Gian Tình Phát Sinh Từ Quyển Nhật Ký

Chương 50: Tiếp tục ‘đi thăm gia đình học sinh’




Thứ hai ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.

Lại là một tuần mới, bọn mình đều trở lại trường, buổi sáng lúc mình vừa vào phòng học, tiểu mập mập đã khóc lóc bổ nhào qua, mình hỏi cậu ta làm sao vậy, cậu ta nói tuần trước cậu ta tác chiến thất bại, lúc vừa cùng baba mama ra cửa đụng trúng thầy Phương, sau đó buổi tối cậu ta bị baba mama đánh mông một trận~ Ài, tiểu mập mập, tớ đã nói với cậu mà, cậu sẽ chết thực bi thảm mà, là cậu không tin thôi~ Ài, không tin lời tớ, thấy hại trước mắt~~~

Đúng rồi, không biết tại sao, mấy ngày nay tâm tình baba mình rất tốt rất tốt rất tốt nha, lúc cười rộ lên quả thực còn chói mắt hơn ông mặt trời, tuy không biết baba vui cái gì, nhưng mình vẫn muốn nói một câu, baba bộ dáng của ba bây giờ thật buồn nôn à…

.

Lời phê của giáo viên:

Câu cuối cùng của con vô cùng sâu sắc~ cho con 5 sao~

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =====

“Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~” Từng đạo thanh âm trong trẻo của trẻ thơ vang vọng trong phòng không dứt, hai vị đại nhân ở đây thân thể cứng ngắc, biểu tình vi diệu.

Phương Hãn biết ngay lúc này bật cười là một hành vi không tốt, nhưng cậu vẫn không nhịn được “Phụt ——! Này tiếng chuông của anh a ha ha ha…” một trận cười. Chấn động sinh ra từ ý cười liên lụy bộ vị nào đó theo phản xạ co rút lại…

Giang Thiên Dự ngoài hắc tuyến chỉ cảm thấy ngón tay chôn sâu trong cơ thể người nào đó bị một cỗ lực đạo hút vào, anh rùng mình, lập tức hiểu được, khóe miệng kéo lên, ý xấu động đậy đầu ngón tay.

Phương Hãn “Ách…” một tiếng ngưng bặt âm cười, nhíu mày bắt lấy cánh tay đối phương, “Này, anh đừng động loạn a!!”

“Ai kêu em cười anh.” Lần này Giang Thiên Dự không do dự nữa, đầu ngón tay thứ hai theo dịch bôi trơn dò xét đi vào. Chọc đến Phương Hãn “A a… Đừng bỏ vào, rất khó chịu…” kêu hô lên.

“Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~…” Trong điện thoại, ‘Giang Tiểu Vũ’ còn đang không ngừng kêu, mà hai vị đại nhân lửa tràn đầu giờ phút này bất chấp ‘nó’.

“Anh, anh không đi nghe điện thoại… ách…” Nghe giọng Giang Tiểu Vũ không ngừng bên tai, nội tâm Phương Hãn có cỗ cảm giác thẹn vi diệu, thật giống như đứa bé kia đang bên cạnh nhìn bọn họ… Nghĩ tới nó như vậy, thần kinh trở nên mẫn cảm hơn, đợi lúc ngón tay thứ ba của Giang Thiên Dự tiến vào, cậu đã hoàn toàn xụi lơ trên giường.

“Mặc kệ nó, lát nữa sẽ ngưng, với lại…” Giang Thiên Dự dùng ngón tay gảy một cái lên dục vọng dựng đứng của Phương Hãn, cười hỏi, “Em hẳn cũng không hy vọng anh đi nghe chứ~”

“A… hỗn đản, đừng gảy!” Cảm giác đau đớn nơi bộ vị nhạy cảm bị gảy khiến cả người Phương Hãn run lên, lập tức bởi vì hứng thú tình dục trong đó mà nổi giận không thôi.

“Hãn Hãn, thoải mái không?” Trừu động ngón tay, cảm thụ co rút trong cơ thể đối phương, trên mặt Giang Thiên Dự che kín mồ hôi, miệng phun lời khiến người mặt đỏ tim đập.

“A… đừng, đừng hỏi, được không… ưm ưm…” Phương Hãn lấy tay che mặt, ý đồ chôn vùi biểu tình của mình, lại bị Giang Thiên Dự phá hỏng, túm bắt lấy đặt lên đỉnh đầu.

“A, anh biết, em rất thoải mái…” Giang Thiên Dự biết đối phương chuẩn bị xong, rút ngón tay ra, cầm lên dục vọng cứng muốn nổ tung của mình, muốn hướng ngọn nguồn hạnh phúc xuyên vào.

“Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~ Baba, nhanh nghe điện thoại~~” Di động không biết điều lại kêu lên.

Giang: Ông đây muốn bị cô làm liệt O !! Bùng nổ !!

Tác giả: A ha ha ha đầu đội nồi đào tẩu~~

Giang Thiên Dự thề lần sau còn mang điện thoại vào phòng tên của anh sẽ viết ngược! Nhìn thấy di động không thuận không tha kêu to, anh tức giận ném gối đầu qua, kết quả vừa vặn nện trúng bàn, sau một tiếng ‘Bang ——’, đáng thương di động xui xẻo nào đó bị đem làm bia đỡ đạn…

Cặp mắt tràn ngập lửa giận chuyển đến trên người yêu lập tức biến thành sắc nhãn bốc lên dục hỏa, Giang Thiên Dự liếm khóe miệng, mở rộng hai chân người dưới thân sải qua bên hông, đỡ lấy đại a đệ, thôn quê tuyệt vời ấm áp, tôi tới đây !!!

“A a —— đau quá !!!” Phương Hãn mở to hai mắt kêu lên, cậu nắm chặt ra giường dưới thân, mẹ nó, Giang Thiên Dự chỗ đó của anh rốt cuộc lớn bao nhiêu a, cậu sắp bị đau chết !!

“A… thật chặt, em yêu, thả lỏng… bằng không anh không vào được.” Giang đại a đệ tại con đường trước thôn quê ấm áp gặp phải trở ngại, sau khi tiến vào một nửa thì không có cách nào khác vào sâu hơn, Giang Thiên Dự thử khiến người yêu thả lỏng, mặc dù cảm giác bị sít sao bóp chặt rất tuyệt, nhưng tiểu đệ đệ cũng làm bằng thịt, vẫn biết đau a!

“Anh, anh như vậy mà còn chưa vào hết!?” Phương Hãn vừa nghe liền bị dọa, cậu đã đau thành như vậy, đối phương lại còn nói chưa vào hết, chẳng lẽ muốn đâm nát mới được sao!

Thừa dịp một khắc Phương Hãn dời đi lực chú ý kia, Giang Thiên Dự ngắm chuẩn cơ hội thẳng đâm vào. “A a a ——!!” Phương Hãn thực mất mặt hét lên, vì thật sự rất đau, hạ thể như nứt thành hai nửa, mẹ nó sớm biết rằng làm tình đau như vậy không đáp ứng tên hỗn đản Giang Thiên Dự này a a a !!

“Hãn Hãn, thả lỏng… thả lỏng… thả lỏng thì sẽ thoải mái.” Tìm được một khắc kia, Giang Thiên Dự chỉ cảm thấy gân mạch cả người được đả thông, một chữ —— Sảng~! Nhưng nhìn người yêu đau nhức thành như vậy trong lòng anh cũng không chịu được, tức thì dừng động tác, chỉ dùng nụ hôn dịu dàng cùng lời nói muốn làm đối phương thả lỏng.

“Anh, nói thả lỏng, ách, là thả lỏng hả !! Anh cho đây là dây thun sao a a ——!” Dưới cơn đau đớn, ưu nhã , giáo dưỡng, lễ phép của thầy Phương mất ráo, hiện tại cậu thầm nghĩ nhanh thoát khỏi loại đau đớn mạnh mẽ mà lạ lẫm này.

“Ừ ừ ừ, anh nói sai…” Thấy người yêu mất đi thái độ bình thường, Giang Thiên Dự biết cậu ấy thật sự vô cùng đau. Anh vươn tay, an ủi dục vọng đã tàn lụi của người dưới thân, ngoài miệng không ngừng hôn vị trí mẫn cảm của cậu ấy, cuối cùng khiến tính trí đối phương lần nữa đứng dậy.

“Anh động, có thể chứ?” Giang Thiên Dự thật đúng rất bội phục bản thân có thể dưới tình huống như vậy mà nhịn lâu không động như thế, nhưng anh cũng sắp tới cực hạn…

“Ừm…” Đối phương cố gắng cùng chăm sóc Phương Hãn đều nhìn thấy trong mắt, hơn nữa khi anh ta an ủi mình đau nhức mất đi rất nhiều, nơi tiếp hợp giữa hai người chỉ còn lại một loại cảm giác đau nhức trướng đầy vi diệu, nội tâm càng có xúc động hy vọng anh ta chuyển động giải trừ loại thân mật mập mờ này.

Được cho phép, đại a đệ của Giang Thiên Dự cuối cùng được giải phóng, nó dưới sự điều khiển của chủ nhân dũng mãnh tiến tới, vào sâu ra nông, trực đảo Hoàng Long, va chạm khiến Phương Hãn rên rỉ không ngừng.

“ A a… ưm…” Phương Hãn đem mặt chôn trên vai Giang Thiên Dự, thấp giọng phát ra tiếng rên rỉ, cậu chỉ cảm thấy hạ thể nóng đến tan ra, nóng đến cả tinh thần cậu nhộn nhạo.

“Ưm… anh thích em…” Giang Thiên Dự càng kích động hơn, trên khuôn mặt tuấn tú cân đối che kín sắc hồng dục vọng, trên cổ gân xanh từng nhịp từng nhịp nói ra cảm xúc của thân thể giờ phút này, anh khàn khàn giọng phun ra lời tỏ tình, “Anh yêu em, em là của anh…”

“A a…” Phương Hãn khép hờ mắt, cặp mắt màu đen bị nước mắt ngấm như tinh thể thủy tinh, từ góc độ khác nhau khúc xạ ra ánh sáng lóng lánh, cậu sít sao ôm lấy người phía trên, nhẹ nhàng mà líu ríu, “Tôi cũng vậy… tôi cũng vậy…”

Tới thời khắc cao trào, hai người chỉ cảm thấy trước mắt bắn ra hào quang nhiều màu sắc, cảm giác thỏa mãn theo sát không cách nào nói rõ, rốt cuộc, rốt cuộc cùng đến…

Lúc này làm xong vận động hai vị đại nhân hạnh phúc mà ôm nhau hưởng thụ độ ấm còn lại, mà bên kia, bạn nhỏ Giang Tiểu Vũ đang cầm điện thoại rất buồn bực lầu bầu: “Tại sao baba không nghe điện thoại chứ, mình muốn nói ba phim hoạt hình tối nay phải giúp mình ghi lại…”

Vì hôm sau là chủ nhật, nên hai người sau khi trải qua vận động siêu kịch liệt ngủ một giấc thẳng tới mặt trời lên cao. Khi Phương Hãn tỉnh lại đã là buổi sáng 10 giờ, cậu mệt mỏi mở mắt, vừa định duỗi người vặn eo, kết quả dưới thân truyền đến một trận đau nhức đình chỉ tất cả động tác của cậu.

“Đau quá… Sh” Phương Hãn vẻ mặt đau khổ chậm rãi thò tay đỡ lấy thắt lưng, sau đó trừng hướng kẻ đầu têu còn đang ô ô ngủ say, càng nghĩ càng cảm thấy mình chịu thiệt, tức thì không chút do dự đối gương mặt tuấn tú trước mắt này nhéo nhéo.

Giang Thiên Dự đang ngủ rất thoải mái, đột nhiên bên trái mặt truyền đến một trận đau nhói, lúc đầu anh tưởng là muỗi, nghĩ thầm cắn đi cắn đi da mặt ông dày mặc mày cắn, nhưng ‘con muỗi’ này càng cắn càng lâu, càng cắn càng dùng sức, lúc này anh không thể ngủ được. Mở mắt thấy lại là người mình yêu đang rất không vui thực thi bạo hành với mặt mình, Giang Thiên Dự nghi hoặc một giây, sau đó nhớ tới đủ loại ướt át đêm qua, nội tâm nhộn nhạo, không để ý đến mặt bị nhéo có nguy cơ sưng lên, ôm cổ đối phương, trước hôn một cái nói sau.

“Này…” Phương Hãn vừa định lên tiếng kháng nghị nhưng miệng bị chặn lại, cậu “A a” tỏ vẻ khó chịu, nội tâm 囧囧, bọn họ còn chưa đánh răng a a a…

“Bà xã em quá tuyệt vời.” Hôn xong Giang Thiên Dự thực thỏa mãn làm câu tổng kết, sau đó lần nữa bị nhéo má, lần này là hai bên.

Đợi hai người dính lấy nhau xong đã là chuyện nửa giờ sau, vì phòng tắm nhà Giang Thiên Dự khá lớn, nên cả hai chen chúc một chỗ trước gương đánh răng cũng không thấy chật hẹp. Đánh đánh, ánh mắt Phương Hãn bay qua, trong gương từ bên phải cổ Giang Thiên Dự có một điểm màu đỏ sậm, cậu biết đó là thời điểm kích động đêm qua mình in lên.

Giang Thiên Dự nhận thấy được ánh mắt của cậu, mắt hai người trong gương giao nhau, sau đó Phương Hãn đột nhiên nở nụ cười, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng, ném ra một câu khiến đối phương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Lần sau đến lượt tôi tới.” Súc miệng xong, cậu đi trước ra ngoài, lúc đi ngang qua người Giang Thiên Dự, tay giống như lơ đãng cọ qua mông của anh, người họ Giang nào đó lúc này càng mồ hôi lạnh chảy ròng.

Nội tâm Giang Thiên Dự kêu khổ, không nghĩ tới anh có một ngày cũng bị Phương Hãn đùa giỡn, đến lúc đó nếu tiểu Hồ ly thật sự muốn thượng anh anh nên làm sao đây a !! Phải nghĩ biện pháp diệt trừ suy nghĩ này của cậu ấy! Giang Thiên Dự một bên ở trong đầu cấp tốc tìm đối sách, một bên dùng khóe mắt len lén liếc nhìn động tĩnh đối phương, lại thấy Phương Hãn đỡ thắt lưng vẻ mặt không thoải mái tựa cạnh bàn đọc báo thì giật mình. Từ lúc xem phim, anh đã biết lúc hai người đàn ông hoan ái, người nhận phải chịu không chỉ là đau đớn, còn có cảm giác khuất nhục khi bị người cùng giới đè dưới thân. Cùng là đàn ông, tuy so với mình gấy yếu hơn, nhưng Phương Hãn lại giao vai diễn phía công cho mình. Nghĩ vậy, Giang Thiên Dự cảm thấy tâm mình thoáng mềm mại, nếu đối phương đã vì mình làm được như thế, anh tại sao lại không được?

Nắm bàn chải tiếp tục đánh răng, mặt Giang Thiên Dự lộ ra tươi cười, mặc dù mình hạ quyết tâm, đã chuẩn bị tâm lý, nhưng muốn anh nói với Phương Hãn “Em tới đè anh đi!” này tuyệt đối không thể nào! Vậy nên, tiểu Hồ ly, em muốn đè anh còn phải dựa vào kỹ năng~

Sau khi ăn cơm trưa xong (người họ Giang nào đó xuống bếp, hương vị thế mà cũng được), hai người nhàm chán quyết định log game, xét thấy Phương Hãn ‘bị thương’, Giang Thiên Dự mang laptop dời vào phòng ngủ, để cậu ấy có thể nằm sấp chơi, bản thân thì chỉ có thể đáng thương ngồi ở thư phòng dùng máy bàn, mặc dù cách một bức tường, nhưng anh vẫn cảm thấy giữa hai người giống như cách một dãy ngân hà xa xôi…

Tác giả: Ngài nghĩ đây là phòng chụp hình X lang O nữ sao !?

Phương Hãn căn bản không nhận thấy được ai oán của đối phương, dù sao ở cách vách, khoảng cách vài bước đi, còn không đủ điều kiện tiên quyết để thành ‘xa’. Phương Hãn nằm sấp trên giường mềm mại đối diện máy tính, mới đầu còn cảm thấy rất dễ chịu, nhưng thời gian dài liền thấy hô hấp khó khăn, như thế này chuyển động cũng không thích hợp, cuối cùng chỉ có thể nhét hai cái gối dưới bụng, mới xem như bình thường lại.

Đăng nhập game, nhắc nhở bưu kiện vang lên không ngừng, mở ra xem, quả nhiên là tin tức Tiêu tiêu vũ hiết login hệ thống tặng kinh nghiệm, Phương Hãn đối với Giang Tiểu Vũ qua đêm nhà bạn học nào thật ra có chút tò mò, đều đã giữa trưa mà vẫn chưa về nhà, rốt cuộc là cái gì khiến nó vui quên về?

Gửi qua một tin tức, chừng một phút đứa bé kia hồi âm lại: “Sư phụ, con ở nhà Ân Dự a! Sư phụ với baba dậy rồi ạ?”

Phương Hãn im lặng, nhóc con con làm sao biết thầy mới rời giường, hơn nữa tại sao phải nói là với baba của con: “Ai nói con sư phụ với baba con mới dậy?”

Bạn nhỏ ở trước mặt thầy giáo vẫn biết đều đáp: “Ân Dự ạ, buổi sáng con đã muốn về nhà rồi, nhưng mà cậu ta nói hai người chắc chắn còn đang ngủ, con trở về sẽ quấy rầy hai người.”

Cái này Phương Hãn thực 囧, này này này đây thật sự là lời của oắt con 10 tuổi sao, cậu nhóc họ Ân kia rốt cuộc là nhận được nền giáo dục gì a! Về vấn đề này, ở rất rất rất lâu về sau, cậu từ Ân Dự lấy được đáp án —— “Nước ngoài đều như vậy.” Khiến thầy Phương không nén nổi cảm thán giáo dục đông tây phương quả khác nhau, đương nhiên cái này để sau hãy bàn, hiện tại vẫn nên để chúng ta mang tầm mắt chuyển đến game đi~

Nói Phương Hãn bên kia đang 囧, bên này Giang Tiểu Vũ lại không biết, nó vẫn rất ngây thơ gửi tin, từ lúc chơi trò chơi, tốc độ gõ chữ của nó càng lúc càng nhanh: “Thầy Phương, tại sao đêm qua di động baba không gọi được ạ? Con gọi rất lâu mà không có ai nghe.”

Sự tàn khốc của trẻ con nằm ở sự ngây thơ cùng vô tri của chúng, hiện tại Phương Hãn thật sự thấy được tính sâu sắc trong lời nói này, cậu cân nhắc nửa ngày, cuối cùng quyết định bảo bé Giang tự đi hỏi.

Cùng trong bang và đồng minh lên tiếng chào hỏi, Phương Hãn đang suy tư xem nên làm cái gì, lúc này, kênh bang phát ra mấy câu đối thoại dẫn tới sự chú ý của cậu.

.

[Bang hội] [thu vũ]: Sáng nay lúc tớ làm Tam Hoàn, nghe được có người nói bang Thần Chi Lĩnh Vực kia bị người ta mua rồi.

[Bang hội] [tạp mị]: Ừ, còn nghe nói là một acc cấp ba mươi mấy mua.

[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: É, acc cấp ba mươi mấy !?

[Bang hội] [thu vũ]: Đúng vậy, thực kinh ngạc nha~

[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Khỉ gió, tên đó cũng đủ khùng, Thần Chi Lĩnh Vực hình như là bang cấp năm đi? Dù thế nào cũng phải mấy trăm RMB.

[Bang hội] [voi trên cây]: Kẻ có tiền…

[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Thần Chi Lĩnh Vực không chơi?

[Bang hội] [thu vũ]: Cái này thì không biết, lâu lắm rồi không thấy cậu ta, nói không chừng thật sự không chơi nữa~

[Bang hội] [mễ lạp lạp]: Ngược lại tớ nghe được một tin tức thú vị.

[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Tin gì?

[Bang hội] [mễ lạp lạp]: Thần Chi Lĩnh Vực là bị phó bang chủ của bọn họ bán đi, tớ nhớ hình như lúc bang chủ không online, phó bang chủ có thể thay thế?

[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Hình như vậy.

[Bang hội] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Đường đường là một bang chủ, ai ~~ đáng thương ~~

[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Chắc là bị vợ khắc chế~

[Bang hội] [tạp mị]: Phụt, Hoa cúc cậu quá độc!

[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Quá khen quá khen~

Nhìn trong bang nói chuyện phiếm, Phương Hãn nghĩ, Thần Chi Lĩnh Vực này quả thực đủ xui xẻo, cũng không biết mua bang là người ra sao, ra tay hào phóng như thế, đoán chừng là một tay lão luyện, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cậu~