Gian Phi Khó Làm

Chương 2: Triều đại mới




Các người lớn đại nhân thường nói, ta quá ốm, chim ăn còn nhiều hơn so với ta, cho nên bọn họ liền đem chuyện đơn giản trở thành vấn đề phi thường phức tạp.

============

Ngày lại ngày trôi qua, năm Thẩm Tĩnh Thù lên tám, nàng đã trở thành thục nữ tú ngoại tuệ trung mà Đại Doãn vương triều dũng bắt đầu thay đổi triều đại.

Có câu nói triều đại mới mọi thứ đều là chuyện lớn, quan hệ đế sự ổn định và hòa bình lâu dài của quốc gia, quan hệ tới sinh tử tồn vong của quần thần, quan hệ tới tiền đồ tương lại của hậu cung, nhưng quan trọng nhất là dân chúng.

Hiện nay lão hoàng đế tuổi già sức yếu, từ đầu năm đã bịnh liệt giường, trước kia có lập thái tử nhưng hắn lại không hài lòng lắm, tuy vậy trong mấy năm qua thái tử cũng trưởng thành, phe cánh vững chắc, muốn phế truất cũng không phải dễ gì. Lão hoàng đế cũng có vài huynh đệ, trong đó Đoan vương là thế lực lớn nhất, có quân công lại có uy vọng, mà chuyện huynh chết đệ thế ngôi cũng đã có tiền lệ ở Đại Doãn vương triều.

Hai phái này vẫn đấu tranh gay gắt với nhau, lão hoàng đế lại làm như không để ý tới, tùy ý bọn họ, thực ra trong lòng lại có chủ trương khác. Hắn có một quý phi tuổi trẻ xinh đẹp, sinh được tam hoàng tử, tất nhiên là được yêu quý như trân bảo. Đáng tiếc là quý phi xuất thân nghèo hèn, không có ngoại thích chống lưng, nên tam hoàng tử Doãn Thọ An năm nay mười tuổi, lão hoàng đế muốn phế trưởng lập ấu đã vấp phải sự phản đối quyết liệt của quần thần, thái tử cùng Đoan vương cũng không thuận nên hắn cũng đành bó tay.

Vào lúc này, Thẩm lão thái sư phụng chỉ đưa cháu gái Thẩm Tĩnh Thù vào cung thăm bệnh. Lão hoàng đế bệnh tật triền miên trên giường, hai mắt đục ngầu nhưng ánh mắt lại sắc bén đánh giá Thẩm Tĩnh Thù đang lo lắng bất an, hồi lâu gật đầu khen ngợi “ Được, tốt lắm”. Sau đó lại che miệng ho khan vài tiếng, ra lệnh cho tả hữu lui ra, cung nhân liền đưa Thẩm Tĩnh Thù đến vấn an quý phi.

Trong phòng chỉ còn lại hai lão nhân tóc bạc, cộng lại cũng hơn trăm tuổi, mặt đầy vết hằn năm tháng. Lão hoàng đế nhìn Thái sư đang ngồi ngay ngắn cẩn thận, cảm thán gọi “ Lão ca ca”

“Lão thần sợ hãi.” Thẩm lão Thái Sư vội vàng nhấc y bào, như muốn hành lễ

“Ai, nơi này chỉ có hai người chúng ta, không cần đa lễ, hơn nữa năm đó ngươi coi như cũng là đồng học của ta, sau này lại là thông gia, đừng khách khí như vậy”. lão hoàng đế cố gắng ngồi dậy, ngôn ý chân thành tha thiết, người không biết hắn vốn là kẻ tâm ngoan thủ lạt, hỉ nộ vô thường thì đã sớm cảm động tới rơi nước mắt.

Thẩm lão Thái Sư thuận thế ngồi xuống, cụp mắt giả ngu, coi như không nghe. Lão hoàng đế thấy hắn giả ngu, trong lòng thầm mắng “ Lão hồ ly” ngoài miệng lại nói “ Ta rất thích cháu gái Tĩnh Thù của ngươi, ấu tử Thọ An của ta cũng đồng trang lứa, để nàng làm tam hoàng tử phi đi”

“Tĩnh Thù tuổi còn nhỏ, hơn nữa trời sinh tính tình không tốt, sao có thể xứng với tam hoàng tử, lão thần thực sự không dám trèo cao” Thẩm lão thái sư uyển chuyển từ chối

“Lão ca ca cũng quá khiêm tốn rồi, cháu gái của ngươi thanh danh lan xa, tuổi còn nhỏ đã là tài nữ, sao có thể nói là không tốt?” Lão hoàng đế dừng một chút, cười lạnh “ Ta biết, các ngươi đều sợ ta, có thể trốn liền trốn, ngươi lại nhiều lần dâng biểu muốn cáo lão hồi hương, sợ ngày nào đó ta sẽ giết ngươi”

Thẩm lão Thái Sư nhắm mắt làm ngơ, tùy ý lão hoàng đế dông dài “ Nhớ năm đó, ngươi, ta còn có thư đồng Cố tiểu tử, ba người chúng ta cùng nhau đọc sách, cùng nhau chơi đùa, sau Cố tiểu tử chết sớm, ngươi cũng dần dần xa lánh ta”

Trong phòng mùi đàn hương quanh quẩn, Thẩm lão Thái Sư thủy chung không nói được lời nào, lão hoàng đế nói một hồi cũng thấy phiền lòng, thanh giọng quát một tiếng “ Người đâu”

Nội thị lập tức vâng dạ, lão hoàng đế chỉ tay vào lư hương chạm rỗng tiên hạc nói “ Mau đem nó đi đi, ngửi một hồi liền phiền lòng”

Nội thị lập tức thi hành, lại có người tiến vào thấp giọng bẩm báo “ Hoàng thượng, Cố hầu đến thăm bệnh”

“Không gặp” Lão hoàng đế giận tím mặt, nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh vô ba của Thẩm lão thái sư, vô lực vẫy tay “ Quên đi, ta nói không cũng chẳng có ích gì, bây giờ trong cung hơn phân nửa người đều là người của hắn, vài người các ngươi cũng chẳng làm được gì, mau cho hắn vào đi”

Nội thị cúi đầu, khúm núm đi ra ngoài, Thẩm lão thái sư lúc này mới mở mắt, đứng dậy hành lễ “ Như vậy, lão thần xin cáo lui trước”

Ngay lúc hắn vừa bước chân tới cửa điện thì phía sau vang lên thanh âm thê lương của lão hoàng đế “ Ngươi đều đã biết?”

Thẩm lão Thái Sư không trả lời, chậm rãi bước ra ngoài, ánh mặt trời chói chang làm cho hắn có chút không thích ứng được, hoàn toàn đối lập với không khí trầm lặng lanh lẽo bên trong. Thẩm lão thái sư nhìn trời thở dài, ai, từ xưa tới nay, quân vương đều không cần bằng hữu ah.

**********************

Thẩm Tĩnh Thù mới từ tẩm điện hoàng đế đi ra một đoạn thì thấy một nhóm cung nhân đang theo hầu một nam tử trẻ tuổi đi về phía nàng. Nam nhân này khoảng độ hai mươi tuổi, tinh mâu lãng mi, tuấn dật xuất trần , bạch y cẩm bào, ngoài khoác khinh sam màu lam, cả người giống như một bức tranh thủy mặc, khí chất thanh quý…

Thẩm Tĩnh Thù tuy rằng tuổi nhỏ nhưng cũng nhìn đến ngây người, cảm thấy người này so với các nam tử mình gặp trước kia đều đẹp hơn nhiều. Nàng mở to hai mắt nhìn chằm, không để ý phía trước, liền đụng đầu vào cây cột.

Thẩm Tĩnh Thù lập tức ôm trán, nhăn mặt, hấp hấp cái mũi, nước mắt tràn mi. Vì đang ở trong cung, nàng lại luôn nhớ tới lời dặn dò của nhóm người lớn đại nhân ở nhà, cho nên không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể thút tha thút thít. Đám cung nhân nhất thời vây quanh, không dám mang nàng đi cũng chỉ có thể khuyên răn…

“Sao lại thế này? Tiểu cô nương nhà ai vậy?” bỗng nhiên thanh âm nam tử ôn nhu vang lên, như gió xuân thối vào tâm hồn thiếu nữ của Thẩm Tĩnh Thù.

Cung nhân cùng nội thị đều vội vàng tránh ra, cùng cúi đầu “ Cố Hầu đại nhân” sau đó có người thấp giọng báo cáo tình hình.

Nghe xong, Cố Hầu nhịn không được mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tĩnh Thù “ Thì ra là cháu gái của Thẩm lão thái sư, quả nhiên là rất được nhưng mà nữ hài tử gia lại khóc nhè thì rất khó coi nha”. Nói xong, hắn còn rút khăn tay đưa cho nàng “ Lau đi”

Thẩm Tĩnh Thù ngẩng đầu, xoa xoa cái mũi đỏ ửng vì khóc, tiếp nhận khăn tay, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn lãng tươi cười đang ở gần trước mặt. Nàng tâm thần xao động, không để ý tới hình tượng thục nữ, hung hăng hôn lên mặt Cố Hầu một cái

Ai nấy đứng hình, lát sau có vài cung nhân đỏ mặt trêu ghẹo “ Cố Hầu đại nhân mị lực kinh người nha, ngay cả tiểu cô nương cũng muốn phi lễ ngài”

“Hehe, có phải ngươi cũng hâm mộ? tiếc rằng ngươi không phải là tiểu cô nương ah”

Cố Hầu nhíu mi, buồn cười đứng lên, thấy Thẩm Tĩnh Thù vẫn hai tay nắm chặt thành quyền, cả người cương cứng thì bật cười phân phó với cung nhân “ Bên người ta có mang theo thuốc mỡ trị thương, các ngươi không cần làm phiền tới ngự y, mau thoa cho Thẩm tiểu thư đi”

Nó xong hắn liền xoay người đi theo cung nhân vào tẩm điện. Thẩm Tĩnh Thù hia mắt không chớp, nhìn chằm chằm cho đến bóng dáng tiêu sái của hắn biến mất mới chịu để cho cung nhân bôi thuốc. Thừa dịp mọi người không để ý, nàng lén đem hộp thuốc cùng khăn tay nhét vào lòng, mắt còn ngấn lệ nhưng miệng lại cười ngây ngô rạo rực.

Cố Hầu sao, là Lạc Dương tiểu hầu gia trạch tâm nhân hậu, bình dị gần gũi, cha mẹ chết sớm, sống nương tựa cùng muội muội nhưng lại có uy vọng cực cao trong dân gian, rất được lòng người, nghe nói hắn cũng chính là Đạp Nguyệt công tử nổi danh trên giang hồ. Oa, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp người thật, chẳng những bộ dáng rất được mà còn biết quan tâm lau nước mắt cho nàng, đưa cho nàng thuốc mỡ…mà nàng…nàng còn hôn hắn.

Cứ như vậy, Thẩm Tĩnh Thù mang theo hưng phấn cùng nội tâm say mêm theo cung nhân đến cung điện của quý phi. Quý phi năm nay chỉ mới hai mươi lắm tuổi, lúc vào cung chỉ là một vũ cơ mười bốn tuổi, dựa vào mái tóc đen mượt óng ả cùng điệu nhảy kinh hồng lược ảnh siêu quần mà hấp dẫn được sự chú ý của lão hoàng đế tuổi đã quá ngũ tuần. Sau khi nàng sinh ra tam hoàng tử thì phẩm vị một được thăng tiến, rất nhanh đã trở thành quý phi đứng đầu phi tần, chỉ dưới hoàng hậu.

Mỗi nữ nhân chốn hậu cung đều có dã tâm để con mình làm hoàng đế, quý phi cũng không ngoại lệ mà lão hoàng đế cũng có ý này. Cho nên mới vì tam hoàng tử mà tìm một ngoại thích tốt để dựa vào, đó cũng là tâm nguyện của quý phi, sau khi nhìn thấy Thẩm Tĩnh Thù băng cơ ngọc tuyết, người gặp người thích hoa gặp hoa nở thì ý tưởng càng thêm mãnh liệt.

Nhưng nàng vẫn không đoán ra được ý của Thẩm lão thái sự, vì thế quý phi chỉ có thể tủm tỉm dò hỏi Thẩm Tĩnh Thù đang ăm mứt hoa quả “ Tĩnh Thù à, ngươi có muốn sau này tiến cung làm hoàng phi không?”

Thẩm Tĩnh Thù lúc này đang đắm chìm trong cuộc gặp gỡ với Cố Hầu, nên hoàn toàn đem những lời dặn dò của nhóm người lớn đại nhân ở nhà quẳng ra sau đầu, hồn nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng “ Có a, ta sau này muốn làm một gian phi”

Lời vừa nói ra, cả phòng yên lặng như tờ, hồi lâu quý phi mới hoàn hồn, thì thào hỏi “ Vậy người nhà ngươi thì sao, gia gia ngươi có ý kiến gì không?”

Thẩm Tĩnh Thù tựa hồ cũng ý thức được mình lỡ lời, vội lắc đầu đáp “ gia gia bọn họ đều nói, gian phi không tốt, ta không thích hợp”

Quý phi suy nghĩ gật đầu, lại sai cung nhân mang ít trâm cài châu báu mà các cô nương đều thích ban cho Thẩm Tĩnh Thù rồi sai người đưa nàng về.

Thừa dịp bốn bề vắng lặng, nội thị tâm phúc của quý phi là Đậu Tâm Phúc nhỏ giọng hỏi “ Nương nương, lời của Thẩm tiểu thư là có ý gì? Nào có ai lại muốn làm gian phi chứ?”

Quý phi liếc mắt nhìn hắn, mười năm tranh đấu trong cung đình đã sớm đem tiểu cô nương đơn thuần thiên chân ngày xưa lột xác trở thành nữ nhân tâm cơ thâm trầm bây giờ. Nàng nghĩ một hồi mới chậm rãi mở miệng “ Thẩm lão thái sư quả nhiên túc trí đa mưu, nay có mấy phái tranh giành đấu đá với nhau, hắn không thể công khai ủng hộ bên nào, lại sợ ta lo lắng nên để cháu gái đến ám chỉ với ta”

Quý phi cong ngón tay út mang tiêm dài hồng giáp, tiếp tục phân tích “ gian phi cũng được, trung phi cũng tốt, ý tứ chính là Thẩm gia sẽ hỗ trợ cho quý phi ta”

Đậu Võ lúc này mới giơ ngón tay cái, vỗ mông ngựa nói “ Vẫn là nương nương anh minh cao kiến, ta không có nghĩ ra được cao kiến của Thẩm lão thái sư”

Quý phi đắc ý hé miệng cười, “Hơn nữa, Thẩm gia bọn họ cũng đưa ra điều kiện, sau này hoàng nhi là kế vị thì cháu gái của hắn ít nhất cũng phải có phi vị”

“Chuyện này e là không hợp quy củ” Đậu Tâm Phúc băn khoăn “ Theo quy củ của tổ tông, dù người có bối cảnh thế nào, trừ phi là làm hoàng hậu, nếu không thì khi mới tiến cung chỉ có thể phong đến cửu tần,chiêu nghi hay chiêu dung gì đó thôi”

“Vô phương, chỉ là phong phi thôi, ta đáp ứng bọn họ là được” quý phi tràn đầy tự tin “ Chỉ cần Thẩm gia hắn hỗ trợ ta, Cố Hầu bên kia cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có hai ngọn núi lớn dựa vào thì hoàng nhi của ta nhất định có thể thuận lợi lên ngôi làm hoàng đế”

Dứt lời, nàng không kiên nhẫn vỗ đầu Tâm Phúc “ Ngươi nha, theo ta lâu như vậy mà còn chưa thông suốt . Nhớ kỹ, muốn hiểu vấn đề không chỉ ở bề ngoài mà phải động não phân tích mới có thể hiểu được huyền cơ ẩn giấu phía sau”

Tâm Phúc liên tục gật đầu, quý phi cầm lấy quạt tròn nhịn không được mà âm thầm bội phục sự thông minh cơ trí của mình. Gian phi? Trung phi mới đúng ah. Thẩm lão thái sư còn nói trung phi nghe không tốt, vậy sửa lại là Trinh phi thì được rồi, trinh tĩnh hiền thục, rất xứng với tên của Thẩm Tĩnh Thù. Hahaha, nàng quả nhiên là thiên tài, xem sau này còn ai dám chê bai nàng xuất thân không có văn hóa?