợ, buổi sáng rời nhà đi thượng triều, cũng không biết buổi tối có mạng để trở về hay không? May mắn là Thái phó không phải hạng người tàn sát người vô tội. Thanh đao trong tay giơ lên cao nhưng lại nhẹ nhàng buông xuống, chỉ tìm vài người bình thường hay thổi gió chém đầu thị uy, những người khác đều bỏ qua.

Nhưng chuyện vừa xảy ra là sao? Đây là muốn bắt đầu thanh toán sao, nhưng sao lại bắt đầu từ gia đình Binh bộ Thượng thư? Muốn thanh trừ đến mức độ nào, người xui xẻo tiếp theo sẽ là ai? Nhóm triều thần càng nghĩ càng không hiểu, càng không hiểu thì lại càng lo lắng, ở trong phủ đứng ngồi không yên, giống như con kiến khi có bão đi ra đi vào, tìm những người quen biết hỏi thăm tin tức bàn bạc đối sách. Con đường lớn của kinh thành lập tức trở nên nào nhiệt, đi một đoạn là lại nhìn thấy kiệu của một triều thần nào đó đang vội vã đi qua, không ít các triều thần trên đường gặp nhau, hoặc là tránh đường hoặc là vén cửa kiệu lên ăn ý liếc mắt nhìn một cái, rồi lại đi đến chỗ khác.

Khi Thái phó hồi kinh, cung tiễn hoàng thượng hồi cung xong, liền ngồi ngay ngắn trong kiệu chuẩn bị trở về phủ, lúc này sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng không biết đang tính toán cái gì? Tình hình của các nhóm triều thần Thái phó đã được báo cáo cặn kẽ từ lâu, lúc Thượng Ngưng Hiên bị độc chết hắn cũng đã dự liệu đến, hơn nữa hắn đoán rằng người bí mật đứng phía sau nhất định sẽ tranh thủ cơ hội này tung tin hắnmuốn thanh tẩy triều đình, để cho các triều thần càng thêm rối loạn.

Mặc dù người bí mật đứng sau kia không hề xuất hiện nhưng hắn cũng đoán được đại khái. Thượng Ngưng Hiên là người luôn luồn cúi, nhìn theo chiều gió để hành động, luôn tìm một chỗ dựa vững chắc để dựa vào... Nay có thể dụ dỗ hắn bán mạng tận tâm, làm Thượng Ngưng Hiên kinh sợ hơn cả Vệ Lãnh Hầu hắn.

Như vậy có thể đoán, những người đó không ai khác ngoài mười Hầu gia từng chung tay với Thái Tổ khai quốc đại Ngụy, chỉ có những thế lực lâu đời như họ, từ triều đình đến địa phương, quan hệ khổng lồ, mới có thể làm cho Thượng Ngưng Hiên cam tâm cúi đầu bán mạng cho họ.

Thái phó thản nhiên cười một tiếng, một kẻ vô dụng ngồi không ăn bám và tiên đế hoang dâm vô đạo kia đã biến Đại Ngụy cường thịnh phồn hoa lâm vào tình trạng không cách nào cứu chữa. Nếu không phải Đại Ngụy đang bị rình rập bốn phía, hắn lại đang lo lắng ép buộc quá sẽ khiến chúng tạo phản kháng mạnh mẽ, thì hắn đã sớm chém đám người quyền quý này.

Như vậy cũng tốt, đại loạn thì phải lấy đại trị. Liền nhờ thế lực người bí mật đứng sau kia quét sạch Đại Ngụy đã mục nát và di vật của hắn đi...

Chẳng qua là bước tiếp theo phải đi như thế nào.... Người bí mật phía sau nhất định sẽ không dừng bước trước, cuối cùng rất có thể sẽ quyết tâm đánh đến cùng dùng vũ lực để phản kháng mình. Đám Hầu gia này bản thân vốn quyền khuynh thế mạnh, lại là một trong những gia tộc khai quốc, lời nói nặng tựa ngàn cân, quan địa phương cũng không làm gì được bọn họ, có khi còn phải nhìn sắc mặt bọn họ để làm việc. Bọn họ nhất định sẽ dùng vũ lực, uy hiếp các quan địa phương chống lại triều đình. một khi bọn họ tạo phản, tất nhiên sẽ thu hút được sự tin tưởng của các thế lực phản đối bên ngoài, tiến một bước phân chi Đại Ngụy.

Mặc dù đối với Hắc kỳ quân đã được tôi luyện thành thép của mình đó chỉ là một chuyện đùa, nhưng như thế sẽ khiến Đại Ngụy đang không ổn định càng trở thêm yếu ớt, Nam Cương nhất định sẽ nhân cơ hội phát binh.

Bắt giặc phải bắt vua trước, đánh rắn phải đánh giập đầu. Những gia tộc lớn thế này, quyế lực đều tập trung trong tay một vài người, một khi khôngcó người đứng đầu, nhất định sẽ chia năm xẻ bảy, cho nên lúc cử hành yến hội trong cung...

Khi hồi phủ, Thái phó vừa xuống kiệu thì nhìn thấy một loạt thiếp thất đang đứng ở cửa đợi, khác với những thiếp thất kia khuôn mặt xinh đẹp vui vẻ, mặt tứ phu nhân Thượng Vân Hương lại trắng bệch.