Giải Ngải Ký

Quyển 2 - Chương 8-2: Lò mổ (2)




Lạnh.

Đầu đau quá. Cảm giác như có một lỗ hổng lớn ở sau gáy, gió từ ngoài còn thổi vào óc cậu tê buốt. Muốn chạm thử vào đầu một cái, nhưng cánh tay không nhúc nhích. Thử tay khác xem, cũng không được, hai tay đều bị giữ chặt lại rồi, chỉ có bàn tay là còn co duỗi được. Xung quanh có ánh sáng, qua màng mí liền thấy được, đèn đang chiếu thẳng vào mắt, để như vậy chói quá. 

Lưng giống như đang áp xuống tảng băng, lạnh cứng cả người, nhích dịch sang trái phải đều không được. Bên dưới cũng không thể di chuyển, chân còn tê dại đi, cảm giác được dây trói ở cổ chân thít rất chặt. Toàn thân bất động, đầu đau như sắp nứt ra, nửa thân trên dính vào mặt băng lạnh toát, nửa thân dưới bị cố định một chỗ. Tình hình là như thế nào đây?

Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt…

- Phần thịt chỗ này… không ăn được, hà hà…

Tiếng động lặp đi lặp lại, giống như người ta dùng một mảnh kim loại miết trên bề mặt đá, là mài dao, đúng rồi, người ta đang mài dao. Cũng không có mùi gì quá nặng ở đây, hai lỗ mũi hít thở đều đặn, nhiều nhất chỉ ngửi thấy mùi tanh, cơ bản là trong này quá lạnh, không khí ngưng tụ lại thành từng cục từng cục đập vào mũi. Lạnh như vậy thì có thể là ở đâu?

Xoẹt… xoẹt…

Tí tách.

Cường miên man suy nghĩ, cậu không mở nổi mắt, cũng vì vừa mới tỉnh lại sau một cơn đau dài, nên tri giác vẫn chưa hoạt động được bình thường. Dẫu vậy cậu cũng nhận ra bản thân đang rơi vào tình huống xấu. Tay chân cậu đều bị trói chặt, người cũng không nhúc nhích được, thậm chí tới cái áo đang mặc cũng không thấy đâu nữa, may vẫn còn cái quần, nơi này lạnh như trong nhà xác vậy, mỗi lần hít thở, Cường cảm giác lỗ mũi còn đóng giá lại.

Tí tách.

Có hạt nước vừa bắn vào mặt cậu. Nóng hổi. Từng hạt rất bé, giống như phun mưa xuống vậy, bắt buộc Cường phải mở mắt để xem là cái gì. Choang. Ánh sáng từ bóng đèn chụp trên cao rọi thẳng vào mắt cậu, ngay lập tức Cường quay sang bên trái, nơi những mạt mưa đang bắn tới, cậu từ từ hé mắt ra nhìn.

Đó không phải nước. Là tia máu phun ra. Dây thần kinh trong đầu Cường căng lên, ngay bên cạnh chỗ cậu nằm, có một người đang bị mổ sống. Mặt người đó đối diện với mặt cậu, hai mắt trợn ngược, miệng hớp hớp, thỉnh thoảng đầu lại giật lên một cái. Hai hốc má vừa bị khoét đi, để trơ lại xương hõm, máu thịt nhầy nhụa chảy đầy xuống phản nằm. 

Cường chết lặng. Cậu gần như không thở nổi khi thấy những tia máu vẫn bắn lên mặt mình. Có một tấm lưng đang cúi xuống cạnh phản thịt bên kia, một tay cầm dao, liên tiếp rạch những thớ thịt dính vào lồng ngực người nằm đó, con dao liếm thịt ngọt xớt, một tay luồn vào bên trong, moi móc quả tim vẫn đang đập thình thịch ở dưới khung xương sườn ra. Từng tia máu bắn khắp xung quanh, nếu không vì tấm lưng kia chắn lại, chắc cả người cậu phải tưới đầy máu nóng.

Người đó bị cố định trên phản thịt bằng một mảnh dây da to bản, thắt từ vai nọ sang vai kia, có chốt rất chắc chắn ở hai bên thành phản. Tay và chân cũng bị khóa lại như vậy, tư thế nằm thẳng căng, muốn giãy cũng không giãy được. Bỗng trong lòng Cường lạnh ngắt, cậu lập tức nhìn lại người mình, hai bàn tay nắm chặt lại.

Không xong rồi, người bên kia bị trói thế nào, cậu cũng y như vậy. Vừa ngóc đầu dậy nhìn từ vai tới chân, người cậu bị bó chặt không khác gì khúc giò, chỉ còn mỗi cần cổ là ngọ nguậy được, do ảnh hưởng của vết thương sau gáy nên chỉ một lát Cường lại phải ngửa đầu ra. Đau tới nhăn mặt, cậu thử giật hai tay, quá chặt, dây da này chỉ thít lại chứ không có dấu hiệu nới lỏng. Vặn vẹo một lúc mà toàn thân nóng ran, hai bên cổ tay hoàn toàn vô hiệu, không giật được ra, vậy làm sao thoát khỏi đây?

Nghĩ tới đó, Cường chột dạ. Có hai con mắt đang nhìn về phía cậu, từ tấm lưng rộng trồi lên một cái đầu, khuôn mặt từ từ quay sang phản cậu nằm. Vừa rồi Cường tạo ra tiếng động khá mạnh, khiến người đứng bên kia lập tức chú ý, bóng lưng lay động. Rồi tới cái miệng trên khuôn mặt ngoác ra, người kia đang cười, da đầu Cường tê rần rần, kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt cậu.

Ọc ạch.

Bàn tay từ từ rút khỏi lồng ngực người nằm dưới phản thịt. Có thứ gì cũng theo ra ngoài, trong nắm tay là một khối thịt đang động đậy, máu chảy tong tong xuống đất, kia chẳng phải là quả tim nóng hổi. Cường nghẹn họng, bàn tay ấy từ từ đưa quả tim lên cái miệng rộng đang nhả khói, động tác rất chậm, hai hàm răng há ra, ngoạm lấy một miếng thật lớn, ước chừng phải nửa quả tim kia. Thịt tươi nên rất mềm và nóng, hàm răng nghiến chặt lấy quả tim, cắn đứt miếng thịt và bắt đầu nhai chóp chép.

Ực.

Nuốt rồi. Mồ hôi lạnh chảy đầy đầu Cường, mắt thấy miếng thịt trôi xuống cổ họng và biến mất, bất giác cậu nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác bây giờ không có gì ngoài kinh tởm. Nửa quả tim còn lại liền được nhét nốt vào miệng, cái miệng nhai tới phọt máu, cơ hàm lên xuống, rồi cổ họng bạnh ra để nuốt trôi miếng thịt. Tận mắt chứng kiến người ăn thịt người sẽ cảm thấy thế nào, không thể miêu tả nổi, da gà đồng loạt nổi lên, dạ dày co bóp kịch liệt, cổ họng bồn chồn, có thể nôn ra bất cứ lúc nào.

Người kia đứng quay lưng với ánh sáng, Cường không thấy mặt, nhưng rất nhanh thôi, cậu sẽ được thấy, vì bóng đen bắt đầu tiến tới chỗ cậu. Bước đi của hắn cũng rất chậm, càng nhìn cậu càng thấy hắn quen mắt, hình như trước đây cậu từng gặp người này, ấn tượng không nhiều lắm, nhưng chắc chắn là có gặp rồi.

- Tỉnh rồi… Quân… tỉnh… rồi…

Cường kinh ngạc, giọng nói ồm ồm vừa rồi nhắc tới tên ai vậy? Còn khuôn mặt người kia, không thể nhầm được, hắn là gã đồ tể đêm hôm đó đã dọa Quân sợ toát mồ hôi. Khi cậu còn đang bàng hoàng nhìn hắn, bàn tay đầy máu lại chộp tới, hắn nắm lấy hai má Cường, lắc qua lắc lại, mặt hắn cười khoái chí.

Nhìn gần, khuôn mặt gã đồ tể thực sự rất đáng sợ. Má hắn chảy tận cằm, miệng nhoe nhoét máu, môi trên còn dày chạm vào mũi, hai cánh mũi bạnh ra thở phì phì, trên cùng là đôi mắt hí, mỗi lần cười là mỡ trên mặt dồn nén lại, ép cho hai con mắt thành một đường kẻ chỉ. Đầu hắn trọc hếu, ánh sáng chiếu vào còn bóng và phản quang lại lấp lóa. Một gương mặt bị thịt, từ người hắn bốc ra một thứ mùi gây gây, vì quần áo dính máu, hay vì cơ thể hắn có sẵn thú mùi đó, Cường không biết, chỉ biết là cậu phải rời khỏi đây thật nhanh.

Hai cổ tay lại tiếp tục giằng co, miếng dây da đã có lúc bị kéo căng lên, nhưng nó dai và chắc tới mức khó tin, Cường cắn chặt môi, mồ hôi chảy đầy đầu mà cậu cũng không kéo đứt được nó. Phải làm sao bây giờ, một lần nữa, Cường gồng hết sức bật người dậy, nhưng vai và ngực không thể giật ra khỏi cái đai da to bản kia, cảm giác sau mỗi lần cố gắng đó là một lần tức ngực khó thở. Bình tĩnh, bình tĩnh…

- Không… Quân… không được thoát… đâu…

- Tao không phải Quân! Mày bắt nhầm người rồi, thả tao ra.

Nghe gã đồ tể lắp bắp nói, Cường lập tức phản bác, trong tình huống như vậy cậu không thể tiếp tục im lặng được. Gã nghiêng đầu, nụ cười trở lên ngây dại.

- Quân… đẹp trai… ăn vào cũng sẽ đẹp… trai…

Cái gì? Như có tiếng nổ lớn trong đầu Cường, ăn cái gì để đẹp trai, mà gã có hiểu những gì gã nói không, thứ nhất là cậu không phải Quân, mặt hai người khác nhau hoàn toàn, thứ hai, không thể ăn “cái gì đó” vào là đẹp trai được. Cường nói:

- Tao là Cường, tao không phải Quân, mày có hiểu tao đang nói gì không? Tao là Cường, ư-ơ-ngờ-ương-cờ-ương-cương-huyền-cường, mày biết đánh vần tên Quân thế nào không?

- U-ớ-lờ-uân-…cờ-ương-cương-huyền-cường….

Càng nói càng thấy đây là một thằng điên, gã không hiểu những gì đang nói, càng không hiểu những gì cậu nói. Cường nổi cáu, cậu bật người dậy, kéo căng hai cánh tay lên, vô hiệu, dây da vốn dĩ rất dai, thêm mồ hôi của cậu, nó càng trở lên chắc chắn. Có dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể giằng đứt được thứ này, muốn thoát được chỉ có thể dùng dao cắt.

Gã đồ tể mặc kệ Cường vùng vẫy trên phản thịt, hắn quay lại chỗ người đối diện, bây giờ đã là một xác chết lạnh ngắt. Hắn xẻ phần bụng của người đó ra, moi hết nội tạng vứt vào một cái xô, sau đó cùng lưỡi dao lách vào khung xương sườn, tiếp tục róc thịt ra khỏi khung xương. Động tác thành thục và nhanh nhẹn, hai tay thoăn thoắt mổ xẻ, được một lát toàn bộ thịt trên phần thân của xác chết đã bị tách rời, máu vẫn còn tươi nguyên chảy đầy trên mặt phản.

Tiếp theo, gã cắt phần thịt đã róc xương ra, Cường nhìn hắn không rời mắt, giờ cậu mới hiểu hắn muốn làm gì. Trên tường căn phòng treo đầy những miếng thịt đỏ ối như vậy, hắn kẹp hai góc thịt trên dây, có vẻ như hắn muốn nó ráo hết máu. Sau đó, giống như ở những miếng thịt trước, hắn dán lên miếng thịt một tờ giấy, trên ghi giá tiền, không đắt lắm, nhưng ai mà dám mua chúng?

Loảng xoảng.

Gã đồ tể quay về khay đồ, hắn sắp xếp lại dụng cụ trên đó, Cường thấy hắn lựa vài con dao, rất nhiều loại dao, kích cỡ đa dạng, có những con nhỏ như dao y tế, có con lại to như dao phay. Để làm gì? Tim cậu thắt lại, một giọt mồ hôi chảy xuống mang tai, ở tư thế nằm như vậy, cảm giác có nước chảy vào tai rất khó chịu. Nhưng đó chưa khó chịu bằng cảnh tượng đang diễn ra, gã đồ tể một tay cầm con dao bầu, lưỡi dao sáng bóng, một tay cầm cái liễng dao, hắn mài mài lưỡi dao lên đó vài cái. Tiếng rẹt rẹt sắc lạnh, lỗ đồng tử của Cường co rút cực đại, cậu bắt đầu thấy lo lắng, hai tay điên cuồng giãy dụa, đầu ngúc ngoắc. 

Không được, thứ dây da này phải chắc hơn cả xích sắt, giằng co như vậy mà nó không nới ra, mồ hôi còn làm cho nó trơn bóng nữa. Hết cách rồi, không thể thoát được kiếp nạn này, còn bị mổ phanh ra như vậy, thật sự không cam tâm. Cường nghĩ, trong lòng có chút cuốt lên, cơ thể cậu càng giãy mạnh, mắt nhìn gã điên đang tiến tới gần, Cường lập tức gào to:

- THẢ…. ưm…

Bàn tay to như hộ pháp của gã lập tức chộp lấy mũi miệng cậu, đập đầu cậu xuống phản kim loại, có tiếng cốc một cái sau đầu, vết thương lại rách miệng, đau tê tái. Nhưng trước cái chết đang đến gần, Cường vẫn không đầu hàng, cậu giằng mặt ra khỏi bàn tay tanh tưởi kia. Nhưng không được, hắn ấn chặt tay xuống, xương mặt cậu như bị ép tới biến dạng. Tay còn lại hắn ấn ấn phần bụng Cường, miệng nói:

- Tim… phải ăn sống… mới ngon… ăn lúc còn đang… đập… Quân… sẽ bị ăn…

Mẹ kiếp, không phải Quân, nhưng cậu sắp chết rồi, mắt Cường nhìn cánh tay cầm dao của gã đang hua hua trong không khí. Vẻ mặt gã càng lúc càng đáng sợ, đột nhiên, dọc khung xương sườn có cảm giác lạnh toát, Cường không thể nhìn thấy hành động của gã, nhưng cậu cảm nhận được lưỡi dao đang dí xuống da thịt mình. Đau, lưỡi dao bắt đầu xuyên thủng da cậu, máu nóng chảy từ vết cứa ra, chỉ một lát nữa là cậu cũng bị mổ phanh ra như người bên kia.

Bỗng gã đồ tể rút lưỡi dao ra, nghe tách một cái, vết cắt không quá sâu, Cường cảm thấy tim mình đập dồn dập hơn lúc nào hết. Mắt thấy gã đang nhìn lưỡi dao, sau đó lại ấn vào bụng cậu một cái, nói:

- Thịt… rắn quá… không cắt bằng dao được… phải… dùng cưa… thôi…

Cưa? Giờ thì Cường chết chắc rồi, do cậu gồng người nên cơ bụng rắn lại, nếu dùng Cưa, người cậu sẽ bị cắt làm hai khúc, thảm cảnh đó rất khó để hình dung. Gã đồ tể vứt con dao vào khay đồ, hắn cũng buông tay khỏi mặt cậu, vì hắn còn phải tìm xem cưa để đâu.

- Không… có… cưa để… ngoài kia… rồi… phải đi… lấy…

Dứt lời, tấm lưng nặng nề tiến xa khỏi phạm vi ánh sáng, rất nhanh sau đó Cường nghe thấy tiếng cửa mở, rồi tiếng bước chân xa dần. Cậu nằm yên trên phản, miệng há rộng đớp lấy không khí, cổ họng bị khí lạnh thổi vào khô rát, không được, phải nghĩ cách thoát khỏi đây, chết như vậy quá ngu xuẩn. Cường ngóc đầu lên, nhìn nơi vừa bị cắt, máu đã ngừng chảy, đó không phải chỗ yếu hại gì, cậu hơi yên tâm. Động não lên, làm thế nào bây giờ?

KÉT… Cạch.

Quay trở lại rồi. Cường thót tim, cậu trợn mắt nhìn vào bóng tối phía cánh cửa, đúng là cửa vừa mở, có người vừa bước vào. Mẹ kiếp, mới rời đi được vài giây, chẳng lẽ ngoài kia là kho dụng cụ của hắn, hết thật rồi, hắn dùng cưa thì cậu có gồng tới cứng người cũng vẫn bị cắt đôi mất. Cường thầm chửi bản thân, tại sao những lúc như vậy không nghĩ lạc quan lên, cố hết sức thêm lần nữa.

Loảng xoảng.

Bên kia bỗng vang lên tiếng khay đồ va nhau, Cường giật mình, giá mà cậu có thể với được một con dao, dù tiếp theo phải đánh với gã đồ tể, cậu không nghĩ là mình thua hắn. Gã đồ tể đang làm gì, Cường ngóc đầu dậy, thấy bóng lưng xoay sang bên phản thịt kia, hình như hắn đang quan sát gì đó. Bóng lưng che không hết ánh sáng, Cường vẫn thấy được khuôn mặt bên kia.

Khoan! Khoan! Khoan!

Cậu như nhảy dựng lên, kia không phải gã đồ tể, là người khác, lưng người đó gọn gàng hơn, dáng người cân đối hơn, mặc áo khoác sạch sẽ chứ không phải áo trong lò mổ. Trong lúc vội vàng, Cường lập tức lên tiếng:

- Ai vậy, cứu tôi với!

Người đó giật mình, quay mặt nhìn về phía cậu. Nhưng vì ngược sáng, Cường không thấy được khuôn mặt, chỉ nghe được tiếng nói rất khẽ:

- Có người bị thương, điều cho tôi một xe cứu thương tới đây.

Nói xong, người kia tiến tới phản của Cường, cậu hồi hộp chờ đợi, khuôn mặt ló ra sau bóng tối, thậm chí còn khiến cậu kinh ngạc hơn nữa.

- Đại… đại ca! – Cường lắp bắp thành tiếng.

Đây là người mà tối hôm đó Quân gọi là đại ca, thái độ của hắn đối với người này rất kính trọng, Cường vẫn nhớ đúng khuôn mặt này, không thay đổi một chút nào cả. Đại ca lập tức ra hiệu im lặng, anh ta cúi xuống sờ dây buộc qua vai của Cường, so với Quân, đại ca đứng đắn hơn rất nhiều, cậu nghe anh ta nói:

- Chúng ta từng gặp nhau rồi à? – Rõ ràng là đại ca không nhận ra Cường – Cậu bị thương rồi, chờ tôi cởi trói đã, nói chuyện sau đi.

Cuối cùng thì cái dây da cố định vai cậu với phản cũng được tháo, Cường có thể ngồi dậy được, trong đời cậu chưa có giây phút nào hạnh phúc như thế. Cường có hỏi đại ca, sao anh ta lại có mặt ở đây. Đại ca vừa tháo dây trói tay, vừa kể lại.

Anh ta là đội trưởng đội cảnh sát cơ động thành phố, chức vụ rất cao, nhiệm vụ chính là điều động người tham gia phá các chuyên án lớn. Vụ giết người hàng loạt lần này là do anh ta trực tiếp chỉ đạo, sau khi nhận báo cáo về vụ án gần nhất, bên cơ động đã khoanh vùng khả nghi, cắt cử người theo dõi trên các tuyến phố.

Đúng ra là sau khi Quân báo lại những phân tích của hắn cho đại ca, anh ta mới dẫn người xuống khu vực Cường bị tấn công để điều tra. Trên đường đi, vô tình đại ca nhìn thấy một người trong diện khả nghi, kéo theo một bao tải rất lớn, ngay sau đó đội cơ động lập tức áp sát, theo dõi gã tới đây.

Nơi mà Cường đang bị giam giữ, thực chất là dưới nền một lò mổ, gã đồ tể đã âm thầm xây dựng một căn hầm với rất nhiều ngăn, người của đại ca đang kiểm tra khắp các ngăn dưới hầm này. Bọn họ liên lạc với nhau qua chiếc bộ đàm, vừa rồi anh ta đã gọi một xe cứu thương, ra khỏi đây cậu sẽ được đưa tới bệnh viện điều trị.

Có gì không đúng, Cường nhìn đại ca, chẳng phải anh ta và gã đồ tể cùng trong một tổ chức? Tại sao anh ta không nhận ra hắn, có phải đại ca chưa thấy mặt gã không, nếu như anh ta thấy mặt gã, có lẽ họ sẽ liên thủ lại giết cậu. Cần phải thoát khỏi mấy cái dây này càng nhanh càng tốt. Nghĩ tới đó, tay trái Cường vừa được thả ra, đại ca nhanh chóng tháo tiếp dây dưới chân, anh ta hỏi:

- Cậu có thấy hung thủ đâu không? Từ lúc xuống đây, tôi không thấy hắn?

Hả?

Cường đang gỡ dây tay phải, nghe câu hỏi mặt lập tức tái đi, anh ta vào đây mà không thấy hắn bước ra sao. Đúng lúc đó trong bóng tối sau lưng đại ca có thứ gì dịch chuyển, chớp mắt liền thấy, một bàn tay to bản chộp ngang đầu anh ta, một giây sau đã hất văng cả người đại ca đi. 

RẦM!

Người đại ca đập mạnh vào tường, chắc một cú ném đó phải khiến anh ta gãy xương cổ mất. Tim Cường vừa đập chệch một nhịp, cậu biết ngay tiếp theo sẽ tới lượt mình, bàn tay đó quay sang dúi đầu cậu xuống phản, “Rắc” mặt cậu bị ép nghiêng sang bên trái, cổ như bị trẹo hẳn đi. Đó là cái gì?

Tay còn lại của gã đồ tể đang cầm theo một cái đầu, không phải, là một người đã bị hắn bẻ gãy đầu, thân người đó vẫn bị lôi theo. Hắn thả người đó xuống, rồi rút từ sau lưng ra cái cưa cực to, một tay Cường không thể đẩy nổi bàn tay hộ pháp đang đè đầu cậu. Vì nửa thân trên đã được tự do, cậu vùng vẫy, không để hắn có cơ hội hành động. 

Lách cách.

Bỗng gã đồ tể dừng tay, vừa rồi Cường cũng nghe thấy có tiếng gì phát ra từ trong bóng tối. Hé mắt nhìn lên, thấy mặt gã nghệt ra, hai con mắt híp nhìn về nơi vừa rồi ném đại ca qua đó, Cường cũng vì thế mà cố ngước mắt nhìn theo. Có thứ gì đang bước ra, mang theo hơi thở chết chóc và nỗi khiếp sợ cho những kẻ còn sống.

Lách cách.