Giai Nhân Ôn Nhu Của Hắc Báo

Chương 7




Nửa đêm 12 giờ, một chiếc xe con màu đen chạy trên đường, không lâu sau, khi vòng vào một con đường mòn cực kỳ ẩn mật, lại chưa tới mười phút, cuối cùng chiếc xe dừng lại ở một ngôi nhà hai tầng có lối kiến trúc Châu Âu.

Kiều Vũ Tâm theo người đàn ông xa lạ kia xuống xe, sau khi bước lên một đoạn cầu thang ngắn, ấn vào chuông cửa được gắn ở bên tường.

Chỉ chốc lát sau, cửa sắt mở ra, một ông lão đầu tóc trắng phau xuất hiện ở sau cửa.

Trên miệng ông lão để một bộ râu cá trê trắng muốt, được cắt tỉa vô cùng chuẩn mực, ánh mắt của ông lướt qua vai người đàn ông kia, nhìn về phía Kiều Vũ Tâm đang đứng phía sau, hàng lông mày màu trắng mang theo hứng thú.

"Ha ha, Thương Lang, tới nhìn xem nè... ánh mắt chọn người yêu của tiểu tử Hắc Báo kia không tệ a!"

Kiều Vũ Tâm bị nhìn chằm chằm cảm thấy có chút không tự nhiên, cô hướng về phía ông lão đang khẽ vuốt cằm, gò má không khỏi nóng lên.

"Bác sĩ, tôi dám cam đoan, có cô ấy ở đây, tên bệnh nhân xấu tính kia của ông nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Người đàn ông được gọi là "Thương Lang" bình tĩnh nói, khóe miệng mang theo ý cười.

Lúc này, Kiều Vũ Tâm mới biết ông lão tóc bạc trước mặt là một bác sĩ, cô nhìn về phía ông lão, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Bác sĩ hiểu ý hướng về phía cô ngoắc ngoắc tay, thân thiết nói: "Đừng đứng ngẩn ở bên ngoài a, mau vào, cháu mà không đến, thằng nhóc kia liền vội vã muốn trở về bên cạnh cháu, không chịu ngoan ngoãn nằm yên, nhiều lần làm vết thương đã xử lý tốt chảy máu không ngừng, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng kiệt sức vì cạn máu.

Nghe vậy, trong lòng Kiều Vũ Tâm căng thẳng, vội vàng đi vào cửa, thấy ông lão đi lên lầu hai, cô không chút suy nghĩ theo sát phía sau.

Đi tới lầu hai, cô đột nhiên lên tiếng, "Xin hỏi... Anh ấy bị thương ở đâu? Vết thương thật sự rất nghiêm trọng sao? Anh … anh ấy có phải là rất đau?"

Bác sĩ quay đầu lại mỉm cười nhìn cô "Cũng không nghiêm trọng lắm, viên đạn cách phổi và động mạch chủ một đoạn, chỉ là vai trái có thêm một cái lỗ máu khó coi mà thôi, về việc có đau hay không đau... ừm, cháu chỉ cần hôn nhẹ thằng nhóc này, nó liền không đau nữa!"

"Hả?!" Tim cô đập thình thịch.

Bác sĩ còn tự hào nói: "Ông lén bỏ thuốc ngủ đặc hiệu vào nước uống của nó, để nó ngoan ngoãn ngủ mấy tiếng, bây giờ đang ở bên trong, cháu vào xem nó đi."

Ông lão rất thức thời, phụ trách dẫn người tới trước cửa phòng, còn quay lại nhìn Kiều Vũ Tâm nháy mắt, cố ý đè thấp giọng nói: "Nhớ kỹ nha, đừng vận động quá kịch liệt." Nói xong, vung ống tay áo, xoay người lại bước xuống dưới lầu.

Hiểu được ông lão trêu chọc, khuôn mặt Kiều Vũ Tâm lần thứ hai ửng hồng, nhưng nghĩ tới cô lại lo lắng cho người đàn ông đang bị thương nằm ở bên trong, cô vội vã hít sâu một hơi ổn định quyết tâm, tay nhẹ nhàng vặn chốt cửa, đẩy ra ──

Đây là một phòng ngủ rộng rãi, bố trí rất thoải mái, có một cửa sổ lớn, nhưng lúc này tấm rèm cửa sổ màu hồng cánh sen đã bị kéo lại, không mở đèn lớn, chỉ có một chiếc đèn ngủ đặt tại góc tường đang phát tia sáng vàng nhạt ấm áp.

Cô nhanh chóng nhìn quanh bốn phía một vòng, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên giường lớn, nhìn chăm chú người đàn ông đang ngủ mê man.

Trong lòng im lặng than nhẹ, cô khẽ bước đi tới gần, ngồi xuống mép giường.

Chăn che lại bộ ngực trần của anh, lộ ra vết thương ở vai trái đã dùng băng vải băng lại, phía trên còn thấm một ít máu, cô cắn môi đánh giá người đàn ông đang bị thương này, thấy khuôn mặt anh tuấn của anh gầy đi thật nhiều, toàn bộ đường viền trở nên sắc nhọn hơn, trên khuôn mặt mọc đầy râu ria, xem ra anh đã chịu nhiều vất vả.

Trái tim thật đau, đau quá a... Cô chán ghét cảm giác đau lòng, nhưng lại không thể khống chế, hết lần này đến lần khác vì anh mà đau lòng.

Không kiềm chế nổi mà duỗi tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt đã trở nên thon gầy, đầu ngón tay lại lặng lẽ di động hướng lên trên, muốn vuốt thẳng hai hàng lông mày dù đang ngủ mà vẫn nhíu chặt như cũ.

Anh thật sự có rất nhiều chuyện gạt cô, thế giới của anh dường như là nơi mà cô không có khả năng tưởng tượng... Nhưng những việc này đều không quan trọng, vào giờ phút này, cô chỉ để ý anh đang bị thương.

Là vết thương bị đạn bắn a... Nếu như vận khí kém một chút, giờ phút này anh sẽ ở nơi nào?

Bị vấn đề tàn nhẫn này bóp chặt trái tim mình, cô không khỏi rùng người một cái, đau đến sắp không thể hô hấp.

Không có anh, cuộc sống của cô còn có thể viên mãn sao?

Là người đàn ông này làm cho cô hiểu được yêu một người chua ngọt khổ sở ra sao, làm cho cô trưởng thành, cũng mang cho cô vô hạn vui sướng, cảm thụ được cảm giác tốt đẹp nhất giữa nam và nữ...

Tuy rằng yêu thật thống khổ, nhưng yêu chính là yêu, nếu mất đi anh, cô còn có thể tự tại vượt qua mỗi một ngày trong tương lai sao?

"Em yêu anh..." Như có như không thở dài, mang theo lòng chua xót, bên môi cô khẽ nở nụ cười làm say thần trí con người, đôi mắt nhưng lại bị nhiễm một tầng hơi nước.

Phảng phất như cảm nhận được sự tồn tại của cô, vầng sáng ấm áp kia bao phủ lấy anh, để Nghiêm Duẫn Thần từ trong bóng tối cố gắng phục hồi ý thức.

Khi anh mở hai mắt ra, trong lúc nhất thời anh không quá chắc chắn người ngồi ở trước mặt là ai, đến cùng là bản thân anh quá khát vọng mà ảo tưởng ra được, hay là thần hồn còn đang lơ lửng trong giấc mơ mà mình không muốn thoát khỏi kia?

Anh yên lặng nhìn cô vài giây, sau đó, khuôn mặt xinh đẹp kia có chút ngượng ngùng chuyển đi, kiểm tra vết thương đã được băng trên vai anh.

"Bác sĩ nói anh rất không ngoan, bị thương còn không chịu nằm trên giường tĩnh dưỡng, khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng." Giọng điệu của cô vẫn ôn nhu dịu dàng như vậy, không còn chiến tranh lạnh với anh nữa.

Nghiêm Duẫn Thần vừa kinh ngạc vừa vui sướng, hai mắt mở to khóa chặt lấy cô, nháy mắt cũng không nháy, như là chỉ cần anh chớp mắt một cái, hình ảnh tốt đẹp này sẽ lập tức biến mất không còn tăm tích.

Kiều Vũ Tâm liếc mắt nhìn anh một cái, trong lòng cảm thấy ấm áp, không khỏi bật cười.

"Đứa ngốc, anh còn không tỉnh a?"

Cô mới vừa rút tay lại, một bàn tay đột nhiên dùng sức mà nắm chặt cô.

"Anh … anh bị thương, đừng dùng lực, vai sẽ bị đau." Khuôn mặt cô ửng hồng.

"Vũ Tâm..." Thật vất vả, thần trí anh cuối cùng cũng "trở về hiện thực", mặc dù biết cô thật sự đang ở bên cạnh mình, anh vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.

"Hả?" Kiều Vũ Tâm tùy ý để anh nắm lấy tay mình, sức lực kia hơi mạnh, nhưng cô không thèm để ý.

"Em... Vũ Tâm..." Anh biểu hiện như kẻ ngốc. "Em ở đây..."

"Đúng vậy, là em đây. Một người bạn của anh mang em tới." Thoáng dừng lại, cô còn nhẹ giọng nói: "Anh ta nói... Anh mỗi lần không ở Đài Loan, đều nhờ anh ta hỗ trợ bảo vệ em."

Hóa ra là Thương Lang dẫn cô đến. Nghiêm Duẫn Thần vẫn cứ yên lặng nhìn cô, không nhúc nhích.

Qua vài giây, anh đột nhiên lên tiếng, "Vũ Tâm..."

"Có chuyện gì sao?"Cô hé miệng nở nụ cười, ánh mắt vô cùng ôn nhu?!?

"Em có phải là... Không giận anh nữa?"

Cô cắn cắn môi, cố ý trừng anh: "Ai nói? Em vẫn còn rất tức giận, giận anh không nói rõ mọi chuyện cho em biết... Anh có phải là không tin em không?"

"Không phải!" Nghiêm Duẫn Thần sốt ruột giải thích, lông mày nhíu lại mang theo nồng đậm u buồn, "Thế giới của anh nguy hiểm lại phức tạp, anh không muốn để em liên luỵ vào, anh chỉ muốn cố gắng bảo vệ em."

Kiều Vũ Tâm từ trong con ngươi thâm thúy của anh đọc được tình cảm chân thành. Người đàn ông này đối với cô dù sao cũng là có tình, tuy rằng... Không sánh được tình yêu cô dành cho anh, nhưng cô còn chưa biết thế nào là đủ sao?

Mặc dù trải qua rất nhiều những lần sóng gió như thế, phía trước không biết còn bao nhiêu trở ngại, nhưng nếu như anh có tình cảm với cô, cô sẽ vĩnh viễn theo anh, không hối hận hay oán trách.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Kiều Vũ Tâm nhìn anh, hờn dỗi hỏi: "Thế nhưng, em muốn biết về thế giới của anh... Anh đồng ý nói cho em biết không?"

"Vũ Tâm..."

"Anh vẫn là không muốn nói?"

"Không phải, anh..." Làm sao người có tâm địa sắt đá như anh, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu kia, đều không chống đỡ được kia chứ.

Nghiêm Duẫn Thần thở dài trong lòng, bỗng nhiên đưa tay kéo cô về phía mình.

"A!" Kiều Vũ Tâm khẽ la lên, không tự chủ được tiến vào trong lồng ngực của anh, dựa vào trên lồng ngực anh.

Cô sợ hết hồn, giãy giụa muốn ngồi dậy, Nghiêm Duẫn Thần trái lại ôm cô càng chặt hơn.

"Đừng như vậy! Sẽ đụng đến vết thương, anh, anh mau buông ra a..."

"Em không cho anh ôm, vết thương sẽ càng đau." Ngữ khí của anh mềm nhẹ, gần như chơi xấu nói, "Bảo bối, để anh ôm một chút thôi, anh sẽ không làm gì khác, có được hay không?"

Cô có thể nói không sao? Đối với người đàn ông này, cô vĩnh viễn không đành lòng tàn nhẫn được.

Gò má dán vào bên trên trái tim đang đập nhịp nhàng của anh, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, Kiều Vũ Tâm lặng lẽ nhắm mắt lại, để cho mình hoàn toàn tựa sát vào anh.

Bầu không khí yên tĩnh, ngọt ngào ấm áp, thổi bay mấy ngày không vui vừa rồi, cũng đem hai trái tim kéo lại gần nhau hơn, quấn quýt lấy nhau càng chặt hơn.

Nghiêm Duẫn Thần một tay xoa mái tóc dài của cô, đưa những sợi tóc đến bên môi khẽ hôn, "Em muốn biết, anh sẽ nói rõ ràng mười mươi cho em... Anh kỳ thực là một sát thủ chuyên nghiệp."

Bảo bối trong lòng rõ ràng chấn động một chút, anh vốn tưởng rằng cô không chịu được đáp án này, nhưng một giây sau, bàn tay nhỏ gầy như ngó sen của cô đột nhiên ôm vòng lấy eo anh, ôm thật chặt.

Nghiêm Duẫn Thần khẽ cắn răng, quyết tâm, ép buộc bản thân tiếp tục nói ra, "Năm đó, em cứu anh đang bị thương, lúc đó cũng là bởi vì nhiệm vụ đang thi hành thì xảy ra chút vấn đề, nhưng so với lần này, lần bị thương kia còn nghiêm trọng hơn nhiều."

Nghe nói như thế, Kiều Vũ Tâm lại thấy đau lòng, không khỏi cảm tạ Thượng Đế, để cho cô vào lúc anh nguy hiểm, được gặp anh và cứu anh.

"Bác sĩ nói... Anh, vai của anh có một lỗ máu..." Giọng nói của cô như là sắp khóc.

Lồng ngực run nhẹ, Nghiêm Duẫn Thần phát ra tiếng cười trầm thấp "Em chiến tranh lạnh với anh, cố ý không nói chuyện với anh, việc đó so với vết thương trên vai còn đau hơn a!"

"Cái gì?" Cô bỗng nhiên mở mắt ra, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ.

Khuôn mặt cùng với ngũ quan anh tuấn của anh mang theo một tia thâm ý, cũng tựa như cười mà không phải cười nhìn kỹ cô.

Kiều Vũ Tâm không nhịn được mặt đỏ lên, thân thể xuất hiện cảm giác ấm áp. Không biết có phải là cô quá nhạy cảm hay không, cánh tay của anh dường như hơi siết chặt một chút...

"Em không sợ sao?" Anh hỏi.

"Sợ cái gì?"

Anh dừng một chút, cười khổ nói: "Đôi tay này của anh nhiễm quá nhiều máu tanh, chuyện này... Là chuyện em tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi."

Kiều Vũ Tâm chuyên chú nhìn anh, bỗng nhiên cảm nhận được anh vẫn nỗ lực dụng tâm giúp cô tránh xa khỏi thế giới tàn khốc kia. Anh thật sự có tình cảm với cô, dù anh chưa nói rõ, hay tình cảm ấy còn chưa đủ sâu đậm, nhưng cô có thể chờ, chờ anh nguyện ý mở rộng lòng mình mà yêu cô...

"Anh cảm thấy em rất vô dụng, cái gì cũng không hiểu sao?" Cô hỏi ngược lại.

Anh nhăn lại hai hàng lông mày "Em nói bậy gì đó? Anh sao có thể nghĩ em như thế?" Cô chẳng lẽ không hiểu được bản thân mình tốt đẹp đến mức nào sao?!

Kiều Vũ Tâm đang suy tư lời nói của anh, tiếp theo môi mềm khẽ cười tươi như hoa, dịu dàng nói: "Đã thế, nếu như anh không sợ em làm liên lụy anh, tại sao em lại cảm thấy sợ anh được chứ?"

" Vũ Tâm..." Nghiêm Duẫn Thần trong lòng hơi động, hơi thở càng ngày càng nóng rực.

Cô thanh thanh yết hầu, hít sâu một hơi rồi nói: "Cho nên... Ngày đó anh và người phụ nữ xinh đẹp kia cùng nhau xuất hiện tại khách sạn, cô ta, cô ta chỉ là một phần trong nhiệm vụ của anh, anh không có thích cô ta, cũng không có cùng cô ta... Cùng cô ta..." Khuôn mặt nhỏ thanh lệ lập tức đỏ ngầu.

Nghiêm Duẫn Thần hơi híp mắt, bên môi không khỏi hiện lên nụ cười xấu xa."Anh không có cùng cô ta thế nào? Vũ Tâm, cuối cùng em muốn hỏi cái gì?"

Anh rõ ràng hiểu được ý của cô, nhưng lại cố ý trêu chọc người ta! Kiều Vũ Tâm khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, hai gò má ửng đỏ trừng mắt nhìn anh.

Ai ai ai, bản chất của người đàn ông này chính là ác liệt như thế, xem chuyện cô đỏ mặt làm thú vui, nhưng cô một mực trốn không thoát được võng tình của anh a...

Dáng dấp của cô siêu cấp khôi hài, xinh đẹp cực kỳ, Nghiêm Duẫn Thần cuối cùng không nhịn được, cúi đầu xuống hôn đôi môi hồng mềm mại của cô.

"A..." Cô như có như không thở dài, ỡm ờ nghênh tiếp nhiệt tình của anh.

Anh tiếp xúc với chỗ quen thuộc ấm áp, không ngừng cướp lấy hơi thở ngọt ngào của cô, cùng cái lưỡi đinh hương kia tận tình quấn quýt nô đùa.

"Vũ Tâm, anh không thích người phụ nữ kia, lại càng không cùng cô ta như vậy..." Tiếng nói khàn khàn từ bốn cánh môi đang dây dưa nhau phát ra, Nghiêm Duẫn Thần vừa nói, một bàn tay lớn bướng bỉnh vừa tiến vào trong quần áo cô, nắm chặt bộ ngực đầy đặn của cô.

"Hừ hừ..." đầu v* mẫn cảm ở dưới lòng bàn tay thô ráp của anh đứng thẳng lên, Kiều Vũ Tâm không ngừng thở dốc, trái tim đập thình thịch liên hồi.

"Còn nữa, anh cũng không có đối với cô ta như vậy..." Anh đưa đùi phải chen vào bên trong váy cô, cách nội y mỏng manh ma sát nơi mềm mại giữa hai chân cô.

"Ha a a..." Cô gần như lập tức liền ẩm ướt, bụng dưới bởi vì anh khiêu khích mà dâng lên cảm giác trống vắng quen thuộc, khát vọng được lấp đầy, được giữ lấy, khát vọng người đàn ông này dùng sức mà yêu cô.

Thế nhưng ──

"Duẫn Thần... Không được... Không nên như vậy, anh, anh dừng tay..." Nếu không dừng lại, cô sẽ hoàn toàn luân hãm trong sóng tình của anh.

Người đàn ông không ngừng cố gắng, lấy hết tất cả chiêu thức "hạ lưu" mê hoặc cô, dục vòng nóng rực cũng đang ở trong cơ thể anh thiêu đốt, sao có khả năng dễ dàng buông tha?

"Tại sao muốn ngừng lại? Em rõ ràng muốn." Thân thể của cô đã thành thực phản ứng tất cả.

"Anh … anh bị thương, bác sĩ đã nói, không thể vận động kịch liệt..." Khuôn mặt của cô đỏ đến mức như quả cà chua chín rục, bộ ngực ở dưới sự âu yếm của anh phập phồng kịch liệt, mỗi tế bào toàn thân đều đang reo hò muốn anh, muốn anh, muốn anh, thế nhưng cô không khắc chế không được a!

Nghiêm Duẫn Thần bị lý do của cô chọc cười, cúi đầu thật sâu cho cô một nụ hôn nồng nhiệt, hôn đến nỗi tâm trí cô mơ màng, sắp không nhận rõ là ngày hay đêm.

Đôi môi nóng bỏng lướt qua gò má mềm mịn của cô, nhấm nháp vành tai thanh tú của cô, trầm thấp phun ra: "Anh sợ không cùng em làm vận động kịch liệt, anh sẽ bị thương càng nặng a!" Ngược lại anh không thèm đếm xỉa, đã mấy ngày rồi không được chạm vào cô, nếu không hung hăng muốn cô, anh sẽ nổ tung mất.

Kiều Vũ Tâm đang run rẩy dưới từng đợt tiến công của anh, ngón chân đáng yêu cuộn lại.

"Anh, anh bị thương... Vai của anh sẽ chảy máu..."

"Vậy hãy để cho nó chảy đi." Nói xong, bàn tay anh đã dò vào đáy quần cô, dọc theo bắp đùi trơn mềm âu yếm đi tới, sau đó xâm nhập bên trong vào nội y của cô.

"Duẫn Thần, dừng tay, a a ưm ── "

Mật huyệt bị ngón tay thô ráp của anh dò vào, Kiều Vũ Tâm binh bại như núi đổ, cái gì cũng không nói ra được, chỉ có thể khẽ cau mày, lộ ra kiều thái điềm đạm đáng yêu.

"Bên trong em thật nhỏ, hoàn toàn làm ướt tay anh rồi nè."

"A... A a..."

"Còn muốn giãy dụa sao?Vũ Tâm, Vũ Tâm đán yêu của anh, bảo bối, đầu hàng đi!"

Nghiêm Duẫn Thần quá quen thuộc mỗi một tấc thân thể của cô.

Ngón tay anh di động, thật sâu vùi vào hoa kính ấm áp, tìm được một điểm gợi ra cảm xúc mãnh liệt kia, thoả thích lại bá đạo điều khiển, hơi hơi rút khỏi lại lập tức mãnh liệt tiến vào, đánh tan toàn bộ rụt rè và lo lắng của cô.

"Duẫn Thần..." Đôi môi khẽ ngân ra thanh âm kiều mị, Kiều Vũ Tâm ở trên thân người to lớn của anh mà vặn vẹo.

Nghiêm Duẫn Thần hơi vươn mình, dứt khoát đẩy ngã cô ở trên giường lớn, vai quả nhiên có một chút đau đớn, nhưng anh không thèm quan tâm.

"Thoải mái không?" Thanh âm anh thô ráp hỏi, một tay kéo dài dằn vặt ngọt ngào, một tay kia thì lại thô lỗ cởi bỏ quần áo của cô.

Làm hai luồng tuyết trắng kia không hề che lấp mà phơi bày trước mắt, anh bị cảnh đẹp này kích thích đến dục hỏa đốt người, cúi đầu xuống ngậm đầu v* đang vươn cao của cô, giống như trẻ sơ sinh bú mút, quyến luyến, rồi lại như mang theo sự trân trọng mà chơi đùa chúng.

"Ưm Ân... Ha a..." Bàn tay của Kiều Vũ Tâm nắm lấy mái tóc ngắn của anh, hai chân ngọc thon dài không ngừng muốn kẹp lấy eo anh.

Nghiêm Duẫn Thần khẽ bật cười, yêu thương ở trên da thịt cô hạ xuống vô số dấu hôn.

"Vũ Tâm, anh muốn em... Toàn bộ bản thân em..." Anh rút về tay, cởi quần ra ném xuống sàn nhà, cự long đang dựng thẳng đứng liền lập tức tìm tới lối vào ẩm ướt, hoàn toàn giữ lấy cô.

"A a ──" Kiều Vũ Tâm cong lưng kẹp chặt anh, sâu sắc cảm giác được sự tồn tại của anh.

Anh lấp đầy cảm giác trống rỗng trong cô, mỗi một lần xung kích đều chấn động thần hồn cô, làm cho cô vui sướng không thôi, nếm trải cực lạc cùng điên cuồng, cũng trải nghiệm đến tư vị bay lượn phía chân trời.

"Duẫn Thần... Ô ô... Duẫn Thần..."

"Anh ở đây, Vũ Tâm, thích không?Thích anh như vậy muốn em sao?"

Phương thức người đàn ông này muốn cô vừa hung hăng lại hung hãn, thế nhưng lần này giao hoan, lại có nồng đậm nhu tình, ngay cả chính anh cũng không phát hiện.

Chiếc giường bởi vì bọn họ kịch liệt dây dưa mà chấn động, hơi thở thô ráp của nam và nữ yêu kiều tràn ngập căn phòng, mùi hoan ái nồng nặc mê người, dục vọng vội vã được giải phóng, được thỏa mãn, ngọt như mật như thế, nóng như lửa thế kia, ai cũng không thể ngăn cản...

Kiều Vũ Tâm toàn thân run rẩy không ngừng, ngoại trừ lối vào thật chặt, dùng sức mà ôm lấy người đàn ông này, cô không biết làm sao có thể dẹp yên ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng.

"Duẫn Thần, yêu em... Đừng ngừng lại, dùng sức yêu em, van cầu anh..."

Tiếng khóc yếu ớt nơi cô bóp chặt tâm Nghiêm Duẫn Thần, khiến anh điên cuồng, cũng khiến anh trở nên càng cường hãn hơn, to lớn hơn, một lần lại một lần chôn sâu vào trong cơ thể ấm áp của cô.

"Anh vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ lại em, Vũ Tâm, không phải sợ." Anh liếm đi nước mắt trên gò má mềm mại của cô, những thứ kia tất cả đều là chứng minh cho sự vui sướng.

Trong chớp mắt, anh tăng nhanh tốc độ, mỗi một lần đẩy vào đều sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như mong muốn của người yêu bé bỏng dưới thân, dùng sức mà yêu cô, không ngừng mà yêu cô.

"A a, a a... Duẫn Thần, Duẫn Thần... Ưm a a..." Khó có thể chịu đựng cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn đang dâng lên, Kiều Vũ Tâm gào khóc, rít lên, toàn thân hiện ra một vẻ mỹ lệ đỏ bừng.

"Vũ Tâm, a a ──" Anh gọi tên cô, bên trong yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, dục vọng hừng hực bởi vì từng trận co rút nhanh mà bị kích thích mạnh.

Mật kính thật chặt hút lấy dục vọng của anh, cuối cùng khiến anh đi tới điểm giới hạn.

Trong đợt va chạm mãnh liệt và hơi thở thô ráp, Nghiêm Duẫn Thần đã tới đích, anh phóng thích tất cả, ở bên trong nơi mềm mại nhất cũng là nơi ngọt ngào nhất của cô...

Bọn họ ôm lấy nhau, cảm thụ cảm giác thư sướng và thỏa mãn sau đợt cao trào.