Gian Khách

Quyển 1 - Chương 39: Người Tây Lâm lo lắng




“Khu 38 điện lưu thất thoát dị thường, mời xem xét.”

Trong phòng điều khiển của thuyền trưởng phi thuyền thương mại Cổ Chung Hào, vang lên thanh âm không một tia cảm xúc nào của máy tính điều khiển. Vị thuyền trưởng mập mạp lại giống như là không hề nghe thấy vậy, cầm chặt ly cà phê trong tay ép sát lên bụng, dùng một loại ngữ khí như người bệnh tâm thần lẩm bẩm:

- Chạy đâu rồi? Chạy đâu rồi?

Phi thuyền vũ trụ đã rời khỏi đại khu Đông Lâm đã hơn được một tháng. Mà chính trong một tháng này, vị thuyền trưởng tiên sinh vốn có thể hình mập mạp lúc này rõ ràng gầy sọm hẳn đi. Nhất là cặp mắt của hắn đã có thêm một vòng đen thui bao quanh. Nhìn qua vẻ tiều tụy dị thường của hắn, xem ra ly cà phên trong tay kia cũng không mang đến cho hắn quá nhiều tác dụng hỗ trợ.

- Khu 38 có phát sinh tình huống dị thường.

Máy tính điều khiển cũng không có lặp lại cảnh báo, thanh âm phát ra lúc này là của vị thư ký của thuyền trưởng tiên sinh. Vụ trung niên nhân này thật cẩn thận nhìn chăm chú vào ông sếp của mình, khẽ hấp háy mắt một cái, nói:

- Có nên phái kỹ thuật viên đến đó xem xét tình hình một chút hay không?

- Xem, xem, xem... cái rắm!

Vị thuyền trưởng bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, nhảy dựng lên giống như là đang ngồi trên đống lửa vậy, chỉ tay vào mặt gã thư ký chửi rủa:

- Lão tử mặc kệ khu 38 có con mẹ gì, lão tử mặc kệ khu 27 có cái rắm gì. Lão tử muốn mọi người phải đi tìm tiểu thư! Tìm tiểu thư! Con mẹ nó, tìm cái gì mà lâu như thế? Đến bây giờ vẫn còn chưa có tìm ra!

Rất rõ ràng, viên thư ký cũng không phải là lần đầu tiên đón nhận cơn lửa giận của thuyền trưởng tiên sinh, cho nên hắn cũng vẫn như cũ bình tĩnh, tâm tư trầm ổn. Im lặng một chút, bình tĩnh trả lời:

- Cổ Chung Hào có tổng cộng bốn mươi hai khu. Nếu muốn toàn bộ không tìm kiếm không bỏ sót chỗ nào, ít nhất cũng cần phải mất năm ngày. Vấn đề hiện tại chính là, chúng ta cũng không có đủ nhân lực để tiến hành việc lục soát toàn diện. Điều quan trọng nhất chính là, hiện tại những người có mặt trên phi thuyền hết sức phức tạp, chúng ta không có khả năng mà gióng trống khua chiêng để làm chuyện này. Hệ thống quản lý giám sát của phi thuyền mấy ngày nay vẫn có thể xác nhận tiểu thư vẫn an toàn, hơn nữa nàng quả thật còn ở trên phi thuyền. Cho nên thuyền trưởng, ngài không cần quá mức lo lắng đâu.

Không đợi gã thuyền trưởng kịp phác tác, viên thư ký lập tức đề nghị ngay, nói:

- Nếu ngài có thể đánh điện lên Cục Hiến Chương, thỉnh cầu hỗ trợ tiến hành định vị, tôi có lòng tin, nhiều nhất chỉ mất ba phút liền có thể tìm ra được vị trí của tiểu thư.

Vị thuyền trưởng trở nên trầm mặc một lúc. Hắn có rất nhiều lý do không thể để cho mấy đại nhân vật trên thủ đô Liên Bang biết được tin tức tiểu thư đã mất tích. Bởi vì chuyện này sẽ gây ra vô số phiền toái lớn. Hệ thống quản lý giám sát của phi thuyền vẫn có thể xác nhận tiểu thư an toàn, cho nên cho dù hắn có lo âu, phẫn nộ đến thế nào đi nữa, vẫn như cũ duy trì một chút bình tĩnh, không có hồ đồ mù quáng đưa ra thỉnh cầu đối với Cục Hiến Chương.

Vị thuyền trưởng thở dài một hơi, sờ sờ hai gò má béo núc ních của mình, nhắm mắt tiến vào trầm tư. Trên chuyến du hành dài ngày lần này của Cổ Chung Hào có tổng cộng ba nhiệm vụ cần phải thực hiện. Đầu tiên là tiến hành quan hệ hảo hữu giữa Tây Lâm đại khu và Đông Lâm đại khu. Nhiệm vụ thứ hai là âm thầm vận chuyển tiểu đội robot đặc chủng của Quân khu IV, chấp hành kế hoạch 4427. Nhiệm vụ thứ ba chính là đưa tiểu thư đến Thủ đô Tinh Quyển để đến trường.

Trong kế hoạch ban đầu, tiểu đội robot đặc chủng chấp hành nhiệm vụ thứ hai xong, sẽ có một sứ mệnh mới là phụ trách công tác bảo vệ an toàn cho tiểu thư. Nhưng mà lúc đó đám người Tây Lâm khu thật sự không ngờ là, mục tiêu của kế hoạch 4427, gã Cơ Giáp Sư phản quốc kia không ngờ lại cường đại đến như vậy. Cuối cùng khiếp cho Cổ Chung Hào phải tiêu hao một lượng năng lượng khổng lồ, đồng thời cũng khiến cho đám tiểu đội Quân Khu IV trả giá quá đắt. Tiểu đội robot đặc chủng dưới sự suất lãnh của Tiểu đội trưởng Lai Khắc đã bị dư chấn ảnh hưởng, toàn bộ bị trọng thương. Mặc dù không có ai bất hạnh hi sinh, nhưng mà hơn một tháng trôi qua, hơn phân nửa tiểu đội vẫn còn chìm trong hôn mê, một nửa còn lại thì vẫn không ngừng nôn mửa không dứt.

Chính là do tình huống ngoài ý muốn như thế phát sinh, nên công tác bảo vệ an toàn cho tiểu thư liền xuất hiện một lỗ hổng thật lớn. Sau khi tiểu thư mất tích, đám nhân viên Tây Lâm trên phi thuyền Cổ Chung Hào đúng là không kiếm đủ nhân sự để tiến hành công việc truy tìm. Vị thuyền trưởng tiên sinh mập mạp mở to hai mắt, tức giận nói:

- Đám quân nhân học việc của đoàn đại biểu lần này thì sao? Mấy ngày nay ngay cả một chút tin tức cũng kiếm không ra. Bọn chúng ăn phân mà lớn à?

Nhân viên trên phi thuyền vũ trụ này quá tạp nham, đám người Tây Lâm cũng không biết có ai có thể là mật thám của Cục Điều Tra, nhân viên thường phục của Cục Hiến Chương, thậm chí ngay cả có đặc công của Cục Đặc Cần hay không, đều không ai biết rõ. Nếu muốn lặng yên không một tiếng động tiến hành truy tìm tiểu thư, bọn họ chỉ có thể tin tưởng vào người bản địa Tây Lâm mà thôi. Vừa may trong đoàn đại biểu đến tiếp xúc với người đại khu Đông Lâm có một đám quân nhân học việc của quân đội Tây Lâm, cho nên nhiệm vụ tối khẩn cấp này liền giao cho bọn họ. Quan trọng là ngày mà tiểu thư mất tích, lại là ngày mà hệ thống camera quan sát gắn trong phòng tiểu thư bị hỏng hóc, nhân viên công ty Cổ Chung chỉ có thể xác nhận tiểu thư không hề rời khỏi lầu hai, nên phạm vi truy tìm vẫn được giới hạn trong phạm vi chiếc phi thuyền. Mấy tên quân đội học việc này, vốn là đám người được xem là thiên kiêu chi tử, giống như là một con nhện chạy tới chạy lui trên một phạm vi cái mạng nhện hạn hẹp, làm sao có thể đạt được một mục tiêu to lớn như một cây đại thụ này cơ chứ?

Vị thư ký nhìn hắn một cái, nghĩ thầm thuyền trưởng tiên sinh cùng với bản thân mình đều là từ trong quân đội Tây Lâm mà ra, mấy gã sĩ quan học việc mới mười tám tuổi này đều có thể xem như là những sư đệ của mình, những lời ăn phân mà nói này hắn cũng nhẫn tâm nói ra sao? Hắn cúi đầu nói:

- Tôi nghĩ có lẽ chúng ta đã bỏ sót một số khu vực nào đó chưa tìm kiếm.

- Vậy thì mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Trong mắt thuyền trưởng mập mạp toát ra một tia buồn bực:

- Tìm kiếm cẩn thận lại một lần nữa. Quan trọng là... nhớ kỹ không được kinh động quá nhiều người, đừng để những tên không có quan hệ kia biết chuyện là được.

Chính là lúc hắn đang nói chuyện, màn hình liên lạc trên phi thuyền bỗng nhiên sáng lên. Một khuôn mặt lạnh lùng của một trung niên xuất hiện trên màn hình liên lạc. Viên thư ký lập tức hướng về phía gã trung niên nhân trên màn hình kia cúi đầu cung kính chào một cái, sau đó rời khỏi phòng chỉ huy. Thuyền trưởng mập mạp cũng lập tức đứng lên. Mặc dù hắn biết rõ đường dây liên lạc có một khoảng thời gian dài mới có thể truyền được tin tức, nhưng hắn vẫn cẩn thận tỉ mỉ cúi đầu chào một cái, lớn tiếng nói:

- Báo cáo Tổng tham mưu, vẫn như cũ không có tin tức gì, chỉ có thể xác nhận vẫn còn an toàn.

Sau đó hắn lập tức cúi đầu xuống, vô cùng hổ thẹn đau lòng nói:

- Đầu lĩnh, mập mạp đáng chết.

Lúc này đây thông tin do phải trải qua một khoảng cách dài để chỉnh lý và phân hóa, những lời nói của vị tướng quân trung niên trên màn hình phải mất đến mấy phút mới có thể phát ra, thanh âm nói với vị thuyền trưởng mập mạp:

- Tiếp tục tìm kiếm. Yên Hoa thật là nghịch ngợm, nhưng Yên Hoa so với những đứa trẻ thông thường thì thông minh hơn rất nhiều, cho nên cũng không cần quá mức lo lắng cho nàng. Nhưng phải nhớ kỹ một điều, Yên Hoa phải đến trường ở Thủ đô. Về phần tin tức nàng mất tích, nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài. Ta không muốn để cho mấy lão già nghị viên trong Ủy ban quản lý lấy chuyện này làm cái cớ, nói Quân Khu IV chúng ta đang tìm cớ mà câu giờ.

- Vâng, đầu lĩnh.

Trong lòng vị thuyền trưởng thật là vô cùng hổ thẹn, nắm tay hai bên người nhất thời nắm chặt lại. Thầm nghĩ nếu mình quả thật tìm ra được tiểu thư, nhất định phải xem thử coi ai dám chứa chấp nàng, mỗi ngày đem đồ ăn thức uống cho nàng, đến lúc đó, nhất định phải đem người đó bằm ra trăm mảnh.

Liền ngay sau đó, máy tính trung tâm điều khiển phi thuyền lại phát ra thanh âm lạnh như băng:

- Khu 38 điện lực thất thoát dị thường, mặt đất chịu lực tác động mạnh dị thường, nghi ngờ là đã xảy ra vụ nổ bên trong.

o0o

Lúc này Hứa Nhạc cũng không có bị người ta bằm ra thành trăm mảnh. Mặc dù hắn luôn luôn hoài nghi thân thế của Tiểu Dưa Hấu, nhưng hắn như thế nào cũng không có khả năng ngờ một cô bé con như vậy lại có quan hệ gì với Quân Khu IV, hay đám người cao tầng của Liên Bang. Dù sao hắn cũng là một gã cô nhi từ nhỏ sinh hoạt trong hạ tầng của Liên Bang. Theo bản năng của hắn đều cảm thấy được sự tình bên trong quả thật không có liên hệ gì với bản thân mình. Hơn nữa lúc này toàn bộ tinh thần, tâm trí của hắn đều đặt trên con robot hư nát trước mặt mình.

Trong gian phòng kho của phi thuyền phát ra quang mang nhàn nhạt. Ngay trong đám hào quang kia, Hứa Nhạc đang nhìn đống phế liệt vứt lăn lóc dưới chân mình mà ngây ngốc như một đứa trẻ con. Bõng nhiên phát hiện bí mật trên người mình, biết được trong bốn năm nay đã theo Phong đại thúc học được những thứ kiến thức gì, trong nháy mắt này hắn tự nhiên nhớ da diết đến vị sư phụ, người bạn vong niên, ông chủ của mình - Phong Dư. Gã thiếu niên khó có thể khống chế được cảm xúc sầu thảm trong nội tâm không thể hiện ra ngoài, cúi đầu trầm mặc không một tiếng động bật khóc. Từng giọt nước mắt rơi lên bề mặt con robot cũ nát, làm trôi đi một ít tro bụi trên đó.

Tiểu Dưa Hấu nhìn thấy hắn khóc, khẽ khàng a lên một tiếng, sau đó nhanh chóng dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình bưng miệng lại. Nàng không biết Hứa Nhạc ca ca vì cái gì mà khóc. Chẳng lẽ bởi vì hắn thật sự có khả năng chữa được con robot cũ nát này, chẳng lẽ đây là hiện tượng vui quá hóa khóc bình thường hay sao?

Không bao lâu sau, Hứa Nhạc liền ổn định tinh thần lại, dùng ống tay áo dính đầy tro bụi cùng dầu mỡ của mình lau đi nước mắt trên mặt, khiến cho khuôn mặt mình nhất thời trở nên lem luốc, có chút ngượng ngùng nhìn Tiểu Dưa Hấu đang ngồi xổm trên sàn nhà, khẽ nói:

- Có bị anh làm cho sợ không? Từ nay về sau anh sẽ không khóc nữa.

Hắn là người nói là làm, nếu ông chủ đã rời xa, bất luận hắn sống chết, chính mình cứ chìm sâu vào trong loại cảm xúc này cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Hắn chỉ chôn sâu phần ký ức kia vào lòng, sau đó cố gắng trải qua cuộc sống về sau của mình. Từ thời khắc này trở về sau, Hứa Nhạc rất hiếm khi nào khóc, mãi cho đến rất nhiều năm về sau, trong trận mưa trong rừng kia.

Con chip trung tâm điều khiển con robot M02 kia đã sớm bị hỏng, tuyệt đại bộ phận chức năng đều đã mất hết hiệu lực. Hứa Nhạc đương nhiên sẽ không có hi vọng xa vời là trong hoàn cảnh như vậy đem con chip đó sửa chữa lại cho hoàn hảo. Hắn chỉ là dùng một số biện pháp tạm thời, ngắt đi hệ thống báo nguy hiểm của con robot, thử nghiệm một chút tính năng truyền lực xem còn tốt hay không. Lúc này con robot rốt cuộc cũng có thể thông qua quá trình kiểm tra khởi động. Hắn đương nhiên hưng phấn muốn thử nghiệm thêm một chút nữa, có chút khó khăn chui qua cửa khoang điều khiển nhảy vào bên trong, dựa theo bản hướng dẫn, cũng không quá khó khăn đã tìm ra được bàn điều khiển.

Hứa Nhạc thật cẩn thận đưa cánh tay gắn vào hệ thống cố định, mười ngón tay đặt lên phần cố định bàn tay, bộ phận mô phỏng động tác cho robot. Ngay sau đó hắn thất vọng phát hiện, mặc dù thiết bị truyền lực con robot này tựa hồ có thể dùng, nhưng mà tín hiệu đưa vào thiết bị lại giống như là lúc có lúc không. Chính xác mà nói, bộ phận mô phỏng động tác robot cùng với hệ thống con chip điều khiển mà hắn lắp đặt dường như không thể nào kết nối liên hệ. Bất luận là hắn thử nghiệm cách nào đi nữa, toàn bộ con robot vẫn như cũ không nhúc nhích.

Dưới tình huống không còn cách nào khác, hắn đành phải chuyển sang hệ thống thực tế, đem dụng cụ truyền cảm trực tiếp gắn lên trên cơ thể của mình. Loại hệ thống này hiện nay đã cơ bản bị loại bỏ. Bởi vì các khoa học gia sau khi tiến hành nghiên cứu đã khẳng định, bất luận thân thể nhân loại có được huấn luyện cẩn thận đến thế nào đia nữa, tốc độ phản ứng thể hiện qua hệ thống truyền động thực tế này vẫn vô cùng chậm chạp. Hơn nữa phương thức khống chế loại này cần phải tiêu hao thể lực quá lớn, bất luận kẻ nào cũng không thể sử dụng phương thức này trong một khoảng thời gian dài để điều khiển robot. Nhưng mà do được thiết kế tại thời điểm mấy trăm năm trước, nên con M02 này vẫn còn được giữ lại hệ thống vô dụng này. Dù sao chỉ cần khiến con robot nhúc nhích được ngón tay một chút thôi, Hứa Nhạc cũng không ngại tốn chút sức.

Ngay khi thiết bị truyền động thực tế vừa mang lên người, quả thật rất dày rất nặng, Hứa Nhạc cau mày, phát hiện có thể bởi vì con robot đã bị hư hỏng quá lâu rồi, nên hệ thống truyền cảm thực tế cũng có vấn đề. Hệ thống thần kinh của hắn chỉ huy động tác cơ thể, nhưng cũng không có cách nào khiến cho con robot này có thể nhúc nhích được chút nào. Đột nhiên linh quang chợt lóe, hay là phản ứng theo bản năng gì đó, Hứa Nhạc nhắm mắt ngưng thần, phần eo nhất thời run rẩy lên, một luồng sức mạnh thật lớn từ trên thắt lưng hắn chuyển dần lên bụng, trực tiếp truyền thẳng lên trên hai cánh tay, sau đó hắn hét lên một tiếng đau đớn, giơ hai tay lên.

Giống y như đúc với động tác của hắn, con robot rách nát M02 đột nhiên phát ra một loạt thanh âm ken két chói tay, chậm rãi giơ hai tay lên.

Dưới ánh mắt kinh hỉ nhìn chăm chú của hai thiếu niên, con robot chầm chậm bước về phía trước. Ngay sau đó...

Ầm ầm... sập!!!

Sau một tiếng nổ lớn, con robot M02 đứng trước mặt cô bé mặc áo trắng, đột ngột vỡ thành mấy chục mảnh linh kiện kim loại cùng vài làn khói trắng nhàn nhạt.