Giang Hồ Kỳ Cục

Chương 10




“Đúng rồi, Hình Hoan cô nương, nghe nói Triệu gia trang Đại thiếu gia vì thất tình, rời nhà bỏ trốn, có phải hay không?”

“Phải!” Hình Hoan nhẹ nhàng đáp lời.

“Suốt hai năm hắn không trở lại sao? Ta nghe nói đại thiếu gia phong thần tuấn lãng, những nhi nữ bình thường thấy đại thiếu gia đều nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu) làm sao có thể thất tình. Ngươi đã gặp qua người khiến hắn thất tình chưa? Dáng vẻ thế nào?”

“Chói lọi như hoa xuân, trắng như trăng thu.” Trên sách đều hình dung những mĩ nhân như thế. Trời mới biết, nàng ở Triệu gia trang hai năm nay ngay cả quỷ ảnh còn không thấy, bà bà thì không muốn nói. Chẳng qua là giang hồ thích nghe nhiều chuyện (tám chuyện) nàng cũng không keo kiệt gì, đem hết những tin tức nghe được từ bọn hạ nhân ra cung cấp cho họ. Chỉ cần chủ đề không xoay quanh về nàng thì nàng tận lực phối hợp.

“Ngươi có thể đừng miêu tả trừu tượng quá hay không?”

“Xinh đẹp như hoa mùa xuân, làn da trắng như trăng mùa thu.” Nói như thế chưa đủ cụ thể hay sao.

“…Còn có thể hay không miêu tả chi tiết thêm nữa?”

“Lớn lên giống ta.” Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, nàng đành phải tóm gọn như vậy.

Hình Hoan thành công, chiêu này rất hiệu quả, mọi người im lặng không lên tiếng hỏi nữa. Đối người con gái trong truyền thuyết kia, có thể làm Đại thiếu gia phong lưu tuấn lãng kia thất tình, cũng nhất thời mất đi hứng thú thăm dò.

Cũng chính ở bầu không khí yên tĩnh này, bỗng có tiếng ai đó lầm bầm lầu bầu rất nhẹ, cũng lộ rõ vẻ phá lệ.

“Ủa, đó có phải Triệu gia trang Nhị thiếu gia hay không? Chẳng phải nói hôm nay thân thể hắn không khỏe nên mới để cho Hình Hoan cô nương thay mặt hắn sao?”

Tiếng nói vừa phát ra, thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Hình Hoan theo bản năng nhìn theo tầm mắt mọi người vừa chuyển, hướng ngón tay của người nọ vừa chuyển.

Một thân áo choàng thanh sắc tư thái oai phong, khí thế đạm bạc mà bức người tản mác một cách tự nhiên, mỗi động thái đều phảng phất khí thế hơn người…Trừ Triệu Vĩnh Yên còn có thể là ai nữa?

Có thể gặp hắn trên đường Hình Hoan cũng không mấy ngạc nhiên, có ngạc nhiên thì cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô nương đi bên cạnh hắn.

“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Cơ hồ là ngay khi Triệu Vĩnh Yên nhìn thấy nàng, không chút che dấu cũng không cảm thấy chột dạ, cứ như vậy công khai dẫn vị cô nương tiến đến, còn nhíu lông mày, giọng điệu có chút không vui.

Tựa như sự tồn tại của nàng phá hư chuyện gì tốt đẹp, hơn nữa chính là mang cho người ta một cảm giác chướng mắt, khiến cho trái tim Hình Hoan đau xót. Không tự chủ hướng nhìn cô gái xa lạ kia.

Nàng ấy mặc một thân màu trắng, tay áo rộng phiêu dật, kiểu dáng thắt lưng hài hòa, vừa vặn ôm lấy thân hình thon thả, trên váy thêu hình hoa Mẫu Đơn nở rộ, tựa như dung mạo của nàng, tươi đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hình Hoan cúi đầu nhìn mũi chân, nghĩ thế nào cũng tự ti mặc cảm, thanh âm không tự chủ mang theo cảm giác tội lỗi. “Ta bồi đoàn người đi dạo kinh thành.”

“Vậy sao? Cực khổ rồi!” Coi như hắn có lương tâm, kịp thời khích lệ một câu.

“Vì giang hồ mà phục vụ, hẳn là nên như vậy.” Hình Hoan cố gắng che giấu hết tâm tình của mình, duy không thể che giấu ánh mắt hướng nhìn về vị cô nương kia.

“Nhị thiếu gia, đây chính là ngươi không đúng. Chúng ta còn tưởng thân thể ngươi khó chịu nên mới phái nha hoàn tới tiếp đón chúng ta, nguyên lai là ngươi đi tiếp hoa mỹ quyến. Tuy nói thân nam nhi khó tránh khỏi phong lưu nhưng ngươi cùng nhị thiếu phu nhân sống chung bấy lâu nay nếu muốn vụng trộm cũng không liền nhanh như vậy.”

“Nhị thiếu phu nhân? Ngươi đã thành thân sao? Sao chưa từng nghe ngươi đề cập tới?” Vị cô nương kia đột nhiên mở miệng.

Lời nói vô tình khiến tâm Hình Hoan căng thẳng, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim nàng. Thì ra hắn dùng thân phận độc thân để đến bên cạnh các cô nương khác. Lần này hắn đáp ứng cùng nàng lên kinh thành chỉ vì để gặp cô nương này thôi sao.

Hóa ra trong mắt hắn nàng vốn dĩ chỉ là một nha hoàn tùy tiện gọi tới sai sử thôi sao?

Triệu Vĩnh Yên rất nhanh liền cho Hình Hoan một lời giải đáp.

“Chỉ là kẻ râu ria, không cần thiết nhắc đến.” Hắn nóng lòng, gằn giọng phủi sạch, lại không nhịn được nhịn được liếc về phía Hình Hoan.

“Nhị thiếu gia, lời này người nói thật quá đáng rồi. Nếu ta không lầm thì nhị thiếu phu nhân là người được cưới hỏi đàng hoàng sao có thể là kẻ râu ria.”

“Ta đã cấp cho nàng phong hưu thư chỉ là nàng không chịu đi mà thôi.” Lúc nói chuyện, Triệu Vĩnh Yên thâm ý liếc mắt nhìn Hình Hoan.

“Ta…” Trong bụng đầy ủy khuất, làm Hình Hoan nóng đầu, suýt nữa đã định thay mình biện minh.

“Câm miệng.” Triệu Vĩnh Yên hoàn toàn không cho nàng có cơ hội nào, một tiếng gầm nhẹ hoàn hảo làm cho nàng sợ đến lui đầu, câm như hến.

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của vị cô nương kia đột nhiên sáng lên, động tác lưu loát rút thanh nhuyễn kiếm ở bên hông, triển khai giá thế. “Nga, ta nhận ra các ngươi, không có việc gì làm lại ở đại hội phi pháp. Lần trước bị tên hòa thượng giả mạo can thiệp, coi như các ngươi may mắn, hôm nay ta sẽ bắt các ngươi lên quan phủ!”

Lời kịch quen thuộc, khiến cho Hình Hoan nhận ra vị cô nương đó chính là nữ bộ khoái từ trên trời nhảy xuống tại Quần Anh lâu hôm đó.

“Hồ ly tinh! Bệnh thần kinh! Lăn lộn trong giang hồ sao gọi là phi pháp?”

“Đúng! Bang phái hỗn tạp chính là phạm pháp.”

Đột nhiên xuất hiện trận cãi vả, khiến mọi người chú ý. Triệu Vĩnh Yên lúc này mới nhìn về phía Hình Hoan, thấy nàng an tĩnh tựa như không tồn tại, một cỗ hỏa khí bất chợt xông lên. Hắn thốt nhiên giơ tay lên, đem nàng kéo qua một bên, tức giận ra lệnh. “Ai khiến ngươi bồi bọn họ?”

“Do ta không thấy ngươi nên mới phải tới, nếu ngươi không thích ta đây về trước, ngươi ở lại vui vẻ.”

“Chờ một chút…”Hắn còn chưa hô xong, Hình Hoan đã gia tăng cước bộ, nhanh như chớp chạy ra. Vĩnh Yên tức giận không thể phát tiết ra được đành chăm chăm nhìn vào bóng lưng kia. Nàng không có nhìn thấy hắn đang bề bộn sao? Cứ như vậy làm hắn tức giận, hại hắn biến thành cái đích để mọi người chỉ trích, đem phiền phức ném cho hắn rồi bỏ đi.