Giang Hồ, Cho Ta Ngắm Nhìn Một Chút Nào

Chương 11: Thi thể




Trần Miểu Miểu sau khi từ khách điếm đi ra, liền men theo tiếng kêu đi được thêm mộtđoạn nữa, thế nhưng chỉ một lúc sau, tiếng kêu chợt ngừng lại, Trần Miểu Miểu chỉ có thể dừng lại phán đoán phương hướng.

Nàng hiện tại đang đứng gần cửa thành, nếu tiếp tục đi nữa sẽ ra ngoài thành mất, nàng là từ ngoài thành đi vao bên trong thành, nàng biết bên ngoài kia không có nơi nào có thể nghỉ ngơi được, hơn nữa đã muộn như vậy rồi, một nữ nhân không thể đơn phương độc mã ra khỏi thành, nói cách khác, nếu như bây giờ nàng muốn ra khỏi thành, nhất định phải có người bên cạnh.

Hiện tại cửa thành đóng chặt, người bình thường khẳng định không ra được, trừ những người có thân phận cao quý hoặc có quan hệ với quan phủ, hoặc võ công của người này phải cực kì cao cường, từ trên tường thành lộn ra ngoài.

Nàng từ khách điếm chạy tới đây thời gian không đến một nén hương, khoảng cách nàng nghe được tiếng kêu kia cũng cách không quá một ly trà nhỏ. Cửa thành vừa dày vừa nặng, hai người đứng đẩy cũng không dịch chuyển, lại không có người gác cửa thành, cho nên quá trình nàng chạy tới đây, khẳng định là đã gặp qua người từ đây trở về, trừ phi bọn họ cùng nhau đi ra ngoài thành. Nhưng nếu như võ công đã thuộc hàng cao thủ, vậy thì khẳng định đã điểm huyệt làm nữ nhân kia không thể nói chuyện hoặc gây mê mới có thể thuận tiện mang đi như vậy.

Tiếng kêu giằng co trong thời gian một nén hương, điều này chứng minh, người nọ không biết võ công, vậy thì bọn họ nhất định đang ở trong thành.

Tiếng kêu đột nhiên im bặt, hoặc là gặp phải chuyện gì đáng sợ, hoặc là đụng phải mộtngười nào đó đáng sợ. Dừng lại đột ngột, như vậy chứng minh, chắc chắn thứ đáng sợ kia không phải là người, nếu như là người, sẽ không khiến cho nữ nhân kia lâu như vậy mới ngừng, có thể trực tiếp bịt miệng nàng ta lại.

Thế nhưng trong kinh thành này sự vật đáng sợ như thế là cái gì... Trần Miểu Miểu nghe nói Lạc Hà thành này trong khu miếu thiên nữ thường xuyên xảy ra chuyện ma quái, như vậy, có khả năng là từ đó rồi.

Nghĩ xong, Trần Miểu Miểu lập tức hướng phía miếu thiên nữ lao đi, khi nàng vào thành, nhìn thấy tượng thiên nữ, là ở đường phía Tây, Hà Thành biến mất cũng là ở chỗ đó.

Theo người ta thuật lại từ vài chục năm trước, có một nữ tử đã treo cổ trước tượng thiên nữ trong miếu. Từ đó về sau,thường xuyên có người mỗi khi vào đây thắp hương đều nhìnthấy  hình nữ tử kia treo cổ hiện ra trước mắt, dần dần, có người nói quỷ hồn của nữ nhân kia bị kẹt ở trong miếu thiên nữ. Từ đó cũng không nhiều người còn ý muốn tới đây nữa, nơi đây sớm đã trở nên rách nát không chịu nổi, từ ngoài nhìn vào, thật sự trông giống như một quỷ miếu.

Trần Miểu Miểu từ nhỏ đã lớn gan, bởi vậy tuy rằng nơi này quỷ khí nồng đượm, nàng ngược lại còn cảm thấy không đáng sợ như người ta vẫn đồn, nhưng vẫn cảm nhận được có một luồng khí lạnh không ngừng thổi qua cổ.

Ở ngoài miếu hít thở sâu một hơi, Trần Miểu Miểu chậm rãi đi vào. Nàng đi vội, cũng không đem theo nến với hộp quẹt, chỉ có thể trong bong tối sờ soạn đi tới, cũng may thị lực của nàng tốt, nhìn được đại khái đồ vật trong miếu.

Ra khỏi sân trước, liền đến đại điện trung gian, bức tượng thiên nữ được đặt bên trong đó, Trần Miểu Miểu mơ hồ nhìn thấy một nữ nhân giống như đang quỳ nhưng cũng giống như đang ngồi xổm trên bậc thềm cao, đối diện với chỗ Trần Miểu Miểu đang đứng, miệng nàng ta mở rộng, dường như là đang cười rất vui vẻ.

Trần Miểu Miểu nghi hoặc đi về phía trước.

Chưa từng nghe nói tượng thiên nữ của gia đinh lại có điệu bộ như thế này a? Thiên nữ này thật sự kì quái nha.

Đến gần nhìn một chút , Trần Miểu Miểu liền bị dọa cho dựng thót, đây đâu phải thiên nữ a. Đây rõ ràng là thi thể của một nữ nhân. Bị người ta bày trí ở thế quỳ, lại đặt ở chỗ mà đáng nhẽ là nơi bức tượng thiên nữ bình thường được để. Hơn nữa cũng không phải là đang cười rất vui vẻ, mà là kinh hãi quá độ, con ngươi lồi ra, khoang miệng mở lớn, máu tươi theo khóe miệng tí tách từng giọt nhỏ xuống đồ cống phẩm trong chiếc mâm bên dưới, nàng ta chính là chết không nhắm được mắt.

Trần Miểu Miểu tuy rằng bình thường không nhanh nhẹn lắm, nhưng đầu óc của nàng hãy còn tốt chán, trong lúc kiểm tra hiện trường xung quanh cùng thi thể kia, nàng đã biết, nữ nhân này không phải bị hù chết, mà là bị mưu sát.

Mưu sát là chuyện lớn, nàng tính đi tìm quan phủ xử lý có lẽ là ý hay, thế nhưng trước tiên nên đi tìm sư phụ  đã.

Nghĩ vậy, Trần Miểu Miểu xoay người, chuẩn bị rời đi để tìm Giang Hồ, ai ngờ vừa quay người lại, liền nhìn thấy một bóng dáng bạch y phiêu diêu, dọa nàng suýt chút nữa hét lên thành tiếng. Đợi cho tới khi nhìn rõ rồi, mới phát hiện Giang Hồ đã đứng sau nàng từ lúc nào .

Trần Miểu Miểu ai oán nói: " Sư phụ, người như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây a, làm con sợ muốn chết, ít nhất cũng phải phát ra chút âm thanh chứ  ."

Giang Hồ im lặng liếc mắt nhìn Trần Miểu Miểu  : " Đuổi theo một người."

" Đã đuổi theo được chưa?"

" Không được nữa  ."

" Cỗ thi thể này làm sao bây giờ?"

" Mang đi."

" Mang đi? Sư phụ đang trêu con chắc? Làm sao mang đi được a?"

"..."

Giang Hồ trầm mặc rút từ bên hông ra một sợi dây, quấn lấy thi thể của nữ nhân kia, kéo lại  một chút , vừa vặn rơi xuống bên cạnh chân của Trần Miểu Miểu.

Trần Miểu Miểu cúi đầu nhìn thi thể của nữ nhân đang há mồm trợn mắt kia, lẳng lặng quay đầu nhìn ra chỗ khác, khẩu vị đúng là quá nặng rồi a...

Giang Hồ không phải là một người biết thương hoa tiếc ngọc, điều này Trần Miểu Miểu sớm đã biết qua. Thế nhưng nàng không ngờ rằng đối với người còn sống đã như vậy, đối với người chết lại càng tùy tiện hơn. Cỗ thi thể kia sau cùng được khoác lên lớp áo ngoài của Trần Miểu Miểu, bị hắn một đường kéo về khách điếm. Trần Miểu Miểu không dám tưởng tượng khuôn mặt dữ tợn của thi thể kia sẽ biến thành cái gì, sự thực chứng minh, kĩ thuật kéo xác của Giang Hồ cũng không tồi nha. Ngày thứ hai giao thi thể lại cho quan phủ, khuôn mặt kia còn nhìn được rõ.

Trần Miểu Miểu, A Ngưu, Giang Hồ ba người đứng ở một bên đường cái, trong khi đó huyện lệnh địa phương cùng khám nghiêm tử thi ngồi xổm một bên kiểm tra thi thể.

" Trên người không có dấu vết bị thương, nhìn kiểu này, dường như là bị hù chết." Người khám nhiệm tử thi nói.

" Bị hù chết?" Huyện lệnh kinh ngạc: " Hai người các ngươi, là ở đâu phát hiện ra thi thể?"

Trần Miểu Miểu liếc mắt: " Miếu thiên nữ."

Người khám nhiệm tử thi hiểu ra: " Vậy thì đúng rồi, miếu thiên nữ lắm chuyện ma quái, có khả năng là nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn còn sống nên bị hù chết."

Huyện lệnh gật đầu nói: " Vậy lập án đi."

" Ai ai ai, các người sao lại qua loa như vậy a? Như thế nào liền lập án? Cái gì cũng chưa điều tra ra mà?" Trần Miểu Miểu kêu to.

Huyện lệnh nhịn không được nói: " Tra cái gì? Bị hù chết thì điều tra kiểu gì? Ngươi đi tìm quỷ sao? Không có việc gì cũng đừng ở đây cản trở chúng ta làm việc chứ?"

Giang Hồ chau mày, quẳng cho huyện lệnh một cái liếc mắt.

Huyện lệnh nhất thời cảm thấy sau lưng thổi qua một trận gió lạnh, không khỏi run lên hai cái.

Tên khám nghiệm tử thi trong lúc vô tình thấy được ánh mắt của Giang Hồ, liền yên lặng ngậm miệng lại.

Vừa vặn lúc này, ngoài cửa một đoàn người xông vào, cầm đầu là một nữ nhân trung niên khóc lóc sướt mướt đang lôi kéo nam tử trung niên, đứng phía sau là nam tử còn trẻ tuổi, thấp bé, hơi béo, tóc buộc cao. Mà trên khuôn mặt biểu lộ chút mất kiên nhẫn.

Nữ nhân trung niên vừa nhìn thấy huyện lệnh thì lập tức nhào tới kêu khóc: " Huyện lệnh lão đại gia a, ngài nhanh đi tìm con dâu của ta đi a, nó từ chiều hôm qua đã không thấy tăm hơi đâu rồi, đến bây giờ còn chưa chịu về nhà  . Cũng không biết có phải đã bị người ta bắt cóc hay không a, ô ô ô, làm ta lo lắng chết mất, ô ô ô..."

" Điều này... Lâm phu nhân, Lâm lão gia, Lâm thiếu gia, Lâm thiếu phu nhân, sợ là đang ở đây."

" Cái gì? Ở đâu?"

Huyện lệnh nghiêng người, để lộ ra cỗ thi thể ở phía sau: " Chính là ở đây."

Lâm phu nhân vừa nhìn thấy thi thể nữ nhân kia, lập tức sợ đến hôn mê bất tỉnh, đỡ lấy bà ta – Lâm lão gia đang run rẩy lui về phía sau mấy bước, thế nhưng chỉ có Lâm thiếu gia là bình tĩnh như cũ, chán ghét liếc nhìn thi thể kia một cái.

Trần Miểu Miểu trọt trọt Giang Hồ nói: " Sư phụ, người có nghĩ tên Lâm thiếu gia này quá bình tĩnh rồi hay không a? Vợ hắn chết mà hắn lại điềm nhiên như không phải chuyện của mình thế kia, lẽ nào hắn và cái chết của nàng ta có liên quan?"

A Ngưu ở một bên cũng nghe được những điều Trần Miểu Miểu vừa nói, nhất thời cảm thấy khó hiểu: " Tiểu thư, người này chết theo tư thế kia, khẳng định là bị hù chết a, người vì sao lại nói cái chết của Lâm thiếu phu nhân cùng Lâm thiếu gia có liên quan đến nhau chứ?"

Trần Miểu Miểu bất đắc dĩ cho A Ngưu một cái cốc đầu: " Ngươi động não mốt chút đi a, nữ nhân kia nếu như bị hù chết, một khắc sau khi chết đi, thân thể khẳng định sẽ trở nên cứng ngắc, tốc độ lưu thông của máu cũng nhanh hơn, độ ấm của cơ thể tăng cao, bởi vậy quá trình thi thể trở nên cương cứng cũng trở nên nhanh mà mạnh. Thế nhưng ngươi có từng sờ qua cỗ thi thể kia không, đến bây giờ vẫn còn rất mềm a, điều này nói rõ được cái gì?"

A Ngưu bày ra vẻ mặt mờ mịt: " Nói rõ được cái gì?"

" Nói rõ trong cơ thể nàng ta có một thứ gì đó tương tự như một khối băng, hoặc là đã chết không chỉ một ngày, bằng không thi thể cương lên trong vòng hai đến ba canh giờ sẽ lan ra toàn thân, trong khoảng sáu đến bảy ngày sau mới mềm hóa trở lại. Thế nhưng cỗ thi thể này lại không có mùi hôi thối, vậy thì... Nàng ta khẳng định không phải tử vong bình thường."

A Ngưu lắc đầu nói: " Tiểu thư, điều người nói nô vẫn không hiểu lắm."

"..." Nàng đáng nhẽ không nên cùng hắn nói qua chuyện này mới phải.

" Nữ tử kia chúng ta đã từng gặp qua." Giang Hồ đột nhiên liếc nhìn Trần Miểu Miểu nói.