Giang Hồ, Cho Ta Ngắm Nhìn Một Chút Nào

Chương 14: Hung thủ .




Rời khỏi khách điếm, Trần Miểu Miểu, Giang Hồ cùng A Ngưu ba người đi tới nha môn huyện. Đang đi tới cửa thì đụng phải huyện lệnh vội vã đi ra.

Huyện lệnh vừa nhìn thấy ba người thì lập tức chạy hướng ngược lại, Trần Miểu Miểu khó hiểu nhìn người này chạy tới chạy lui, vừa định mở miệng hỏichuyện, chỉ thấy huyện lệnh đem theo mười mấy tên hộ về xông tới trước mặt.

“Đây đây đây... Đây là thế nào a?” Trần Miểu Miểu vừa lui về phía sau vừa hỏi.

Huyện lệnh nổi giận đùng đùng dẫn dắt đám người bao vây ba người, nói: “Cuồng nhân to gan, giết người xong cư nhiên chạy trốn, bản quan đang muốn tự tay truy lùng các ngươi, không ngờ các ngươi lại tự dâng mình đến cửa. Người đâu, mau đem bọn chúng bắt lại cho ta.”

Trần Miểu Miểu biện minh: “Ngươi đang ăn nói bậy bạ gì đó? Ai giết người?”

Huyện lệnh châm chọc nói: “Không phải chính là các người sao? Khám nghiệm tử thi đã phát hiện ra dấu vết thương tích, Lâm phu nhân không phải là bị hù chết, sau lưng nàng ta có dấu vết bị ba cây trâm đâm vào, đây chính là nguyên nhân cái chết.Thi thể là do các ngươi đưa tới, không phải các ngươi giết thì là ai giết?”

Trần Miểu Miểu tức giận, nàng chưa từng gặp qua ai vô sỉ đến vậy, bọn họ có lòng tốt đưa thi thể tới lại oan uổng gánh tội danh sát nhân! Án phá không được liền tìm người để đổ tội oan sao?

“Nàng là quận chúa.” Giang Hồ đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

Huyện lệnh sửng sốt,nói: “Ngươi nói cái gì?”

Giang Hồ nói: “Nàng chính là Y Tiêu Quận chúa được hoàng thượng phong tặng.”

Trần Miểu Miểu ngây người, sau đó liền kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Đúng thế, nàng là được hoàng thượng phong cho làm quận chúa, đừng nói nàng giết người, mà dù nàng có giết thật thì đã sao chứ, hắn ta chỉ là một huyện lệnh nhỏ nhoi thì làm gì được nàng.

Huyện lệnh bán tín bán nghi nói: “Ngươi quả thật là quận chúa? Chẳng hay có vật gì có thể đem ra làm chứng không?”

Trần Miểu Miểu khinh thường tháo miếng ngọc bội đeo bên hông ném tới. Huyện lệnh đón lấy tỉ mỉ xem xét, hồi lâu sau, mới hoảng loạng cùng luống cuống đem miếng ngọc bội trả lại, quỳ xuống xin lượng thứ.

Huyện lệnh run lẩy bẩy nói: “Quận chúa tha mạng, không biết quận chúa giá lâm, hạ quan từ xa không kịp nghênh đón, đều là thiếu xót của hạ quan. Hạ quan không nên chưa có bằng chứng đã vội đổ oan cho quận chúa tội giết người, cũng là hạ quan suy xét chưa nghiêm, chỉ có điều, cỗ thi thể này...”

Nhìn thấy huyện lệnh không chỉ vì bản thân mà cầu xin lượng thứ,hơn hết hắn ta còn nghĩ tới chuyện cỗ thi thể, Trần Miểu Miểu rốt cuộc cũng được an ủi phần nào.

“Hừ, nếu đã như vậy, ta đây giúp nhà ngươi phá án là được chứ gì.”

Huyện lệnh vội vã dập đầu nói: “Cảm tạ quận chúa, cảm tạ quận chúa. Quận chúa mời đi bên này,chẳng hay quận chúa muốn truyền người nào?”

Trần Miểu Miểu nhìn về phía Giang Hồ, Giang Hồ gật đầu một cái, Trần Miểu Miểu lúc này mới nói: “Lý quả phụ, Lâm thiếu gia, Lâm phu nhân cùng Lâm lão gia, còn có thi thể của Lâm thiếu phu nhân, toàn bộ đều phải lên công đường.”

Huyện lệnh khom lưng liên tục xác nhận, sau đó liền sai tên trợ tá đứng bên cạnh cho truyền toàn bộ người trong Lâm phủ, cả khám nghiệm tử thi cùng cỗ thi thể cùng lúc mang lên.

Không bao lâu sau, người của Lâm phủ đã đứng đầy đủ trên công đường, Lý quả phụ lại chậm chạp không thấy bóng dáng đâu. Huyện lệnh quay qua Trần Miểu Miểu cười cười, đảo mắt một cái liền cúi đầu trách mắng tên trợ tá, nói: “Đây là chuyện gì? Lý quả phụ đâu? Ngươi làm việc kiểu gì thế hả?”

Tên trợ tá vô tội nói: “Đại nhân, không phải tiểu nhân không chịu làm việc a, chỉ có điều trong nhà của Lý quả phụ một bóng người cũng không có, tiểu nhân trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng tìm không ra nàng ta là đang ở đâu a!”

Huyện lệnh nhíu mày, lại không thể làm gì được, nói: “Quận chúa, người xem Lý quả phụ này tìm không ra, hạ quan...”

Trần Miểu Miểu khoát tay tỏ ý không sao, nói: “Được rồi, đưa thi thể của Lâm thiếu phu nhân mang lên đi.”

Lâm thiếu phu nhân được Trần Miểu Miểu phát hiện cho đến nay, sớm cũng đã qua một ngày, thi thể bốc mùi hôi thối không thể chịu được, vậy mà vẫn còn ở trạng thái mềm hóa. Nhìn thấy thi thể đã muốn thối rữa trước mắt, Trần Miểu Miểu nhẹ nhàng nâng khóe miệng lên, nàng đã biết sẽ thành ra như thế này mà.

Trên công đường, Lâm phu nhân cùng Lâm lão gia sau khi nhìn thấy thi thể của Lâm thiếu phu nhân bị người ta mang lên, không giấu được vẻ thương cảm. Bọn họ ngày trước đã chuẩn bị đưa thi thể về nhà chỉn chu an táng, thế nhưng huyện thái gia nói hung thủ còn chưa điều tra ra, cỗ thi thể chỉ có thể đặt ở nha môn,bọn họ cũng chỉ còn nước dừng tay. Thế nhưng mới chỉ qua có một ngày, thi thể lại biến thành dạng thế này.

Trần Miểu Miểu mím môi ho khan một tiếng nói: “Lâm phu nhân, Lâm lão gia, các người có muốn biết hung thủ là ai không?”

Lâm phu nhân vành mắt đỏ hoe tràn đầy hận thù nói: “Là ai? Là tên lòng lang dạ sói nào đã giết con dâu ta?”

Trần Miểu Miểu chỉ một ngón tay, nói: “Chính là người đang đứng phía sau lưng các ngươi – Lâm công tử a!”

Lâm phu nhân kinh hãi, tức giận nói: “Chớ có nói bậy, con trai của ta thế nào lại đi giết con dâu ta được chứ, hai đứa nó chính là ân ái gắn bó!”

Trần Miểu Miểu khinh thường nhướn mày nói: “A? Vậy sao? Lâm thiếu gia cùng phu nhân hai người ân ân ái ái thế nào ta không biết, bất quá người đang đứng sau lưng ngươi khẳng định là không yêu Lâm thiếu phu nhân.”

Lâm lão gia giả bộ bình tĩnh, nói: “Cô nương đây là ý gì?”