Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 6: Quý phi hạ độc




Thiên Liễm nghĩ mãi không ra, kiên quyết không nghĩ nữa, mở miệng nói, "Lâu chủ, thật sự chúng ta phải giúp Quốc sư đại nhân tìm Huyết tơ phỉ thuý vòng tay ư?"

Mộ Lưu Ly hai mắt híp lại, trầm giọng nói, "Sẽ tìm nhưng không phải là tìm giúp hắn."

"Lâu chủ là muốn..." Thiên Liễm dừng một chút, đem nửa câu sau nuốt vào bụng. Lạc Tiên lâu luôn luôn sòng phẳng, lần này Lâu chủ sẽ không phải là muốn tư nuốt (chiếm làm của riêng) vòng tay đó đi?

Đối phương là Quốc sư, nếu Lạc Tiên lâu muốn nuốt vật mà hắn muốn tìm, khẳng định sẽ có phiền toái. Cho dù Lâu chủ không sợ Quốc sư nhưng hình tượng của Lạc Tiên lâu sẽ bị ảnh hưởng.

Mộ Lưu Ly không nói, hừ lạnh trong lòng. Nàng biết cái hôn kia cũng là Văn Nhân Dịch thử nàng. Nếu nàng né thì sẽ bại lộ thực lực của chính mình, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chiếm tiện nghi của mình.

Nhưng mà, tiện nghi của Mộ Lưu Ly nàng dễ chiếm như vậy sao? Nàng căn bản không có hứng thú với vòng tay này, nhưng hiện tại thì...

Văn Nhân Dịch coi trọng cái gì, nàng đều phải đoạt đi!

Như vậy không biết có tính là tức giận đánh mất lí trí không nhưng nàng vẫn không có ý định đối đầu với Văn Nhân Dịch.

"Điều tra rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra với Huyết tơ phỉ thuý vòng tay, còn có nơi cuối cùng mà Yến Kinh Thiên xuất hiện."

"Vâng." Thiên Liễm lĩnh mệnh đi xuống. Mộ Lưu Ly giương mắt nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, khẽ nhíu mày. Văn Nhân Dịch thật sự chỉ là tìm kiếm Huyết tơ phỉ thuý vòng tay thôi sao, hay là còn vì muốn thử thực lực của Võ lâm - điều này quả thật rất khó nói. Nhưng nàng có cảm giác rằng, Võ lâm sẽ không bình yên thêm được bao lâu nữa.

Hiện tại Văn Nhân Dịch sẽ không ngờ được rằng, lúc đầu hắn với Mộ Lưu Ly vì lợi ích của mỗi người nên có thể chung sống hoà bình với nhau nhưng từ sau khi hắn hôn nàng, làm cho hai người bắt đầu đấu nhau, đấu qua đấu lại, đấu từ giang hồ đến phủ Quốc sư, lại từ phủ Quốc sư đấu đến trên giường. Mà Mộ Lưu Ly thường thường làm hắn đau đầu mà không biết mệt mỏi.

Lúc này, Quốc sư đại nhân đang nằm trên nhuyễn tháp. Phía trên nhuyễn tháp có tấm mành che đi ánh mặt trời, phía dưới có hai hắc y nhân nâng nhuyễn tháp, chân gần như không chạm đất, tốc độ nhanh nhẹn đi về phía trước. Tiểu Tam nhi đi bên cạnh nhuyễn tháp, mặc dù không thoải mái như hai hắc y nhân nhưng cũng không chậm chạp, thì ra cũng là cao thủ.

Ngón tay thon dài trắng nõn hướng về bàn trà nhỏ bên cạnh, hái xuống một trái nho, ném vào trong miệng, Văn Nhân Dịch nhẹ giọng thở dài, "Ai... Đã quên dùng ngọ thiện rồi." Ngón tay khẽ vuốt môi của bản thân, tươi cười nơi khoé miệng có chút tà ác, không biết hiện tại vị Mộ lâu chủ kia có đang tức giận đến mức nguyền rủa hắn trong lòng không?

Nhớ lại ngày hôm nay, Văn Nhân Dịch nhịn không được lắc đầu. Lúc đầu tìm đến Mộ Lưu Ly chỉ vì thưởng thức tác phong hành sự gọn gàng của nàng, hắn cũng không nghĩ rằng sẽ tốn nhiều thời gian vào chuyện nhàm chán này nhưng lại không ngờ sẽ tốn nhiều thời gian thế, thật sự là quá thất sách.

Bất quá, vị Mộ lâu chủ này nhìn qua có vẻ thần bí, làm cho hắn có chút tò mò.

Tuy rằng trên giang hồ đánh giá rất cao đối với Mộ Lưu Ly nhưng hắn biết thủ đoạn của nàng cho tới nay tuyệt không thể xem là ôn hoà. Đắc tội với Lạc Tiên lâu thường không có kết cục tốt, mặc dù Lạc Tiên lâu chưa từng động thủ.

Dạ Trạch đã vứt bỏ nàng, lại hại chết Mộ Nham, đoạt đi Hướng Liên Tbiên các, Mộ Lưu Ly lại chẳng hề quan tâm, thật sự là có chút không phù hợp với tính cách của nàng. Nguyên bản hắn còn nghĩ rằng nàng đối với Dạ Trạch còn vương vấn nhưng sau khi gặp Mộ Lưu Ly, hắn liền biết mọi chuyện không phải như hắn đã nghĩ.

Khi hắn nhắc tới Dạ Trạch, Mộ Lưu Ly tuyệt đối không giống như vẫn còn vương vấn tình xưa. Nếu không phải do che dấu quá sâu, nàng thật sự là thờ ơ với Dạ Trạch, hơn nữa hắn thuỷ chung (vẫn) cảm thấy Mộ Lưu Ly căn bản không phải là người dễ dàng động tâm. Hắn thật sự không tưởng tượng ra nàng - một người đạm mạc sẽ biểu hiện như thế nào đối với nam nhân của nàng nữa...

Quốc sư phủ.

Văn Nhân Dịch vừa vào đại môn liền có gã sai vặt vội vàng chạy tới, bẩm báo, "Quốc sư đại nhân, Tang Nhu cô nương bị bệnh."

"Nga?" Văn Nhân Dịch quét mắt về phía gã sai vặt một cái, thản nhiên nói, "Buổi sáng, thời điểm bổn toạ xuất môn, Tang Nhu còn hoàn hảo (tốt). Lúc này lại bị bệnh, các ngươi hầu hạ như thế nào?" Ngữ khí rất bình thản nhưng gã sai vặt lại sợ đến mức quỳ xuống.

"Quốc sư đại nhân tha mạng. Buổi sáng không lâu sau khi ngài đi, Vân quý phi có đến đây." Cẩn thận xem xét sắc mặt của Văn Nhân Dịch, sau đó gã sai vặt mới tiếp tục nói, "Vân quý phi đem tất cả hạ nhân đuổi ra, chỉ lưu lại một mình Tang Nhu cô nương cùng nói chuyện, kết quả... Sau khi Vân quý phi đi không lâu, Tang Nhu cô nương liền ngã bệnh."

Văn Nhân Dịch khẽ nhíu mày, nhấc chân đi tới Dâu ấp các. Thấy vậy, gã sai vặt vội vàng đi theo.

Dâu ấp các là do Tang Nhu tự mình đặt tên. Dâu ấp, dâu, Dịch (Tương tư Dịch), người thông minh đều hiểu được có ý tứ gì. Nhưng chủ nhân trong phủ - Quốc sư đại nhân tựa hồ như không hiểu.

Lúc trước, nghe nói Tang Nhu sửa lại viện danh (tên của viện), hắn cũng chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến, để lại một câu, "Tang Nhu thích là tốt rồi."

Nhìn nam tử ở cửa vào, Tang Nhu hoảng hốt một trận. Dương quang (ánh sáng mặt trời) phía sau tựa như lót đường vì hắn, tôn sùng hắn. Hắn tựa như thần thánh, cao cao tại thượng làm cho người khác với không tới.

Cho tới bây giờ, nàng đều không nhìn thấu người nam nhân này.. Hắn đối với nàng ta tốt lắm, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, đối với nàng ta thực ôn nhu nhưng mà nàng ta lại cảm thấy còn thiếu một thứ gì đó, thứ đó làm cho nàng cố gắng bao nhiêu đều không thể bổ khuyết (bù vào), thậm chí nàng ta còn không biết làm sao để cố gắng.

Khoé miệng Văn Nhân Dịch mang theo ý cười thản nhiên, hỏi, "Tang Nhu không khoẻ sao?"

Tang Nhu gật gật đầu. Sắc mặt hơi tái nhợt, quả thật là một bộ dáng bệnh tật.

Văn Nhân Dịch ngồi xuống bên giường, nhìn nhìn sắc mặt của nàng ta, lấy từ trong lòng ra một bình sứ nhỏ, đổ dược hoàn (viên thuốc) ra, đưa cho nha hoàn hầu hạ nàng ta nuốt vào.

Thấy nàng ta nuốt dược vào, tươi cười nơi khoé miệng Văn Nhân Dịch vẫn không có chút biến hoá nào, sự ôn hoà vẫn không thay đổi, ôn nhu nói, "Hảo hảo nghỉ ngơi (Nghỉ ngơi cho tốt)."

Tang Nhu cụp mắt xuống, trầm mặc nhìn ngón tay của mình. Nàng ta biết rõ năng lực của hắn, sau khi nuốt dược hẳn là thân thể sẽ tốt lắm mới đúng nhưng mà ngực cứ như bị thắt lại, khiến nàng ta không thở nổi.

Phát hiện nàng ta không đúng, Văn Nhân Dịch nhíu mày hỏi, "Làm sao vậy?"

Tang Nhu cắn cắn môi, nhẹ giọng hỏi, "Dịch, chàng thích ta sao?"

"Nói cái gì ngốc thế? Tang Nhu ngoan như vậy, Bổn toạ đương nhiên thích."

Thật sự là thích sao? Nếu như vậy, vì sao biết rõ nàng ta không phải sinh bệnh mà là bị hạ độc, sao không hề có phản ứng gì cả? Rốt cuộc là hắn quá mức bình tĩnh hay là căn bản không thèm để ý sự sống chết của nàng ta, hoặc là phải nói, ở trong lòng hắn, người hạ độc nàng ta quan trọng hơn nàng ta rất nhiều!

Nhớ tới sau khi trúng độc, nàng ta từng khiếp sợ Vân quý phi quá mức to gan, ngang nhiên hạ độc tại Quốc sư phủ. Nếu không phải là không để Văn Nhân Dịch vào mắt thì làm sao có thể làm như thế? Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải luôn khách khí với hắn, một vị Quý phi sao có thể không chút kiêng dè như thế?

Nhưng mà, Vân quý phi chỉ nhìn nàng ta, cười nói, "Ngươi có tin hay không, cho dù hắn biết ta hạ độc ngươi, cũng sẽ không nói gì cả? Cho dù ngươi thật sự sẽ chết, hắn cũng tuyệt không tìm ta khởi binh vấn tội."

Sự chắc chắn như vậy làm cho nàng ta hoảng hốt, hiện tại Văn Nhân Dịch lại bất động thanh sắc làm cho nàng ta tuyệt vọng...

Hai tay đặt ở chăn dần dần buột chặt, đoá hoa thêu trên chăn nở rộ như thể châm chọc nàng ta. Văn Nhân Dịch nhíu mày, mở miệng định nói lại bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh gãy.

Đứng dậy đi tới cửa, thấy người tới, Văn Nhân Dịch không khỏi nhíu mày, giương giọng nói, "Dừng tay!"

Thị vệ nhất tề (đồng loạt) lui ra, Thiên Liễm đi đến trước mặt Văn Nhân Dịch, khuôn mặt của nàng ấy vẫn không có biểu cảm nào, theo quy củ nói, "Quốc sư đại nhân, Lâu chủ rảnh rỗi, sửa đổi một ít lâu quy (quy định của lâu)."