Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 19: Không thoải mái




Đại tướng quân Hầu Thiết Tranh không thể lên triều, Thừa tướng Tạ Lâm cũng không lên triều, duy chỉ có mình Binh bộ Thượng thư Úy Trì Chính là vẫn có mặt, các vị đại thần khác cũng đang ở đây. Con người Úy Trì Chính rất chính trực, dâng tấu lên trong buổi triều sáng, cũng chính trực vô cùng. Nên toàn bộ văn võ bá quan trong triều dâng tấu theo hắn, cũng vô cùng chính trực.

Hoàng đế Vạn Triệu Minh Trọng Mưu, ngồi trên ghế rồng, thỉnh thoảng nhân lúc quần thần không để ý, liền ngáp một cái, cảm thấy khoảng thời gian lâm triều sáng, hình như thiếu thứ gì đó.

Rốt cuộc là thiếu thứ gì nhỉ?

Dù cho Minh Trọng Mưu nghĩ rồi lại nghĩ nữa, nghĩ nữa rồi lại nghĩ nữa nữa, vắt hết cả óc ra nghĩ, cũng vẫn không nghĩ ra.

Kỳ thật các đại thần, cũng cảm thấy buổi triều sáng gần đây, nhạt nhẽo vô vị chẳng có gì để kể, bệ hạ mơ màng muốn ngủ, các đại thần, cũng mơ màng theo. Ngoại trừ người vừa đảm nhiệm chức quan văn Úy Trì Chính tinh thần vẫn phấn chấn không mảy may phát giác ra, lúc các vị đại thần lên triều, đều là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.

Văn võ bá quan trong triều, có ai là chưa trải qua việc lục đục, tranh giành cấu xé mới leo lên được vị trí này? Bắt đầu là đấu đá nội bộ, về sau bọn họ đều có một kẻ thù chung.

Chính là gian thần giỏi nịnh nọt Tạ Lâm. Lật đổ gian thần, làm trong sạch thân tín bên cạnh bậc quân vương, là nguyện vọng của mọi trung thần, lúc nào văn võ bá quan trong triều muốn thể hiện tấm lòng trung thành, đều sẽ tóm lấy Tạ Lâm lên đấu một trận. Cho dù bị một đòn phản kích của Tạ Lâm làm cho tối tăm mặt mũi, thì vẫn vui vẻ làm không biết mệt.

Nhưng mấy ngày gần đây Tạ Lâm không lên triều, đặt một cái mỹ danh là: đóng cửa tự kiểm điểm.

Các vị đại thần cả ngày dài không nhìn thấy tên gian thần nịnh nọt ấy, không đấu với hắn một tí, là cả người cảm thấy không thoải mái.

Vốn dĩ ngày đầu tiên nghe nói Tạ Lâm đóng cửa tự kiểm điểm không lên triều không đem đến tai họa cho triều đình, cho bệ hạ, quần thần hận không thể bắn pháo hoa chúc mừng một người làm quan cả họ được nhờ.

Nhưng đến ngày thứ hai vẫn không thấy Tạ Lâm đâu, các đại thần lại cảm thấy trong triều dường như thiếu đi chút gì đó. Ngày thứ ba, lúc Úy Trì Chính dâng tấu lên trên, quan điểm rất chính trực, quan điểm của các vị quan viên phụ họa theo cũng vô cùng chính trực. Ngày thứ tư, ngày thứ năm……

Ngày nào ngôn ngữ của các vị đại thần kẻ nói qua người nói lại, chính trực quá mức, chính trực đến độ khiến người ta sôi máu!

Tạ Lâm này rốt cuộc là thứ gia vị, có thể thiếu hoặc không, là món ăn chính, không thể không thiếu, hay là sơn hào hải vị giàu dinh dưỡng thừa mứa, ăn nhiều liền buồn nôn?

Ít nhất là đến hiện giờ, không có ai có thể đưa ra được kết luận chính xác hoàn toàn.

Nửa tháng sau, giờ Tí lúc nửa đêm, đúng vừa tròn một tháng, Thừa tướng đã kiểm điểm được mười lăm ngày, mai có lẽ sẽ lên buổi triều sáng nhỉ? Trong lòng Minh Trọng Mưu có một niềm sung sướng không gọi được thành tên, bước vào mộng đẹp.

Nhưng sáng sớm hôm sau, Minh Trọng Mưu nhìn khắp một lượt quần thần, vẫn không thấy bóng dáng Tạ Lâm.

“Thừa tướng đâu?” Minh Trọng Mưu hỏi.

Quần thần lúc ấy mới sực nhớ ra, Thừa tướng đại nhân đã nói tự phạt mình bằng cách đóng cửa tự kiểm điểm, đến giờ cũng vừa hay hết nửa tháng, chẳng trách bệ hạ lại thắc mắc. Vì vậy Minh Trọng Mưu chỉ thấy quần thần xoay đầu quay ra đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhất loạt cúi xuống, “Chúng thần không biết.”

Chúng thần không biết, chúng thần không biết, không biết cái rắm ấy!

Long nhan của hoàng đế Vạn Triệu nổi giận, tay giáng một chưởng xuống ghế rồng. Quần thần sợ nhất chính là cái này, dưới cơn giận dữ ngút trời của Minh Trọng Mưu, nội lực đổ dồn vào lòng bàn tay, may mà ghế rồng cứng chắc không gì bì kịp, chưa kịp xê dịch gì, nhưng cả đại điện lại lung lay vài cái, một ít bụi trên xà nhà rơi xuống vương lên tóc và cổ áo của vài vị đại thần. Đừng có để một ngày nào đó, sau khi giáng xuống ghế rồng một chưởng xong, cung điện truyền lại từ đời Thánh tổ hoàng đế bị sup là được. Huống hồ, nếu bệ hạ đã không vui, muốn giết một người nào đó, thì không cần phải thét gọi thị vệ, ngay lập tức có thể tóm được một vài vị quan văn như tóm một con gà nhép, mân mê vần vò, rồi cho một tát, bớt đi một lần lôi ra ngọ môn chém đầu, cũng là việc cực kỳ có khả năng.

Vì thế quần thần nhất loạt cúi đầu càng thấp hơn.

Trong một khoảng khắc, đại điện trải qua cảnh tượng một buổi triều sáng yên tĩnh một cách kỳ quái nhất từ thuở khai quốc đến nay.

Úy Trì Chính phá vỡ bầu không khí trầm mặc, “Bệ hạ, thần…… có lẽ biết được đôi chút.”

Mọi người nhất thời cảm thấy áp lực toàn thân nhẹ hẳn đi, không khỏi dùng ánh mắt cảm kích nhìn chăm chăm vào Úy Trì Chính. Còn Minh Trọng Mưu lại lộ ra ánh mắt kích động, chăm chăm nhìn vào Úy Trì Chính, nhìn đến độ khiến toàn thân hắn nổi cả gà.

Hồi lâu sau, Úy Trì Chính mới chần chừ nói: “Sáng sớm nay, thần đã gặp Thừa tướng đại nhân.”

“Vậy Thừa tướng nói thế nào?” Minh Trọng Mưu lập tức truy vấn.

Úy Trì Chính đáp: “Thần vốn bảo tên hầu trông cửa đi thông báo, nói rằng có Úy Trì Chính tới hỏi thăm, tên trông cửa đi thông báo, không bao lâu xong, liền trở lại nói……”

“Lão gia nhà tiểu nhân không muốn gặp ngài,” tên hầu trông cửa xua tay với vẻ thiếu kiên nhẫn, “Ngài nên đi nhanh đi.” Nói xong, liền định đóng luôn cửa lại.

Úy Trì Chính vội vàng chặn hắn lại, “Thừa tướng đại nhân không muốn gặp ta, lý do là gì?”.

“Không chỉ ngài, mà bất kỳ ai cũng vậy, đã nói từ trước rồi đại nhân đóng cửa tự kiểm điểm, trong thời gian này, bất kể ngài là hoàng thân quốc thích, hay là trọng thần của triều đình, lão gia của chúng tiểu nhân dặn rồi, không gặp ai hết. Lẽ nào đại nhân lại không biết?”.

Úy Trì Chính do dự nói: “Nhưng lúc trước không phải Thừa tướng đại nhân nói, chỉ duy trì việc đóng cửa tự kiểm điểm trong vòng nửa tháng thôi sao? Hôm nay là phải lên triều rồi chứ?” Úy Trì Chính cung cung tay, “Úy Trì mỗ thực sự muốn cùng Thừa tướng đại nhân lên triều, xin huynh đại thay ta vào bẩm báo với đại nhân một tiếng, có lẽ đại nhân chỉ là quên mất thôi.”

Tên hầu trông cửa ngẩn người, rồi than: “Đại nhân ngài đừng làm khó tiểu nhân nữa, nói thật với ngài vậy, lão gia không muốn lên triều, đừng nói là nửa tháng, chỉ sợ là một tháng sau, lão gia cũng chưa chắc đã lên triều đâu. Lão gia của chúng tiểu nhân đã nói như vậy, tự khắc có cái lý của lão gia. Xin đại nhân ngài hãy về cho.” Nói xong, đóng cửa cái “rầm”, thiếu chút nữa là đập vào mũi của Úy Trì Chính, lúc ấy Úy Trì Chính mới chịu hậm hực bỏ đi.

Úy Trì Chính nói như vậy, khiến Minh Trọng Mưu lập tức hiểu ra, thì ra tên Tạ Lâm này đang lười biếng, không muốn lên triều. Nghĩ đến đống tấu chương cuồn cuộn không ngừng chồng chất ở ngự thư phòng phê mãi không hết, rồi lại nghĩ tới tên Thừa tướng gian xảo nhàn nhã cầm tiền lương nhưng không chịu làm việc, hoàng đế Vạn Triều liền nổi cáu.

Minh Trọng Mưu rất giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, lập tức mở kim khẩu, yêu cầu Tạ Lâm phải mau chóng lên triều, trái lệnh, trừ bổng lộc, mấy ngày không lên triều, thì trừ từng ấy ngày lương, một năm không lên triều, thì bổng lộc một năm, Tạ Lâm ngươi, đừng hòng được cầm!

Sau khi Lại Xương đi truyền đạt ý chỉ của bệ hạ đến phủ Thừa tướng, trong lòng Minh Trọng Mưu tràn đầy vui vẻ chờ Tạ Lâm đến, không ngờ vẫn là khuôn mặt khổ sở của Lại Xương quay về, móc ra một tờ giấy nhàu nhĩ, đưa cho bệ hạ.

Bệ hạ vừa lật ra, thì thấy một bài thơ phú siêu dài, đừng thấy tờ giấy nhàu nát mà lầm, vế đối trong bài thơ tinh tế cẩn thận, bằng trắc có trật tự, từ ngữ chau truốt hoa lệ, cảm xúc phong phú, đọc dễ mà lại âm vang, nếu đóng khung trang trí vào, đơn thuần chỉ nhìn về khía cạnh tài năng văn chương, thì bài văn này của Thừa tướng đại nhân có lưu danh muôn đời, cũng không thành vấn đề, nhưng nội dung tại sao lại……

(Bằng trắc là thanh bằng và thanh trắc, Thanh bằng gồm các chữ có dấu huyền hay không dấu; thanh trắc gồm các dấu: sắc, hỏi, ngã, nặng.)


Bệ hạ lướt qua một loạt những trợ từ ngữ khí “a, ôi, á”, lại vòng lại đọc thêm một lượt nữa, cuối cùng cũng hiểu được đại khái hàm ý của bài văn.

Hàm ý văn chương sâu sắc vạn phần, rành rọt trôi chảy hơn một nghìn chữ, tuân theo trình tự, ý tứ theo thứ tự là: Bệ hạ người ăn chưa? Bệ hạ người ăn có ngon không? Bệ hạ người tự mình chấp chính chắc là vất vả nhỉ? Thần nghe nói bệ hạ vô cùng chăm chỉ, trong lòng thần thấy được an ủi nhiều lắm. Năng lực của bệ hạ rất giỏi, thần có lẽ còn có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Phần bổng lộc kia thần cũng không cần đâu, thần sẽ nghỉ thêm mấy ngày. Nếu bệ hạ có thể thả cho thần nghỉ cả một năm thì càng hay, bổng lộc suốt một năm thần không có cũng chẳng sao cả.

Bệ hạ đọc đến chữ cuối cùng, lửa giận trong người bốc lên, tiến đến ngực, lao qua cả ngực, vọt tới yết hầu, lan ra hai cánh tay, nhắm tới hai bàn tay đang nắm tờ giấy Tuyên, dùng lực một cái……

Tài văn thơ của Thừa tướng đại nhân bay bổng, rành rọt trôi chảy, hơn một nghìn chữ được cho là có thể lưu danh thiên cổ, trong nháy mắt, hóa thành tro tàn.

Lại Xương run rẩy, cẩn thận dè dặt mở miệng nói: “Bệ hạ, nô tài nghĩ, Thừa tướng đại nhân là người học rộng hiểu nhiều……” Lại Xương gắng gượng thu lại bốn chữ “gian thần nịnh hót”, nói tiếp, “Đại nhân biết cách kiếm tiền, nên nô tài cho rằng, tiền bạc của ngài ấy sẽ nhiều hơn nô tài và khá nhiều các vị đại nhân trong triều khác, lấy việc bổng lộc ra để uy hiếp, chỉ e là Thừa tướng đại nhân chưa chắc……” Lại Xương ấp a ấp ủng hồi lâu, mới to gan nói, “Chưa chắc đã để vào mắt.”

Minh Trọng Mưu suy nghĩ lướt qua một lát, không khỏi cảm thấy rất có lý.

Triều đình vốn kị những đại thần trong triều kinh doanh buôn bán, kị những đại thần tham ô nhận hối lộ, mà con người Tạ Lâm lại gian trá giảo hoạt, cho dù tất cả mọi người đều biết hắn tham ô nhận hối lộ, nhưng không có cách nào tóm được đằng chuôi của hắn. Một nhân vật như vậy, đương nhiên sẽ không đặt chút bổng lộc nhỏ nhoi vào trong mắt rồi.

Cho dù mấy ngày này, Minh Trọng Mưu một mình chấp chính, cũng đã lĩnh ngộ được cách phê duyệt tấu chương hiệu suất cao mà không sai, nhưng bản thân vị Thừa tướng chiếm lấy vị trí không phải làm việc, khiến cho vị hoàng đế bệ hạ vất vả suốt mấy ngày nay rất không thoải mái.

Trẫm không thoải mái, thì nhất định cũng bắt hắn không được thoải mái.

Minh Trọng Mưu xua tay cho Lại Xương lui ra, vừa suy nghĩ, vừa tiện tay lật xem tấu chương, đặt bút chu sa xuống đống tấu chương bên cạnh, đóng ấn lại.

Nhưng chợt nhìn đến một bản tấu chương, là bản tấu của tổng đốc vùng Giang Tô Chiết Giang, lời lẽ kịch liệt, nói Trường Giang thiên tai lũ lụt, nhấn chìm mấy vạn ruộng vườn, vô số người dân vô tội chết thảm, khẩn xin ý kiến phúc đáp của triều đình về vấn đề cứu trợ, mở kho lúa cứu tế nạn dân.

Vùng Giang Tô Chiết Giang là mảnh đất khai quốc khởi nguồn của Đại Sở, xưa nay luôn giàu có trù phú, trước giờ cũng nhận được khá nhiều sự giúp đỡ trong triều, nay cơn lũ lớn này nhấn chìm hàng vạn ruộng vườn, khiến nhiều người mất mạng, thì không thể coi như không quan trọng được.

Minh Trọng Mưu đột nhiên nhớ đến, Thừa tướng Tạ Lâm, vừa thi đỗ thám hoa, nhưng không thể vui nổi đến nửa phần, vì toàn bộ người thân đã qua đời trong cơn lũ lụt, hôm đó khi nhắc đến việc ấy, biểu cảm trên gương mặt tuy không có chút mảy may cô đơn buồn bã nào, nhưng dựa vào lúc vẽ bức tranh thiếu nữ, động tác nhấc bút hạ bút đều chậm mất nửa phần, là Minh Trọng Mưu biết, hắn không phải không hoàn toàn chú ý đến chuyện này.

Chỉ e là hiện giờ, nếu Tạ Lâm biết được tin dữ về cơn lũ, cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đâu nhỉ?

Minh Trọng Mưu nghĩ tới đây, không khỏi cong khóe miệng, bút dừng lại một thoáng, hạ một chữ “chuẩn”.

Sau khi biết được tin, Thừa tướng Tạ Lâm có lẽ trong lòng xúc động, quay trở lại làm việc cũng nên?

Không ngờ Minh Trọng Mưu đoán được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết thúc.

Buổi triều sáng hôm sau, quả nhiên Tạ Lâm dừng cái gọi là đóng cửa tự kiểm điểm lại, quay trở lại triều bắt đầu làm việc. Là người đi đầu bước vào đại điện, sống lưng vẫn như lúc trước, thẳng tắp, ánh mắt bình thản, tựa một chiếc giếng cổ không một gợn sóng. Cùng quần thần chế nhạo mỉa mai, tranh luận khẩu chiến, không mảy may thua kém gì lúc trước, kiến giải tuyệt hay, lời lẽ vẫn rất khí thế mạnh mẽ. Các vị đại thần ngoại trừ việc cảm thấy hơi buồn ngủ ra, thì tinh thần vẫn khá tốt cùng biện bác với Tạ Lâm, đấu trí đấu sức, vui vẻ vô cùng. Trên triều đình nhất thời người nói qua kẻ nói lại, cả Đại Sở bừng bừng sinh khí.

Chỉ có Tạ Lâm mới có khiến Đại Sở như một vũng nước tù đọng, trở nên có sức sống phấn chấn sục sôi khác biệt như thế. Vị trí Thừa tướng này, hiện tại trừ hắn ra, còn ai có thể đảm nhận được đây?

Hoàng đế Vạn Triệu nghĩ ngợi, quần thần cũng nghĩ ngợi.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không có kết quả.

Tạm thời cứ như vậy đi. Gian thần cũng không phải không có năng lực. Nếu như hắn thật sự có thể giúp ích cho quốc gia, thì Đại Sở cần gì phải lo lắng đến tương lai phồn thịnh nữa?

Trong lúc các đại thần đang cảm cảm thấy chi bằng thỏa hiệp với Tạ Lâm, để hắn an ổn ngồi ở vị trí Thừa tướng, thì lại nghe được tin dữ.

Lời phê chuẩn của hoàng đế bệ hạ về bản tấu mở kho lúa cứu tế nạn dân, bị Thừa tướng bác bỏ.

Thừa tướng triều đình Đại Sở giám quốc, tiên hoàng từng nói, Minh Trọng Mưu vừa mới lên ngôi, kinh nghiệm không đủ, có bất cứ điều gì không đúng, một khi Thừa tướng phát hiện ra, thì có thể bác bỏ thánh chỉ ban ra.

Tạ Lâm rảnh rỗi mang cái quyền này ra sử dụng, các vị đại thần cũng quen cả rồi, đương nhiên không có ai dám hé răng. Nhưng không ai ngờ, trong ngày này giờ phút này, khi Giang Tô Chiết Giang bị lũ lụt nhấn chìm ruộng vườn, khiến bách tính mất mạng, Tạ Lâm năm đó vì nạn lũ lụt, cả nhà không một ai sống sốt, vậy mà lại không đồng ý mở kho lúa cứu tế!?

Đối mặt với sự nghi ngờ của hoàng đế và các vị đại thần, vẻ mặt Tạ Lâm vẫn toát lên vẻ thản nhiên, cung kính nói: “Bệ hạ, mở kho lúa cứu tế, thần không đồng ý, xin bệ hạ thu hồi lại mệnh lệnh đã ban.”

Tên Tạ Lâm này đúng là không để người ta được sống yên ổn!