Giam Cầm Tim Anh

Chương 17: Mẹ là thiên tài








[2 năm sau]

-         Khả Khả, ăn cơm!

Vùi đầu bên đống tài liệu phòng kế hoạch gửi tới, Tịnh Khả không trả lời. Vài ngày gần đây, Trác thị đang chuẩn bị hồ sơ đấu thầu cho dự án mở rộng khu tài chính thành phố. Nhiều ngày nay, thời gian đều dành cả cho nghiên cứu, họp hành, xã giao. Việc ăn uống chăm sóc Tịnh An cũng nhờ cả Hạ Tuyết và Đại Lâm. Cô định gửi con về nhà liền bị cậu thẳng thừng từ chối. Lý do nếu cậu không ở đây, chắc chắn cô sẽ bỏ luôn ăn uống, chỉ sống bằng nước tăng lực và cà phê.

Không thể chối cãi sự thật, cô đành thỏa hiệp cùng Tịnh An. Đứa con này, lúc mới đón về thật đáng yêu, sau 2 năm liền nhanh chóng tiến hóa thành mặt than, khiến mọi người không ngừng than trách oán thán cách dạy dỗ của cô.

-         Mẹ Khả, mẹ không ra ăn, con liền nhịn ăn cùng – Tịnh An lớn giọng đe dọa.

Khả Khả thở dài, nhanh chóng gấp tài liệu xuống bếp. Dù vội, nhưng thu xếp xong, 15 phút đã trôi qua, bước vào phòng ăn, thấy Tịnh An thản nhiên ngồi ôm quyển "Luật đại cương kế toán quốc tế", cô cảm thấy mình cần nghiêm túc kiểm điểm bản thân về phương pháp dạy dỗ con. Từ lúc cậu đòi cô thuê thầy giáo kèm thêm, Khả Khả đã có cảm giác là lạ. Sau 3 tháng học từ vựng cơ bản, thấy cậu ngồi nghịch từ điển, lòng cô còn ngầm khuyến khích động viên. Qua 3 tháng nữa thấy thầy giáo đuôi mày giật giật giới thiệu thầy khác, cô cũng đồng ý đổi giáo viên.

Nhưng 1 năm trình độ đã ngang học sinh cấp 2, tài liệu đọc thêm nhiều môn vượt xa trình độ trung học, hôm trước còn ngang nhiên mang quyển pháp luật đại cương hỏi cô lúc rảnh rỗi làm Khả Khả muốn té ghế. Đứa con của cô, quả nhiên quá sức thông minh. Khả Khả thở dài, Tịnh An vốn không giống những đứa bé cùng trang lứa, hiện tại lại càng khác biệt. Nghĩ tới việc cậu sắp vào cấp 1, cô lại thấy hai thái dương nhức nhối.

Làm mẹ quả nhiên không dễ dàng gì.

-         Hôm nay con qua chỗ dì Tuyết lấy đồ ăn hả?

-         Món dì làm có cá tuyết sốt cam, còn lại đều là món con làm cùng dì.

-         Tịnh An hôm nay đảm đang ghê.

Khả Khả bị An nhi lườm cho cháy mặt. Nếu cậu không cương quyết ở lại, ba ngày nay chắc chắn mẹ cậu sẽ không có gì vào bụng hết. Lần đầu tới Tịnh gia ở 1 tháng, quay về thấy cô phất phơ như cây sậy giữa đồng, Hạ Tuyết không chịu được hét lên, còn cậu từ đó tập nấu ăn từ dì hai. Kể từ lúc cậu biết nấu ăn, việc bếp núc gần như được chuyển giao cho cậu cáng đáng. Nhiều lúc cậu cũng muốn biểu tình, thực ra cậu thích món mẹ nấu hơn món của dì Tuyết, nhưng ai bảo mẹ cậu là chủ tập đoàn Trác thị cơ chứ?

Từ lúc biết thân phận thứ hai của mẹ, cậu tự tìm đọc vô số tài liệu về bà. Ai cũng nói mẹ là thiên tài, với năng lực phán đoán thần kì cùng trí nhớ siêu phàm. Chỉ có cậu mới biết, đằng sau những lời khen ngợi đó là những lần mẹ chỉ ngủ 8-10 tiếng/ tuần, là những lần say mèm vẫn cố trở về sau các cuộc xã giao. Nếu hỏi cậu mong muốn điều gì nhất, thì đó là giúp mẹ đỡ đần Trác Thị. Giống như dì Nhiên từng nói, sự xuất hiện của cậu khiến Khả Khả cười nhiều hơn, cũng "dễ bảo" hơn.Vừa ăn xong, quay lưng định lẻn đi trong im lặng, cô liền bị Tịnh An chặn lại:

-         Mẹ, hôm nay là chủ nhật.

-         Mai mẹ phải đi đàm phán, cho mẹ khất một lần được không? Hôm nay cũng chỉ có mẹ và con.

-         Mẹ muốn dạy con mình nói dối? Mẹ nên nhớ con mình là mầm non tương lai, là trang giấy trắng cần được trân trọng. Khả Khả, mẹ định bôi bẩn tương lai đất nước sao?

-         Được, được, mẹ làm là được.

Thật hết cãi nổi đứa con miệng lưỡi sắc lẹm, năm đó An An của cô từng dễ thương bao nhiêu, hiện tại tinh quái bấy nhiêu. Haiz, sao đứa con của cô lại lớn nhanh như vậy chứ.

Tịnh gia luật, điều thứ 17: Chủ nhật là tối quay quần bên gia đình.

Trước đây, những lúc bận việc, cô thường bật webcam rồi phó mặc cho mọi người trò chuyện, thỉnh thoảng ừ đại vài câu. Vài lần xem mắt giới thiệu trước đây đều bắt nguồn từ thói quen xấu này. Từ khi có Tịnh An, bị ép làm hình mẫu, trò chuyện chủ nhật liền trở thành bắt buộc, mỗi lần cô có dự án cũng không phải ngoại lệ.

-         Hôm nay tha cho mẹ một hôm, con nói chuyện là được, nhưng trước hết mẹ phải nhắm mắt 5 phút.

Tịnh An lười biếng nhìn quầng thâm dưới mắt cô, rồi tiếp tục quay qua trò chuyện với ông bà. 2 năm trước Tịnh Khả cùng Hạ Ly di du lịch thế giới, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, liền kéo dài chuyến đi từ 1 năm thành 3 năm. Từ lúc cậu trở thành Tịnh An đến giờ, phần lớn thời gian gặp mặt đều qua màn hình máy tính nhưng sớm trở nên thân thiết. Không ngoài dự đoán trong chốc lát, Khả Khả mệt mỏi tựa hẳn vào vai cậu.

Lấy chăn đắp cho Khả Khả, cậu rón rén bước vào phòng ngủ, tiếp tục nói chuyện với Tịnh gia. Dì cả vẫn ca thán không ngừng về Hoằng Khải. Cậu rốt cuộc vẫn chưa thông, tại sao mỗi lần cố gắng tính kế với Hoằng Khải, dì cậu đều thua thảm hại nhưng lần nào cũng thấy chết không hờn quay lại. Cậu biết từ trước dì nhận mình luôn đóng DOM, nhưng tình hình này xem ra Hạ Nhiên giống SUB hơn là DOM. Mở máy nhắn tin cho Hoằng Khải kế hoạch sắp tới của dì, khóe miệng khẽ nhếch lên, đón chờ màn kịch hay sắp tới.

Lại nói lúc này Tịnh An không còn gầy như củi khô nữa, thân thể cũng thêm chút da chút thịt. Nhưng cậu thủy chung không thể béo, dù dì Hạ Tuyết cùng mẹ có thời gian ngày nào cũng đè cậu ra ép ăn sầu riêng. Nhiều tới mức đến giờ, ngửi thấy mùi sầu, cậu đều sinh phản ứng nôn khan. Sợ cậu với thức ăn thông thường có cảm giác bài trừ, mọi người không dám ép uổng cậu nữa. Dù vậy, làn da trắng bóc của cậu đã trở nên hồng hào hơn dưới ảnh hưởng từ sầu riêng, làm đôi mắt màu huyền cùng hàng mày như vẽ càng thêm nổi bật. Tóm lại, vẻ đẹp của cậu hiện giờ so với sự kiều mị của cáo chín đuôi tuyệt đối không thua kém.

Nhiều lần đi dạo cùng các dì trên phố, cậu bị mấy người chiêu mộ mẫu nhí chặn đường, đưa danh thiếp. Những lúc đó, nhìn thấy dì Thu kiêu hãnh buông vài câu khiến họ á khẩu, lòng cậu lại ngầm cảm thông cho số phận xui xẻo của mấy người họ. Người dì này dưới sự sủng nịnh bao che vô hạn của vệ sĩ mặt than mũi giờ đã dài đến mức với mây cũng không khó. Đứng chung với Hoằng Khải cùng là đàn ông, tuy đêm đều hóa sói, nhưng biểu hiện ban ngày hoàn toàn khác biệt.

Chí ít Hoằng Khải hay Trương Hải đều đã tiến hóa thành sói, tên Quan Thượng Nhật đã hai năm vẫn chỉ sống kiếp thỏ ăn cỏ ngoài hang, thơ thơ ngây ngây duy trì mối quan hệ ám muội với dì hai cậu. Tuy mọi người đều tôn trọng quyết định của hai người, nhưng cũng gần 30 cả, mỗi lần nhìn nhau đều mặt đỏ quay đi, chúa ơi, đây đâu phải truyện nữ sinh cấp 3.

Dù sao, với cậu, mì chính cánh duy nhất sống gần dinh thự của Tịnh gia lúc này, sói hay thỏ đều ra sức nịnh nọt, cuộc sống của cậu vì thế mà không hề nhàm chán. Mỗi dịp lễ hội hay chiến tranh đều có quà hối lộ. Ai kêu cậu là thiên thần trong mắt các dì của mình. Mỗi lần cậu cho Tịnh Thu nhéo má hay làm bộ đáng yêu cùng Hạ Nhiên và Hạ Tuyết, ý chí chiến đấu sôi sục của các dì đều giảm xuống phân nửa, hòa bình mau chóng được tái thiết lập. Quyết định cuối cùng luôn thuộc về phái cầm quyền là các dì, nhưng cậu là con đường ngắn nhất để đạt được thỏa thuận.

Ngày mai mẹ cậu đến công ty đối tác họp thuyết trình, vừa trò chuyện cùng cả nhà, cậu vừa chuẩn bị thuốc cho mẹ mang theo gồm thuốc chống chảy máu dạ dày, thuốc tiêu hóa, thuốc chống đau đầu, thuốc chống say và dầu cá. Cậu cảm thấy trước khi sống cùng cậu, mẹ mình quả là thiên tài mới chưa kiệt sức trên bàn làm việc.

Sáng hôm sau, lúc Khả Khả choàng dậy, đã thấy mọi thứ được chuẩn bị chu đáo, từ tài liệu, đồ đi làm đến đồ trang điểm, chỉ có thể thầm lắc đầu, đúng là cô bị Tịnh An chiều tới hỏng rồi. Giầy từ Dolce and Gabbana, bộ vest từ Ann Taylor, túi xách của Mulberry và không thể thiếu hiệu nước hoa số 5 của Channel. Dù đây là dòng nước hoa cổ điển cho giới văn phòng, nhưng cô luôn bị mùi hương thanh nhã của nó quyến rũ, bao năm vẫn trung thành với một loại nước hoa duy nhất.