Giải Mã Mê Cung

Chương 21




Thomas quay lại và nhìn thấy kẻ săn đuổi ban nãy vẫn đang lao đến, mặc dù đã giảm tốc độ một chút, cái càng bằng kim loại cứ mở ra đóng vào như thể chọc tức nó.

Nó biết mình tiêu rồi, Thomas nghĩ bụng. Sau ngần ấy nỗ lực, bây giờ nó đang ở đây, bị bao vây bởi lũ Nhím sầu. Thế là hết. Thậm chí sau chưa đầy một tuần khôi phục ký ức, cuộc đời nó sắp chấm dứt.

Họa vô đơn chí, nó quyết định sống mái một phen.

Chọi một hơn là ba, nên Thomas lao thẳng về phía con Nhím sầu đã đuổi theo nó tới đây. Con vật xấu xí lùi lại một chút, bộ càng thôi không cử động, dường như bị bất ngờ trước sự táo tợn của thằng bé. Không hề nao núng, Thomas bắt đầu hét lên trong khi tiếp tục lao tới.

Con Nhím sầu lập tức chuyển sang hành động. Lớp đinh nhọn xù ra, nó lăn tròn tới trước, sẵn sàng cho cú va chạm trực diện với con mồi. Động thái bất ngờ của con Nhím suýt nữa thì làm Thomas dừng lại. Khoảnh khắc liều mạng điên cuồng bay biến mất, nhưng nó vẫn tiếp tục chạy.

Ngay vào giây cuối cùng trước cú va chạm, lúc nó có thể nhìn rõ những cái đinh kim loại, lông và chất nhớt, Thomas đạp mạnh chân trái xuống đất và nhào người sang bên phải. Không thể ngừng quán tính, con Nhím sầu lao vọt qua nó trước khi rùng rùng dừng lại. Thomas nhận thấy con vật bây giờ đã di chuyển chậm hơn rất nhiều. Với một tiếng rít kim loại, con Nhím quay lại, sẵn sàng tấn công con mồi. Nhưng giờ đây không còn bị bao vây nữa, Thomas đã có lối thoát theo hướng ngược lại con đường lúc nãy.

Nó lồm cồm bò dậy và bắt đầu tăng tốc. Tiếng động của bầy Nhím sầu, bây giờ là bốn con, bám theo Thomas sát nút. Biết thừa rằng mình đang đẩy cơ thể qua khỏi giới hạn thể chất bình thường, Thomas cứ chạy mải miết, cố gắng thoát khỏi cái ý nghĩ tuyệt vọng rằng việc bầy Nhím sầu bắt kịp nó chỉ là vấn đề thời gian.

Bỗng, sau khi băng qua ba hành lang, hai bàn tay bất ngờ thò ra lôi nó vào trong một lối rẽ. Tim Thomas muốn vọt lên cổ, trong khi nó vùng vẫy cố thoát ra. Nó chỉ ngừng lại khi nhận ra đó là Minho.

- Cái…

- Im lặng và đi theo tôi! - Minho kêu lên, đã kịp lôi Thomas đi cho đến khi nó có thể đứng vững trên đôi chân của mình.

Không còn thì giờ để suy nghĩ, Thomas cố định thần chạy theo Minho qua các hành lang và các chỗ rẽ. Minho dường như biết rất rõ điều mình đang làm và chỗ mình đang tới. Thằng bé không hề dừng lại để chọn đường chạy.

Khi hai đứa chạy vòng qua góc hành lang kế tiếp, Minho cố gắng nói chuyện. Nó lắp bắp giữa những tiếng thở hổn hển:

- Tôi đã chứng kiến… cú nhảy của cậu… ở đó… nó cho tôi… một ý… chúng ta chỉ phải… cầm cự thêm… ít lâu nữa.

Thomas không lãng phí hơi sức vào việc đặt câu hỏi mà cứ tiếp tục chạy theo Minho. Không cần nhìn lại, nó cũng biết là lũ Nhím sầu đang thu hẹp khoảng cách một cách đáng ngại. Khắp mình mẩy nó đau nhức. Hai chân nó kêu gào đòi nó ngừng lại. Nhưng Thomas cứ chạy tiếp, thầm hy vọng là tim nó không lăn ra ngừng đập.

Sau vài ngã rẽ, Thomas nhìn thấy một thứ phía trước mặt mà bộ não nó không thể chấp nhận được. Cái đó có vẻ… khong đúng. Và ánh sáng lờ mờ phát ra từ những kẻ truy đuổi chỉ làm cho thứ kỳ quặc đang bày ra trước mắt Thomas thêm rành rành.

Hành lang chúng đang chạy không kết thúc bằng một bức tường đá.

Nó kết thúc bằng bóng đêm.

Thomas nheo mắt trong lúc chúng chạy lại gần, cố gắng tìm hiểu xem chúng đang lại gần cái gì. Hai bức tường phủ dây thường xuân ở hai bên Thomas dường như chẳng giao cắt với cái gì ngòai bầu trời phía trước. Nó có thể nhìn thấy các ngôi sao. Khi chúng đến gần hơn, Thomas nhận ra đó là một lối mở - nơi mê cung kết thúc.

Làm thế nào? Thomas tự hỏi. Sau từng ấy năm tìm kiếm, làm sao Minho và mình lại tìm ra nó dễ dàng như thế này?

Minho có vẻ như đã đọc được suy nghĩ của Thomas.

- Đừng có vội mừng. - Thằng bé nói một cách khó nhọc.

Khi còn cách điểm kết thúc của hành lang chừng một mét, Minho dừng lại, giơ tay lên ngực Thomas để buộc nó ngừng lại theo. Thomas hãm tốc độ lại, rồi bước đến nơi Mê cung mở ra bầu trời. Tiếng bọn Nhím sầu săn đuổi mỗi lúc một gần hơn, nhưng nó cần phải nhìn xem.

Quả là chúng đã đến một lối ra của Mê cung, nhưng như Minho đã nói, không có gì phải vội mừng. Tất cả những gì mà Thomas có thể nhìn thấy, bên trên và bên dưới, bên trái và bên phải, chỉ là không gian và những ngôi sao mờ tỏ. Đó là một khung cảnh lạ lùng đáng lo ngại, tựa như nó đang đứng ở rìa của vũ trụ, và trong một thoáng chốc nó cảm thấy chóng mặt, đầu gối bủn rủn, nhưng kịp thời đứng vững lại.

Bình minh đã bắt đầu xuất hiện, bầu trời có vẻ như đã sáng lên đáng kể. Thomas không tin nổi vào mắt mình nữa. Dường như có người nào đó đã xây dựng nên Mê cung này và đẩy nó lên trời, thả cho nó trôi bồng bềnh vĩnh viễn giữa không gian.

- Tôi không hiểu. - Nó thì thầm, không rõ liệu Minho có nghe thấy hay không.

- Cẩn thận đó. - Minho đáp. - Cậu sẽ không muốn là sư huynh đầu tiên bị xô xuống Vực đâu. - Thằng bé nắm lấy vai của Thomas, hất hàm về phía sau lưng. - Cậu có quên gì không đó?

Thomas đã từng nghe chữ Vực trước đây, nhưng không nhớ rõ là thời điểm nào. Nó như bị thôi miên trước khoảng trời mênh mông phía trước mặt và dưới chân, nhưng nó kéo mình trở lại thực tế để đối diện với bọn Nhím sầu đang tiến đến gần. Bây giờ chúng chỉ còn cách vài chục mét và xếp thẳng hàng di chuyển, nhanh chóng một cách đáng kinh ngạc, sẵn sàng trả đũa.

Hai đứa vô cùng hiểu ý nhau, ngay cả trước khi Minho giải thích điều chúng sắp làm.

- Mấy con này cũng gian ác đó, - Minho nói, - nhưng đầu toàn bã thôi. Cậu đứng đây, ngay kế tôi nè, đối diện…

Thomas cắt lời thằng bé.

- Tôi hiểu rồi. Tôi đã sẵn sàng.

Thomas và Minho nhích lại sát nhau ở phía trước lối mở của mê cung, chính giữa hành lang, đối mặt với lũ Nhím sầu. Gót chân của chúng chỉ còn vài xen-ti-mét là tới mép Vực, sau đó là khoảng không.

Thứ duy nhất còn lại với hai đứa là sự dũng cảm.

- Tụi mình cần phải thật đồng bộ! - Minho kêu lên, giọng nó gần như bị chìm lấp trong tiếng động váng óc của những cái gai sắt lăn trên đá. - Theo hiệu lệnh của tôi!

Lý do bọn Nhím sầu sắp thành hàng một đúng là một bí ẩn. Có lẽ Mê cung chật hẹp quá nên chúng không thể dàn hàng ngang để di chuyển. Con nọ nối tiếp con kia, chúng lăn trên nền đá, kêu lích kích, rên rỉ và sẵn sàng tấn công. Vài chục mét rút xuống còn vài mét, lũ quái vật chỉ còn vài giây nữa là sẽ nghiền nát hai thằng bé.

- Sẵn sàng nha. - Minho gằn giọng. - Chưa đâu… chưa đâu…

Thomas căm ghét những khoảnh khắc chờ đợi này. Nó chỉ muốn nhắm mắt để rồi không bao giờ thấy tụi Nhím sầu lần nữa.

- Nào! - Minho hét lên.

Ngay khi con Nhím sầu đầu tiên giương cánh tay ra để bắt chúng, Minho và Thomas lao sang hai hướng ngược nhau, mỗi đứa về một bên của hành lang. Chiến thuật lúc nãy đã được Thomas sử dụng hiệu quả, và căn cứ trên tiếng rú thất thanh của con Nhím sầu đầu tiên thì nó lại một lần nữa thành công. Con quái vật bay qua rìa của Vực. Rất lạ lùng, tiếng kêu của nó đột ngột tắt ngấm chứ không nhỏ dần trong lúc rơi xuống khoảng không bên dưới.

Thomas chạm phải bức tường và xoay người lại đúng vào lúc con quái vật thứ hai không kịp dừng lại, rơi qua mép đá. Con thứ ba đã chọc một cánh tay có móc vào mặt đá, nhưng quán tính của nó quá lớn. Tiếng cái móc cào xuống đất làm Thomas thấy lạnh sống lưng, nhưng chỉ một giây sau con quái vật cũng bị rơi xuống vực. Con Nhím sầu thứ tư, cũng là con cuối cùng, kịp ngừng lại, nó loạng choạng ngay trên mép Vực, dùng một cái móc và một cái tay để níu cơ thể của nó lại.

Tự nhiên Thomas hiểu ra cần phải làm gì. Nó nhìn Minho, gật đầu, rồi quay lại. Hai đứa chạy tới và dùng hết sức đạp thẳng vào con quái vật, xô nó xuống chỗ chết.

Thomas nhanh chóng bò tới bờ vực, thò đầu ra để nhìn theo lũ Nhím sầu. Nhưng chúng đã biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào trong khoảng không gian bên dưới. Không gì cả.

Đầu óc Thomas không thể suy nghĩ được gì về nơi vực sâu dẫn vào, cũng như điều đã xảy ra cho đám Nhím sầu quỷ quái kia. Chút lực tàn đã rời bỏ cơ thể nó. Nó cuộn tròn người trên nền đá.

Rồi thì, nước mắt nó trào ra.