Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 50: Nghênh tân




“Phế vật! Tất cả đều là phế vật!” Cái rương nặng nề rơi xuống đất, Xa Trì Vương lúc này đang nổi trận lôi đình, không ngừng đi tới đi lui trong điện: “Các ngươi làm cái gì? Dĩ nhiên không tra ra trong rương đều là đất đá! Cái gì mà ra uy với cấp Bắc Thần chứ ?! Kết quả lại như này? Bây giờ tột cùng là ai ra uy với ai! Nói cho bổn vương biết, nói!”

Mấy vị đại thần nơm nớp lo sợ không dám nói gì, có một viên quan như quan văn tiến lại, thản nhiên nói: “Vương thượng bớt giận, thần suy nghĩ đây đích thị một tay Ám Vương bày ra!” Trong mắt hắn tinh quang chợt lóe, nói tiếp: “Tên Ám Vương này quả nhiên không đơn giản, có thể nghĩ tới hành động lần này của ta mà ra tay, lúc tới hạ thần cũng từng kiểm tra qua châu báu, số lượng không hề thiếu sót, không biết hắn làm thế nào mà đổi lại.”

“Đủ rồi!” Xa Trì Vương rống giận ngắt lời: “Bổn vương hỏi giải quyết như nào, không hỏi nguyên nhân! Đổng Thiên Diệp, chủ ý này là ngươi đưa ra, bây giờ biến thành như vậy, ngươi giải quyết thế nào?”

Đổng Thiên Diệp vốn là một trong Xa Trì ngũ lão giảng dạy đệ tử, trí tuệ hơn người, mưu kế xuất chúng, lần này thất bại cũng không thèm để ý, nhếch miệng cười: “Vương thượng bớt giận, tức giận không giải quyết được vấn đề, kế hiện tại là thu thập đủ mười hòm vàng bạc hướng Bắc Thần công đạo, không để Bắc Thần Thiên có cớ phát binh.”

“Ngươi không phải nói theo tính tình Bắc Thần Thiên thì lúc này hắn sẽ không phát binh sao?” Xa Trì Vương trợn trừng mắt như thấy người vô lễ mà tức giận.

Đổng Thiên Diệp cười cười, thản nhiên nói: “Chó gấp cũng sẽ nhảy tường, huống chi Bắc Thần Thiên chưa bao giờ cho phép người khác xâm phạm tôn nghiêm Bắc Thần. Bất quá đại thế thiên hạ hắn luôn hiểu rất rõ ràng, cho nên chỉ cần chúng ta không bức bách hắn, hắn sẽ không phát binh tiến công nước ta, nhưng nếu chúng ta khiêu khích uy nghiêm của hắn sẽ rất khó nói.”

“Chẳng lẽ việc này bổn vương phải cứ như vậy quên đi?” Xa Trì Vương rầu rĩ nói, không cách nào phản bác phân tích của Đổng Thiên Diệp, đúng là Bắc Thần Thiên tạm thời họ không thể trêu vào.

“Mười hòm vàng bạc cũng không là gì, chúng ta mặt không đổi sắc giao ra mười hòm vàng bạc ngược lại có thể làm họ dương dương tự đắc, lâm vào trạng thái lơi lỏng, đối với chúng ta mới có lợi. Vương thượng yên tâm, tất cả cũng đã an bài xong xuôi, đối với chúng ta mà nói họ chỉ là sơn dương đợi làm thịt, chỉ cần đến đúng thời cơ thì bao nhiêu đồ vật còn không phải là cấp chúng ta?” Đổng Thiên Diệp cười rất khinh miệt, đôi mắt đen u tối lóe ánh lạnh lùng đã định liệu trước.

“Cũng chỉ có thể như vậy…” Xa Trì Vương đã ngoại ngũ tuần, hai nhi nữ đều chết làm hắn bị đả kích không nhỏ, nhi tủ thứ ba lại không hữu dụng, không phải dựa vào đám người Đổng Thiên Diệp thì có lẽ Xa Trì sớm đã diệt quốc rồi.

Tối đó, cả Xa Trì quốc chuyển động, Xa Trì Vương tự mình chủ trì đại tiệc rượu đón gió tẩy trần, mời Bắc Thần sứ giả tới, trong hoàng cung giăng đèn kết hoa long trọng, giữu thể diện cho Bắc Thần sứ giả, thảm hồng hoa lệ trải ra, ngự hoa viên trở thành nơi yến hội.

Trong tiếng đàn trúc, ca cơ vũ nữ nhẹ nhàng bước ra xếp thành hai nhóm, những đại thần Xa Trì đã tọa lạc vào vị trí, một tiếng thông báo rất to: “Bắc Thần sứ giả : Bắc Thần Tường Vương gia đến, Ám Vương đến!”

Hai bên đại thần nhất thời đứng thẳng lên, ngay cả Xa Trì Vương đang an vị cũng đứng dậy.

Lâm Phong cùng Bắc Thần Tường thay đổi y phục phong trần ban ngày, hai nhân vật tuấn mỹ sóng vai bước đến ngồi vào vị trí khiến mọi người một trận kinh diễm.

Bắc Thần Tường một thân tương áo lam, anh tuấn cao ngất, mạnh mẽ như báo, ánh mắt sắc bén như ưng, mày kiếm dài tới tóc mai, trong con ngươi mắt mỉm cười, thái độ cực kỳ cao ngạo miệt thị, dường như Xa Trì quốc không có nhân vật đáng giá để ở trong lòng.

Lâm Phong một thân mãng bào màu đen, lưng đeo ngọc ấn tinh xảo hình vuông màu lam, tóc tùy ý bó sau đầu, một đôi mắt đen tăm tối tựa không trăng, thâm trầm không nhìn ra chút tâm tình, trên gương mặt tuấn mỹ họa quốc ương dân là nụ cười tự tiêu tự tiếu như vô hại, nhưng trên người này lại tản ra khí tức nguy hiểm khiến kẻ khác sợ hãi.

Trên mặt Đổng Thiên Diệp ngồi tại hàng trước lộ ra rất kinh ngạc, Bắc Thần Ám Vương là Bắc Thần đệ nhất kỳ nhân, thậm chí còn là thiên hạ đệ nhất kỳ nhân, tất cả mọi người đều tưởng tượng người này có chút kỳ lạ, mưu kế cao thâm, cho dù không phải lão yêu tinh đã sống một giáp, cũng là một nhân vật đứng tuổi, nhưng bọn hắn không thể ngờ Ám Vương dĩ nhiên trẻ tuổi như thế! Trẻ đến làm người ta kinh hãi!

Càng không nghĩ tới Ám Vương lại xinh đẹp như thế! Phong thần tuấn lãng, phong thái khí chất tuấn mỹ kiên cường, đặt bên cạnh Bắc Thần Tường thì xuất sắc hơn nhiều, trở thành tiêu điểm tầm mắt của mọi người, đứng trong đám người giống như trăng sáng quanh sao, nếu có người nói hắn có thể so sánh cùng Bắc Thần Thiên, tin rằng lúc này sẽ không có bất luận kẻ nào đưa ra dị nghị.

Nguyên lai, đây là Bắc Thần Ám Vương! Hay cho một Ám Vương!

Hai người cùng tham dự, đừng nói làm kinh hãi cả đám người của Xa Trì, Bắc Thần Tường thấy Lâm Phong một thân hắc y đã chấn động ba hồn mất đi bảy phách, nhìn chằm chằm hồi lâu cũng chưa thu lại tâm trí, lúc Lâm Phong nhắc nhở hắn đã đến giờ đi mới cùng nhau sóng bước.

Lúc này, con ngươi hắn có chút thâm ý dừng trú tại trên người cùng hắn sóng vai mà đi – là người phong thái kinh sát thiên hạ, trái tim mãnh liệt nhảy lên thình thịch, không biết tại sao hắn muốn đi dắt tay người đó cùng đi, nhưng lại cảm giác rất không ổn, cảm giác này thật khó chịu đến chết mất.

Không biết từ khi nào bắt đầu, Bắc Thần Tường càng ngày càng bội phục Ám, cảm phục phong thái, tán dương trí tuệ, nghĩ đến hắn thì ngực không hiểu sao lại thấy ấm áp lên, cảm giác đó so với uống rượu Đông Phong không trộn lẫn nước còn nóng bỏng hơn.

Bắc Thần Tường ngẩn người thẳng đến lúc Xa Trì Vương cười mở miệng làm lành, đại não mới bắt đầu chuyển động trở lại.

” Tường Vương gia, Ám Vương, trước tiên thiết yến rượu là bổn vương thiết bồi nhị vị, hôm nay nhị vị tại Xa Trì gặp cướp, bổn vương thật sự rất áy náy, đám đạo phỉ đó cũng quá hung hăng ngang ngược rồi, không để vương pháp trong mắt, ngay dưới chân kinh đô cũng dám lỗ mãng!” Vẻ mặt Xa Trì Vương tức giận, mở miệng là nói một thôi một hồi.

“Aizz, Xa Trì tốt xấu gì cũng là một quốc gia đã trăm năm tuổi, hôm nay ngay dưới chân kinh thành chính mình cũng quản lý không xong, thật sự là thẹn với tổ tông đã lưu lại cơ nghiệp. Bổn vương sau khi nhận được tin tức đã lập tức hạ lệnh truy bắt đám phản tặc này, cuối cùng may mắn không phải xấu hổ đã bắt được chúng đem giam giữ, tất cả vàng bạc cũng đã ttìm được về, tất cả đều ở đây. Xa Trì cùng Bắc Thần luôn giao hảo, hôm nay xảy ra chuyện này, sao dám nhận đại lễ như thế, hiện lễ vật còn nguyên xin trả lại, mời Ám Vương cùng Tường Vương gia xem qua.”

Xa Trì Vương vung tay lên, mười hòm lớn được mang tới, Lâm Phong thoáng nhìn khóe môi câu khởi tia cười, hai tròng mắt sắc bén phát sáng đảo quanh bữa tiệc, vân đạm phong khinh phất phất tay, không chút để ý nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi, cầm xuống đi.”

Nàng từ đầu tới cuối hoàn toàn không ý mở hòm ra nhìn, ngay cả xem xét cũng không xem chút nào đã gọi người đưa đi, Xa Trì ngũ lão, Đổng Thiên Diệp còn có Xa Trì Vương nhất thời thừ người ra, thiếu chút nữa mở miệng chửi ầm lên!

Việc nhỏ? Ngươi xế chiều hôm nay còn lấy “tánh mạng ra ép bức “, giống như thiếu của ngươi một văn tiền ngươi sẽ liều mạng, chớp mắt qua mấy canh giờ đã biến thành “Chỉ là việc nhỏ thôi” ? Này, sắc mặt biến đổi cũng nhanh quá đi!

Khá lắm Ám Vương, không ngờ ngươi càn rỡ như thế!

Uổng phí bọn họ thu thập đủ mười hòm châu báu tốn bao công sức, còn lại sợ Lâm Phong đến lúc đó nói bọn họ tham ô, vậy mà hắn cư nhiên giả bộ như thể chuyện nhỏ, khoan hồng độ lượng trực tiếp nhận ngay lập tức, dường như mấy thứ này đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào!

Đây quả thực là chế giễu trắng trợn!

Cái mũi của Xa Trì Vương cũng bị lệch đi, nếu biết người này có hành động này, hắn tại sao lại sợ hãi đi chuẩn bị đủ hòm vàng bạc chứ, cứ trực tiếp đem đất đá trả lại cho hắn không phải được sao! Giỏi, bị tổn thất một món đồ lớn, còn bị hung hăng trào phúng một phen.

Đổng Thiên Diệp trong mắt lãnh ý liên tục phát sáng, giỏi, giỏi lắm! Ám Vương! Quỷ kế đa đoan, tất cả không biểu lộ ra ngoài, làm người ta phẫn uất muốn tìm đậu hủ đập đầu, thật không hổ là Bắc Thần đệ nhất kỳ nhân a!

Bắc Thần Tường cũng là một nhân vật khôn khéo, ở bên cạnh nhìn thần sắc mấy vị đó, nước miếng không nuốt xuống nổi thiếu chút nữa bị sặc, trong lòng cười đến muốn ngã cả người, ngoài mặt đối với Lâm Phong âm thầm giơ ngón tay cái lên, vẻ si mê trong mắt càng thêm dày đặc, người này a, lúc nào cũng có thể thiết lập thế cục, làm đối thủ xấu hổ tức giận muốn chết, còn có chuyện gì hắn không làm được a?

Đồng thời, Bắc Thần Tường cũng âm thầm vì chính mình lau mồ hôi lạnh, bỗng hoảng sợ, hắn cũng chưa quên lúc trước còn muốn tìm Ám gây phiền toái, nếu Ám đối với mình không chút khách khí mà “giáo huấn ” một phen, không biết bây giờ chính mình còn có thể đứng ở chỗ này hay không.

May mắn, may là lúc này bọn họ đã là bằng hữu, sau này cũng sẽ thế!

Xa Trì Vương nghiến răng nghiến lợi lại còn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười, thật là khổ cực, dùng hết khí lực toàn thân đối đãi tiệc rượu với hai người, cảm thấy đời này chưa từng có chuyện cố hết sức như vậy.

“Hai vị mời ngồi!”

Bắc Thần Tường cùng Lâm Phong nhìn nhau, trong con mắt lộ ra ý cười, thần thái hào sảng, sải bước về chỗ, dường như trong nháy mắt tinh thần đã nhẹ nhàng khoan khoái gấp bội lần, nghênh ngang ngồi xuống.

Xa Trì Vương cật lực vuốt gân xanh trên trán, lúc này mới ngồi xuống thủ tọa.

Trận này giao phong, là Bắc Thần chiếm thế thượng phong, thật sự là làm người không cam lòng! Tiệc rượu bắt đầu, Xa Trì Vương hướng phía Đổng Thiên Diệp nháy mắt ra dấu, đưa ra ám hiệu hủy diệt duệ khí của bọn hắn!

Đổng Thiên Diệp hiểu ý, vỗ tay một cái ra hiệu với nội đường, một đội nữ tử mắt ngọc mày ngài mỹ lệ đong đưa vòng eo mảnh khảnh từ nội đường đi ra, nhất thời thành một phong cảnh xinh đẹp, tất cả con ngươi mắt của các nam nhân đều sáng ngời, cực nóng.

Mấy nữ tử trên người ăn mặc vô cùng ít ỏi, một tầng tế sa cực kỳ lộ liễu, nội y như ẩn như hiện, chẳng khác không mặc gì.

Đổng Thiên Diệp cười quỷ dị, vỗ tay lần nữa, hơn mười nữ tử đi ra bốn phía, mang theo ý cười quyến rũ động lòng người chậm rãi đi tới bên người mỗi nam nhân một bàn.

Lâm Phong bất động thanh sắc nhìn hai nữ tử hướng về phái nàng và Bắc Thần Tường đi tới, dung mạo nữ nhân đó có thể coi khuynh thành trong mắt mang theo tia giảo hoạt, thiếu chút nàng ôm bụng cười to.

Thi triển mỹ nhân kế đối với một nữ nhân, còn có chuyện cười nào buồn cười hơn không?