Gian Phi Khó Làm

Chương 17: Tài múa




Nghe nói, bảy mươi phần trăm ngược tình ngoài thâm cung đều bắt đầu từ một khúc nghê thường vũ. Gì, ngươi còn hỏi ba mươi phần trăm còn lại là gì sao? ngu ngốc, đương nhiên chính là rơi xuống nước ah

============

Thực ra so với Thẩm Tĩnh Chi, Doãn Thọ An lại càng không may hơn. Vất vả mới đợi được tới lúc hạ triều, thầm nghĩ có thể thư thư phục phục cùng Thẩm Tĩnh Thù và Thượng Quan Yến ăn sáng, thuận tiện xem xem Đại Doãn nhật báo, Thủy Triều bản cùng Trường An tạp chí hôm nay có bình luận hay khen ngợi thiết kế trang phục mùa đông của hắn sẽ trở thành xu hướng thời trang của cả nước hay không.

Nào ngờ, ngụm cháo còn chưa nuốt trôi đã nghe Tiểu Huyền Tử bẩm báo có Sở Trung Thiên áp giải quốc cữu gia Thẩm Tĩnh Chi đến chờ Hoàng thượng định tội.

Doãn Thọ An khóc không ra nước mắt, nhìn chằm chằm chén cháo thơm ngào ngạt trước mặt, tai lắng nghe Sở Trung Thiên hạch tội Thẩm Tĩnh Chi.

Sự việc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng thân là Thị lang, Thẩm Tĩnh Chi lại nhân ngày nghỉ mà tụ tập đám hồ bằng cẩu hữu tập trung xe ngựa cùng nhóm mỹ nhân oanh oanh yến yến cùng nhau đi ngao du. Ai ngờ đám công tử quý tộc hứng chí lên tranh cãi với nhau xem ngựa ai nhanh hơn, thế là xảy ra một trận đua ngựa trên phố.

Ồn ào, náo nhiệt làm cho dân chúng tập trung xem rất đông, cho nên xe còn chưa ra khỏi cổng thành đã bị thủ hạ Kinh triệu doãn ngăn lại. Đua ngựa trên phố là phạm luật, thế nhưng người cầm đầu lại là quốc cữu gia, cho nên Kinh triệu doãn giảo hoạt không nói hai lời, lập tức ném củ khoai lang nóng phỏng tay này cho Đại lý tự xử lý.

Nghe Sở Trung Thiên báo cáo xong, Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù đều trầm mặc. Trừ phi có quân tình khẩn cấp, nếu không bình thường phóng ngựa nhanh trên phố đều bị cấm. Nhưng quy định là quy định, từ thời tiên đế, nhóm thanh niên quý tộc khi hưng chí lên vẫn phóng ngựa như điên trên phố, đôi khi còn làm bị thương người qua đường nhưng phần lớn đều dùng tiền giải quyết là êm xuôi. Giống như Sở Trung Thiên trực tiếp trói người mang đến hoàng cung, không cho hoàng gia chút mặt mũi nào cũng là lần đầu tiên.

Doãn Thọ An thở dài một hơi, lo lắng nhìn Thẩm Tĩnh Thù lại nhìn Sở Trung Thiên, đầu tiên là răn dạy Thẩm Tĩnh Chi một hồi, sau đó mới nhỏ giọng xuống nước với Sở Trung Thiên “Thẩm Tĩnh Chi tuy rằng có sai nhưng không có đả thương người, thôi thì chuyện lớn hóa nhỏ, coi như không có gì đi”

Mấy lời cuối càng nói càng nhỏ dần, bởi vì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Trung Thiên chiếu sang, cuối cùng thì Doãn Thọ An thức thời mà ngậm miệng lại. Sở Trung Thiên cẩn thận đáp “Triều đại mới bắt đầu phải lấy trị thế làm trọng điểm, trăm phế đãi hưng, Hoàng thượng không thể vì tư mà bỏ công. Chiếu luật, cỡi ngựa trên đừng phải bị phạt hai mươi trượng”

“Uy , họ Sở , ngươi không cần cầm lông gà tưởng là lệnh tiễn ah” Thẩm Tĩnh Chi rốt cuộc không nhịn được nữa mà rống lên, nhảy loi choi đến trước mặt Sở Trung Thiên “ Mau mở trói cho ta, không phải chỉ là cỡi ngựa thôi sao, cũng chưa có đả thương người đi đường nha”

Sở Trung Thiên khinh thường liếc hắn một cái, thản nhiên nói “ Đả thương người, phạt năm mươi trượng, bỏ tù một tháng. Gây ra thương tích, phạt trượng một trăm, bỏ tù ba tháng. Nếu chết người thì tử hình, không miễn xá. Cho dù vương tử phạm pháp cũng đồng tội với thứ dân”

Nghe vậy, Thẩm Tĩnh Chi rùng mình, ngoan ngoãn quỳ xuống trước cái nhìn lạnh thấu xương của Sở Trung Thiên, nhỏ giọng lẩm bẩm “ Ta chỉ là cỡi ngựa, cũng đâu có phóng nhanh, cần gì phạt nặng như thế”

Sở Trung Thiên cười lạnh một tiếng, khoanh tay phản bác nói: ” nghe nói thủ hạ Kinh triệu doãn đuổi theo Thẩm thị lang suốt ba con phố, cuối cùng phải thông qua ngõ tắt mới bắt được các ngươi. Còn nghe nói binh lính trực phiên hôm đó là chạy nhanh nhất thế nhưng bọn họ ngay cả cái lông ngựa cũng chưa nhìn thấy thì các ngươi đã chạy qua rồi. Còn nghe nói Thẩm thị lang cỡi ngựa ngày đi tám trăm dặm, giống như là ngự uyển trong cung”

“Dừng, dừng, ngươi không cần nói nữa, ta nhận phạt là được” Thẩm Tĩnh Chi vội vàng ngăn Sở Trung Thiên lại, sau đó vụng trộm nháy mắt với Thẩm Tĩnh Thù.

Thẩm Tĩnh Thù nhận được ám chỉ, vội vàng buông bát đĩa, vui vẻ chạy đến trước mặt Sở Trung Thiên, mỉm cười lấy lòng “ Sở đình úy, ngươi còn chưa ăn sáng phải không? hay là cùng nhau ăn đi, sáng sớm tinh mơ, ánh mặt trời ấm áp, nói chuyện đánh giết không tốt ah” Nói xong nàng tính âm thầm đi đến bên Thẩm Tĩnh Chi mở trói cho hắn.

“Đa tạ Trinh phi nương nương quan tâm.” Sở Trung Thiên bất động thanh sắc nói “ Theo luật, hậu phi loạn chính, làm rối pháp luật và kỷ cương, nặng thì phế làm thứ dân, nhẹ thì phạt quỳ tổ miếu ba ngày”

Thẩm Tĩnh Thù vội vàng rụt tay, hai mắt rưng rưng đáng thương nhìn Thẩm Tĩnh Chi “ Tĩnh Chi ca ca, việc này là do ngươi sai, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chúng ta nhất định phải tuân thủ pháp kỷ ah” An ủi hắn thêm vài câu rồi vội vàng nhấc váy chạy về bàn ăn, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Được rồi, chết thì chết .” Thẩm Tĩnh Chi bộ dáng liều chết, oán hận trừng Sở Trung Thiên “ Ngươi muốn thế nào?”

“Cỡi ngựa trên đường, trộm ngự mã lại dùng xe công ngao du với nữ nhân, làm hư pháp kỷ, tội nào cũng phải bị phạt” Sở Trung Thiên liếc mắt nhìn Thẩm Tĩnh Chi một cái, rồi lại nhìn về phía Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù đang trợn mắt há mồm, dứt khoát giải quyết “ Niệm tình Thẩm thị lang vi phạm lần đầu, gần đây túc vệ lại lập công nên phạt tám ngàn quan tiền, đánh một trăm trượng, bỏ tù một tháng, nhưng tòng phạm khác cũng bị phạt tùy theo mức độ vi phạm”

Thẩm Tĩnh Chi nhìn trời, mắng thầm: Sở Trung Thiên, ngươi khá lắm, ta với người thề bất lưỡng lập. Ô, ô, một trăm trượng, cái mông của ta có thể nở thành hai cánh hoa, không, bốn cánh, cũng có thể là tám cánh nha. Ô, ô…

Sau khi hai người lui xuống, Doãn Thọ An buồn bực bưng bát cháo lên, không nói gì, cháo nguội ngắt, cón hoàng đế nào chịu cảnh như hắn không? Một đại thần hay một ngôn quan đều có thể làm quan tòa, có thể gây khó dễ cho hắn, ấy vậy mà không được trợ cấp tổn thất tinh thần ah. ( Hộ bộ thượng thư liếc mắt xem thường đưa ra chiêu bài muôn thuở: không có tiền”

*******************************

Đảo mắt, cũng sắp đến sinh nhật Doãn Thọ An, bởi vì năm nay tai họa liên tục, quốc khố đã sớm cạn kiệt cho nên Hộ bộ và Lễ bộ đều mãnh liệt yêu cầu Doãn Thọ An giảm bớt chi tiêu, làm lễ đơn giản mà hắn cũng vô cùng sảng khoái đồng ý.

Chỉ yêu cầu Thượng cung cục phát cho hắn tám trăm tấm gấm vóc để may trang phục, mà Tập Hiền điện cùng các đại học sĩ Hoằng Văn quán cũng rất nể mạt, tích cực bỏ viết bài cho Doãn Thọ An trên Đại Doãn nhật báo, Thời Trang Kinh Thành…thổi phồng hắn là nhà tạo mẫu kiệt xuất, là chuyên gia may y phục đệ nhất…Bởi vậy đối với Doãn Thọ An, ngày sinh nhật năm nay cực kỳ vui thích.

Không chỉ có như thế, Thẩm Tĩnh Thù cùng Tô Giang Tả còn vì Doãn Thọ An mà chuẩn bị một tiết mục nhỏ: Thác Chi vũ. Hiện giờ, Thẩm Tĩnh Thù nghiễm nhiên trở thành người hầu của Thái phó đại nhân. Tô Giang Tả muốn đánh đàn, nàng liền vui vẻ ôm đàn thắp hương. Tô Giang Tả muốn viết chữ, nàng liền vội vàng mài mực trải giấy, sau đó đứng hầu một bên. Lần này, hai người cùng Thẩm Tĩnh Chi tập múa cũng vì muốn tặng quà sinh nhật cho Doãn Thọ An.

Ban đêm, Thái Dịch trì đèn đuốc rực rỡ, sáng như ban ngày, là nơi cử hành gia yến. Sau khi giáo phường biểu diễn vài tiết mục thì tới phiên Thẩm Tĩnh Thù lên sân khấu. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng nhìn nàng búi tóc cao kế, trên trán lại tỉ mỉ điềm tả thúy điền, lóng lánh xanh biếc, giày mày xanh, cổ tay áo rũ dài, áo choàng màu hồng bó chặt vòng eo cũng có phong vị riêng.

Điệu múa vừa dứt, Doãn Thọ An xem như si như say lập tức vỗ tay khen ngợi, Thẩm Tĩnh Thù đắc ý thu hồi tay áo dài, vẻ mặt ửng hồng, không tự giác mà nhìn về phía Tô Giang Tả đệm nhạc giúp mình, hai người nhìn nhau mỉm cười đầy ăn ý, vất vả tập luyện nhiều ngày rồi cuộc cũng không uổng công.

Thượng Quan Yến ngồi bên cạnh, vốn đã uống chút rượu lại thấy Thẩm Tĩnh Thù ca múa thì không nhịn được mà tay chân ngứa ngáy, vì thế sai người mang trường kiếm đến, muốn múa kiếm giúp vui. Nàng đảo mắt nhìn một vòng, nghĩ nghĩ rồi chỉ vào Tô Giang Tả “ Tô Giang Tả, vừa rồi là ngươi đệm nhạc, nghe cũng được, vậy thì hãy chọn một khúc khí thế hào hùng, tiết tấu nhanh một chút để đệm nhạc cho ta đi”

Tô Giang Tả yên lặng ai oán liếc nàng một cái, âm thầm nhíu mày. Hắn đẩy đàn ra, đứng dậy, hợi cúi người trước Thượng Quan Yến “ Hoàng hậu nương nương muốn múa kiếm nhưng vi thần lại không am hiểu khúc phá trận, chi bằng để giáo phường hợp tấu cùng người”

“Tốt, ta sẽ kích trống, vừa vặn cũng có thể đệm nhạc cho Hoàng hậu nương nương” Thẩm Tĩnh Chi ở bên cạnh cũng góp lời, còn kéo tay Thẩm Tĩnh Thù “ Tĩnh Thù, chẳng phải ngươi biết thổi sáo sao, giai điệu nghe buồn bã thê lương vừa vặn hợp với kiếm vũ khi bi tráng ah”

Bàn bạc một hồi, cuối cùng chốt lại là giáo phường mở màn bằng khúc Hồn Thoát, Tô Giang Tả, Thẩm Tĩnh Chi cùng Thẩm Tĩnh Thù lo phần đàn, trống và sáo phối hợp diễn tấu. Thượng Quan Yến liền đi đổi một thân nhung trang màu đỏ, tay cầm trường kiếm múa theo nhịp trống và tiếng nhạc hào hùng.

Tiếc rằng do chưa có luyện tập trước, lại thêm Thượng Quan Yến chỉ là múa kiếm, so với kiếm vũ nghệ thuật còn kém xa cho nên được một hồi thì trở nên luống cuống, nhạc đi một đường, múa đi một nẻo.

Nhưng nhìn Thượng Quan Yến hăng hái múa kiếm, ánh mắt chuyên chú so với vẻ bưu hãn thường ngày thì giống như là hai người khác nhau. Kiếm quang lóe lên, hồng anh hiên ngang, thân thủ mạnh mẽ, bộ pháp linh hoạt, mỗi một chiêu đều lộ ra khí phác oai hùng so với vẻ mềm mại dịu dàng của Thẩm Tĩnh Thù vừa rồi lại có ý vị riêng.

Múa xong, Thượng Quan Yến thu kiếm vào vỏ, hô to đầy thống khoái. Mọi người còn chưa kịp vỗ tay thì đột nhiên ngoài nhà thủy vang lên một tràng pháo tay ủng hộ, đưa mắt nhìn thì thấy Sở Trung Thiên phụng chiếu đến báo cáo công việc.

Doãn Thọ An lại buồn bực nghe báo cáo chính sự, theo lệ thường thưởng cho Sở Trung Thiên một ly rượu để hắn được dính chút không khí vui mừng. Sở Trung Thiên ngửa đầu uống cạn, không khách khí mà nói “ Hoàng thượng, đêm đã khuya, không thể mải vui chơi hưởng lạc, thỉnh mau chóng kết thúc yến tiệc”, hắn liếc mắt nhìn sang Thượng Quan Yến, lạnh nhạt nói tiếp “ Hoàng hậu nương nương võ nghệ siêu quần nhưng kiếm là vật giết chóc, lệ khí quá nặng, vẫn không thích hợp để múa, nương nương nếu thực lòng muốn nâng cao kiếm đạo thì phải rèn luyện cho động tác chậm lại và mềm mại hơn mới được”

“Ngươi có ý tứ gì?” Hắn vừa dứt lời, Thượng Quan Yến liền nhịn không được, chỉ phẫn nộ kêu lên “ Ngươi nói kiếm thuật của ta không tốt? nhìn được mà dùng không được?” nói xong liền chỉ kiếm vào trán hắn khiêu khích “ Đến đây, chúng ta xem xem đến tột cùng là ai nhìn được mà dùng không được”

“Tốt.” Không đợi Sở Trung Thiên mở miệng khéo léo từ chối, Thẩm Tĩnh Chi ở bên cạnh đã vỗ bàn khen ngợi, sau đó chạy đến bên cạnh Thượng Quan Yến nhỏ giọng giật dây “ Hoàng hậu nương nương, ta cá ngươi thắng, mau đánh cho cái tên không coi ai ra gì kia một trận đi”

“…”

Doãn Thọ An không dám cãi lời Hoàng hậu tỷ tỷ đành phải hạ lệnh cho Sở Trung Thiên ứng chiến. Hai người rút kiếm ra bên ngoài nhà thủy tạ, vừa ổn định, Thượng Quan Yến đã vung kiếm tấn công Sở Trung Thiên. Sở Trung Thiên cũng nâng kiếm đón đỡ thế công của nàng, rồi linh hoạt tránh đi. Bảo kiếm va chạm, ánh lửa bắn ra tung tóe, hồng y lục bào triền đấu với nhau, thân ảnh tới lui nhanh như chớp.

Được mười chiêu, Sở Trung Thiên quét ngang một cái, đẩy trường kiếm của Thượng Quan Yến ra, sau đó khom người, hạ thắt lưng, tránh cú đá liên hoàn cước của nàng rồi nhanh chóng nhảy vọt đến sau lưng Thượng Quan Yến, xoay người, lợi kiếm đã chỉa thẳng vào nàng, vững vàng bất động.

Sở Trung Thiên tiêu sái thu hồi kiếm, hướng Thượng Quan Yến chắp tay thi lễ “ Hoàng hậu nương nương, đắc tội”

Thượng Quan Yến chớp mắt, bật cười ha hả, giơ ngón tay cái khen ngợi “ Hay, ngươi quả nhiên là có bản lĩnh, ta nhận thua” nói xong liền đưa kiếm cho cung nhân, nhận khăn tay từ Thẩm Tĩnh Thù mà lau mồ hôi.

Sở Trung Thiên cũng giao kiếm cho nội thị, hướng Doãn Thọ An cung kính cáo lui. Thấy hắn rời đi, Thượng Quan Yến đột nhiên hét lớn “ Đợi chút”. Nói xong, liền ném khăn xuống, hai tay xuất quyền tấn công hắn từ sau lưng.

Thực ra một chiêu này của nàng cũng không quá mạnh, chỉ là gặp được kỳ phùng địch thủ, nhất thời cao hứng muốn thử võ công của hắn. Nào ngờ Sở Trung Thiên theo bản năng của người tập võ, phát hiện sau lưng có người đánh lén liền vung tay phải bắt được cánh tay của Thượng quan Yến đang đánh xuống bả vai mình, tay trái nắm lấy thắt lưng nàng, dùng sức một chút nâng Thượng Quan Yến lên ném thẳng về Thái Dịch trì. Một thân ảnh màu đỏ bay lên theo hình cầu vồng rồi “ Bùm” một tiếng rơi thẳng xuống ao nước lạnh như băng.

Doãn Thọ An, Thẩm Tĩnh Chi, Tô Giang Tả, Thẩm Tĩnh Thù há mồm trợn mắt ngây ngốc đến quên cả thở. Thượng Quan Yến chật vật leo ra khỏi ao, mái tóc dài ướt sũng, sắc mặt xám sịt, xiêm y vì bị dính nước mà bó sát vào thân hình thiếu nữ.

Thẩm Tĩnh Chi âm thầm nuốt nước miếng, Tô Giang Tả và Sở Trung Thiên biết lễ mà quay mặt đi chỗ khác. Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù sau khi hoàn hồn thì cùng liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía kẻ đầu sỏ gây nên tội ác là Sở Trung Thiên.

Cung nhân vội vàng mang khăn cùng áo khoác đến nhưng Thượng Quan Yến không kiên nhẫn đẫy các nàng ra, trợn mắt, nổi giận đùng nhìn Sở Trung Thiên, hảo cảm trước đó hoàn toàn tan biến “ Sở Trung Thiên, ngươi dám quăng ta”

Sở Trung Thiên vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có khóe miệng khẽ cong lên như cười nhưng có bóng đêm che lấp nên không ai nhận ra, ngữ khí bình thản “ Hoàng hậu nương nương thứ tội, vi thần chỉ là tự vệ theo bản năng của người tập võ mà thôi”

Hắn xin lỗi mà không chút áy náy, còn tìm lý do thoái thác càng làm cho Thượng Quan Yến giận hơn, chỉ tay cả nửa ngày cũng không nói được tiếng nào, vừa hắt xì vừa nhận lấy thảm lông từ cung nhân quấn vào người, hồi lâu nghiến răng nói “ Sở Trung Thiên, ngươi nhớ kỹ cho ta…”

Tục ngữ nói, một người có thể làm cho bản thân bị đối thủ một mất một còn hận thì không có gì lạ nhưng có thể làm cho tất cả mọi người khi nhắc tới đầu hận thấu xương thì là chuyện lạ trong chuyện lạ. Sở Trung Thiên lại chính là chuyện lạ trong chuyện là đó. Phải nói hắn là mộ truyền thuyết ah.